Có lẽ là hai mươi mấy năm qua Giáo chủ làm ác quá nhiều.
Lúc kết thúc nghèo túng cũng không có vận khí tốt giống như nhân vật chính trong thoại bản*.
(*话本: một hình thức tiểu thuyết Bạch thoại phát triển từ thời Tống; chủ yếu kể chuyện lịch sử và đời sống xã hội đương thời, thường dùng làm cốt truyện cho các nghệ nhân sau này)
Lại tỉnh dậy.
Lọt vào tầm mắt là giường ấm lụa mỏng, tiểu ca tư thái phong lưu dựa ở đầu giường.
Cười cười nhìn y: “Ngươi tỉnh rồi? Có muốn ăn gì không?”
Giáo chủ chậm rãi quay đầu nhìn.
Áo mỏng lụa mỏng, tóa dài xõa vai, khóe mắt đuôi lông mày đều có thể nhìn ra một ít dấu vết tô trét tỉ mỉ, hơn nữa quanh thân tiểu tử này quanh quẩn mùi thơm của son phấn….
Hai mắt Giáo chủ tối sầm lại, hận không thể ngất đi tiếp.
Cắn răng căm hận nói: “Đám người kia…”
Sau khi thoải mái xong còn bán y tới nơi này?!
Đợi lát nữa ra ngoài nhất định phải bằm bọn chúng thành vạn mảnh! Nghiền xương thành tro!
Suy nghĩ trong lòng vô ý nói a.
Chọc cho tiểu ca của kỹ quán cười ra tiếng: “Ngươi nói bậy gì đó, là ông chủ của chúng ta kịp thời cứu được ngươi, ngươi cũng không bị đám con rệp kia làm gì.”
Nói xong cúi đầu, cười hì hì nói nhỏ: “Cho nên ngươi chính là còn trinh đi?”
Trinh cái đầu ngươi!
Mặt mũi Giáo chủ tràn đầu vẻ phẫn uất, muốn bò lên bóp chết tên nhân yêu* này, rồi lại phát hiện cả người không có chút sức lực nào.
(*Nam giả nữ.)
“Các ngươi làm trò gì!”
Tiểu ca cười: “Không nên tức giận như vậy nha, chính là dùng dược khiến ngươi thân mềm thể nhuyễn mà thôi, cũng là vận khí của ngươi tốt, tối hôm qua vừa đưa vào cửa liền được Chu công tử nhà Chu lão bản coi trọng, điểm danh đêm nay muốn phá trinh cho ngươi! Ngươi nha, ngủ một giấc cho ngon trước đi, tên đầu heo kia cũng không dễ hầu hạ đâu…”
Đầu Giáo chủ oong oong oong oong, mặt đều tức đến trắng bệch.