Giây Phút Này Thuộc Về Chúng Ta

Chương 13: Nước mắt vô hình (2)

Những người sống ở đó đều là những người giàu có, trước đây Thuần Hạ và Tình Mỹ từng đến khu
này, những ngôi nhà màu trắng được thiết kế theo kiểu kiến trúc châu Âu
nằm san sát nhau, trên mỗi con đường đều có một trạm bảo vệ, người lạ
muốn vào khu này phải trả lời một lô một lốc những câu hỏi. Tình Mỹ và
Thuần Hạ lần đó qua được hai cửa liền bị một anh bảo vệ cao lớn chặn
lại, giờ nghĩ thôi mà vẫn còn thấy run. Cô giẫm lên những chiếc lá bên
đường, trong đầu chẳng nghĩ được cách nào.

Tình Mỹ đi qua đi lại
dưới bóng râm, đột nhiên ở cách đó không xa, cô nhìn thấy hai cái bóng
quen thuộc đang đứng nói chuyện. Cô lặng lẽ đến gần chỗ họ, sau đó trốn
vào một gốc cây ngô đồng và thò đầu ra, âm thầm quan sát hai người họ
nói chuyện.

Ánh nắng mặt trời xuyên qua tán cây, để lại những đốm sáng nho nhỏ trên mặt đường, rung rinh theo cơn gió. Hai chàng trai
thân hình cao lớn, đẹp như hai thiên sứ từ trên trời đáp xuống.

Đặc biệt là chàng trai cao lớn đó, trên người mặc một chiếc áo sơ mi trắng, cởi hai khuy cổ như thường ngày, để lộ làn da trắng mịn không tì vết,
cổ anh dài và đẹp hơn cả cổ con gái, cả khuôn mặt điển trai đến mức
khiến người khác nghẹt thở.

Vẻ đẹp mê li của anh khiến cho mỗi
người nhìn thấy anh đều bị hấp dẫn. Đôi mắt anh đẹp như một giấc mộng,
mang theo vẻ bí ẩn và nỗi buồn phảng phất, khiến người khác bị mê hoặc,
bị mất phương hướng.

Mặc dù đã ngắm anh không biết bao nhiêu lần, nhưng Tình Mỹ vẫn bị anh mê hoặc.

“Dực Thụ…”

Cô giật mình bởi tiếng lẩm bẩm của chính mình, phát hiện ánh mắt Dực Thụ
đang hướng về phía mình, Sâm Trí có hơi hoài nghi, cũng nhìn theo ánh
mắt của Dực Thụ. Tình Mỹ giật mình, vội vàng rụt đầu lại, nín thở đứng
yên.

Chắc anh ấy không nhìn thấy mình đâu nhỉ?

Tình Mỹ cứ
im lặng chờ cho đến khi hai người họ bắt đầu nói chuyện tiếp mới thở
phào. Nhưng tại sao Dực Thụ và Sâm Trí lại đi cùng nhau nhỉ? Mà Sâm Trí
lần nào gặp Dực Thụ cũng tỏ ra tức tối, hai người họ thì có chuyện gì để mà nói nhỉ?

Tình Mỹ vô cùng tò mò, cô nghiêng đầu lắng nghe.

“… Vì vậy, tôi giao Tình Mỹ cho cậu, cậu nhất định phải chăm sóc cô ấy cho tử tế!”. Giọng nói của Sâm Trí thấp thoáng sự u uất, mới nghe được có
một câu mà cô đã thấy lòng mình chùng xuống.

Cậu ấy đến tìm Dực Thụ là để nhờ Dực Thụ chăm sóc cho mình ư?

Tình Mỹ cắn chặt môi, vô cùng ân hận trước thái độ lỗ mãng và tuyệt tình của mình hôm ấy.

“Tôi không hiểu ý của cậu, tôi nhớ là cậu rất thích Tình Mỹ, lần này đến tìm tôi rốt cuộc là vì nguyên nhân gì? Mặc dù chăm sóc Tình Mỹ là chuyện
tôi nên làm, nhưng tôi vẫn hi vọng cậu sẽ nói rõ ràng một chút!”


