Ed: Jang Bò
Thương thế của Thủy Hành Ca khôi phục chậm hơn ta tưởng, đã qua mười ngày, vết thương trên mặt ta đã chuyển biến tốt, nhưng vết thương trên cánh tay hắn lại dần dần biến thành màu đen. Rõ ràng không có độc, nhưng nhìn thật giống như đã không thể vãn hồi. Sắc mặt hắn trừ hơi có vẻ tái nhợt, cũng không nhìn ra bất cứ suy yếu gì. Nội tâm hắn quá cường hãn đi, bị cắm mấy đao cũng không có việc gì, nếu là ta, đã sớm gục xuống rồi.
Giúp hắn thay thuốc xong, rốt cuộc ta vẫn không nhịn được nhắc nhở: "Một đường đi tới đây, mấy đại phu đó đều không thể tin được. Nếu cứ như vậy, cánh tay của ngài có thể sẽ bị phế, hay là chúng ta đi tới chỗ Vạn thần y đi?"
"Không cần, rất nhanh sẽ tốt lên thôi." Hắn nhìn ra ngoài cửa sổ, lại hỏi: "Đã sắp mùng một rồi hả ?"
"Ừ, qua hai ngày nữa là mùng một rồi." Ta nén cười: "Chẳng lẽ Giáo chủ đại nhân lại muốn đi ra ngoài một ngày?"
Thủy Hành Ca khen ngợi nói: "Đã đoán đúng."
". . . . . . Ngài . . . . ." Ta yên lặng nghĩ, Thủy Hành Ca ngài so với nguyệt sự mỗi tháng của nữ tử còn muốn đúng giờ hơn, nghĩ xong ta bèn đi rót nước, khi trở về thấy bụng quặn đau, thật sự là nguyệt sự tới.
Nằm lỳ một đêm ở trên giường đau chết đi sống lại, Thủy Hành Ca ở bên ngoài gõ cửa nói: "Lên đường", ta khoác áo giùng giằng đứng dậy, mở cửa, hắn mang theo vẻ mặt tìm tòi nghiên cứu đánh giá ta: "Trên mặt cô viết bốn chữ ‘Túng Dục quá độ’."
Phi!
Ta hữu khí vô lực phỉ nhổ hắn: "Hôm nay không muốn đi, ta muốn nghỉ ngơi."
Thủy Hành Ca hỏi: "Cô bị thương ở đâu? Ta xem một chút."
Ta đau khổ, vẫn là nên sớm thành thật khai báo, nhỏ giọng nói: ". . . . . . Nguyệt sự tới."
Thủy Hành Ca chau mày, cuối cùng không hỏi nhiều rời đi. Ta thở ra một hơi, vừa nằm xuống không lâu, lại nghe thấy hắn gõ cửa. Ta bực tức vén chăn lên, nếu có gạch ở đây ta sẽ lập tức ném hắn!
Nữ nhân tới nguyệt sự cũng giống như bị một chục mũi tên nhọn đâm thủng bụng, đau thật sự được hay không!
Ngài có biết hay không đây.
Được rồi, hắn sẽ không biết.
Ta mở cửa, một tay hắn đang xách một đại thúc có mái tóc rối mù run rẩy ném vào: "Đại phu."
". . . . . ."
Đại phu có lẽ đã bị hù dọa đến điên rồi. . . . . .
Đại phu vô cùng bi thống cung kính trở về, Thủy Hành Ca đi theo hắn lấy thuốc. Trong nhà yên tĩnh, ta thấy nhân sinh như vậy mới hoàn mỹ. Đang ngủ mơ mơ màng màng, lại có tiếng gõ cửa.
Không để ý tới!
"Thuốc nấu xong rồi."
Ta thở dài, giãy giụa chịu đựng đau nhức định đứng dậy, đã thấy Thủy Hành Ca đi vào.
Từ trước tới nay người trong giang hồ đều coi cửa là cửa sổ, cửa sổ mới là cửa chính. Lấy khinh công của hắn, muốn vào phòng quả thật rất dễ dàng. Ta vội kéo chăn lên che người, từ xa đã ngửi thấy mùi thuốc nồng nặc.
Người có bộ dáng đẹp đến cầm bát thuốc mà cũng như đang cầm bảo thạch, ta lập tức cảm thấy toàn thân Thủy Hành Ca cũng đang lấp lánh kim quang, ta hung hăng véo mình một cái: "Nghỉ ngơi hai ngày sẽ không sao."
