Ngày đầu tiên Dực Thụ chính thức chuyển đến đây ở, cả hai người bận tối mắt tối mũi với việc dọn dẹp phòng.
Lúc Dực Thụ và Tình Mỹ dọn dẹp phòng xong, trời đã sắp tối, người mệt muốn
rũ ra. Thuần Hạ và Sâm Trí lại không có nhà, thật sự chẳng còn sức đâu
mà nấu cơm, thế nên cô và Dực Thụ liền ra ngoài đi ăn.
Ăn xong về nhà đã khuya lắm rồi.
Mặt trăng hôm nay rất sáng, bầu trời trong xanh cao vời vợi, những ngôi sao như những đứa trẻ tinh nghịch chớp mắt với con người.
Tình Mỹ nằm trên giường, ngắm vầng trăng sáng bên ngoài cửa sổ, không sao ngủ được.
Gió nhẹ luồn vào cửa sổ, hất tung tấm rèm cửa, phả hơi lạnh vào mặt cô.
Đột nhiên cô lại có cảm giác hơi thở của Dực Thụ đang ở rất gần, mặt Tình Mỹ bắt đầu nóng lên…
“Hi, bạn không phiền nếu tôi ngồi đây chứ? Ha ha… trong cửa hàng hết chỗ ngồi mất rồi…”
“Dực Thụ, cho bạn mượn cái ô này!” “Tình Mỹ, để tôi đưa bạn về nhé!”
………
Những hồi ức bắt đầu tìm về theo ánh trăng. Tình Mỹ nhớ lại lúc đầu hai người gặp cho đến lúc yêu nhau, có lẽ đấy chính là “duyên phận” mà con người
vẫn nói đến.
Sau này có thể ở cùng Dực Thụ, ngày ngày có thể gặp mặt, có thể cùng thức dậy, ăn cơm, đi dạo…
Khuôn mặt của Dực Thụ ngày càng hiện rõ trong đầu Tình Mỹ, cảm giác ngọt ngào trong lòng cứ trực tuôn trào. Tình Mỹ ôm chặt lấy cái chăn, vùi mặt vào trong đó, bật cười khúc khích.
Đây chính là mùi vị của hạnh phúc ư?
Khoảng cách giữa trái tim với trái tim được rút ngắn lại nhờ tình yêu, nhắm
mắt lại là có thể cảm nhận được nhịp đập trái tim đối phương, từng nụ
cười, từng động tác đều trở thành suối nguồn tươi mát cho trái tim người kia.
“Dực Thụ, đây chính là hạnh phúc thuộc về anh và em…”
Tình Mỹ lẩm bẩm gọi tên anh, bầu trời bên ngoài cửa sổ càng thêm cao rộng,
cô ngắm nhìn những vì sao lấp lánh, cảm giác thật gần…
Nghĩ ngợi vẩn vơ một hồi, Tình Mỹ chẳng biết mình chìm vào giấc ngủ từ khi nào không hay.
Cốc cốc cốc…
Mới sáng sớm, Tình Mỹ vẫn còn đang mơ màng trong giấc mơ đi ngắm sao băng
cùng với Dực Thụ thì đột nhiên có tiếng gõ cửa vang lên.
“Ai thế?”
Tình Mỹ dụi mắt ngái ngủ bước ra, lòng thầm nghĩ ai mà mới sáng sớm đã đến
gõ cửa phòng của cô, chắc chắn là Thuần Hạ rồi! Con ranh Thuần Hạ này
định làm gì thế không biết? Mới sáng ra đã làm ầm lên rồi, không biết
người đang ngủ ghét nhất là bị làm phiền hay sao?
Cốc cốc cốc…
Tiếng gõ cửa càng to hơn, người bên ngoài cửa hình như chưa đạt được mục đích thì chưa chịu thôi.
“Đến đây, đến đây, đừng gõ nữa!”
Tình Mỹ lớn tiếng nói, sau đó để nguyên mái tóc rối bù, vẫn mặc bộ quần áo
ngủ, vừa đi vừa ngáp: “Thuần Hạ, cậu làm gì thế, mới sáng ra, ồn chết
đi…”
Còn chưa kịp nói hết câu, cô đã ngậm miệng ngay lập tức.
Trời ơi!
Người… người đứng ngoài cửa chính là Dực Thụ. Bộ dạng thảm hại của mình đã bị
anh ấy nhìn thấy rồi, ôi thật là mất mặt! Nhìn thấy bộ mặt nghệt ra của
Dực Thụ, Tình Mỹ vội vàng đóng sầm cửa lại trước mặt anh.
