“Tại sao em lại xuất hiện ở đây?”
Một giọng nói trầm đục mang theo sự phẫn nộ và kìm nén vang lên bên tai Tình Mỹ.
Là giọng nói của Dực Thụ, Tình Mỹ có nằm mơ cũng không thể quên được giọng nói ấy.
“Tại sao em lại ở đây? Tại sao em không ra sân bay? Tình Mỹ, em nói cho anh biết, tại sao em không ra sân bay?”
Giọng nói của Dực Thụ cao lên thấy rõ, giọng nói phẫn nộ vang lên bên tai cô.
“Chẳng phải lúc ấy chính anh đã bỏ rơi em sao?”. Tình Mỹ cố gắng đè nén cảm xúc, ngoảnh đầu lại nhìn.
Yêu nhau càng sâu đậm thì căm hận càng sâu sắc, ngay chính bản thân cô cũng cảm thấy kinh ngạc.
Dực Thụ gần như hoảng sợ trước sự căm hận ánh lên trong mắt cô, bàn tay nắm lấy cánh tay cô chợt lỏng ra.
“Dực Thụ, giờ anh với Thái Vận có hạnh phúc không? Chắc chắn rất hạnh phúc
nhỉ? Thái Vận yêu anh như vậy, chắc chắn anh rất hạnh phúc nhỉ?”, Tình
Mỹ cứ tưởng mình sẽ khóc, nhưng cô phát hiện mình đang khẽ cười.
“Em đang nói gì vậy?”, ánh mắt Dực Thụ trở nên mơ hồ.
“Anh bỏ em ra!”. Tình Mỹ hất tay Dực Thụ ra, sải bước về phía trước, nhưng
chưa đi được bao xa đã bị Dực Thụ ôm siết lấy. Tình Mỹ cố sức vùng vẫy,
nhưng không thể thoát ra được.
“Anh hỏi em tại sao em không ra
sân bay? Anh đợi em lâu như vậy, tại sao em không xuất hiện? Em đã đồng ý sẽ đi với anh mà, đi thôi, giờ chúng ta ra sân bay! Anh phải dẫn em
đi!”
“Anh điên à? Đó đã là chuyện của ba năm trước, giờ đi sân
bay để làm gì? Chúng ta đã không thể quay trở lại được nữa, không thể
quay trở lại trước kia được. Giờ anh đã có Thái Vận, tại sao còn muốn
kéo em đi? Anh buông tay ra!”
Tình Mỹ khóc gào, giằng co với Dực Thụ trên đường, rất nhiều người chạy qua đường đều nán lại, tò mò nhìn họ.
“Cái gì mà ba năm? Tình Mỹ, em đã thay đổi ý kiến rồi phải không? Chẳng phải chúng ta đã hẹn rồi sao? Cùng nhau rời khỏi đây, đến đảo Benoa, sau đó
tìm một thành phố nhỏ sinh sống, mãi mãi bên nhau. Tình Mỹ, em quên rồi
sao?”
Đã hẹn?
Đây đã là lời hẹn của ba năm trước, Dực Thụ đang nói gì vậy.
Tình Mỹ thôi không giằng co, cô ngây ra nhìn anh, ánh mắt của anh lấp lánh
đẹp lạ thường, lại lần nữa đem cô vào một cánh đồng toàn hoa tường vi
đua nở.
“Tình Mỹ, giờ chúng ta cùng đi có được không, anh vẫn
luôn đợi em, anh rất sợ em không đến, em có biết anh đợi em bao lâu rồi
không?”
Tình Mỹ dần định thần lại, tại sao anh cứ nói muốn đi? Đã ba năm qua rồi, trong suốt ba năm cô nằm viện anh không đến bệnh viện
thăm cô lấy một lần, tại sao giờ đột nhiên gặp mặt lại đòi cùng cô ra
đi?
Thật là nực cười, mình mất đi ba năm kí ức, chẳng lẽ anh ấy cũng không nhớ gì sao?
Giờ phải ra đi thế nào? Anh đã bỏ rơi mình, đã chung sống vui vẻ với một cô gái khác, phải đi thế nào đây?
“Dực Thụ, anh làm sao thế? Anh bình thường lại một chút có được không? Rốt
cuộc anh đang nói cái gì? Anh có biết những điều anh nói rất buồn cười
không? Chẳng lẽ anh định bỏ rơi vợ chưa cưới của mình để đi với em sao?
Vậy tại sao năm ấy anh còn bỏ rơi em?”
“Anh chẳng hiểu em đang
nói cái gì nữa Tình Mỹ ạ, em đi theo anh, chúng ta ra sân bay trước, nếu không sẽ không kịp lên máy bay mất!”, Dực Thụ hấp tấp kéo tay Tình Mỹ.
“Anh buông tay ra!”
Tình Mỹ hất tay Dực Thụ ra, không thể chịu đựng được nữa, cô òa khóc: “Em
nói cho anh biết, em sẽ không đi với anh nữa, bởi vì em đã hết thích anh rồi!