Hắn bất sở vi động, duỗi tay ra: "Uống."
Ta không thể làm gì khác hơn là ngửa cổ uống cho xong, đắng đến nhíu mày, nhận gói đường từ tay hắn, ta nói: "Trước kia phụ thân của ta cũng sẽ tay trái bưng thuốc tay phải cầm đường ."
Thói quen này vốn rất đặc biệt, ít nhất trước kia khi ta ngã bệnh sư phụ sư nương cũng sẽ không cầm đường trên tay, các sư huynh cũng sẽ không, nhiều nhất là sảng khoái ném cho ta cả hũ đường. Nhưng tay phải của Thủy Hành Ca thậm chí còn cầm gói đường nho nhỏ bọc cẩn thận bằng giấy dầu, mở ra xem, tầm năm sáu viên đường hạt sen.
Ta sửng sốt trong chốc lát, ngửa đầu nhìn hắn: " Thủy Hành Ca, ngài sẽ không phải là ca ca thất lạc nhiều năm của ta chứ?"
Thủy Hành Ca nhìn ta chằm chằm nói: "Ta không nhớ có người thân lưu lạc ở trung nguyên."
Ta lắc đầu một cái, có lẽ là trùng hợp, chẳng lẽ cứ cầm đường trong tay sẽ là phụ thân, cầm đường hạt sen đều là thân thích của ta hay sao: "Có tin tức của Long Diệu Âm hay chưa?"
Trên giang hồ đám người Tống Nghị giăng kín lưới, đã tìm gần nửa tháng, vẫn không có bất cứ tin tức gì.
"Không có." Dừng chốc lát, hắn lại mở miệng: "Ta đã sai huyết cáp trở về Tây Vực triệu tập Vũ Thiên Tầm tới."
Ta kinh ngạc nói: "Người đó chính là người mà giang hồ đồn đại “Chỉ cần là người sẽ không thể thoát khỏi sự truy lùng của nàng” ư?"
"Ừ."
Đã sớm nghe nói Ma giáo có nhiều kỳ nhân, Vũ Thiên Tầm kia chính là một người trong số đó, chỉ cần có một chút dấu vết, trong vòng một tháng nàng có thể tìm được người nọ. Bình thường nếu bị nàng tìm được không có ngoại lệ tất cả đều sẽ có một loại đối xử, đó là bị nàng hành hung một trận sau đó sẽ giao cho cố chủ.
Ta mừng thầm, vốn đang lo lắng sau khi tìm được Long Diệu Âm sẽ không thể xuống tay, sợ sẽ bị liệt tổ liệt tông của Thẩm gia trách cứ ta khi dễ người trong nhà, nhưng nếu là do Vũ Thiên Tầm động thủ vậy sẽ hoàn toàn khác nhau.
Chợt ánh mắt của Thủy Hành Ca nhìn thẳng tới: "Cô là cầm tinh con chuột hay sao?"
Ta không hiểu: "A? Không phải, ta cầm tinh con dê ."
Hắn mấp máy khóe môi, ta nghiêng đầu suy nghĩ: "Này đừng cười như vậy chứ."
Ta suy nghĩ lời này có ý gì, nhìn hắn cầm chén thuốc đi ra ngoài, mới bỗng nhiên phản ứng kịp, bực tức nói: "Ngài mới là con chuột!"
Hơn nữa, ngươi thật sự từng gặp qua con chuột biết cười sao!
&&&&&
Thuốc của đại phu một chút hiệu quả cũng không có, ta vẫn đau đến không muốn sống như cũ.
Ngày thứ ba cuối cùng cũng tốt hơn một chút, hoàng hôn vừa tắt, ăn cơm xong, Thủy Hành Ca nói: "Ta phải ra ngoài, cô ở nơi này chờ ta."
"Ưm." Ta yên lặng xới cơm, sao ta lại có cảm giác giống như tiểu nương tử chờ đợi tướng công trở về, xong rồi xong rồi, gần đây càng ngày càng thích suy nghĩ lung tung. Quan hệ của chúng ta là mối quan hệ hợp tác, đồng minh vô cùng tốt!
"Chăm sóc mình cho tốt."
Ta dừng một chút, nói: " Thủy Hành Ca."
Hắn đặt bát cơm xuống, uống một ngụm trà đáp: "Cái gì?"
"Đừng…đối xử tốt với ta như vậy. . . . . ."
Hắn quăng ra ánh mắt kỳ quái nhìn ta, nói: "Cô muốn ta ngược cô?"
