Giáng Tuyết Huyền Sương Truyện Full

Chương 44: Thiếu nữ áo đỏ tìm đến huyết trì

Thanh Vân đạo trưởng không ngờ thiếu nữ áo đỏ lại nói ra những lời như thế này. Thế rồi ông ta ngẩn người ra:

“Bần đạo là người xuất gia, một đời không gần nữ sắc”.

Thiếu nữ áo đỏ lạnh lùng hừ:

“Anh hùng xưa nay kẻ nào chẳng phải là hạng đa tình, ta không tin đó là lời thật của ngươi”.

Thanh Vân đạo trưởng nghiêm nghị nói:

“Bần đạo từ nhỏ đã xuất gia, vượt qua khỏi mười trượng hồng trần, đến ngoài cõi tam giới ngũ hành, sắc giới xếp ở hàng đầu, cô nương sao có thể đùa cợt với bần đạo như thế?”.

Thiếu nữ áo đỏ đột nhiên giơ cây kiếm chém đứt chòm râu dài của Thanh Vân đạo trưởng, cười:

“Trước tiên ta sẽ chém đứt râu của ngươi, sau đó sẽ cởi đạo bào của ngươi để cùng ta ...”.

Thanh Vân đạo trưởng hoảng sợ, cao giọng quát:

“Ở ngoài cốc còn có cao tăng Thiếu Lâm canh giữ, bần đạo chỉ cần la lên một tiếng, lập tức sẽ có người đến tương cứu”.

Thiếu nữ áo đỏ nói:

“Chả lẽ người kêu chưa đủ lớn sao? Nếu ngươi đã không có ý hợp tác với ta, nhưng lại lừa gạt nhiều bí mật của ta, để lại ngươi đã không được nữa”. Thế rồi chậm rãi đứng dậy, giơ cây kiếm đâm thẳng tới. Thanh Vân đạo trưởng đã sớm vận khí giới bị, thấy ánh kiếm đâm tới thì lập tức lật ngang người, né được một kiếm ấy. Huyệt đạo của ông ta đã bị điểm, cho nên hành động không linh hoạt như trước, thiếu nữ áo đỏ cười khanh khách, giơ kiếm hất lên, tấm đạo bào của Thanh Vân đạo trưởng rách mất một nửa, nhưng thiếu nữ áo đỏ bị thương cũng rất nặng, nàng ta cố gắng đâm hai nhát kiếm, xương cốt trong người như rệu rã, há miệng phun ra một ngụm máu tươi.

Thanh Vân đạo trưởng tung chân phải, đá quét ra một bên. Thiếu nữ áo đỏ ấy đã đứng không vững, bị Thanh Vân đạo trưởng quét trúng một cước, lập tức té nhào xuống đất.

Nàng chưa mất hết thần trí, người vừa mới nhào xuống đất thì lập tức lộn hai vòng, bổ về phía Thanh Vân đạo trưởng. Lúc này cây kiếm trong tay đã rơi, Thanh Vân đạo trưởng bị điểm huyệt, xoay chuyển không còn linh hoạt nữa, thấy đối phương bổ tới thì không thể nào né tránh được.

Khi nàng ta bổ tới Thanh Vân đạo trưởng, đã cố gắng nén cơn đau, ngầm vận nội lực, hai tay cứ xé liên hồi, tiếng vải rách soàn soạt vang lên không ngớt trong tai. Chỉ thấy áo của Thanh Vân đạo trưởng đã bị nàng xé đi quá nửa, thậm chí có nhiều nơi lộ ra cả da thịt. Nhưng nàng ta hình như vẫn chưa muốn dừng, lại xé thêm hai mảnh áo của ông ta nữa mới ngừng tay, nàng dựa vào tảng đá, thở hổn hển rồi nói:

“Bây giờ thì ngươi cứ kêu lớn lên! Gọi nhà sư trong chùa Thiếu Lâm đến đây!”.

