Lâm Phương rời đi, sự khó chịu trong lòng khiến bà không có cách nào đối diện được với Lâm Thảo.
Còn Lâm Thảo sau khi tiễn Lâm Phương, liền gọi điện cho Bích Hằng, yêu cầu Thanh Tuấn nhất định phải gặp cô.
Ngày hôm sau, Thanh Tuấn mới đến.
Khi đến, nét mặt anh đầy sự mỏi mệt.
"Bích Hằng nói, em tìm anh?" Người đàn ông tiện tay cởi chiếc áo khoác ngoài ra, Lâm Thảo tiến lại nhận lấy, ngay sau đó người đàn ông đưa tay ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô, "Sao nào? Nhớ anh à?"
Gò má Lâm Thảo ửng đỏ, khẽ gật đầu.
Thanh Tuấn giương đôi môi, ánh mắt sáng lên, kèm theo đó đặt một nụ hôn lên bờ môi nhỏ bé của cô.
Cơ thể cô mềm mại như người không xương, khiến anh muốn dùng sức nắn bóp, nhưng lại sợ làm cô đau.
"Bây giờ đã là tháng mười một rồi, có phải đã có thể rồi không?"
Giọng nói khàn khàn chân thành của anh du dương bên tai cô, trong lời nói nhỏ nhẹ là sự dụ dỗ đầy mê hoặc.
Lâm Thảo cau mày, lắc đầu, nói "Không được."
Nhưng giọng nói hờn dỗi "Không được" ấy, càng khiến cho người đàn ông thêm phản ứng.
"Em đúng là người có sức quyến rũ, hễ gặp em, anh lại không thể kiểm soát được chính mình..." Nói rồi, anh ôm lấy cô.
Ngay cả việc lên Tầng cũng trở nên lười biếng, anh trực tiếp đặt cô xuống ghế sôfa, sau đó vừa dụ dỗ cưng chiều, vừa dồn ép cô cởi bỏ quần áo.
Trước cơ thể mềm mại ấy, bản tính người đàn ông bắt đầu nổi lên.
"Anh, anh sao lại...sao lại...ngang ngược..."
Lâm Thảo lo sợ bản thân cũng không biết rằng, bất kì lời nói nào lúc này của Thanh Tuấn sẽ đều khiến cô bị mê hoặc.
Thanh Tuấn liếm môi, thỏa thích hưởng thụ.
Còn đòi người phụ nữ đang nằm dưới cơ thể anh kêu tên mình.
Nhưng phải gọi anh ấy là gì?
Thanh Tuấn? A Thanh?
"Anh muốn nghe em gọi "Chồng"."
Khuôn mặt Lâm Thảo như trái hồng chín, thổi một hơi là có thể khiến trái chín trào ra.
"Chồng..."
Cô bằng lòng gọi anh như vậy.
Cô trước giờ vẫn luôn mong muốn người đàn ông ấy là chồng của cô.
Nhưng, anh thật sự có phải là chồng của cô?
Sau cảm giác vui sướng thỏa mãn, người phụ nữ nhỏ bé thoải mái nằm trong lồng ngực người đàn ông, cô bị anh làm đến mức mỏi nhừ, nhưng ánh mắt vẫn dứt khoát, nói ra lời nói luôn chôn vùi trong lòng: "Em không thích Võ Lưu Niên."
Thật ra không những không thích, mà có thể coi là ghét cô ta.
"Ừ..." Lâm Thảo không thích Võ Lưu Niên, Võ Lưu Niên không thích Lâm Thảo, trong lòng Thanh Tuấn hiểu rất rõ. "Cô ta đến tìm em sao?"
Lâm Thảo lắc đầu, "Không, buổi trưa em gọi điện thoại cho anh, là cô ta nghe máy..."
Thanh Tuấn ôm bờ vai cô, cưng chiều hôn lên trán cô, "Có thể là điện thoại anh bỏ quên, cô ta vô tình cầm được."
Lâm Thảo cắn chặt môi, "Đúng vậy, cô ta cũng nói như thế."
"Tiểu Thảo, em đừng suy nghĩ nhiều, em mệt rồi thì nghỉ ngơi đi."
Chỉ là cô làm sao có thể không suy nghĩ được chứ, "Nhưng điều em muốn nói không phải là cuộc điện thoại này."
"Sao?"