Ta trừng mắt nhìn hắn, thật muốn lật bàn, mặt dày mày dạn nói: "Ngài đối xử với ta tốt như vậy, ta thích ngài thì phải làm thế nào? Ngài sẽ không lấy ta đúng không? Ngài nghĩ xem, đây là mối tình đầu của thiếu nữ, nếu như ngã vào nhuyễn ngọc ôn nhu của ngài không thoát ra được thì làm thế nào? Phải không? Cho nên đừng đối xử với ta tốt như vậy."
Lúc này Thủy Hành Ca lại không cười nhạo ta, hình như nghiêm túc suy nghĩ một hồi, gật đầu: "Được." Cuối cùng lại nói: "Ta giúp cô thay thuốc trên mặt, sau khi ta đi, nhớ phải uống thuốc."
Ta ỉu xìu nhìn hắn, căn bản hắn cũng không biết đối với một cô nhi mà nói, loại quan tâm này có lực sát thương cực lớn. Quả thực so với mật đường còn ngọt hơn, ngọt muốn chết người.
Loại ngọt này nếu được rót đầy vào lúc phủ ngũ tạng, thì cho dù có đau đớn đến mấy cũng không cảm giác được. Lúc ta vào phòng liếc nhìn gương một cái, chậc, sắc mặt hồng nhuận, tràn đầy hoa đào. Mặc dù chỉ nhìn thấy nửa bên mặt. . . . . .
"Chờ vết thương trên mặt ta tốt hơn, ta sẽ tới nhà tắm giúp ngài tìm người."
"Nếu như không tìm được Long Diệu Âm thì sao?"
Ta phóng khoáng nói: "Dù sao ta cũng muốn tắm rửa, thuận tiện giúp ngài tìm, không tính vào trong giao dịch."
Thay thuốc xong, Thủy Hành Ca đi rửa tay, trong chậu đồng tiếng nước chảy róc rách vang lên, ngón tay thon dài, trắng nõn, thật đẹp mặt. Ta đứng ở một bên cầm khăn lông, chợt hắn ngừng động tác, khẽ nghiêng đầu nhìn ra ngoài. Ta nhìn theo tầm mắt của hắn, ngoài cửa sổ không có người nào, trời đã tối, không có chút âm thanh. Đang định mở miệng, đã bị hắn tóm lấy, kéo ra phía sau tấm bình phong, ý bảo im lặng.
Bên trong phòng nhất thời yên tĩnh, cẩn thận lắng nghe, bên ngoài. . . . . . Vẫn không có bất kỳ âm thanh gì.
Thủy Hành Ca cầm lấy tay ta mở lòng bàn tay ra viết lên: Có người.
Cao thủ! Ta có thể ôm bắp đùi của ngài một chút được không!
Ta giơ tay lên: Bao nhiêu người?
Trả lời: bảy, tám.
Ta oán thầm, đâm đâm hắn: Đánh bọn họ!
Lông mày của Thủy Hành Ca nhăn lại, nhìn sang phía cửa sổ. Ta cũng nghiêng đầu nhìn theo, chẳng có cái gì cả, bầu trời đen nhánh, không ánh trăng. Bên ngoài không có gió, chẳng lẽ hắn định chạy trốn? Không phải đi, cao thủ ngài cầm nhầm kịch bản rồi, ngài nên xông lên đánh cho bọn họ hoa rơi nước chảy mới dừng lại!
Sờ tay của hắn đầu ngón tay lạnh lẽo, mới vừa rồi còn nóng như lửa, nhưng bây giờ lại lạnh ngắt. Ta ngẩng đầu nhìn hắn, thấy môi hắn trắng bệch, vẻ mặt mệt mỏi: Ngài bị bệnh?
Sắc mặt của Thủy Hành Ca nghiêm nghị: Trốn đi từ cửa sổ.
Ta gật đầu một cái, nhìn môi của hắn đang đếm từng chữ, đếm tới hai, sắc mặt của hắn lại thay đổi: Sân sau của khách điếm cũng có người.
Ta theo bản năng cầm tay của hắn, xích lại gần chút, chỉ sợ hắn sức lực cạn kiệt ngã xuống. Bàn tay kia đã lạnh như khối băng, cho dù là trúng Hàn băng độc, cũng sẽ không lạnh đến nỗi này. Ta khẩn trương nhìn hắn, môi hắn đã bắt đầu đen lại, vẻ mặt vẫn giữ phong phạm Vương giả, làm người ta nhất thời quên đi giờ phút này hắn đang có "Bệnh nặng" trong người. Ta kéo kéo ống tay áo của hắn, viết: Ngài đi trước đi, ta yểm hậu.