Nàng thở một hồi rồi lại nói tiếp:

“Cho bọn họ thấy bộ dạng của ngươi”. Đó là một cảnh tượng rất khó coi, Thanh Vân đạo trưởng suy nghĩ, không dám kêu lớn, ông ta nghĩ tới những đệ tử coi mình như thần minh, nếu bọn chúng thấy bộ dạng tả tơi này, không biết sẽ nghĩ như thế nào. Chỉ nghe thiếu nữ áo đỏ ấy thỏ thẻ:

“Chỉ cần ta nghe có người vào trong tuyệt cốc này, ta sẽ lập tức cởi hết y phục mà nằm với ngươi”.

Thanh Vân đạo trưởng thất kinh, nói:

“Nếu bọn họ tự động tìm đến đây, bần đạo làm sao ngăn cản?”.

Thiếu nữ áo đỏ lại phun ra một ngụm máu tươi, chậm rãi nhích người tới, nói:

“Ta bị thương rất nặng, nhưng ta không muốn chết như thế này ...”.

Thanh Vân đạo trưởng giật mình, nói:

“Nếu tại hạ giúp cô nương điều trị thương thế ...”.

Thiếu nữ áo đỏ nói:

“Vậy thì tốt còn gì bằng, chúng ta sẽ cùng nhau vào Huyết Trì tìm bảo vật”.

Thanh Vân đạo trưởng nói:

“Nếu bần đạo không chịu thì sao?”.

Thiếu nữ áo đỏ nói:

“Vậy hòa thượng trong chùa Thiếu Lâm sẽ thấy chúng ta nằm lõa lồ bên nhau, có lẽ đệ tử trong phái Thanh Thành của ngươi cũng thấy sư phụ của chúng”.

Thanh Vân đạo trưởng là thân phận chưởng môn một phái, nếu bị người ta nhìn thấy cảnh này, dù cho có dùng nước ba con sông lớn cũng rửa không sạch, tình thế này khiến ông ta không thể chọn lựa nữa, chỉ đành thở dài nói:

“Thôi được! Cô nương hãy giải huyệt đạo cho ta trước, ta sẽ trị thương cho cô nương”.

Thiếu nữ áo đỏ cười rằng:

“Ngươi phải nói ngược lại, ngươi trị thương cho ta trước, ta sẽ giải huyệt đạo cho ngươi sau”.

Thanh Vân đạo trưởng nói:

“Bần đạo tin lời cô nương”. Nói xong thì lấy ra một bình ngọc, đổ ra hai viên đơn hoàn màu trắng, nói:

“Cô nương trước tiên hãy uống hai viên Bình Huyết An Thần đơn hoàn, lát nữa sẽ uống thuốc trị thương”.

Thiếu nữ áo đỏ uống ngay hai viên thuốc màu trắng, nàng nhắm mắt lại rồi nói:

“Trong Huyết Trì có báu vật và các loại kỳ dược của La Huyền ...” nàng đột nhiên mở to mắt, hai giọt nước mắt lăn xuống, đau đón nói:

“Ngươi hãy nhìn kỹ ta, có phải ta rất đẹp không?” tâm trạng của nàng rất phức tạp, khiến cho người ta khó đoán được, nàng hỏi như thế càng làm cho Thanh Vân đạo trưởng bất ngờ, nhưng những lời nàng nói nghe rất thật tình, không hề phản cảm, cho nên ông ta chỉ đành để ý nhìn kỹ. Chỉ thấy nàng sắc đẹp tựa như hoa đào, da trắng như tuyết, môi anh mày tú, tuy bị trọng thương nhưng dung mạo vẫn như hoa mùa xuân. Thế rồi ông ta gật đầu nói:

“Cô nương quả thật xinh đẹp tuyệt thế, trên đời hiếm có”.