Sâm Trí bỗng chốc nổi cáu, anh tóm lấy cổ áo Dực Thụ, gằn giọng nói:

“Tôi nói thế mà cậu còn chưa hiểu sao? Đều vì cái thằng khốn như cậu nên
Tình Mỹ mới không thích tôi! Tôi cứ tưởng tôi ở bên cô ấy lâu như vậy,
sẽ có một ngày cô ấy phát hiện ra cái tốt của tôi, sẽ có một ngày cô ấy
cảm động trước tôi, thế nhưng sự xuất hiện của cậu đã phá hỏng tất cả!”

“Sự xuất hiện của tôi ư?”

Khóe môi Dực Thụ khẽ nhếch lên, nụ cười của anh đột nhiên trở nên đáng sợ.
Cứ mỗi lần nổi giận là nụ cười của anh lại trở nên u ám như vậy, khiến
cho người khác có cảm giác nặng nề, bị đe dọa.

“Không sai! Kể từ
khi cậu xuất hiện, Tình Mỹ đã không còn nhận ra những gì tốt đẹp ở tôi
nữa, thậm chí còn nghĩ tôi mang lại phiền phức và rắc rối cho cô ấy, cô
ấy đã bắt đầu từ chối tôi đối xử tốt với cô ấy. Cậu có biết không hả?
Hôm tôi tỏ tình với cô ấy, nhưng vì cậu, cô ấy đã lại từ chối tôi, thậm
chí từ chối sự chăm sóc của tôi…”

Bàn tay Sâm Trí càng lúc càng
siết chặt cổ áo của Dực Thụ, các đường gân như nổi hết cả lên. Tình Mỹ
nắm chặt vạt áo của mình, căng thẳng đến nghẹt thở, chỉ sợ Sâm Trí sẽ
đánh Dực Thụ.

“Cô ấy từ chối sự chăm sóc của cậu ư?”, Dực Thụ
nhíu mày: “Sao cô ấy lại hư như vậy nhỉ? Không để cậu chăm sóc cho cô
ấy. Cô ấy lại không biết tự chăm sóc, bảo tôi phải làm sao đây?”

“Tôi biết cô ấy chỉ muốn cậu chăm sóc cho cô ấy, vì vậy tôi mới nhờ cậu, nếu như cậu thật lòng thích Tình Mỹ, vậy cậu hãy chăm sóc cô ấy cho tử tế.
Nếu cậu dám bắt nạt Tình Mỹ, tôi quyết không tha cho cậu!”

Dực Thụ ngây người, ngây ngô lặp lại từng từ: “Cô ấy chỉ muốn tôi chăm sóc cho cô ấy…”

“Không sai!”

“Nhưng tôi chẳng biết gì cả, ngay cả chuyện úp mì cũng không biết, cũng không
biết cô ấy thích ăn cái gì. Tôi…”, ánh mắt Dực Thụ đột nhiên trở nên
hoang mang.

“Vì vậy cậu càng phải cố gắng hơn nữa, nhất định phải chăm sóc Tình Mỹ cho chu đáo, nếu không cho dù Tình Mỹ có thích cậu thế nào đi chăng nữa, tôi nhất định sẽ cướp cô ấy về, mặc dù không thể mang lại hạnh phúc cho cô ấy, nhưng tôi không thể để người khác làm tổn
thương cô ấy. Cậu đã nghe rõ chưa hả?”

Sâm Trí càng nói càng kích động, nhưng tình cảm sâu sắc ánh lên trong ánh mắt anh khiến Tình Mỹ
thấy mắt mình như mờ đi. Tình Mỹ khe khẽ khóc, lấy tay bịt chặt miệng
mình để không bật khóc thành tiếng. Giao người con gái mà mình yêu nhất
cho một người con trai khác, chắc chắn cần phải dũng cảm và cao thượng
lắm mới có thể làm được!

Sâm Trí, xin lỗi cậu, thật sự xin lỗi cậu…

Trái tim Tình Mỹ như đang gào thét, nhưng Sâm Trí không thể nào nghe thấy.
Cô chỉ có thể đem tất cả những áy náy cất vào tận sâu trong lòng. Cô sẽ
mãi mãi cảm kích, trên thế giới này có một chàng trai coi hạnh phúc của
cô chính là việc quan trọng hàng đầu trong cuộc đời mình. Nhưng điều duy nhất mà cô có thể làm cho Sâm Trí là, từ từ buông đôi bàn tay trước nay chỉ quen dựa dẫm vào anh ra.

