"Bệnh nghề nghiệp?" lông mày Liên Tĩnh Bạch hơi nhíu mày lại, anh biết Mịch Nhi luôn luôn mắc bệnh y học, nhưng còn việc diễn kịch quen, điều này nói lên cái gì?
Anh đối với sự thay đổi của cô không hề biết một tí gì cả, cho nên nhất định là đã có chuyện gì đó xảy ra trong khoảng thời gian năm năm xa cách đó, khổ nỗi đến bây giờ Mịch nhi vẫn không chịu kể cho anh nghe những sự việc đó. . . . . .
Ánh mắt chớp lóe sáng, sắc mặt Liên Tĩnh Bạch vẫn như thường, anh chỉnh sửa cài lại nút áo đi tới, nhìn cô trêu ghẹo nói: "Không phải em muốn phát triển trong trong làng giải trí sao?Kỳ thực Triển thị trong giới truyền thông cũng có một chút danh tiếng, em có thiên phú tốt như vậy, trái lại lãng phí thì thật đáng tiếc, có muốn anh xắp xếp cho em diễn thử vài bộ phim ko?"
"Nếu như em có ý nghĩ này, thì cũng chẳng thèm đến công ty của anh!" Mịch Nhi tự giác tiến đến giúp anh cài nút áo, "Bằng thiên phú cùng tướng mạo của em, tuyệt đối là một mạch thẳng tiến, tiền đồ vô lượng, nước phù sa không chảy ruộng ngoài! Nhà em ở ngước ngoài cũng có công ty điện ảnh và truyền hình, em muốn đi vào làng giải trí chơi đương nhiên có thể được tuyển thẳng, không thèm chiếm tiện nghi của anh!"
Sau khi ngẩng đầu lên giúp anh sửa sang lại cổ áo sơ mi, Mịch Nhi lại lắc đầu: "Chẳng qua em cũng không có cái suy nghĩ này, chẳng thèm dính vào vũng nước đục đó, nhất định làng giải trí phải tổn thất một thiên tài! Mục đích cả đời em là cống hiến hết mình cho y học, cứu sống người khác mới là thiên chức của em."
"Mịch Nhi, em thật kiêu ngạo! "Liên Tĩnh Bạch gõ nhẹ chóp mũi của cô, nhìn cô tự tin như thế, giống như ngôi sao lớn nhìn đống giải thưởng y như cải trắng mặc cho mình lựa chọn, chẳng có một chút khiêm tốn nào cả.
Thật ra cũng rất may là cô không tham gia, làng giải trí cũng không phải là nơi dễ lăn lộn, cô nghiên cứu thuốc quên ăn quên ngủ cũng đã để cho anh phải chịu đủ việc đau lòng rồi, ở làng giải trí, sau khi nổi tiếng công việc sẽ rất nhiều mệt hơn gấp bội so với nghiên cứu y học!
Nơi đó đấu đá lẫn nhau lừa gạt nhau mà sống, không thích hợp với người hoạt bát như Mịch nhi, nếu như cô thật sự muốn đi xem thử, thì người lo lắng nhất ngược lại sẽ là anh!
Liên Tĩnh Bạch nhìn chính mình trong gương rất ư là hài lòng, sau đó liền kéo Mịch Nhi ngồi xuống, bắt đầu tra hỏi nói: "Nói đi, rốt cuộc hồi nãy đã xảy ra chuyện gì, không phải ngày hôm qua em còn đang rất vui sao, sao hôm nay lại bắt đầu quấy rối? Hay là ở công ty có cái gì khiến em không thoải mái, có gì thì cứ nói ra đi ?"
"Haiz. . . . . ."Mịch Nhi thở dài, vẻ mặt uể oải nhìn anh, "Anh thử đoán đi, em đây là bị sao vậy. . . . . ."
"Là cảm thấy nhàm chán sao?"Liên Tĩnh Bạch đối với tâm tình Mịch Nhi bây giờ cũng đã sớm hiểu rõ, một lời liền đoán đúng tâm tư của cô.
Cô trước kia đối với thương trường chẳng có một chút hứng thú, đừng nói cùng anh tới Triển thị làm việc, cô ngay cả quản lý gia tộc của mình một tháng cũng muốn từ bỏ, lần này cô có thể im lặng đi làm cùng với anh, kiên trì được lâu như vậy, đã đủ khiến anh phải khinh ngạc rồi.
Điều này nói lên cái gì, sự kiên nhẫn của Mịch nhi đã có tiến bộ rất lớn, đồng thời chứng minh thêm cô đang hối hận vì năm năm xa cách này, cô đang cố gắng bồi thường cho anh, cho dù mình cũng không hề thích, cô cùng anh đối mặt sóng gió thương trường nổi lên bốn phía.