Trên khuôn mặt thiếu nữ áo đỏ thoáng hiện nét cười đau khổ, nàng nói:

“Nếu một khi ta rời khỏi Minh Nhạc, hoặc phản bội sư phụ ta, trong vòng ba tháng, sắc đẹp yêu kiều này sẽ hoàn toàn biến mất, trở thành một bộ mặt đầy vết nhăn vừa già vừa xấu!”.

Thanh Vân đạo trưởng nói:

“Cô nương tuổi hãy còn trẻ, như hoa xuân nở rộ, sao lại trở nên già và xấu trong khoảng thời gian ngắn ngủi như thế?”.

Thiếu nữ áo đỏ nói:

“Đó chính là bí mật ta sẽ nói cho ngươi biết”.

Thanh Vân đạo trưởng nói:

“Bần đạo đang lắng nghe”.

Thiếu nữ áo đỏ nói:

“Sư tổ La Huyền của ta tuy được người ta gọi là một bậc nhân kiệt, nhưng tài trí của ông ta đã để lại một mầm họa không gì sánh bằng cho thế gian, sư phụ ta kế thừa y bát của người, học được cách bào chế thuốc, vì bà ta là kẻ đa nghi, tuy đệ tử do một tay mình dạy ra nhưng cũng không hề tin tưởng. Vì thế, bà ta đã nghĩ ra một cách để khống chế chúng tôi, bà ta cho chúng tôi uống một loại thuốc, bảo rằng loại thuốc này có tác dụng giữ gìn nhan sắc, đúng thế, sau khi uống xong quả thực da dẻ trở nên mịn màng, dung nhan càng diễm lệ. Nhưng thực ra bọn chúng tôi đều đã trúng một loại kỳ độc, cứ mỗi ba tháng thì phải uống một viên thuốc, nếu không, dung nhan trở nên khô héo, biến thành một kẻ vừa già vừa xấu”.

Thanh Vân đạo trưởng nghe một hồi, nói:

“Theo đạo bào chế thuốc mà luận, điều chế ra loại thuốc độc đó không phải là chuyện không thể”.

Thiếu nữ áo đỏ nói:

“Khi bà ta cho chúng tôi biết chuyện này, bốn tỷ muội chúng tôi đều không tin, nghĩ rằng bà ta hù dọa, ta và nhị tỷ, tứ muội vì tuổi hãy còn trẻ, lòng tuy không tin nhưng vẫn uống, chỉ có đại sư tỷ chúng tôi thì ầm thầm giấu thuốc, không uống vào như trước nữa”. Nàng nói một hồi, đến đây thì đột nhiên ngừng lại.

Lúc này, Thanh Vân đạo trưởng tựa như đã cảm thấy tò mò trước lời nói của nàng, ông ta bất đồ hỏi gặng:

“Phải chăng đại sư tỷ của các người trở nên vừa già vừa xấu?”.

Thiếu nữ áo đỏ nói:

“Ta đã chính mắt thấy nhan sắc diễm kiều như hoa đào của sư tỷ trở nên vàng vọt, từng vết nhăn nổi lên, làn da trắng như tuyết cũng dần dần trở nên khô héo và đen đúa, đại sư tỷ lúc đó mới hoảng hốt, mới vội vàng uống mấy viên kỳ độc ấy vào”.

Thanh Vân đạo trưởng nói:

“Đã uống thuốc vào, chắc là nhan sắc hồi phục?”.

Thiếu nữ áo đỏ nói:

“Không, sư tỷ tuy uống hết, nhưng dung mạo vẫn cứ trở nên ngày càng xấu hơn ...”.

Thanh Vân đạo trưởng nói:

“Tại sao không cầu xin sư phụ của các người?”.

Thiếu nữ áo đỏ nói:

“Sao mà không có, đại sư tỷ dắt ba tỷ muội chúng tôi cùng đến gặp sư phụ, quỳ xuống cầu xin cả ba canh giờ, sư phụ cũng chẳng hề chớp mắt, đại sư tỷ tuyệt vọng quay trở về, phẫn hận đến nỗi tự sát, sư tỷ trăn trối rằng chúng tôi phải nhớ lấy sắc đẹp trước kia của sư tỷ ...”.