Dựa lưng vào cửa phòng mà tim cô vẫn đang đập thình thịch.
Anh đứng bên ngoài cửa, bộ dạng chỉnh tề và đẹp đẽ.
Tình Mỹ sờ lên môi mình, chợt nhớ lại nụ hôn ngày hôm qua, mặt lại nóng bừng lên.
Dáng vẻ của anh thật sự quá quyến rũ, chiếc áo sơ mi trắng như đang tỏa hào quang trên người anh. Dực Thụ quả là hoàn mỹ!
Nhưng thử nhìn lại mình đi!
Đầu tóc rối bù như tổ quạ, bộ quần áo ngủ nhàu nhĩ, mặt lem nhem, lại còn
hai con mắt ngái ngủ nữa chứ, đúng là mất hình tượng quá…
Oa…
Sao cô có thể, sao cô có thể xuất hiện trước mặt anh trong bộ dạng bôi bác ấy?
“Tình Mỹ… Tình Mỹ? Sắp muộn học rồi đấy! Hôm nay em không định đi học à?”
Tình Mỹ đang ủ rũ thì bên ngoài lại vọng vào tiếng gọi của Dực Thụ.
“Vâng, em ra ngay đây!”
Cô ra sức xoa xoa mặt mình, thay quần áo và chải đầu bằng tốc độ nhanh
nhất, chạy đến trước gương kiểm tra độ hoàn mỹ của diện mạo rồi mới chịu mở cửa phòng.
“Hi Dực Thụ! Anh dậy sớm thế!”, Tình Mỹ cố cười thật tươi.
“Em…”, Dực Thụ trợn tròn mắt.
Tình Mỹ thầm nhẩm tính, ban nãy chuẩn bị trong vòng có năm phút, chẳng trách mà anh ấy kinh ngạc đến thế.
Nhìn bộ dạng ngây ngô của anh, cô có hơi buồn cười, nhưng lại nhớ đến bộ dạng nhếch nhác của mình lúc nãy, cô lại thấy ủ rũ.
“Ha ha ha. Ha ha ha…”
Tình Mỹ vuốt vuốt tóc, cười ngại ngùng.
Dực Thụ ngây người một lát rồi mới từ từ định thần lại, thích thú nhìn ánh mắt cô: “Bộ dạng ngái ngủ của em thật là đáng yêu!”
“Đáng yêu á?”
Tình Mỹ chu môi, nói vẻ ngạc nhiên, thật chẳng hiểu sao anh đột nhiên nói như vậy, không biết có phải cố ý mỉa mai mình không?
“Đúng thế, anh chưa bao giờ nhìn thấy một Tình Mỹ như thế! Hơn nữa hành động
của em… ừm, thực sự nhanh đến mức khó tưởng!”, Dực Thụ cúi đầu khẽ cười.
Biết ngay mà, thể nào cũng bị anh ấy cười nhạo, thật là mất mặt!
“Còn đứng ngây ra đó làm gì, mau đi đánh răng rửa mặt, chuẩn bị ăn sáng rồi còn cùng đi học chứ!”, Dực Thụ búng nhẹ mũi Tình Mỹ.
Cùng đi học…
Nghe anh nói vậy, mắt Tình Mỹ như sáng lên, bộ dạng hào hứng hẳn.
“Em đi ngay đây!”. Vừa nói dứt lời, Tình Mỹ liền lao như bay vào nhà vệ
sinh, cảm giác có ánh mắt dịu dàng nhìn theo thật là ngọt ngào.
Ăn sáng xong, Tình Mỹ và Dực Thụ cùng ra ngoài. Dực Thụ đạp chiếc xe đạp của Sâm Trí, đèo Tình Mỹ đến trường.
Không khí buổi sáng còn phảng phất chút sương mù nhẹ, hương hoa phảng phất qua mũi, những chồi non trên cây đều ướt đẫm sương.
Trên đường vẫn còn rất ít người, thỉnh thoảng có một vài người đạp xe ngang qua.
Tình Mỹ ngồi ở đằng sau xe, ôm chặt lấy eo Dực Thụ, áp mặt vào lưng anh, cái mát lạnh trên làn da anh thấm vào làn da cô, lan đến tận từng sợi dây
thần kinh trong người cô, cảm giác thật dễ chịu.
Tình Mỹ ngẩng
đầu nhìn bầu trời, hít thở thật sâu mùi hương của Dực Thụ, lắng nghe
tiếng tim đập rộn ràng của anh, đột nhiên cảm thấy trong lòng thật nhẹ
nhõm.