Nói rồi Tình Mỹ cắm đầu bỏ chạy.
“Tình Mỹ, em đi đâu vậy, đợi anh đã!”
Dực Thụ vội vàng đuổi theo sau, Tình Mỹ càng chạy nhanh hơn, chạy một mạch về nhà, đóng cửa lại.
Cô đứng dựa lưng vào cửa, cảm giác rất mệt mỏi, chiếc túi trên vai rơi
xuống sàn, điện thoại cũng rơi ra ngoài, xoay một vòng trên đất.
Rầm rầm rầm!
Bên ngoài có tiếng đập cửa rất mạnh.
“Tình Mỹ, mở cửa ra, anh là Dực Thụ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tại sao em đột nhiên thay đổi ý định? Chẳng phải chúng ta đã hẹn nhau sẽ ra đi
sao? Tình Mỹ, Tình Mỹ…”
Tình Mỹ bịt chặt tai không nghe, cô nằm
bò ra đất mà khóc, đằng sau lưng vẫn vang lên tiếng đập cửa ầm ĩ. Dực
Thụ nói vậy là có ý gì? Tại sao lại đối xử với mình như vậy? Rõ ràng đã
bỏ rơi mình, sao còn quay lại nói những lời ấy.
Tiếng đập cửa bên ngoài cứ ầm ầm không dứt, điện thoại đột nhiên đổ chuông, trên màn hình hiện lên hai chữ “Thuần Hạ”. Tình Mỹ vội vàng chộp lấy như thể người
chết đuối vớ được cọc.
“Thuần Hạ à…”, Tình Mỹ vừa mở miệng đã thấy cổ họng như nghẹn lại.
“Tình Mỹ, cậu sao thế? Bên ngoài mưa to quá, tớ với Sâm Trí chưa về ngay
được…”, tiếng đập cửa càng mạnh hơn, Thuần Hạ hơi ngẩn người: “Tình Mỹ,
cậu đang làm gì thế? Cậu có ở nhà không? Hình như có người đang đập cửa, sao không mở cửa đi!”
Tình Mỹ gạt nước mắt, ngoảnh đầu lại nhìn cửa, trong lòng dần bình tĩnh lại.
“Không sao, tớ đang ở nhà, cậu với Sâm Trí cẩn thận chút, tớ không mang ô đến
đón các cậu được, đợi lát nữa tạnh mưa hai cậu hãy về!”
“Cậu
không phải lo cho bọn tớ đâu! Lát nữa tớ với Sâm Trí sẽ đến chỗ bạn anh
ấy, tối nay không về nhà. Cậu làm sao thế, có chuyện gì xảy ra à?”
“Không có chuyện gì thật mà! Thuần Hạ, đừng lo, tớ rất ổn!”
Giọng Thuần Hạ có vẻ lo lắng: “ Hình như cậu lại khóc rồi. Tình Mỹ, rốt cuộc có chuyện gì? Hay là tớ về nhà bây giờ nhé!”
“Không cần đâu, tớ không sao thật mà! Cậu với Sâm Trí cẩn thận chút, tớ cúp
máy đây!”, nói rồi không đợi Thuần Hạ hỏi thêm, Tình Mỹ liền vội vàng
ngắt máy.
Cô ngây người nhìn cánh cửa.
Tiếng đập cửa vang lên thêm một hồi nữa, sau đó yên tĩnh lại.
Anh ấy đi rồi sao?
Tình Mỹ lặng lẽ đi ra ngoài cửa sổ, dõi mắt nhìn theo cái bóng ngồi bên ngoài cửa, cô vội vàng thu mình lại.
Đã là cuối thu, thời tiết rất lạnh, cửa sổ như phủ một lớp sương mù.
Trong phòng tối om, không nhìn rõ năm ngón tay, mưa ào ào xối xả, cả thế giới như bị màn mưa dày đặc bao trùm. Cái bóng cao lớn ấy vẫn cô độc ngồi
trong màn mưa, mưa táp lên người anh chẳng chút thương tình, nhưng anh
vẫn ngồi im bất động.
Mưa làm ướt sũng quần áo anh, từng giọt mưa tí tách nhỏ từ tóc anh xuống. Người anh khẽ run lên, đôi môi trắng
bệch, đôi hàng mi dài rũ xuống.
Anh ngồi cô độc trên bậc cầu thang, dường như cả thế giới này chỉ còn một mình anh.
Tình Mỹ thấy tim mình đau buốt, cô cố kìm nén bản thân để không ra mở cửa.
Nhưng rốt cuộc tại sao anh lại thành ra như vậy? Ai có thể nói cho cô biết đây?
Tất cả những chuyện này là thế nào?
Màn đêm mỗi lúc một đậm đặc, bên ngoài tối om, mưa to như trút nước, Dực
Thụ vẫn ngồi đấy không chịu bỏ đi. Tình Mỹ không chịu nổi nữa, nếu cứ
dầm mưa như vậy, anh sẽ ốm mất!
