"Được ạ!" Mịch Nhi không cần suy nghĩ gật đầu, một lời đáp ứng.
Căn bản cô không cần hỏi xem cụ thể giao dịch cái gì, bởi vì, anh vĩnh viễn sẽ không hại cô.
Bọn họ đã sớm thuộc về nhau, cái gì của anh chính là của mình, bất luận muốn giao dịch gì, xét đến cùng vẫn không thay đổi, không có gì phân biệt anh em. Giống như bây giờ thảo luận điều kiện giao dịch, cũng chỉ đùa nháo vui nghịch là chiếm đa số.
"Vậy giao dịch thành lập!" Liên Tĩnh Bạch bởi vì Mịch Nhi nhanh chóng trả lời mà lộ ra nụ cười, anh vừa ưu nhã nhanh chóng cởi áo ngủ ra thay đổi quần áo, vừa nhẹ nhàng nói ra nội dung giao dịch, "Nếu mấy ngày qua, anh đều nghe lời em đến tham gia hoạt động du lịch, vậy ngày nghỉ kế tiếp, em sẽ phải làm theo ý anh, anh muốn mang em đi rất nhiều nơi trên thế giới, em phải ngoan ngoãn nghe theo sắp xếp của anh!"
"Em vốn định làm như thế, anh đúng là đã lãng phí một lần giao dịch!" Mịch Nhi buồn cười nói, "Tạo kế hoạch cũng không phải điểm mạnh của em, vài ngày nay chỉ mới đơn giản đi du ngoạn đã khiến em mệt chết, còn dư thời gian đương nhiên anh phải xắp xếp, anh muốn trốn cũng không trốn thoát khỏi nhiệm vụ này!"
Kỳ thật cô hơi lo lắng rằng Liên Tĩnh Bạch sẽ nói yêu cầu tiếp xúc thân mật, chỉ có cái đó cô sẽ cảm thấy khó xử, nhưng anh cũng chỉ muốn xắp xếp hành trình công việc, điều này không khỏi có chút không hợp với tính phúc hắc gian thương của anh?
Cô tin tưởng, anh Tiểu Bạch xắp xếp hành trình nhất định là sẽ hưởng thụ tốt nhất, để cô có thể vui vẻ nhiều hơn, cho nên món nợ của cô, hoàn toàn không có muốn cô bỏ ra cái gì, mà bỗng dưng chiếm được thu hoạch.
Trừ phi, anh dấu sau lưng âm mưu gì đó, muốn mượn cớ làm chút mờ ám.
"Hả? Mục đích của anh sẽ không đơn giản như thế chứ. . . . . ." Mịch Nhi nằm ở trên giường nheo mắt lại, thử dò hỏi ︰"Anh sẽ không định lừa gạt em đến vùng rừng núi hoang vu gì chứ, sau đó bán đứng em!"
"Đúng! Anh đinh sẽ bán em! Sau đó để em đi kiếm tiền!" Liên Tĩnh Bạch buông tay nói xong lời trêu chọc cô, thần bí chớp mắt một cái, anh cài nút áo nói, "Cụ thể là có mục đích gì, đợi thời cơ thích hợp, anh tự nhiên sẽ cho em biết!"
"Hừ, em sẽ không sợ anh bán đứng em...em sợ chính là anh giống bây giờ ra vẻ bí mật như vậy, khiến người ta lúc nào cũng khẩn trương! Nhưng mà, em vẫn sẽ nghe lời anh đi tới những nơi được xắp xếp, có thể vào mắt của anh thì cảnh sắc tuyệt đối là cực phẩm thế gian, em muốn dẫn Mặc Đức cùng đi xem --" Mịch Nhi nhẹ nhàng sờ lên khuyên tai trên tai trái, cô đem kim cương tro cốt phía trên coi như kỉ niệm Mặc Đức, cô muốn tính cả phần của nó cùng nhau hưởng thụ cuộc sống, nhìn hết thế giới xinh đẹp.
"Đương nhiên, ánh mắt của anh em cứ yên tâm, sẽ không để em và Mặc Đức thất vọng." Liên Tĩnh Bạch nháy mắt với cô mấy cái, vẫn duy trì cảm giác thần bí, không hề tiếp tục nói tới đề tài này, anh nhìn thời gian, bước nhanh vào phòng rửa mặt, "Em ngủ tiếp một lúc đi, bây giờ anh sẽ liên hệ với hướng dẫn viên du lịch, cũng đi xắp xếp hành trình kế tiếp, tất cả mọi chuyện cứ giao cho anh!"
Ngay khi Liên Tĩnh Bạch giải thích, anh và Mịch Nhi thẳng thắn rời khỏi đoàn du lịch, mặc dù những người già có tình cảm yêu thích quen thuộc đối với hai người, đối với việc bỗng dưng chia tay có chút không nỡ, nhưng thế gian không có bữa tiệc nào không tàn, tất cả mọi người đều biết chỉ có một lần có duyên tình cờ gặp nhau, mà đối với đôi vợ chồng son không thể vĩnh viễn ở cùng với họ.