Thanh Vân đạo trưởng thở dài:

“Một thiếu nữ dung nhan như ngọc mà trở nên vừa già vừa xấu, sự đả kích này thật sự rất lớn”.

Thiếu nữ áo đỏ chợt đưa mắt nhìn Thanh Vân đạo trưởng, nói:

“Trước khi đại sư tỷ chết, tuy đã bảo chúng tôi phải nhớ lấy sắc đẹp trước kia, nhưng trong đầu chúng tôi giờ đây chỉ còn lại hình ảnh thê thảm của sư tỷ. Đại sư tỷ là người hiền hòa, khi còn sống đối xử rất tốt với chúng tôi, từ khi sư tỷ chết đi, ba tỷ muội chúng tôi bắt đầu bới móc lẫn nhau, ai nấy đều kết bè kết đảng, lấy lòng sư phụ, tranh nhau lập công, khiến cho tình nghĩa chẳng còn”.

Thanh Vân đạo trưởng nói:

“Giữa đồng môn mà xảy ra chuyện như thế này, thật sự đó là chuyện đáng hận đáng tiếc”.

Thiếu nữ áo đỏ tiếp tục nói:

“Từ sau khi bọn chúng tôi bẩm cáo với sư phụ chuyện tam sư muội ngầm giúp tình lang rời khỏi Minh Nhạc, tình hình giữa ba tỷ muội chúng tôi càng căng thẳng. Tam sư muội được sư phụ yêu thương nhất, nhưng vì ngầm giúp người tình bỏ trốn, bị sư phụ ép nhảy vào núi lửa, bốn tỷ muội chúng tôi chỉ còn lại hai người ...” trong mắt nàng đột nhiên phóng ra tia nhìn oán hận và phẫn nộ, nói:

“Nhưng nhị sư tỷ tâm địa độc ác của ta lại chĩa mũi dùi sang ta, bảo với sư phụ rằng ta đã ngầm cấu kết với tam sư muội, chuẩn bị làm phản. Sư phụ của ta tuy hoàn toàn không tin nhưng đã nghi ngờ ta, ra lệnh ta ở lại nơi này âm thầm điều tra động tĩnh của chùa Thiếu Lâm, vừa không hạn định thời gian, vừa không ban thuốc cho ta. Chỉ còn một tháng nữa là đến kỳ hạn uống thuốc, do đó trong vòng một tháng ta phải tìm cho ra thuốc ...”.

Thanh Vân đạo trưởng nói:

“Vì thế cô nương nôn nóng muốn vào Huyết Trì tìm di vật của La Huyền để giữ lấy nhan sắc”.


Thiếu nữ áo đỏ nói:

“Nếu ta chẳng hề có kế hoạch gì, làm sao có thể mạo hiểm như thế, trong lúc vô tình sư phụ ta đã từng để lộ rằng La Huyền đã điều chế ra năm viên thuốc kỳ diệu, nếu có thể kiếm được năm viên thuốc này, chất độc của chúng tôi sẽ được giải ...”.

Thanh Vân đạo trưởng lại lấy ra hai viên thuốc bước tới nói:

“Cô nương hãy uống hai viên thuốc này, vận khí điều tức một hồi, xem thử thương thế có tốt lại không, bần đạo tin rằng linh đơn do phái Thanh Thành chúng tôi bào chế có thể điều trị thương thế cho cô nương, song công hiệu mạnh hay yếu có liên quan đến nội công của mỗi người”.

Thiếu nữ áo đỏ nhận lấy hai viên thuốc, cũng chẳng thèm nhìn, ngửa mặt uống vào.