Cô lao đến chạy ra mở cửa, đang
định gọi tên anh thì đột nhiên bên ngoài có một ánh đèn xe hắt đến. Một
chiếc xe hơi đắt tiền dừng lại, cánh cửa xe mở ra, một người phụ nữ ăn
mặc sang trọng lao ra màn mưa.
Mẹ Dực Thụ.
Tình Mỹ căng
thẳng nhìn người phụ nữ ấy, trong tim cô bỗng thấy lạnh ngắt. Ba năm
rồi, mẹ Dực Thụ mặc dù vẫn sang trọng và cao quý như năm ấy, nhưng khuôn mặt đã tiều tụy đi nhiều.
Bà ấy lao đến trước mặt Dực Thụ, xót xa hỏi: “Dực Thụ, con đang làm gì vậy?”
Dực Thụ ngẩn ngơ ngẩng đầu: “Mẹ…”
Người đàn ông mặc áo đen vội vàng đứng che ô cho họ.
“Con đang làm gì thế hả? Tại sao lại ngồi đây dầm mưa? Sức khỏe của con rất
yếu, nếu xảy ra chuyện gì thì mẹ biết làm thế nào?”. Mẹ Dực Thụ có vẻ
rất kích động, bà quỳ xuống bên cạnh Dực Thụ, đôi mắt xót xa nhìn con
trai.
“Mẹ, mẹ mau nói cho con biết, tại sao Tình Mỹ lại nói đã ba năm trôi qua rồi?”
Mẹ Dực Thụ chợt khựng người, hơi ngẩng đầu, nhìn thấy Tình Mỹ đang đứng trước cửa, ánh mắt lại trở nên căm phẫn và sắc lạnh.
Tình Mỹ đoán, chắc chắn bà ấy đang nổi giận vì mình đã để cho Dực Thụ dầm mưa như vậy.
“Mẹ!”, Dực Thụ khẽ lay gọi: “Mẹ nói đi, tại sao? Có phải chính mẹ đã tách con
với Tình Mỹ không? Con muốn ở bên cô ấy, nhưng tại sao cô ấy lại không
đoái hoài đến con? Tại sao cô ấy lại nói đã ba năm trôi qua, tại sao lại như vậy? Mẹ mau nói đi!”
Mẹ Dực Thụ đứng dậy, nhìn thẳng vào
Tình Mỹ, ánh mắt sắc lạnh, tâm trạng kích động, gào lên: “Hai người đã
chẳng còn bất cứ quan hệ gì, tại sao cô lại xuất hiện trước mặt con trai tôi, cô hại nó còn chưa đủ sao?”
Dực Thụ lúc này mới phát hiện ra Tình Mỹ đứng phía sau, vội vàng chạy đến: “Tình Mỹ, cuối cùng em cũng chịu ra rồi!”
Tình Mỹ hoang mang nhìn hai mẹ con họ, trong lòng toàn những nghi vấn. Ba
năm trước cô đợi Dực Thụ, Thái Vận đã nói với cô rằng anh và cô ta sẽ
đính hôn, rõ ràng là Dực Thụ đã bỏ rơi cô, nhưng mẹ Dực Thụ tại sao lại
nói cô hại anh ấy?
“Tôi cảnh cáo cô, lần này cô đừng hòng bám lấy con trai tôi! Nếu không tôi quyết không tha cho cô!”
“Thưa cô, Dực Thụ sao thế ạ? Cháu thấy anh ấy có vẻ không bình thường lắm!”, Tình Mỹ bước ra, đứng trước mặt mẹ Dực Thụ và hỏi.
“Không liên quan đến cô!”, mẹ Dực Thụ căm hận ném ra câu đó rồi quay người an
ủi anh: “Dực Thụ, về nhà với mẹ đi, đã muộn lắm rồi, mưa to thế này con
chạy ra ngoài làm mẹ lo lắm!”
Ai dè Dực Thụ đẩy mẹ mình ra, xông
vào màn mưa, gào lên: “Con không về, con phải dẫn Tình Mỹ ra đi, con
không về đâu! Mẹ không cho con với Tình Mỹ ở bên nhau, con nhất quyết
không về!
“Dực Thụ!”. Mẹ Dực Thụ giật lấy cái ô trên tay người
đàn ông áo đen, che mưa cho anh, nói: “Mẹ là mẹ con, Dực Thụ, theo mẹ về đi! Nghe lời đi con!” “Con không về!”
Dực Thụ hất cái ô trên tay mẹ xuống, ánh mắt dán chặt vào Tình Mỹ, nước mưa chảy xuống cằm anh, cả khuôn mặt đẹp ướt đẫm nước mưa.
“Tình Mỹ, mau nói cho anh biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Tại sao anh lại đau khổ đến thế? Người đau khổ phải là mình mới đúng chứ?
Tại sao cả hai mẹ con anh đều tỏ vẻ như mình đã hại anh ấy không bằng?
Tình Mỹ như rối tung lên trong một đống những câu hỏi.