Mịch Nhi lại lắc đầu, u ám tích tụ nói ︰ "Mà em phát hiện sau khi Mặc Đức chết đi, còn vô tri vô giác, em là ôm em ấy trở về làng như thế nào, giải thích cái chết của em ấy với anh trai em em ấy như thế nào, an bài hậu sự của em ấy như thế nào, tất cả những thứ này em đều không nhớ rõ... Em chỉ nhớ khi anh trai em ấy nhìn thấy thi thể lạnh băng của em ấy ánh mắt thương tâm tuyệt vọng, nhưng lại không ai lên tiếng trách cứ em, điều này khiến em càng khó chịu..."
"Nơi chiến tranh sinh mạng là mỏng manh nhất, không ai có thể bảo đảm nói mình nhất định có thể sống sót, sinh mạng của Mặc Đức là do chiến tranh đoạt đi, không ai cảm thấy là lỗi của em, Mịch Nhi, em nên hiểu rõ - -" Liên Tĩnh Bạch nhẹ nhàng khuyên bảo cô, tuy nhiên sự an ủi này chậm nửa năm, đã bỏ lỡ thời kì tốt nhất.
Mịch Nhi lại cười khổ, lý trí tuy biết là vậy, nhưng tình cảm không thể nghĩ như vậy, cô nói: "Theo tình hình trên xem là chiến tranh mưu hại Mặc Đức ra sao, em chỉ biết là em ấy chết vì em, em là một người mưu hại mạng em ấy, nên chịu trách nhiệm mạng sống kia của em ấy... Đây cũng là lần đầu tiên em nảy sinh hoài nghi với y học, tại sao em rõ ràng có y thuật tiên tiến như vậy, lại cứu không nổi tính mạng của một đức bé, là bản thân em kỹ thuật còn chưa đủ, hay là bác sĩ nhất định vĩnh viễn cũng không chiến thắng được tử thần đây? Thời điểm này, em căn bản không cách nào đối mặt với bệnh nhân nào, không cách nào hoàn thành công việc gì của bác sĩ, trong tổ chức bác sĩ không biên giới, em thành người suy sút nhất, em biết, em đã không thể ở lại nơi Mặc Đức sống."
"Khi đó tại sao không trở lại chứ?" Liên Tĩnh Bạch hơi cau mày hỏi, "Nửa năm trước tại sao em không về nhà, ở bên ngoài chịu tổn thương, em nên trở lại bên cạnh anh ấm áp..." Nếu khi đó Mịch Nhi trở về, có anh và chú Mục dì Tố chăm sóc và khuyên bảo, như vậy cô nhất định sẽ không đem chuyện này ở trong lòng buồn lâu như thế, vì vậy đau lòng càng ngày càng nghiêm trọng!
"Em không dám về nhà, Dịch Nhi nói thời điểm kia em tiều tụy đến không giống người, bọn em sợ hãi, em làm sao dám về nhà như vậy..." Mịch Nhi lắc đầu, ấp úng nói
chuyện xảy ra sau đó, đây giống như trải qua một khoảng thời gian nội tâm bị hành hạ, "Chờ sau khi hoả táng chôn cất em ấy, em mang theo một nắm tro cốt của em ấy, thất hồn lạc phách về căn cứ... Trong căn cứ, em bảo một chú giúp em chế tro cốt của Mặc Đức thành kim cương, rồi mới khảm chúng trên vòng tai anh tặng em, muốn vĩnh viễn kỷ niệm em ấy như vậy. Đây là tất cả chuyện về tro cốt kim cương, một chuyện xưa bi thương như vậy."
"Mịch Nhi, tại sao ở bên ngoài chịu tổn thương, liền một mình trốn trong góc hành hạ chính mình..." Tay Liên Tĩnh Bạch cầm chắc tay ô, đồng khởi lần mò vòng tai bên tai trái cô, cảm xúc phức tạp lại khó hiểu.
Mấy khối tro cốt kim cương màu xanh trên mặt vòng tai kia rạng rỡ phát sáng, nó là nguồ gốc gây ra tất cả đau khổ cho Mịch Nhi, nhưng cũng là người cứu sống sinh mạng Mịch Nhi. Chúng đương nhiên có quyền lợi có địa vị đặt cùng một chỗ với tín vật anh đưa cho Mịch Nhi, nhưng nếu Mịch Nhi có thể vĩnh viễn chữa trị tốt tâm bệnh không lại vì nó mà đau buồn, đây mới là tốt.
"Trong căn cứ cũng luôn có người chăm sóc em, đây chính là nơi em lớn lên, là quê hương thứ hai của em, các chú dì và Dịch Nhi và em trai em gái cũng đã rất cố gắng khiến em vui vẻ khiến em hạnh phúc, mà em sa sút tinh thần ba ở căn cứ trong tháng, khoảng thời gian kia thật sự rất có lỗi với bọn họ, để cho tất cả mọi người lo lắng rồi." Mịch Nhi nâng cằm lên, tràn ngập cảm kích nói.