Nếu có một ngày mất anh, có khi nào trong lòng cô sẽ có một khoảng trống lớn, trống rỗng chẳng còn chút gì? Một cảm giác sợ hãi đột nhiên ập đến, cánh tay ôm anh càng thêm siết chặt.
“Dực Thụ, chúng ta liệu có thể mãi mãi bên nhau không?”
Dực Thụ ngoảnh đầu lại.
Những lọn tóc không ngừng tung bay trong gió. Anh mỉm cười: “Đồ ngốc, em lại
nghĩ vẩn vơ gì thế? Đương nhiên chúng ta sẽ mãi mãi bên nhau, cho dù có
chuyện gì xảy ra, anh cũng sẽ cố gắng hết sức để được ở bên cạnh em!”
“Nhưng nếu đã cố gắng rất rất nhiều mà chúng ta vẫn không thể ở bên nhau thì
sao?”. Tình Mỹ cắn chặt môi, vẻ mặt ủ rũ, bởi vì trong lòng cô hiểu rõ
khoảng cách giữa mình và Dực Thụ.
Mẹ anh ấy, gia đình anh ấy hoàn toàn không chấp nhận cô, đến lúc ấy cô phải làm sao?
“Thế thì anh sẽ dẫn Tình Mỹ bỏ trốn, tìm một thành phố nhỏ, yên tĩnh để định cư, sau đó sẽ kiếm tiền nuôi Tình Mỹ. Tình Mỹ sẽ ở nhà chăm sóc con của chúng ta, em thấy sao?”
“Con…”
Tình Mỹ ngây người, sao
lại nói đến chuyện này rồi? Nhưng lần này cô sẽ không lùi bước, rõ ràng
biết anh không nhìn thấy, nhưng cô vẫn gật đầu thật mạnh: “Ừ, Dực Thụ ở
đâu, em sẽ theo đến đó! Em sẽ mãi mãi ở bên anh, nói như vậy, anh cũng
sẽ không bao giờ rời xa em, đúng không anh?”
Tình Mỹ nghe thấy đáp án khẳng định của Dực Thụ rồi mới cảm thấy yên tâm.
“Đúng thế, cả đời này anh không thể rời xa Tình Mỹ được! Sự tồn tại của em
còn quan trọng hơn cả trái tim anh, không chỉ kiếp này, mà còn kiếp sau, kiếp sau nữa anh vẫn muốn ở bên em…”
Tình Mỹ khẽ mỉm cười mãn nguyện.
Đúng thế, không chỉ kiếp này, mà còn kiếp sau, kiếp sau nữa đều muốn ở bên anh.
“Các cậu nhìn đi, đó chẳng phải là Dực Thụ sao? Sao cậu ấy lại đèo bạn nữ kia đi học? Bọn họ có quan hệ gì thế?”
“Nghe nói Dực Thụ luôn đối xử rất tốt với bạn nữ tên là Tình Mỹ cùng lớp cậu ấy, chắc là bạn ấy đấy!”
“Con bé đó á? Cậu nhìn xem, nó xấu thế kia cơ mà, sao xứng đôi với Dực Thụ
đẹp trai hoàn mỹ được? Dực Thụ chẳng lẽ không nhận ra điều đó à? Ai lại
đi thích một đứa con gái xấu xí thế không biết?”
Vô số những lời xì xầm, bàn tán xôn xao ập đến khiến Tình Mỹ như sắp bị nhấn chìm.
Thực ra những lời xì xầm bàn tán ấy có thể dự đoán được từ trước.
Dực Thụ quả thực quá hoàn mỹ, còn mình lại quá tầm thường…
Tình Mỹ phát hiện mặt Dực Thụ bỗng trở nên sầm sì, ánh mắt lạnh tanh nhìn đám con gái xung quanh.
Cánh tay ôm lấy eo Dực Thụ từ từ thả lỏng ra, cô cảm thấy trái tim mình đang đau nhói, khoảng cách giữa mình và Dực Thụ rõ ràng đến mức ai ai cũng
nhìn thấy. Nỗi tự ti đã biến mất từ lâu nay bỗng âm thầm quay trở lại
với Tình Mỹ.
Dực Thụ ngoảnh đầu lại nhìn Tình Mỹ, ánh mắt có phần lo lắng.
“Tình Mỹ, đừng nghe bọn họ nói bậy, cũng đừng nghĩ ngợi nhiều… Chẳng phải
chúng ta đã nói rõ sẽ cùng nhau cố gắng hay sao? Phải cố gắng thật
nhiều, thật nhiều để ở bên nhau!”
