Ed: Jang Bò
Tin tức Đường Nghị Đường trúng độc truyền khắp võ lâm, mấy ngày gần đây người giang hồ tới trấn lại bắt đầu nhiều hơn. Ta vốn định bỏ ra mười đồng mua một túi hồng lên núi, nhưng khi nhìn thấy mấy người lưng đeo bội kiếm không phải mua Ngọc Quan Âm, thì chính là mua tượng Kim Phật, trên dưới ta đều không thể so sánh, nên ta quyết định mang theo một tấm lòng thành của mình đi, quà an ủi gì đó cũng quá khách khí rồi.
Không uổng công ta bỏ ra nhiều tiền như vậy mua một đống thuốc của Vạn thần y, hôm nay vừa nhìn, vết thương trên mặt đã rất nhạt. Vũ Thiên Tầm giúp ta đeo đồ trang sức trang nhã, vừa tô son vừa thở dài nói: "Tuổi còn nhỏ thật là tốt, da dẻ thủy nộn. Dáng vẻ này của ta, đã hai mươi hai, không còn trẻ nữa rồi."
". . . . . ."
Hai mươi hai tuổi vóc người tựa như tiểu cô nương, ngươi thật sự không phải là đang đả kích ta sao. . . . . .
Che mặt bằng lụa mỏng, đẩy cửa bước ra ngoài, đã nhìn thấy Thủy Hành Ca đứng ở hành lang nói chuyện với Tống Nghị, nói nhỏ mấy câu, liền thấy Tống Nghị rời đi. Ngẩng đầu nhìn ta, hỏi: "Thật sự không cần ai đi với cô?"
"Ừ, không phải lát nữa các ngài cũng đến sao? Bọn họ cũng không thể làm gì được ta."
Thủy Hành Ca chậm rãi nói: "Cẩn thận."
Ta vuốt tay áo, che kín điểm đỏ trên tay, đi trước một bước tới Đường Môn.
Lần trước tới nơi này thiếu chút nữa bỏ mạng, hôm nay lên núi vẫn còn chút ám ảnh. Mấy ngày nay bận an bài chuyện của Long Diệu Âm, vẫn chưa có cơ hội nói chuyện thật tốt với Thủy Hành Ca, chờ sau khi chuyện lần này kết thúc, nhất định phải tâm sự một chút.
Một đường lên núi gặp người đều là tay trái bọc nhỏ tay phải bọc lớn, người gặp ta quay đầu nhìn lại đã đạt đến một trăm phần trăm, ta bình tĩnh cầm mười mảnh vàng lá trong tay mở thành cây quạt nhỏ, nhẹ nhàng đung đưa, mọi người nhìn thấy, vô cùng hâm mộ, rối rít thu hồi ánh mắt khinh bỉ.
Vừa đến sơn môn, ta vội cất vàng lá, đi lẫn vào trong đám người.
Hiện tại đã quá trưa, người đến lại nhiều, chúng ta cũng không phải là tới ăn trưa. Đi vào nội đường, tội liên đới địa phương cũng đã không rồi. Ta cầm ly trà đi khắp nơi, nghe mấy tên nhân sĩ chính phái giang hồ nói chuyện bát quái.
"Nghe nói mấy hôm trước Diệu Thủ Quan Âm gửi trộm thiếp cho Đường môn chủ, muốn trộm Trấn môn chi bảo Cửu hương độc cùng Vũ Hoa tiêu."
"Cách thời gian ghi trên bái thiếp cũng còn nửa canh giờ, nhất định phải bắt được nàng, trả lại Hoa Sơn bảo kiếm cho ta."
"Long Diệu Âm này cũng thật to gan, đã thất thủ chỗ Minh Chủ, còn dám ra ngoài quấy phá."
"Không phải nghe nói nàng và Ma giáo có dây dưa sao, hơn nữa Đường môn chủ trúng Bách Hoa độc, đó không phải là độc dược trấn phái của Ma Giáo hay sao?"