Nàng nói:

“Ta tuy bị thương không nhẹ, nhưng nếu ta chỉ cần nghỉ ngơi ba ngày, ta hoàn toàn có thể hồi phục, chuyện trước mắt là ngươi có chấp nhận đi cùng ta đến Huyết Trì hay không ...” nàng quay sang nhìn Ngôn Lăng Phủ, nói:

“Giang hồ đồn rằng kẻ này và La Huyền có tình sư đồ, do đó ta quyết định dắt y đi cùng ... Thanh Vân đạo trưởng cười lạnh:

“Cô nương nói cả một hồi, nhưng không biết Huyết Trì ở đâu?”.

Thiếu nữ áo đỏ nói:

“Đương nhiên là biết, trên đời này chỉ có một mình ta biết Huyết Trì, hừ! Nếu ta không nắm chắc, sao có thể làm càn?”.

Thanh Vân đạo trưởng nghe thế thì tim đập thình thình, mỉm cười nói:

“Nếu những lời của cô nương là thật, ta sẽ mạo hiểm cùng cô nương đến Huyết Trì một chuyến”.

Thiếu nữ áo đỏ nói:

“Sự thành bại lần này liên quan đến sự sinh tử của ta, ta làm sao dám nói đùa với ngươi?” thế rồi nàng chậm rãi lấy tấm bản đồ tìm ra trên mình Trần Huyền Sương, nói:

“Trước tiên để cho ngươi mở rộng tầm mắt xem thử tấm Huyết Trì đồ lâu nay được đồn đãi trên giang hồ!”.

Thanh Vân đạo trưởng đưa mắt nhìn tấm bản đồ, nói:

“Bần đạo từ lâu đã nghe đến tên tấm bản đồ này, nghe nói là do La Huyền vẽ ra, không biết có phải là thực hay không ...”.

Ông ta mỉm cười lại nói tiếp:

“Cô nương đã lấy được tấm bản đồ này, sao vẫn chưa đến Huyết Trì?”.

Thiếu nữ áo đỏ nói:

“Nếu ta đến Huyết Trì sớm, tình thế võ lâm hôm nay đã khác!”.

Thanh Vân đạo trưởng cười lạnh:

“Khẩu khí lớn thật”. Nhưng không thể nào nén nổi sự tò mò, cho nên đưa mắt nhìn kỹ tấm bản đồ. Chỉ thấy trên một mảnh vải màu vàng, bôi đầy vệt máu đỏ, nhìn vào trông rất đáng sợ. Từng đường ngang dọc màu đen đan xen vào nhau tạo thành một hình vẽ như tấm mạng nhện, màu đen lúc đậm lúc nhạt, đường vẽ lúc to lúc nhỏ, nhìn rất rối mắt. Ở giữa tấm bản đồ có một khoảng trống màu trắng, viết hai dòng chữ “Tam tuyệt hộ bảo, Ngũ độc thủ đơn, Âm phong liệt diện, Cùng cực biến hoán, Thiên cổ ảo mật, Khởi dung vọng tham, Tiện nhập Huyết Trì, La duy mạt oán”.

Thanh Vân đạo trưởng nhìn một hồi rồi hỏi:

“Có phải do chính tay La Huyền vẽ không?”.

Thiếu nữ áo đỏ nói:

“Đương nhiên là phải, nếu là người khác, làm sao có thể viết ra những lời hào tráng thế này ...” nàng cất lại tấm trì đồ rồi nói:

“Ông có thể tin lời ta rồi chứ?”.

Thanh Vân đạo trưởng nói:

“Tuy có bản đồ nhưng không biết Huyết Trì ở đâu, chả lẽ đi khắp chân trời góc biển, tìm Huyết Trì như mò kim đáy biển hay sao?”.