Tình Mỹ khẽ gật đầu, đợi Dực Thụ dừng xe, sau đó cúi đầu đi theo sau anh.
Thực ra trong lòng cô rất buồn, mặc dù ngoài miệng nói có thể bất chấp tất
cả nhưng trong lòng thực sự vẫn cảm thấy rất đau. Dực Thụ trước mặt chói lòa như vậy, còn mình chẳng qua chỉ là một cái bóng núp dưới ánh hào
quang của anh mà thôi.
Tất cả những gì xảy ra trước mắt chỉ giống như một giấc mơ, đợi đến khi tỉnh giấc, tất cả liệu có tan biến như
bong bóng xà phòng không?
“Oa, các cậu nhìn đi, là Dực Thụ, cuối cùng cậu ấy cũng quay lại trường rồi!”
“Cậu mau nhìn xem phấn trang điểm của tớ có bị nhòe không?”
“Này, cậu có lược không, cho tớ mượn cái… không thể để mất hình tượng trước mặt Dực Thụ được”.
“Này, đừng có nhìn nữa, các cậu nhìn sau lưng cậu ấy xem là ai?”
Đám con gái túm năm tụm ba, xôn xao bàn tán.
Khi Dực Thụ vừa bước vào lớp, bóng Tình Mỹ xuất hiện phía sau anh, tất cả
ánh mắt trong phòng học đều đổ dồn về phía cô. Tình Mỹ cảm thấy toàn
thân như bị gai nhọn đâm phải, vô cùng đau nhức và khó chịu.
“Sao lại là cô ta? Sao cô ta cứ bám riết lấy Dực Thụ thế? Thật đáng ghét…”
“Đúng thế, đáng ghét thật đấy! Thật chẳng biết thân biết phận gì cả! Cũng
chẳng chịu xem mình là ai, dám mồi chài Dực Thụ, thật không thể chịu
đựng được!”
“Nhưng sao Dực Thụ lại bị cô ta mê hoặc nhỉ?”
“Chắc chắn là cô ta giở trò gì rồi!”
Đủ các lời lẽ phỏng đoán truyền đến tai Tình Mỹ, cô đứng ngây ra cửa, hai
tay bám chặt lấy vạt áo của mình, không dám ngẩng đầu lên.
“Tình Mỹ…”
Dực Thụ khẽ gọi tên cô.
Tình Mỹ sải bước vào lớp, không lên tiếng trả lời, trong lòng rối như tơ vò, cô cảm thấy Dực Thụ đang lo lắng cho cô, nhưng cô không dám ngoảnh đầu
lại, chỉ im lặng đi thẳng vào chỗ ngồi của mình, lấy sách ra che mặt đi.
Tình Mỹ không thể để Dực Thụ trông thấy bộ dạng yếu đuối và tổn thương của
mình, cô không muốn anh vì cô mà nhíu mày, cô thích anh mỉm cười, cô
không muốn anh buồn…
Nhưng nỗi buồn cứ như con sóng lớn chồm lên nhấn chìm Tình Mỹ.
Tình Mỹ cuối cùng vẫn không thể tự chủ được ngoảnh sang nhìn Dực Thụ. Anh
đang đứng ở đó, đẹp như một bức tượng, phong thái vô cùng lịch lãm, tao
nhã, hệt như một hoàng tử trong truyện cổ tích lãng mạn.
Tình Mỹ
cụp mi xuống, cảm thấy rõ sự nhỏ bé của mình. Cô giống như một hạt cát,
thu mình trong góc tối, khoảng cách với anh càng lúc càng lớn.
Đột nhiên có một bàn tay ấm áp và mạnh mẽ nắm chặt lấy tay Tình Mỹ.
Tình Mỹ ngẩng đầu lên, Dực Thụ đang nhìn cô đầy yêu thương: “Tình Mỹ, sao
thế? Có phải những lời đó khiến em không vui không? Nếu như ở đây đã
không vui như vậy, chi bằng chúng ta đi chỗ khác đi!”
Dực Thụ kéo Tình Mỹ ra nhà xe, trên đường đi, vô số những ánh mắt căm ghét, đố kị,
khinh bỉ đều nhằm cả vào cô. Nhưng sự ấm áp từ bàn tay Dực Thụ như làm
tan chảy hết tất cả, chỉ còn lại hơi ấm khiến cô thấy bình yên, giống
như được bao bọc bởi lớp lông vũ của loài thiên nga, mềm mại và hạnh
phúc.