Cứ như vậy, trong lữ đoàn thiếu đi một đối trẻ tuổi tuấn tú xinh đẹp, mà ở trong phòng tổng thống của Italy, có hai vị quý khách ưu nhã xuất sắc.
Mà hai vị này dĩ nhiên chính là Liên Tĩnh Bạch và Mịch Nhi trở lại sinh hoạt bình thường, bọn họ ở quyết định dừng lại ở Ý nghỉ ngơi hồi phục tinh thần một ngày, sắp xếp máy bay tới Italy, chỗ này chính là trạm du lịch thứ nhất mà Liên Tĩnh Bạch sắp xếp, ở ngay một thành phố nhỏ phía nam Italy không hề sầm uất.
Mịch Nhi đối với địa điểm ở trạm thứ nhất cảm thấy tò mò lại nghi hoặc, cô đã đến Italy rất nhiều lần, chẳng lẽ còn có cái gì mới mẻ? Mà tại thành nhỏ này cũng chưa từng nghe nói có cảnh sắc đặc biệt, sao anh lại quyết định địa phương thứ nhất là đây?
"Anh Tiểu Bạch, cuối cùng anh có nói không? Rốt cuộc chỗ này có gì ngạc nhiên. . . . ." Từ khi Mịch Nhi biết đến chỗ này thì đã bắt đầu hỏi anh, đã truy hỏi Liên Tĩnh Bạch rất lâu, nhưng cho đến khi họ vào ở khách sạn rửa mặt xong xuôi, anh cũng không lộ ra một câu, cô đã bị sai lệch múi giờ làm cho mệt mỏi không thể chịu nổi, vẫn còn không nhịn được muốn tìm tòi nghiên cứu.
"Em đã hỏi cả đường, có thể đổi vấn đề khác chứ?" Liên Tĩnh Bạch bất đắc dĩ nói, cô không thể an tâm chờ đợi sao?
"Vì sao chúng ta đến Italy, không phải Dĩ Mặc đến đây công tác sao, anh không sợ em ấy bắt gặp đánh chết anh sao, anh đều đem chuyện của công ty vứt cho em ấy. . . . . ." Mịch Nhi xoa xoa mi mắt, tùy tiện thay đổi vấn đề, tiếp theo lại chuyển trở về nghi vấn của mình, "Còn có một vấn đề, rốt cuộc chỗ này có cảnh sắc gì. . . . . ."
"Bây giờ "Dĩ Mặc đang tới nước Mỹ xử lý chuyện của FL rồi, chúng ta không gặp được nó, chuyện của công ty cũng đủ khiến nó sứt đầu mẻ trán, nó không có cơ hội đến đánh anh đâu." Liên Tĩnh Bạch nhẹ nhàng cười, trực tiếp kéo Mịch Nhi nằm lên trên giường, "Còn một vấn đề khác anh lại không thể trả lời rồi, tốt nhất em nên ngủ một giấc, chờ em tỉnh ngủ có tinh thần, anh sẽ mang em nhìn phong cảnh nơi này! Bây giờ, em phải kiên nhẫn cất lòng hiếu kỳ, đến lúc đó bộc phát!"
"A, anh vẫn không cho em biết. . . . . ." Mịch Nhi ngáp cái lười biếng, cuối cùng cô không thể chịu được cơn buồn ngủ, mí mắt khép lại đã thiếp đi.
Liên Tĩnh Bạch dịu dàng giúp cô đắp kín chăn, cũng nhẹ nhàng nằm bên cạnh cô, cho dù anh đã không còn trong những ngày tháng gian khổ tại đoàn du lịch, nhưng thói quen anh cùng Mịch Nhi ngủ chung vẫn không thay đổi. Anh không có cách nào tiếp nhận việc trong lúc ngủ không có cơ thể ấm áp của cô bên cạnh, tuyệt đối sẽ không thả cô rời khỏi lần nữa.
"Ngủ ngon, ngày mai, nhất định sẽ không để em thất vọng." Liên Tĩnh Bạch nhẹ nhàng ấn một nụ hôn lên trán Mịch Nhi, sau đó dùng ngón tay chải chuốt sợi tóc bằng phẳng, bàn tay không tự giác sờ đến khuyên tai trên tai trái cô, động tác Liên Tĩnh Bạch dừng lại.
Anh cảm thấy dấu vết lồi lõm trên viên kim cương, ở trong lòng lặng lẽ đối nói với Mặc Đức ở nơi xa lạ︰"Tôi rất cảm tạ cậu đã cứu tính mạng Mịch Nhi, thay tôi bảo vệ an toàn cho cô ấy, nhưng cậu cũng đồng thời mang cho cô ấy vết thương, mà vết thương này cứ giao cho tôi, tôi sẽ triệt để chữa khỏi tất cả. Mặc Đức, cậu cứ an tâm đi đi --"
Anh tự tay ôm Mịch Nhi ngủ say vào trong lòng, cũng nhẹ nhàng nhắm mi mắt lại.