Ta nói làm sao lại có nhiều người tới như vậy, thì ra là đến bắt Long Diệu Âm. Đám người kia vẫn còn đang ríu ra ríu rít, trong sảnh có người cao giọng nói: "Môn chủ đến."
Hơn trăm người lập tức yên tĩnh trở lại, cả sảnh đường yên lặng như tờ.
Sắc mặt của Đường Nghị Đường so với hôm đó ở Y cốc đã tốt hơn rất nhiều, chỉ còn đôi môi vẫn tím đen, độc tố vẫn chưa được giải hoàn toàn. Thấy mọi người, hắn gượng cười ôm quyền, âm thanh cũng không vang như thường ngày, nói: "Đa tạ các vị đường xa mà đến, tại hạ thân thể khó chịu, các vị mời tùy ý dùng chút trà bánh."
Môn nhân đã lục tục từ hậu viện mang đến một cái ghế dựa, nhìn sơ qua mọi người rồi ngồi xuống. Đường Nghị Đường ngồi ở chủ vị, nghe Đường Tống Đức thông báo các lễ vật của các môn phái, tạ ơn từng người.
Chờ bọn hắn thay nhau hư tình giả ý xong, thấy canh giờ đã không sai biệt lắm, ta mới đi đến giữa nội đường, nhận thấy ánh mắt sáng quắc của mọi người tụ tập, trên trán ta đã đổ một lớp mồ hôi, giơ tay lên nói: "Đệ tử của Ngũ độc giáo tới bái kiến Đường môn chủ."
Đường Nghị Đường nhìn thẳng ta, ánh mắt sắc bén như chim ưng nói: "Có lòng rồi."
Đường Tống Đức chợt nói nhỏ vào tai hắn, Đường Nghị Đường trầm ngâm nhíu lông mày, vừa đứng lên, liền thấy một người lảo đảo chạy vào: "Sư phụ, cơ quan ở địa cung đã bị phá toàn bộ, Cửu hương độc cùng Vũ Hoa tiêu đã bị trộm!"
Mọi người nhất thời sôi trào, một tên mập nhìn ta mấy lần, chỉ vào ta nói: "Đó không phải là Long Diệu Âm ư?"
Ta trừng mắt nhìn hắn, bình tĩnh tháo khăn che mặt xuống, lập tức thấy binh khí trong tay mọi người ào ào rung động, không đợi ta cãi lại, chỉ thấy một người có thân hình cao lớn đi ra, ôm quyền: "Đường môn chủ, Thẩm cô nương tuyệt đối không phải là Diệu Thủ Quan Âm, nếu như là cô ấy, làm sao có thể đồng thời gây án lại xuất hiện ở trước mặt ngài. Huống chi ta có thể làm chứng, cô ấy đúng là đệ tử của Ngũ độc giáo."
"Mộc. . . . . . Thanh." Ta dừng một chút, nhìn lại người đang ngồi, thấy họ đang nhỏ giọng nói chuyện với nhau, sắc mặt của Đường Nghị Đường trắng bệch.
Một người chợt giễu cợt nói: "Kế dương đông kích tây, muốn che mắt mọi người, Long Diệu Âm, ngươi còn quá non nớt. Ngươi vô tình bị lộ mặt thật chỗ Minh Chủ, vì vậy hôm nay tới Đường Môn, cố ý trộm Cửu hương độc, bổn tôn cũng đang ở nơi này, khiến mọi người thay ngươi rửa sạch hiềm nghi, đáng tiếc thủ pháp lừa bịp này của ngươi, cũng quá non rồi."
Ta tức giận nói: "Ta bị người khác giả mạo là người bị hại lớn nhất, sao lại biến thành Long Diệu Âm rồi. Hơn nữa cơ quan của Đường Môn nổi tiếng thiên hạ, tùy tiện tìm một người ngoài đường là có thể phá sao?"
Một người chợt nói: "Chẳng lẽ cơ quan của Đường Môn cũng chỉ thường thôi?"
Đường Tống Đức lập tức trầm giọng: "Các hạ có muốn thử một chút hay không, dùng thân thử nghiệm?"
Người nọ lập tức im bặt.