"Mãi đến, mãi đến một ngày nào đó, một dì sinh bảo bảo trong căn cứ khi đó khó sinh, vừa vặn ngày đó tất cả bác sĩ cũng không ở đây, tuy nhiên cũng không có ai bị buộc phải trở về sau khi không có em lấy dao phẫu thuật tới cứu chữa cho dì ấy, mà em ở bên ngoài nghe dì ấy kêu thảm thiết, không đành lòng và kích động không ngừng dâng lên, em vọt vào phòng sinh, làm sinh mổ cho dì, cuối cùng mẹ con bình an..."
Trong mắt Mịch Nhi dần hiện ra nước mắt sáng trong: "Đó là lần đầu tiên em tự tay nghênh đón sinh mạng mói ra đời, em là người đầu tiên trên thế giới chạm vào đứa bé kia, một sinh mạng tươi sống xuất hiện, nó hưởng thụ toàn bộ tình yêu của người thân! Em ôm đứa bé cảm động khóc lên, liền bắt đầu từ khoảnh khắc đó, em quyết định đi khỏi bóng ma, quý trọng mỗi một ngày bên tất cả người em yêu. Em cũng vĩnh viễn sẽ không nảy sinh nghi ngờ với bất kỳ công việc gì của bác sĩ. Bởi vì mặc dù chúng em phải đối mặt cái chết, nhưnguènhiều hơn nữa là đem người bệnh chữa khỏi thành công, là mang cho người khác cuộc sống mới rực rỡ, đây là quá nhiều bóng ma hắc ám lại không cách nào che ánh sáng! Sau khi nghĩ thông suốt, em cũng nhịn không được nhớ anh, nắm chặt thời gian nghiên cứu chế tạo ra **tặng cho anh, về bên cạnh anh."
"Đúng, em nên tỉnh lại, Mặc Đức nhất định không hy vọng em ấy dùng sinh mạng đổi lấy bình an để chị Mịch Nhi đau lòng khổ sở, em muốn hạnh phúc cả phần của em ấy, thì phải hạnh phúc gấp đôi, mới có thể không phụ tâm ý của em ấy!" Tâm tình Liên Tĩnh Bạch lên xuống theo lời cô, nghe được cô nói đến lúc tỉnh lại, tâm tình cũng dễ chịu một chút.
"Bây giờ em cảm thấy được mình rất khá, nghe theo trái tim mình trở về cạnh anh, không bao giờ nguyện ý rời xa anh nữa." Mịch Nhi nhìn mi mắt Liên Tĩnh Bạch, nghiêm túc nói, "Anh Tiểu Bạch, em đã nói tất cả chuyện cho anh, đây là thất cả quá khứ anh không biết. Sau này em sẽ không đi nữa, đúng, sau này mỗi một ngày em đều mang theo Mặc Đức cùng nhau, em đã đồng ý em ấy sẽ dẫn em ấy đi xem phong cảnh khắp thế giới, mặc dù em ấy đã qua đời, nhưng em sẽ lấy phương thức này tường nhớ em ấy, cho dù anh sẽ tức giận, em cũng sẽ không vứt bỏ em ấy..."
"Em nghĩ anh là loại người gì, chúng ta nên kỷ niệm tưởng nhớ em ấy như vậy, anh sẽ không để ý." Liên Tĩnh Bạch thật sự gật đầu, đồng ý cách nghĩ của cô, "Trước kia cũng đã chỉ có em tưởng nhớ em ấy, hiện tại lại thêm anh, anh cũng rất cảm kích Mặc Đức đã cứu em, chúng ta ngoại trừ hoài niệm cảm ơn em ấy, càng cần lấy một loại phương thức khác thay em ấy sống tốt..."
Liên Tĩnh Bạch buông xuống một chút để ý cuối cùng trong lòng, quả thật, anh ham muốn chiếm hữu hạng nặng căn bản không thể chịu đựng được bên cạnh Mịch Nhi có đàn ông khác, huống chi Mịch Nhi muốn vĩnh viễn mang theo tro cốt một người trên người, lúc này thật chọc giận anh cực độ.
Nhưng người kia chỉ là một đứa bé sáu tuổi, là một đứa bé tội nghiệp vì cứu Mịch Nhi mà bỏ mạng, anh đối với Mặc Đức cảm tạ vượt qua cả ghen tuông, sau này anh, sẽ không còn bất mãn và tức giận với tro cốt kim cương khảm bên tai Mịch Nhi, chỉ biết tiếp thu cám ơn nó.