"Ha ha, đương nhiên là có! Anh chờ đi, sẽ rất HIGH đấy!" Mịch Nhi hoan hô một tiếng, chạy về phía phòng thí nghiệm. Giờ phút này, cô thật hi vọng Triển Dĩ Mặc có thể có khí thế vĩnh viễn không khuất phục, để cho cô thí nghiệm toàn bộ thuốc một phen, ** kẻ thí nghiệm tuyệt đối là có thể gặp mà không thể cầu!
"A a a —— anh cả em đồng ý anh!" Vừa nghe lời nói của Mịch Nhi, Triển Dĩ Mặc liền giơ hai tay cầu xin tha thứ, lớn tiếng nhìn về phía bóng lưng Mịch Nhi hô, "Đừng đi lấy thuốc nữa, Mịch Nhi chị nghe chưa!"
"Như vậy mới ngoan, sớm nói không phải không có việc gì rồi ~" Liên Tĩnh Bạch nhợt nhạt cười một tiếng, cúi đầu hỏi em trai, "Vậy em nghĩ kỹ chọn công ty nào rồi sao? Bây giờ có thể quyết định rồi."
"Nhà nào cũng có thể! Anh cả anh nói cái gì chính là cái đó!" Triển Dĩ Mặc chỉ vào Mịch Nhi vẫn đang chạy xa, vội vàng nói, "Chỉ cần anh cả ngăn cản chị ấy, đừng để Mịch Nhi đem liều thuốc tới ——"
Nhìn hình dáng sợ hãi của em trai, Liên Tĩnh Bạch cất giọng với Mịch Nhi nói: "Mịch Nhi trở lại đi, hiện tại không cần thuốc khác rồi."
"Cái gì a. . . . . ." Mịch Nhi buồn buồn xoay người đi tới, lòng tràn đầy vui sướng lập tức hóa thành hư không, "Dĩ Mặc, em thật lãng phí cảm tình của chị! Em chống đỡ lâu một chút nữa, để cho chị thí nghiệm hết thuốc mới có được hay không ——" D.D.L.Q.D
"Em ấy còn sợ thuốc mới của em còn hơn cả công việc." Liên Tĩnh Bạch lắc đầu cười một tiếng, "Cho nên không có biện pháp, y theo ước định, cho em ấy thuốc giải thôi."
"Em đã thỏa hiệp, Mịch Nhi , chị có thể đi lấy thuốc giải. . . . . ." Triển Dĩ Mặc yếu ớt nói, "Em sắp không chịu nổi. . . . . ."
"Được rồi được rồi." Mịch Nhi thấy tình thế, cũng đành phải bất đắc dĩ buông tay nói, "Thuốc giải rất đơn giản, đổ 200ml nước hoa vào trong bồn tắm lớn chứa nước, sau đó tắm rửa xối sạch bột thuốc, thì tất cả đều tốt rồi!"
"Chị không nói sớm!" Triển Dĩ Mặc vọt một cái từ dưới đất đứng lên, tập hợp sức lực cuối cùng của cơ thể, nhanh chóng chạy về phía phòng tắm, vừa chạy vừa kêu la hỏi, "Nước hoa gì hiệu quả tốt nhất, Chanel No. 5? Opium? Là cái nào?"
"No No No, đều không phải a, tốt nhất là nước hoa God VI!" Mịch Nhi giơ một ngón tay lên, nhắc nhở, "Chỉ có nó mới có tác dụng a!"
"God VI?" Động tác Triển Dĩ Mặc hơi chậm lại, "Đây là nước hoa nhãn hiệu nào? God VI. . . . . . God a!"
Triển Dĩ Mặc vỗ trán một cái, oán hận hét to một tiếng: "Thần linh ơi!"
"Ha ha ha!" Mịch Nhi chỉ vào Triển Dĩ Mặc cười ha ha, vào lúc cuối cùng còn có thể trêu em ấy một phen, cô cảm thấy hết sức thỏa mãn, "Nắm chặt thời gian, trong nhà em hẳn không có loại nước hoa thần kì này đâu, trước tiên phải đi mua!"
Sắc mặt Triển Dĩ Mặc càng khó coi hơn, nhất thời tốc độ nhanh hơn, trong nháy mắt chạy không thấy bóng dáng.