Sau một lúc lâu, lại có một người vội vàng chạy vào: "Khởi bẩm sư phụ, chúng đệ tử truy bắt Long Diệu Âm, đang đuổi tới bên này, kính xin sư phụ định đoạt."
Một Chưởng môn của một môn phái lập tức đứng dậy: "Bọn ta nguyện ý giúp Đường môn chủ một tay, vây bắt Long Diệu Âm!"
Ta nghĩ thầm, giúp một tay là giả, muốn bắt nàng lấy lại bảo bối bị trộm mới là thật. Đường Nghị Đường gật đầu, mọi người túm tụm lao ra, rối rít đứng ngoài viện, chờ Long Diệu Âm tự chui đầu vào lưới.
Không quá nửa nén hương, liền thấy một bóng dáng thanh lệ đạp ngói mà đến, khinh công quả thật rất tốt. Hình như thấy đằng trước có người, lập tức dậm chân. Đệ tử Đường môn đuổi tới phía sau song chưởng vung lên, mạnh mẽ kéo tấm khăn che mặt của nàng, lộ ra khuôn mặt.
Ta ngửa đầu nhìn, thở dài nói: "Khuôn mặt của nàng và ta quả nhiên giống nhau như đúc."
Mộc Thanh cúi đầu nhìn ta, ánh mắt hết sức kỳ quái, ta nhướn mày nhìn hắn, sau đó hắn cũng thu lại không có mở miệng.
Mọi người kêu gào, nhưng lại không có ai dám lên trước, Long Diệu Âm đã dừng lại trên mái hiên, nhìn mọi người lạnh giọng: "Ta khuyên các ngươi tốt nhất đừng động, bởi vì trong rượu các ngươi vừa uống, ta đã bỏ Bách Hoa độc."
Trong đám người có người kinh sợ nói: "Yêu nữ ác độc! Mau giao thuốc giải ra."
Long Diệu Âm cười: "Bách Hoa độc của Ma giáo, ta phải mất rất nhiều công sức mới trộm được, nếu không phải ta cho các ngươi nếm thử một chút, chỉ sợ cả đời các ngươi cũng không cách nào biết sự lợi hại của Bách Hoa độc, cho nên các ngươi nên cám ơn ta."
Có người bực tức: "Yêu nữ, ngươi thật nham hiểm."
Ta rút kiếm của người bên cạnh, tiến lên một bước, chống nạnh nâng kiếm: "Long Diệu Âm, ngươi có giỏi thì bỏ mặt nạ xuống! Có bản lãnh thì dùng mặt thật của mình đi!"
Long Diệu Âm lườm ta một cái, ngón tay lần sờ dọc theo cằm chậm rãi cuộn lên một tấm da mỏng, da vừa kéo xuống, nàng cười lạnh: "Ai mà thèm dùng gương mặt này của ngươi."
Mọi người cũng hít vào một hơi, đã có người kinh ngạc: "Hoa khôi Phi Yên!"
Long Diệu Âm lại chậm rãi giơ tay, lại kéo xuống một tầng da.
"Nga Mi sư thái!"
Nàng như ảo thuật, ước chừng đổi năm cái mặt, mọi người rõ ràng đã trầm mê trong trò chơi đó, rốt cuộc nàng cũng đứng dậy, kéo xuống một gương mặt lạ lẫm: "Muốn biết diện mạo thât của Diệu Thủ Quan Âm ta, các ngươi còn quá non nớt."
Một giọng nữ thanh thúy không biết từ đâu truyền đến: "Long Diệu Âm, ngươi trộm Bách Hoa độc của Ma giáo, giá họa cho chúng ta, thật là to gan."
Chúng ta quay đầu nhìn lại, chỉ thấy đi đằng trước là một nam tử gương mặt lạnh lùng, thân như ngọc thụ, một đôi con ngươi bình tĩnh thong dong. Bên trái là một cô gái đang cười khẽ, bên phải là một hán tử mặt đen. Chỉ có ba người, lại làm cho bốn phía đang huyên náo nhất thời vắng lặng, có người kêu lên: "Thủy Hành Ca."
