Giáo Chủ (Mỗi Ngày Thức Giấc Thấy Giáo Chủ Đang Hóa Trang)

Chương 56

Hôm sau, Lư Nhã Giang lại gặp bác Mạnh.

Bác Mạnh đi vào Giang Triều Cư, như thường dùng ánh mắt đưa tình nhìn chằm chằm Lư Nhã Giang, Lư Nhã Giang bị bà nhìn tới mức toàn thân nổi da gà, nhớ đến lời Cao Thịnh Phong hôm qua, cũng nhịn không được nhìn bà vài lần. Bác Mạnh có cặp mắt tam giác, mũi củ tỏi, mặt mập mạp, thịt trên mặt rung động theo mỗi bước chân.

Lư Nhã Giang nhớ Cao Thịnh Phong nói, bác Mạnh và Hữu hộ pháp có phần giống nhau, nháy mắt toàn thân run rẩy.

Bác Mạnh cũng không lấy nước bẩn rồi rời đi ngay mà moi trong ngực ra một gói giấy, tiến tới đưa cho Lư Nhã Giang, chờ mong nhìn y: “Đại nhân, ngươi gầy đi nhiều quá, nhất định gần đây chịu khổ nhiều. Đây là bánh bao nô tỳ tự làm, dùng thịt hươu làm nhân, rất bổ, ngươi nếm thử đi.”

Lư Nhã Giang nhìn bọc giấy trong tay bà, bối rối một chốc, nói: “Ta… ta không cần.”

Bác Mạnh thất vọng: “Đại nhân, có phải ghét bỏ thiếp thân là một người đổ nước bẩn không? Bánh bao này sạch lắm, thiếp thân rửa tay ba lần mới hòa bột cán bánh.”

Lòng Lư Nhã Giang bối rối vô cùng. Y tình nguyện Cao Thịnh Phong đừng nói mình biết bác Mạnh là mẹ y. Từ nhỏ y lớn lên ở Xuất Tụ Sơn, ba tuổi đã cùng một đám nhỏ đi đứng chưa vững tập võ, khái niệm về cha mẹ rất mờ nhạt, không cha không mẹ cũng không sầu não, Doãn Ngôn sắm toàn bộ vai trưởng bối của y: sư phụ, cha, mẹ… Sau khi trưởng thành, y xuống núi, thấy bọn trẻ dưới chân núi làm nũng trong lồng ngực cha mẹ, y cũng từng tự hỏi cha mẹ mình là ai. Y không biết con cái sẽ sống cùng với cha mẹ như thế nào, y chỉ biết, tuy y không có tình cảm với bác Mạnh, nhưng y không thể quá đáng với mẹ mình.

Y không kiên nhẫn chỉ lên bàn: “Để đó đi.”

Bác Mạnh đặt bánh bao xuống, liếc mắt đưa tình nhìn Lư Nhã Giang một cái, rời đi…

Bác Mạnh đi rồi, Lư Nhã Giang nhăn mặt cầm bao giấy lên ngửi, ngoài ý muốn thấy rất thơm. Xẻ mở, mùi tanh xộc lên, cau mày ném đi.

Buổi tối bên ngoài ve kêu vang, Lư Nhã Giang ở trong phòng không ngủ được, ra ngoài đi dạo. Y rời khỏi Giang Triều Cư, im lặng dừng lại, nhìn lầu các trên đỉnh Quan Nhật Phong —— nơi đó có Cửu Tiêu Cư của Cao Thịnh Phong.

Đột nhiên, y nghe thấy gần đấy có tiếng ức nở kiềm nén, trong lòng thấy kỳ quái, tập trung lắng nghe phương hướng âm thanh truyền tới, sau đó âm thầm không tiếng động bước qua.