Mịch Nhi dựa vào lưng Liên Tĩnh Bạch, dùng mặt không ngừng cọ vào cổ anh, làm nũng y hệt đứa trẻ: "Không phải nhàm chán, mà là cực kỳ nhàm chán! Phim truyền hình, hoạt hình gì cũng đều đã xem xong, trò chơi tiểu thuyết diễn đàn cái gì cũng thấy chán, em có thể không tẻ nhạt sao! Ngày ngày cùng anh tới công ty, mà em cái gì cũng không được làm, nếu không cùng anh diễn trò thì thực sự rất chán, rất nhàm chán --"
Mịch Nhi lắc đầu một cái, cảm khái nói: "Nhất định số mạng của em rất số khổ, không thể hưởng phúc! Trước kia mỗi ngày đều cầm dao phẩu thuật, mặc dù mệt đến ngón tay cũng không nhấc lên được, nhưng tinh thần vẫn rất vui vẻ, không giống như bây giờ có thời gian dài rảnh rỗi, lại phiền não chết được. . . . . ."
Liên Tĩnh Bạch yên lặng nghe Mịch nhi oán niệm không ngừng, lặng lẽ ghi nhớ từng lời nói của cô, chắt lọc nó để có được những thông tin quan trọng với anh.
Đến bây giờ cô vẫn không kể cho anh nghe những việc đã xảy ra trong năm năm kia, anh chỉ có thể tự lực gom góp lại những thông tin ấy trong mỗi lần cô vô ý để lộ vậy.
Cô nói mình trước kia cứu người lên đến con số khổng lồ như thế, bận tối đầu tối mặt, nơi nào có thể khiến cô bận đến như thế? Đến tột cùng là nơi nào lại thiếu bác sĩ, nhưng số người bị thương lại nhiều như vậy?
Mịch Nhi còn nói công việc khổ cực như thế nhưng cô lại rất vui vẻ, điều này nói rõ đối với cô công việc này có ý nghĩa rất lớn, không chỉ là cứu sống người khác, đúng hơn đó là một sự an ủi về tinh thần. . . . . .
Chết tiệt, nhưng rốt cuộc đó là chỗ nào?
Liên Tĩnh Bạch hơi nheo mắt lại, những nới thỏa mãn những điều kiện này có rất nhiều, chỉ dựa vào chút thông tin ít ỏi này, còn chưa đủ để xác định chắc chắn địa điểm.
Xem ra, anh còn phải tiếp tục lặng lẽ để cô lộ ra chút thông tin nữa.
"Này này, anh Tiểu Bạch, anh có nghiêm túc nghe em nói không vậy?" Mịch Nhi đẩy Liên Tĩnh Bạch đang thất thần, bất mãn nói, "Em muốn xin nghỉ, không đến Triển thị nữa !"
"Ngoan, đợi thêm mấy ngày nữa có được hay không?" Liên Tĩnh Bạch giống như đang trấn an chú mèo nhỏ xù lông để cho cô thuận lông lại, "Gần đây tương đối bận rộn, em nhẫn nại mấy ngày nữa đi, ở cùng anh vài ngày nữa thôi?"
"Không cần, em không muốn mỗi sang dậy sớm tới công ty cùng anh, anh lại không phát tiền lương của em, em ngày ngày phải chạy đôn chạy đáo đưa tin làm cái gì!" Mịch Nhi cong môi, tố cáo nói: " Em giờ mới biết Triển thị lại bóc lột sức lao động như thế, hôm nay là chủ nhật thế nhưng từ tổng giám đốc cho đến toàn thể nhân viên đều làm thêm giờ! Em nghĩ tuần trước làm thêm giờ là tình huống đặc biệt, ai biết mỗi tuần đều phải làm thêm giờ như vậy. . . . . ."
"Không đúng, làm tổng giám đốc của Triển thị ,anh phải cải chính lại em vì hiểu lầm Triển thị." Liên Tĩnh Bạch ngắt nhẹ mũi Mịch Nhi, khẽ cười nói, "Em cảm thấy rốt cuộc tại sao mấy tuần gần đây lại tăng tốc như vậy, thậm chí cho toàn thể mọi người làm thêm giờ? Còn không phải bởi vì anh muốn đạt tiến độ hoàn thành kế hoạch sớm một chút, dành thời gian rỗi để đi nghỉ phép cùng em sao!"
Đúng như vậy, Liên Tĩnh Bạch đã sớm dự đoán được Triển thị không giam được cô lâu, nên anh muốn hoàn thành công việc sớm để có thời gian rãnh rỗi, đưa Mịch Nhi đi các nơi du sơn ngoạn thuỷ, không cần trói buộc cô ở nơi chật hẹp này.
Kể từ lúc Mịch nhi trở lại, anh đã nỗ lực phối hợp đề cao hiệu suất công việc hết mức, vốn dĩ hạng mục cần một tháng để hoàn thành nay anh gom lại còn có hai tuần, vốn muốn đi kiểm tra nhưng thôi tiết kiệm được đến đâu thì hay đến đó, tất cả nhân viên cũng gia tăng tốc độ,chắc chắn có thể hoàn thành sớm trước thời hạn.
Tuy bây giờ làm việc căng thẳng , khiến hắn hơi mệt mỏi, nhưng vì những ngày nghỉ, anh vui vẻ chịu đựng.
"Anh cũng có thể nghỉ phép? !" Mịch Nhi nhất thời vừa mừng vừa sợ, tò mò hỏi tiếp, "Thiệt hay giả, anh là lão đại nha, anh mà nghỉ phép thì công ty hoạt động như thế nào? Chẳng lẽ sau khi hoàn thành công việc anh liền cho mọi người nghỉ phép hết sao?"