Hắn giật mình thả lỏng trong chốc lát, thu lại tầm mắt, viết lên tay ta, ta cảm giác đốt ngón tay cũng đã cứng ngắc: Cô ở lại chịu chết sao?
Ta giận dữ chọc hắn: Ta sẽ lại vui vẻ xuất hiện trước mặt ngài đấy!
Thủy Hành Ca đã chịu nghe ta, đã không còn xa cách như trước đây, hình như là cảm thấy người bên ngoài muốn xông vào, hắn không dùng ngón tay viết, mà trực tiếp nói: "Nếu như hóa trang thành bộ dáng của cô, có lẽ cũng có thể trốn đi, mặc dù khinh công hơi kém một chút."
Ta cực kỳ đau lòng sờ sờ lên trán hắn, xong rồi xong rồi, không phải hắn điên rồi chứ? Ngay lúc này lại bị cháy hỏng đầu óc ư.
Không đợi ta đau đớn xong, bên trong phòng đã ầm ầm vang dội, vô số tơ lụa màu trắng tung bay đánh tới, âm thanh ván gỗ bị đánh gẫy vang lên, tung bay trong đống gỗ vụn, nháy mắt đã cuốn lấy ta và Thủy Hành Ca, trừ đầu, cả người đều đã bị quấn kín. Chỉ là tơ lụa, nhưng lại giống như tơ vàng chỉ bạc, cuốn chặt không thể động đậy.
Nâng mắt nhìn, bên trong phòng tất cả đều là nữ tử mặc áo trắng, chẳng những chiều cao tương tự, đến dáng dấp cũng giống nhau đều là ngực lớn eo nhỏ, khuôn mặt tuyệt mỹ phi thường. Lụa trắng tung bay khắp phòng, giống như ở trong tiên cảnh. Ta nuốt nước bọt: "Đệ tử của phái Nam Hải?"
Nam Hải không phải một hải đảo, mà là một môn phái. Môn hạ đều là nữ đệ tử tuyệt sắc, nhưng Môn chủ lại là nam, bởi vì yêu thích sắc đẹp cho nên tất cả đệ tử đều là những cô gái xinh đẹp, lấy dải lụa gấm phiêu dật làm vũ khí, khi cần thiết sẽ lấy sắc mê người, chính nhân quân tử trên giang hồ từng đồn đại, thà gặp trúng mười Tu La, cũng không muốn gặp phải người Nam Hải.
Bởi vì một khi gặp gỡ, cơ hồ sẽ bị luân hãm vào vòng tay của mỹ nhân, danh tiếng cũng không cần nữa.
Họ cũng không trả lời, tất cả đều không thèm nhìn ta, mà nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Thủy Hành Ca. Ta thật có xúc động muốn lần lượt đi phát khăn tay cho họ, cô nương, lau nước miếng đi.
Một người cười nói: "Quả thật là Giáo chủ Ma giáo Thủy Hành Ca, cũng không khác lắm so với bức họa."
Ta bi phẫn nhảy đến chắn trước mặt Thủy Hành Ca, ngăn cản những tầm mắt sắc mị kia lại, nói: "Không cho nhìn! Hắn đang bị bệnh, mau tìm đại phu cho hắn."
Hơi thở của Thủy Hành Ca sau lưng ta cực yếu, nếu không phải đứng gần như vậy, cơ hồ sẽ không cảm thấy. Nàng kia lạnh nhạt nói: "Chúng ta không phải đại phu hành y cứu người, vào trong tù Chu công đại phu sẽ chiếu cố tốt cho các ngươi. Nếu Giáo chủ đại nhân nguyện ý giao ra cuốn Bí tịch võ công của Ma giáo, môn chủ nhà ta ngược lại có thể suy nghĩ tha cho các ngươi một mạng."
Thủy Hành Ca chợt mở miệng nói chuyện, mặc dù âm thanh yếu ớt, nhưng khí thế không thua chút nào: "Thả nàng."
Cô gái lắc đầu, cười nói: "Bắt ngươi, là vì bí tịch. Nhưng bắt nàng, lại là vì Nam Hải bị nàng trộm đi Chi bảo trấn giáo. Hiện giờ các ngươi mau giao ra đây, một cái cũng không được thiếu."
Ta khóc không ra nước mắt, con mẹ nó, Long Diệu Âm, ta muốn đánh ngươi thành đầu heo!