Cô không thể đón nhận tình cảm của Sâm Trí, cũng không thể tham lam sự giúp đỡ của cậu ấy…

Dực Thụ ngây người hồi lâu, sau đó từ từ nhả ra từng chữ: “Cảm ơn cậu!”

“Cậu muốn cảm ơn tôi thì hãy chăm sóc tốt cho Tình Mỹ!”

“Tôi hứa với cậu, tôi sẽ dùng mạng sống của mình để yêu cô ấy, tôi sẽ chăm
sóc cô ấy, không bao giờ rời xa, chỉ có cái chết mới chia lìa được chúng tôi!”

Bùng…

Đầu óc của Tình Mỹ chợt trống rỗng, trái tim cũng như muốn nhảy ra ngoài đến nơi.

Anh ấy nói, anh ấy sẽ dùng mạng sống để yêu mình.

Tình Mỹ bịt chặt miệng, mắt càng mờ đi, nỗi hạnh phúc và buồn bã đan xen

trong lòng, cô không sao đè nén được tình cảm của mình, liền bước ra
khỏi gốc cây, sà vào lòng Dực Thụ, bật khóc nức nở.

“Tình Mỹ!”

“Sao em lại đến đây?”

Hãy để cô ích kỉ đi, cô thật sự không thể đè nén được tình cảm của mình dành cho Dực Thụ.

Dực Thụ và Sâm Trí cùng lúc tròn mắt kinh ngạc. Tình Mỹ nghẹn ngào khóc
không ra tiếng, trong đầu chỉ có những câu Dực Thụ vừa nói. Cô ngẩng mặt nhìn anh, sau đó đấm vào ngực anh, lớn tiếng la hét.

“Anh nói dối, anh lừa em, anh không hề thích em!”

“Tình Mỹ, những gì anh nói đều là thật! Anh sẽ yêu em, bảo vệ em cả đời này,
dùng tính mạng của anh để chăm sóc em đến giây phút cuối cùng!”, Dực Thụ nhẹ nhàng ôm lấy Tình Mỹ.

“Vậy tại sao bao nhiêu ngày nay anh
không đến thăm em? Anh có biết em buồn, em sợ đến mức nào không? Em
tưởng anh giận em, em sợ anh không thèm quan tâm đến em nữa, sao anh có
thể như vậy chứ, anh là đồ xấu xa!”

Tình Mỹ giằng tay ra khỏi tay Dực Thụ, ra sức đấm vào ngực anh.

Lần này Dực Thụ đứng yên cho Tình Mỹ đánh, nhưng ánh mắt tha thiết có thể
làm tan chảy mọi băng tuyết trên đời. Cho đến khi Tình Mỹ không còn sức
lực để đánh nữa, anh mới lại ôm cô vào lòng.

“Tình Mỹ, anh xin
lỗi, anh lại để em lo lắng rồi!”. Anh khẽ thì thầm vào tai cô, giống như cơn gió xuân mang theo hương hoa tường vi bay qua: “Mấy hôm nay anh bị
mẹ anh nhốt lại, không ra ngoài được, lúc nào cũng có người canh chừng.
Khó khăn lắm hôm nay anh mới trốn ra ngoài được, đang chuẩn bị đi gặp em thì gặp Sâm Trí đến tìm”.

“Thật không?”

Những lọn tóc dài của Tình Mỹ khẽ tung bay trong gió, Dực Thụ dịu dàng gài tóc vào sau
tai cho cô, nhẹ nhàng hôn lên trán cô: “Thật mà!”

Tình Mỹ ngẩng
đầu nhìn Dực Thụ. Mặc dù có rất nhiều điều muốn nói với Sâm Trí, nhưng
không hiểu sao lúc này cô chỉ muốn nhìn Dực Thụ, cô biết Sâm Trí sẽ hiểu cho cô, kể từ nhỏ, cậu ấy đã là người hiểu cô nhất, vì vậy không cần cô phải mở miệng cậu ấy cũng biết cô đang cần gì.

“Sâm Trí…”

Tình Mỹ khẽ gọi tên Sâm Trí, anh nhìn cô, sau đó quay lưng lại với cô.