"Tất cả truyền Thông đều nói hai người là vợ chồng, tất cả mọi người đều cho rằng Thanh Nghệ là con ruột của anh, những lời đồn đại bên ngoài em có thể không để ý, nhưng em muốn anh nói cho em nghe, tất cả những lời anh nói đều là sự thật, em muốn khi Võ Lưu Niên đến, anh sẽ nói với cô ta, người anh yêu là em."
Sắc mặt của Thanh Tuấn dần dần tối sầm lại, anh càu mày, "Lâm Thảo, yêu cầu của em, không phải quá đáng quá sao?"
Giọng nói lạnh giá như băng khiến Lâm Thảo ngẩn người: "Em..."
"Võ Lưu Niên đối xử với em thế nào, em tự hiểu rõ."
Võ Lưu Niên thích Thanh Tuấn, mức độ thích anh không kém gì tình cảm của cô.
Người đàn ông từ ghế sofa ngồi dậy, nhìn xuống cô, con ngươi trong đôi mắt co lại, kìm nén sự không hài lòng. "Anh tốn bao nhiêu công sức đưa em từ trong nhà tù ra ngoài, bất kể đứa bé trong bụng em có phải là của anh hay không, anh cũng đều bằng lòng gánh vác trách nhiệm làm bố đứa bé, hơn nữa cũng đã chiếu cố tình cảm mà làm giấy kết hôn với em.
Lại còn đem căn biệt thự này sang tên cho em. Em vừa gọi điện, anh đang ở nước ngoài liền vội vàng về nước, sau khi trở về, em đã không làm nét mặt vui vẻ với anh thì thôi, đến việc làm thân cũng là bất đắc dĩ, anh tưởng tình cảm em dành cho anh là thật lòng, cho nên lặng lẽ bằng lòng ở bên anh, đến cuối cùng hóa ra em mới là người tâm cơ nhất..."
Lâm Thảo ngơ ngác, khẽ mở miệng, nói "Không có, em...”
Không cho cô có cơ hội giải thích, Thanh Tuấn lại một lần nữa ngắt lời cô, "Anh đang hoài nghi rằng có phải ngay từ đầu anh đã bị em lừa gạt hay không, em có thật là người không muốn, không cầu điều gì? Sao nào, bây giờ thì cũng đã lộ ra cái đuôi của hồ ly rồi, em muốn leo lên vị trí bà Thanh sao?"
Lâm Thảo nắm chặt lòng bàn tay, vừa nãy cô còn vì lời nói yêu thương mà khuôn mặt đỏ lên thẹn thùng, giờ thì đã biến thành tái nhợt, từng câu từng chữ của Thanh Tuấn như nhát dao nhọn đâm vào trái tim cô.
Sau đó, Thanh Tuấn mở điện thoại, phát ra một đoạn ghi âm.
"Tôi và anh Thanh kết hôn rồi, cũng đã có giấy kết hôn, Tôi mới là vợ của anh ấy, là bởi vì anh ấy, Tôi mới không thèm so đo với cô, không phải suy đoán gì cả, cô Võ cô mới là kẻ thứ ba."
Đoạn ghi âm này, là cuộc đối thoại sáng nay giữa cô và Võ Lưu Niên, cô là vì bất mãn trước sự hống hách của Võ Lưu Niên mới cố ý nói ra những lời nói đấy.
"Lâm Thảo, anh phải thừa nhận em đối với anh mà nói rất đặc biệt, nhưng anh mong em có thể biết được địa vị của mình, anh có thể làm giấy kết hôn với em, cũng có thể cùng em làm bố mẹ của đứa bé, làm chồng của em, nhưng những điều này...tuyệt đối không được công Khai, em hiểu không?"
Lâm Thảo gật đầu, đôi môi khẽ run lên.
"Võ Lưu Niên rất quan trọng với anh, trên sự nghiệp anh cũng cần sự giúp đỡ của cô ấy, anh đã mắc nợ cô ta, em không nên để anh tiếp tục làm cô ta tổn thương, nhà họ Võ không cho phép, nhà họ Mạt không cho phép, anh cũng không cho phép."
Trong thời gian nói chuyện, Thanh Tuấn đã mặc xong quần áo, lúc sắp về, anh còn nói với Lâm Thảo một câu.
"Sự yêu thích của người đàn ông dành cho một người phụ nữ thường rất ngắn ngủi, em nên nghĩ xem làm thế nào để kéo dài sự yêu thích của anh dành cho em..."