Thân hình to lớn của bác Mạnh đang quỳ trên mặt đất, trước mặt có một chậu than, bà đang ném tiền giấy vào chậu. Lư Nhã Giang nghe bà nghẹn ngào nói: “Tên oan gia (tiếng mắng yêu chồng) vô lương tâm, sao ngươi đi sớm thế, ta hoài thai mười tháng sinh cho ngươi một tiểu tử trắng trẻo, nay con ngươi đã lớn bằng ngươi lúc trước, ta thì thành bà già rồi. Ta rất nhớ ngươi oan gia à~~ đốt cho ngươi ít tiền, ngươi ở dưới đó phải sống tốt đấy~~”

Lư Nhã Giang giật mình, giấu hơi thở của mình, lắng nghe bà lầu bầu.

“Oan gia à, năm đó ta một hoàng hoa khuê nữ bị người lừa thân, cũng may con trai ngươi sinh ra cực giống ta, cái mắt này, cái mũi này, ta nhìn y cứ như đang soi gương vậy. Hai mươi năm này xem như không hoài phí.”

Hô hấp Lư Nhã Giang bị kiềm hãm, thiếu chút trượt khỏi gốc cây.

“Con trai chúng ta rất có tiền đồ, làm Tả hộ pháp Thiên Ninh Giáo, đáng tiếc ta không dám tới nhận y, sợ y chê một bà già đổ nước như ta. Nhưng mỗi ngày nhìn thấy y, nghĩ tới nếu có một ngày nào đó y gọi ta một tiếng mẹ thì thật tốt, nếu y có thể hầu hạ ta một lúc, giúp ta rửa chân, cạy mụn chai trên chân, móc thịt thối dưới móng chân, đời này ta đã toại nguyện rồi.”

Lư Nhã Giang buồn nôn, không nghe nổi nữa, đỡ thân cây rời đi.

Khi nghe được Lư Nhã Giang đã đi xa, bác Mạnh ném hết tiền giấy vào chậu than, ôm bụng cười bò lăn lộn thân hình mập mạp dưới đất.

Đột nhiên, một âm thanh truyền tới từ bên trên: “Oan gia của ngươi là ai?”

Hắn giật thót, ngẩng đầu, phát hiện Hữu hộ pháp vạt áo trắng bay phất phơi đứng nơi tán cây, từ trên nhìn xuống lạnh lùng đánh giá hắn.

Giáo chủ đại nhân hóa trang thành bác Mạnh bật dậy, chột dạ: “Hữu, Hữu hộ pháp.”

Doãn Ngôn điểm mũi chân, nhẹ nhàng từ cành cây nhảy xuống, dừng trên gốc cây, chắp tay: “Giáo chủ, ban ngày luyện binh, ban đêm không ngủ, tinh lực thật dồi dào. Vui không?”

Cao Thịnh Phong yếu ớt: “Ban ngày ta phải luyện binh, tối cần tìm chuyện gì đó giải tỏa một chút.”

Doãn Ngôn lướt mắt qua, Cao Thịnh Phong bước tới, vì Doãn Ngôn đứng trên gốc cây nên cao hơn hắn một đoạn, hắn đưa tay vừa lúc ôm ngang thắt lưng Doãn Ngôn, vùi mặt vào ngực Doãn Ngôn dụi dụi, như khi còn bé hay làm nũng: “Chú Doãn.”

Doãn Ngôn cúi đầu nhìn bác gác mập đen thui trong ngực, đầu gối nhấc lên, Cao Thịnh Phong lập tức ôm ngực ngã văng ra ngoài. Hắn tủi tủi xoa ngực bị huých đau: “Chú Doãn.”

Doãn Ngôn thở dài, nói: “Giáo chủ, ngươi nếu thấy Nhã Giang thú vị, đùa y một chút cũng được, đừng đừng để bản thân lún sâu vào.”

Cao Thịnh Phong chột dạ cúi đầu: “Ta, ta sẽ không như thế.” Chờ hắn ngẩng đầu lên, Doãn Ngôn đã đi mất.

.