“Đừng nói cảm ơn với tớ! Cậu biết tớ không muốn nghe câu đó, chỉ cần cậu hạnh phúc là được rồi! Nhất định phải hạnh phúc…”

“Sâm Trí…”. Tình Mỹ trào nước mắt, cô chỉ biết gọi tên Sâm Trí, lặng lẽ nhìn theo bóng của cậu ấy đang xa dần.

“Đồ ngốc, đừng khóc nữa, anh thích Tình Mỹ cười cơ!”

“Ừm, em cũng thích Dực Thụ cười!”, Tình Mỹ mỉm cười, sau đó gạt nước mắt.

“Tình Mỹ, anh nhất định sẽ làm cho em hạnh phúc!” Dực Thụ dường như đã cảm thấy sự áy náy của

Tình Mỹ dành cho Sâm Trí. Anh dịu dàng xoa đầu cô, hơi ấm từ lòng bàn tay
anh lan tỏa vào tận trái tim cô, khiến cho nỗi buồn vơi đi rất nhiều.

Gió nhẹ mơn man thổi qua, Tình Mỹ và Dực Thụ ôm siết lấy nhau, tất cả những gì xung quanh dường như không tồn tại, chỉ có hai người với hương hoa
tường vi ngọt ngào.

Tình Mỹ vùi đầu vào ngực Dực Thụ, không nỡ
phá vỡ giây phút ngọt ngào này, nhưng vẫn không thể không thốt lên: “Dực Thụ, nếu cứ được thế này mãi thì tốt biết mấy!”

“Chỉ cần em muốn, chúng ta sẽ cứ như vậy mãi mãi!”, Dực Thụ dịu dàng thì thầm vào tai cô.

Tình Mỹ siết chặt vòng tay ôm Dực Thụ, sau đó lưu luyến trong lòng anh:
“Thật không? Có thật là chỉ cần em muốn chúng ta sẽ có thể như thế này
mãi mãi không?”

“Đương nhiên rồi!”, Dực Thụ âu yếm nhìn Tình Mỹ:
“À, anh khó khăn lắm mới trốn thoát khỏi vòng vây của mẹ, thế này đi,

chúng ta đi hẹn hò nhé!”

“Hẹn hò á?”, Tình Mỹ đột nhiên nhớ ra
mục đích đến đây của mình. Cô liền lấy tấm thiệp trong cặp ra: “Dực Thụ, anh còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau chứ? Lúc ấy chúng ta đã cùng làm gì nào?”

“Cái gì?”, Dực Thụ ngây người, ngẫm nghĩ hồi lâu mà không thể nhớ ra.

“Ái chà, anh ngốc thế! Chúng ta cùng rút thăm trúng thưởng! Ở cửa hàng đồ ngọt ấy, anh nhớ chưa nào?”

“À…”, cuối cùng thì Dực Thụ cũng nhớ ra: “Tình Mỹ, không phải em định bảo anh dẫn em ra cái đảo ấy để hẹn hò đấy chứ? Trước mắt thì việc này có hơi
khó đấy!”

Ha ha ha…

Biết ngay anh ấy sẽ nghĩ vậy mà.

Tình Mỹ nhún vai nói: “Anh xem tấm thiệp này đi là biết liền!”

Dực Thụ ngây ra hỏi: “Cái gì đây?”

Nhưng chưa đợi cô đáp, mắt anh đã sáng lên, vui mừng nhìn cô.

“Lẽ nào…”, trong đôi mắt đẹp của anh như có hàng ngàn vì sao đang lấp lánh: “Chúng ta trúng thưởng rồi?”

Tình Mỹ sà vào lòng anh, ôm lấy cổ anh.

“Ha ha, chúng ta trúng giải rồi! Một chuyến du lịch đảo Benoa, giải đặc biệt đấy!”

“Thật không, đúng là quá bất ngờ!”

Dực Thụ xem ra rất vui mừng trước tin này.

Tình Mỹ ngẫm nghĩ một lát rồi lấy một bức tranh trong cặp ra. Cậu bé trong
tranh đang mỉm cười, chừng sáu, bảy tuổi, khuôn mặt nhỏ nhắn ánh lên
niềm hạnh phúc, nụ cười rạng rỡ như hoa tường vi trong ánh mặt trời.

Dực Thụ mở ra xem: “Đây là…”

“Anh có cảm thấy cậu bé này trông hơi giống anh không? Đặc biệt là đôi mắt ấy!”