Thiếu nữ áo đỏ nói:

“Trước khi có được tấm bản đồ này, ta cũng chẳng biết Huyết Trì ở đâu, cho nên cũng nghi ngờ rằng Huyết Trì không có thật, nhưng từ sau có được tấm bản đồ này, ta chợt hiểu ra rằng, trên đời này, quả thực có Huyết Trì, vả lại nơi ấy rất quen thuộc đối với ta, cho nên hy vọng thành công rất lớn”.

Thanh Vân đạo trưởng nghe thế thì tim đập thình thình, nén không được hỏi:

“Huyết Trì là nơi nào?”.

Thiếu nữ áo đỏ nói:

“Điều này, ngươi chỉ cần hứa giúp ta, ta đương nhiên sẽ giúp ngươi đi!”.

Thanh Vân đạo trưởng chậm rãi nhắm mắt, nói:

“Lòng của bần đạo như mặt nước lạnh, thế mà đã bị cô nương thuyết phục, không ngờ hai chữ danh lợi lại khó phá như thế, khi sư phụ ta tọa hóa, đã từng bảo rằng bần đạo khi gặp chuyện phải suy nghĩ kỹ rồi mới quyết định, hãy để bần đạo nghĩ một lát rồi trả lời, có được không?”.

Thiếu nữ áo đỏ cười rằng:

“Không cần nghĩ ngợi nữa, tình thế trước mắt không có chỗ cho ngươi lựa chọn”.

Thanh Vân đạo trưởng nhắm mắt làm ngơ, tựa như chẳng hề nghe thấy lời nói của thiếu nữ áo đỏ.

Sơn cốc hoang vắng tạm thời tĩnh lặng.

Thiếu nữ áo đỏ liếc nhìn Ngôn Lăng Phủ, thấy ông ta đang mở to hai mắt, ngẩn ngơ nhìn mình, ánh mắt ông ta tựa như đã tỉnh táo hơn nhiều. Nàng thầm nhủ:

“Chả lẽ ông ta đã hồi phục thần trí?” nàng cầm cây trường kiếm, trên mặt hiện ra tia sát cơ, chỉ đợi Thanh Vân đạo trưởng nói không ra một tiếng, sẽ lập tức chém chết ông ta, sau đó sẽ giết nốt Phương Triệu Nam, Trần Huyền Sương và Ngôn Lăng Phủ. Chợt thấy Thanh Vân đạo trưởng mỉm cười, mở bừng đôi mắt nói:

“Bần đạo hứa với cô nương”.

Thiếu nữ áo đỏ cười lạnh:

“Ta đã sớm biết ông sẽ chấp nhận!”.

Thanh Vân đạo trưởng nói:

“Cô nương làm sao biết tại hạ chắc chắn sẽ chấp nhận?”.

Thiếu nữ áo đỏ nói:

“Ta không tin không có kẻ nào không quý trọng mạng sống của mình ...”.

Thanh Vân đạo trưởng lạnh lùng hừ một tiếng:

“Bần đạo dám mạo hiểm chấp nhận cùng cô nương đi tìm báu vật, nhưng dụng tâm và mục đích của chúng ta hoàn toàn khác nhau”.

Thiếu nữ áo đỏ nói:

“Khác nhau chỗ nào?”.

Thanh Vân đạo trưởng nói:

“Tâm nguyện của bần đạo, một là tìm ra bí mật của La Huyền, công bố cho võ lâm để làm chứng cho sự suy đoán của người đời đối với ông ta, hai là muốn tìm ra nhiều y lý sâu sắc để cứu đời”.

Thiếu nữ áo đỏ cười rằng:

“Đâu có khó gì, nếu chúng ta tìm ra những thứ ấy, ta sẽ nhường cho ông hết”.

Thanh Vân đạo trưởng nói:

“Cô nương giải huyệt đạo cho bần đạo được chưa?”.

Thiếu nữ áo đỏ nói:

“Làm sao ta có thể tin được ông?”.

Thanh Vân đạo trưởng tức giận nói:

“Bần đạo đã hứa tất nhiên sẽ không hối hận, cô nương đa nghi như thế, tại sao lại phải nhờ đến tại hạ?”.