Vũ Thiên Tầm nhảy lên đằng trước, ôm quyền nói với Đường Nghị Đường: "Gặp qua Đường môn chủ, nghe nói Đường môn chủ trúng kỳ độc của Ma giáo, nhưng trong giáo phái cũng không có người nào dùng loại độc này với Đường môn, vì vậy chúng ta theo Giáo chủ đến, tránh việc bị người khác vu hãm. Ma giáo tới Trung Nguyên là muốn cùng võ lâm giao hảo, kính xin các vị Chưởng môn minh giám."
Giọng điệu của nàng không có một tia ngạo khí, bình tâm tĩnh khí, âm thanh lại dễ nghe. Sau khi nói xong, cũng không có ai nhảy ra phản bác. Nếu đổi thành Tống Nghị nói lời này, sợ rằng hiệu quả sẽ suy giảm lớn.
Giọng nói của Thủy Hành Ca nhàn nhạt: "Các vị bị trúng Bách Hoa độc, Ma giáo sẽ giải."
Lực chú ý của mọi người đều đặt trên người Thủy Hành Ca, đợi đến lúc hồi hồn, Long Diệu Âm đã phi thân lên, lăng không giẫm chân tại chỗ, khinh công quá tốt làm cho người ta ngạc nhiên, thoáng cái người đã rời khỏi viện. Nàng chợt cởi ngoại bào, tiện tay ném đi, phấn hoa phiêu tán bay xuống, kẻ ngu cũng biết phấn hoa này tuyệt đối không thể nào là bột mì! Nháy mắt kinh hãi mọi người không rảnh đuổi theo, tránh né chạy trối chết.
Long Diệu Âm cuồng tiếu rời đi, trong sân đã loạn thành một đoàn. Đùa giỡn đã xong, ta tự biết sẽ không còn bất kỳ liên quan gì tới nàng.
Long Diệu Âm từ đó có thể dùng gương mặt vốn là của mình yên ổn sống, trên giang hồ bức họa của "Ta" cũng không còn giá trị, Ma giáo cũng không bị hiềm nghi độc hại Đường Nghị Đường. Một hòn đá hạ ba con chim, mà ta cùng Long Diệu Âm cũng sẽ không gặp lại, nếu còn gặp lại thì vở diễn hôm nay sẽ vô ích, đến lúc đó lại phải trình diễn tiết mục tỷ tỷ giết muội muội.
Ta ngẩng đầu nhìn nàng rời đi, trong lòng bi thương. Đang sững sờ, không kịp tránh né, cổ tay nóng lên, Mộc Thanh nắm tay của ta muốn kéo vào trong. Vừa mời bước lên, liền thấy một cánh tay duỗi đến, dễ như trở bàn tay hất tay Mộc Thanh ra, trọng lực mất, ta ngã ra phía sau, rơi vào vòm ngực ấm áp.
Thủy Hành Ca đỡ lấy ta, giọng điệu khách khí vô cùng: "Cám ơn Mộc thiếu hiệp, khiến ngươi phí tâm rồi."
Mộc Thanh: ". . . . . ."
Ta: ". . . . . ."
Có thể hay không thỏa mãn tâm tình được anh hùng cứu mỹ tâm cuả ta! Ta lớn như vậy còn chưa từng thử qua, Thủy Hành Ca ngươi phải bồi thường cho ta!
Thủy Hành Ca mặc kệ ta trợn mắt, cũng không để ý Mộc Thanh đang ngây ngẩn, ống tay áo rộng lớn vung lên, bột trên đầu ta bay ra, không dính nửa phần. Ta không dám nhìn Mộc Thanh nữa, tránh phía sau Thủy Hành Ca, Mộc Thanh, chúng ta hữu duyên vô phận, ngươi hãy tìm cô nương nhà khác tốt hơn thôi. Hơn nữa. . . . . . Sao ta lại có cảm giác nếu hắn bước gần thêm bước nữa, sẽ giống như độc phấn kia bị Thủy Hành Ca đánh bay. . . . . .
Nhất định là ảo giác của ta. . . . . .