Dực Thụ có hơi kinh ngạc, anh nhìn bức tranh không chớp mắt, cuối cùng nhìn Tình Mỹ nói: “Cậu ấy cười thật hạnh phúc!”

“Em hi vọng Dực Thụ và cậu ấy cùng hạnh phúc!”

Tình Mỹ biết trong khoảnh khắc này, bản thân mình cũng tràn đầy hạnh phúc
như cậu bé trong tranh, bởi vì cô nhìn thấy ánh mắt của Dực Thụ trở nên
sâu thẳm, cảm giác ấm áp ấy khiến cô thấy vô cùng ngọt ngào.

“Dực Thụ, anh biết không? Thực ra em có thể vẽ tranh là hoàn toàn nhờ vào
cậu bé tình cờ gặp mặt này đấy. Nếu như không có cậu ấy, giấc mơ vẽ
tranh của em lúc năm tuổi đã tan thành mây khói rồi!” “Chính là cậu bé
trong tranh này ư?” Tình Mỹ gật đầu.

“Để kiếm được một nghìn tệ
tiền học phí học vẽ, em đã mua một tấm vé sổ số, nhưng em không dám cào. Anh có biết không, lúc ấy em đã buồn, đã vô vọng đến mức nào, cảm thấy
mình là một người vô cùng bất hạnh, chẳng có chút tự tin nào. Nhưng lúc
em đang vô cùng tuyệt vọng ấy, đột nhiên có một cậu bé xuất hiện, cậu ấy thật sự rất đẹp, giống như thiên sứ từ trên trời rơi xuống vậy, mắt cậu ấy đẹp như mắt anh, có pha chút ánh tím, giống như màu hoa tường vi, ấm áp và bí ẩn…”

Tình Mỹ càng kể, Dực Thụ càng tỏ ra kinh ngạc,
nhưng bởi vì Tình Mỹ vẫn mải đắm chìm trong hồi ức nên hoàn toàn không
phát hiện ra.

Mặt trời từ từ khuất sau chân núi phía xa xa.

Dực Thụ nắm lấy tay Tình Mỹ, hai người ngồi xuống một chiếc ghế bên đường,
những cây ngô đồng xào xạc trong gió, những phiến lá vàng rơi lả tả khắp mặt đường, một buổi chiều mùa thu man mát.

“…Về sau, em nhờ cậu
ấy giúp cào tấm vé, thế mà trúng một ngàn tệ thật, nhờ thế mà em có cơ
hội tiếp tục học vẽ. Kể từ ngày đó, cậu ấy đã trở thành vị thần hộ mệnh
trong lòng em, bởi vì cậu ấy nói rằng…”


“Bởi vì bạn là thiên sứ được thần thánh yêu thương, vì vậy mà bạn mới trúng giải!” Tình Mỹ trợn tròn mắt.

Anh ấy…

Anh ấy vừa nói cái gì?

“Bởi vì bạn là thiên sứ được thần thánh yêu thương, vì vậy mà bạn mới trúng
giải!”, Dực Thụ lặp lại lần nữa, thích thú nhìn đôi mắt mở to vì kinh
ngạc của Tình Mỹ.

“Dực Thụ, anh… sao anh biết cậu ấy nói cái
gì?”. Tình Mỹ kinh ngạc đến mức không dám tin, mặc dù có hơi nghi ngờ
anh chính là cậu bé đó, nhưng cô cũng biết xác suất này là rất nhỏ.

“Em nói xem?”, Dực Thụ nháy mắt với Tình Mỹ.

Trong kí ức, cậu bé đẹp trai ấy cũng từng nháy mắt với cô, giống hệt như điệu bộ của Dực Thụ.

Ôi trời ơi!

Chẳng lẽ anh ấy chính là cậu bé đó thật sao? Nhưng anh là ngôi sao may mắn
của cô, nếu như có anh ở bên cạnh, cô tin rằng cái xác suất ấy cũng có
thể xảy ra lắm chứ.

Tình Mỹ vui lắm, nụ cười trên mặt càng lúc càng rạng rỡ.

Thần hộ mệnh, cuối cùng thì cô đã tìm lại được thần hộ mệnh của mình!