Thiếu nữ áo đỏ cười rằng:

“Ông vội cái gì? Trong đời ta, ngoại trừ đại sư tỷ, ta không tin ai cả, trước đây chúng ta không hề quen biết, ông làm sao có thể khiến ta chỉ trong khoảnh khắc đã tin ông?”.

Đang nói thì múa thanh kiếm, chém đứt tóc trên đầu và râu dưới cằm của Thanh Vân đạo trưởng. Thanh Vân đạo trưởng biết nàng đã hồi phục quá nửa, nếu muốn ra tay, mình chỉ còn con đường chết, cho nên vẫn ngồi yên mặc cho nàng muốn làm gì thì làm. Thiếu nữ áo đỏ ấy cắt xong râu tóc của Thanh Vân đạo trưởng, nghiêng mặt nhìn một hồi rồi cười rằng:

“Như thế này chẳng ai nhận ra ông nữa!”.

Thanh Vân đạo trưởng thở dài:

“Tại sao cô nương không giải huyệt đạo cho ta?”.

Thiếu nữ áo đỏ lắc đầu:

“Không được, còn có hai điều kiện, ông chấp nhận rồi ta mới giải huyệt đạo cho ông”.

Thanh Vân đạo trưởng nói:

“Cô nương hãy nói!”.

Thiếu nữ áo đỏ nói:

“Trước khi vào Huyết Trì, ngoài ta ra, ông không được nói với ai bất cứ câu nào”.

Thanh Vân đạo trưởng nhíu mày:

“Thôi được! Còn điều kiện thứ hai?”.

Thiếu nữ áo đỏ nói:

“Trên suốt cuộc hành trình, ông phải nghe lệnh ta, ông hãy thề chấp nhận hai điều kiện này, ta mới giải huyệt đạo cho ông”.

Thanh Vân đạo trưởng nói:

“Cô nương muốn tại hạ thế thế nào?”.

Thiếu nữ áo đỏ nói:

“Chẳng lẽ còn bắt ta dạy ông?”.

Thanh Vân đạo trưởng nói:

“Vậy cô nương hãy phá lệ!”.

Thiếu nữ áo đỏ nhoẻn miệng cười:

“Ngươi lập thề là chưởng môn phái Thanh Thành Thanh Vân đạo trưởng, chấp nhận nghe theo tất cả mọi mệnh lệnh của Bồ Hồng Ngạc, ngửa mặt thề với trời, nếu vi phạm lời thế, trời chu đất diệt”.

Thanh Vân đạo trưởng trầm ngâm một lúc lâu, cuối cùng cũng ngửa mặt thề.

Bồ Hồng Ngạc cười rằng:

“Vậy thì nay về sau chúng ta coi như là bằng hữu cùng trải qua hoạn nạn!”.

Thanh Vân đạo trưởng nói:

“Bần đạo vì tình thế ép buộc, nhưng chúng ta chỉ hợp tác ở chuyện đến Huyết Trì đồ tìm báu vật, sau khi xong đôi bên coi như chẳng hề gặp nhau, nếu buộc bần đạo suốt đời phải cá mè một lứa với nàng, bần đạo thà chết tại nơi này”.

Bồ Hồng Ngạc cười rằng:

“Xưa nay bao nhiêu anh hùng nhân vật đều bị vây khốn bởi nhu tình, ta không tin ông có lòng dạ sắt đá, chỉ cần ông tự tin không thể bị nhu tình của ta trói buộc, sau khi đến Huyết Trì, ông sẽ được trả tự do”. Lời nói của nàng tràn trề lòng tự tin, tựa như Thanh Vân đạo trưởng đã nằm trong lòng bàn tay của nàng. Nàng hơi ngập ngừng rồi lại chậm rãi cầm cây Thanh Long kiếm, nhoẻn miệng cười, dịu dàng nói:

“Ông hãy mau đề tụ chân khí, ta sắp giải huyệt đạo cho ông đây”. Thế rồi chỉ thấy mười ngón tay của nàng bắt đầu xoa lên huyệt đạo trên mình Thanh Vân đạo trưởng.

