Cũng không biết đã bất tỉnh bao lâu.
Tỉnh lại, đã thay đổi một gian phòng.
Bên cạnh cũng không có Chu công tư mặt đầy thịt mỡ.
Chỉ có mình Giáo chủ nằm lẻ loi trên giường, bên ngoài cửa truyền tới tiếng oanh yến* cười đùa.
(*莺燕: Chim oanh và chim yến, hai loài chim nhỏ, đẹp, hót hay. Chỉ cảnh vui tươi của mùa xuân. Cũng chỉ người kĩ nữ.)
Giãy giụa muốn ngồi dậy, Giáo chủ ngạc nhiên phát hiện trên người mình có khí lực.
Không suy yếu như trước khi bị trúng mê dược, mà là có nội lực duy trì sức lực.
Trong nháy mắt toàn bộ thân thể giống như cường tráng rất nhiều, ngồi xếp bằng, vận công thăm dò.
Nhìn hai tay mình có chút khó tin.
Ai có thể nghĩ đến sau khi tức giận công tâm nhổ ra một ngụm máu, ngược lại khôi phục một phần công lực.
Một phần công lực, ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha…
Giáo chủ nắm chăn vùi đầu ở trên giường cười ra nước mắt.
Lúc trước y là cỡ nào lợi hại không ai bì nổi!
Mấy tháng gần đây rồi lại sống còn không bằng một con chó.
Đêm qua càng là bị lăng nhục đến tận đây!
Đã có tầng công lực này, đủ để khiến cho những người đã khinh nhục y biến thành người chết.
Biến thành người chết, ha ha ha ha ha ha ha ha ha...
Giáo chủ vừa nghĩ tới đã cảm thấy huyết dịch toàn thân đều sôi trào.
Trực tiếp biến thành người chết vẫn là quá có lợi cho bọn họ, vẫn là phải khiến bọn họ sống không bằng chết, mới giải được mối hận trong lòng.