Hóa ra sự gặp gỡ của hai người đã được an bài từ rất sớm. Lúc còn nhỏ, anh
đã xuất hiện và giúp cô kiếm được một nghìn tệ đúng vào lúc cô cảm thấy
vô vọng nhất, khiến cô có cơ hội thực hiện giấc mơ của mình. Giờ lớn
rồi, anh lại xuất hiện đúng vào lúc cô cảm thấy buồn bã nhất, lại lần
nữa giúp cô trúng thưởng, hơn nữa lại mang đến cho cô cảm giác yêu đương ngọt ngào chưa từng có.

“Anh đúng là cậu bé đó, là thần hộ mệnh của em ư?”, Tình Mỹ xác nhận lại lần nữa.

Dực Thụ mỉm cười: “Anh cũng không ngờ em chính là cô bé ấy, hóa ra lần đầu
tiên gặp nhau, em gọi anh là thần hộ mệnh là vì chuyện này à?”

“Vâng! Bởi vì kể từ lúc năm tuổi, anh đã trở thành trụ cột trong lòng em, mỗi
lần cho dù có buồn bã thế nào, em đều tâm sự với thần hộ mệnh. Lần đầu
tiên gặp anh, em cảm thấy anh rất giống với cậu bé ấy, vì vậy mới buột
miệng gọi anh là thần hộ mệnh!”

“Cũng chính vì lí do này mà lúc ở phòng tranh, em đã vẽ anh trong bối cảnh như vậy à?”

Mắt Tình Mỹ sáng lên, cô mỉm cười nhìn Dực Thụ, lúc ấy thực sự cô không
định vẽ thành như thế, nhưng không hiểu sao bàn tay cô cứ vẽ ra như vậy. Lúc ấy cô dường như đã nhìn thấy cậu bé thần tiên ngày nào đã lớn lên
và biến thành Dực Thụ, đợi đến khi nhận thức được ra vấn đề thì bản vẽ
đã hoàn thành xong phần khung mất rồi.

Hoặc cũng có thể ở sâu trong tiềm thức của cô, cô đã sớm nhận ra anh.

“Dực Thụ, lúc còn nhỏ, anh cười trông rất hạnh phúc, chẳng có chút ưu tư
nào, hoàn mỹ như một thiên thần, khiến người khác rung động, nhưng hiện
giờ anh đã biết buồn, trong mắt luôn phảng phất sự u uất”.

Tình
Mỹ vừa nói vừa nhìn vào đôi mắt lấp lánh của Dực Thụ, ánh mắt ấy có vẻ
khá phức tạp, cô chăm chú quan sát, nhưng vẫn không thể hiểu được.

“Có lẽ vì thế mà ông trời mới cho chúng ta được gặp lại nhau”.

“Hả?”

Tình Mỹ không hiểu anh nói vậy có ý gì, Dực Thụ liền bổ sung: “Bởi vì sự
xuất hiện của em chính là hạnh phúc mà ông trời ban cho anh. Tất cả niềm vui của anh đều do em cất giữ, em chính là hạnh phúc cả đời này của
anh!”

Mắt Tình Mỹ ươn ướt, trong lòng có cảm giác ngọt ngào như mật ong.


Dực Thụ nhẹ nhàng nâng mặt Tình Mỹ lên, đôi môi mềm mại như cánh hoa từ từ tiến lại gần…

Mười centimet… Năm centimet…

Một centimet…

Hơi thở của Dực Thụ phả vào mặt cô, đôi mắt đen láy của anh đang phản chiếu đôi mắt trong veo của cô, cô có thể nhìn thấy một ngọn lửa đang bùng
lên trong đôi mắt của mình thông qua mắt anh.

Tình Mỹ nhắm mắt lại, tim đập thình thịch như muốn nhảy vọt ra ngoài.

Bùm một tiếng, cô chẳng còn nghe thấy gì nữa hết.

Đôi mắt nhắm nghiền của Tình Mỹ mở ra, cô nhìn thấy đôi hàng mi dài của anh đang chạm vào mặt mình, thế giới như trở nên hỗn độn, những cánh hoa
tường vi trắng, đỏ… bay lả tả khắp nơi.

Đôi môi Dực Thụ cuốn lấy
môi cô, hơi thở của anh phảng phất hương hoa tường vi, cô có cảm giác cơ thể mình như đang bay lên, chao liệng giữa những cánh hoa tường vi…