Khi những ánh nhìn sắc nhọn ấy hướng về phía Tình Mỹ, anh
nhíu mày, sau đó quay người lại, vòng tay ôm lấy Tình Mỹ trong ánh mắt
thù địch của mọi người.
Tình Mỹ giật mình kinh ngạc.
Đây là trường học mà, sao anh dám công khai ôm mình như vậy, chẳng lẽ anh thật sự không lo lắng gì sao?
“Dực Thụ, đây đang là trường học, nếu để bị các thầy cô trông thấy…”
“Anh không sợ!”
“Nhưng mà…”
“Chúng ta phải cố gắng để được ở bên nhau, em quên rồi sao?”
Anh cúi xuống nhìn cô, ánh mắt dịu dàng như làn nước.
“Bọn họ… bọn họ đều không thích em ở bên anh!”
“Tại sao phải để ý đến việc họ có thích hay không? Chỉ cần anh thích là được rồi!”
“Nhưng mà…”
“Chẳng có nhưng mà gì hết, đừng nghĩ ngợi lung tung nữa!”
Nói rồi Dực Thụ liền hôn lên trán Tình Mỹ. Mọi người xung quanh như vỡ òa lên vì kinh ngạc.
Mắt Tình Mỹ mở to. Anh…
Anh dám hôn mình trước mặt bao nhiêu người?
Vô số những cánh hoa anh đào rụng lả tả trong không gian, nhẹ nhàng lướt
qua bờ vai hai người, dịu dàng như một chiếc lông vũ. Bầu trời trong vắt như một tấm gương, một làn mây trắng mỏng tang bao trùm, càng làm cho
chàng hoàng tử Dực Thụ trở nên tuyệt mỹ.
Anh làm như vậy là để
chứng minh cho những người đó thấy. Nhưng mình đang làm gì thế? Muốn từ
bỏ, bởi vì ánh mắt của người khác nên đã sợ hãi định từ bỏ ư?
Dực Thụ, anh ấy đã cố gắng rất nhiều để ở bên mình, còn mình lại tự ti mà
chùn bước. Mình như vậy thật không xứng đáng với anh ấy.
“Trời ơi, Dực Thụ lại đi hôn cô ta kìa!”
“Hu hu… hoàng tử Dực Thụ của lòng em, sao chàng có thể đi hôn một đứa con gái xấu xí như vậy?”
Nghe những lời bình luận ấy, sự tự ti của Tình Mỹ dần biến thành căm phẫn,
hơn nữa sự căm phẫn này lại càng lúc càng mãnh liệt. Khoảnh khắc này,
Tình Mỹ cảm nhận được có một thứ gì đó đang sục sôi trong dòng máu của
mình.
Đúng thế! Từ nhỏ cô đã là cái bóng núp trong góc tối, không thể thu hút sự chú ý của mọi người, nhưng cô thích biến thành cái bóng, trốn trong góc nhỏ của mình, vui vẻ một mình, buồn bã một mình, tự liếm láp vết thương cho mình…
Nhưng tất cả những sự tầm thường ấy đều không thể ngăn được tình cảm của cô dành cho Dực Thụ.
Cô quyết không cho phép bất kì ai khinh bỉ và chà đạp lên trái tim mình dành cho Dực Thụ.
Tình Mỹ khẽ nhoẻn miệng cười, nụ cười dũng cảm và tự tin. Cô bá cổ Dực Thụ,
sau đó hôn lên môi anh trong ánh mắt kinh ngạc và sửng sốt của tất cả
mọi người.
Xung quanh ồ lên kinh ngạc, sau đó là tiếng bàn tán xôn xao…
Dực Thụ trợn tròn mắt nhìn Tình Mỹ, sau đó nhoẻn miệng cười hài lòng. Anh
siết chặt vòng tay ôm cô, dịu dàng đáp lại nụ hôn ấy. Trong không gian
tràn ngập cánh hoa anh đào, tất cả mọi thứ dường như trở nên hư ảo…
“Ừ, chúng ta sẽ ở bên nhau mãi mãi!”. Dực Thụ ngoảnh đầu lại, ánh mắt kiên
định. Tình Mỹ cảm thấy trong lòng vô cùng ấm áp, siết chặt tay ôm lấy
anh.
“Dực Thụ, chúng ta… không đi học nữa, có được không?”. Tình Mỹ nhìn thấy ngôi trường đang ngày càng xa dần, cô băn khoăn hỏi.