Thanh Vân đạo trưởng nhắm chặt hai mắt, thầm đề tụ chân khí, chuẩn bị đẩy khí hành huyết. Ông ta chợt cảm thấy một đôi bàn tay mềm mại không ngừng xoa lên lưng mình, mùi phấn thơm ngào ngạt xộc vào trong mũi, trong tai nghe tiếng thở đầy khiêu gợi ... Ông ta chưa bao giờ trải qua chuyên như thế này, tuy định lực thâm hậu nhưng lòng hươu ý vượn vẫn trỗi lên. May mà ông ta kịp thời cảnh giác, ngầm đọc kinh Khả Lan, coi như mới cố gắng đè bẹp được lòng hươu ý vượn của mình. Khoảng một tuần trà trôi qua, những huyệt đạo bị khống chế ấy mới dần dần được giải, bên tai vang lên giọng nói thánh thót của Bồ Hồng Ngạc:

“Ông đã được giải huyệt đạo, hãy mau vận khí điều tức một hồi, chúng ta phải lên đường cho nhanh”.

Thanh Vân đạo trưởng chẳng nói lời nào, âm thầm vận khí, quả nhiên một lát thì khỏe hẳn. Ông ta chợt mở đôi mắt, lướt nhìn Phương Triệu Nam và Trần Huyền Sương:

“Cô nương muốn xử lý hai người này thế nào?”.

Bồ Hồng Ngạc nói:

“Tốt nhất là một kiếm chém chết, khỏi để lại mầm họa sau này”.

Thanh Vân đạo trưởng thầm nhủ:

“Ả này tâm địa độc ác, nói được là làm được, nay hai người này không có sức phản kháng, ả chỉ cần vung kiếm lên, hai người này sẽ máu nhuộm hoang sơn. Nếu mình buông lời ngăn cản, chỉ e sẽ khiến cho sát cơ của ả trỗi dậy, cho nên cần phải dùng trí mới cứu được mạng của họ”. Ý nghĩ ấy lướt qua, ông ta thản nhiên mỉm cười:

“Chúng ta đi Huyết Trì lần này, chắc chắn sẽ trải qua rất nhiều nguy hiểm, võ công của hai người này không tệ, nếu có thể dắt họ cùng đi, chắc chắn sẽ rất có ích”.

Bồ Hồng Ngạc hơi trầm ngâm:

“Dắt bọn chúng đi, tuy có ích rất nhiều, nhưng sau khi bọn họ tỉnh dậy thì không chịu nghe lệnh, chẳng phải sẽ phiền toái hơn ư?”.

Thanh Vân đạo trưởng nói:

“Nhạc chủ Minh Nhạc giỏi dùng độc, chắc là cô nương cũng mang theo loại thuốc mê có thể khống chế thần trí, vậy cô nương hãy cho bọn họ uống thuốc mê rồi sau đó dắt họ đi cùng ...”.

Bồ Hồng Ngạc mỉm cười, nói:

“Đáng tiếc thuốc trên mình ta đã hết, song, ta có một cách có thể khiến cho bọn chúng mất khả năng phản kháng”.

Thanh Vân đạo trưởng nói:

“Cách gì?”.

Bồ Hồng Ngạc chậm rãi đứng dậy, lấy ra một sợi dây nhỏ như ngón tay út, nói:

“Ta sẽ cột bọn chúng bằng sợi dây này, sau đó điểm huyệt đạo trên tay phải của chúng, rồi sau đó buộc chúng uống thuốc độc, ta sẽ không sợ bọn chúng phản kháng nữa”.

Thanh Vân đạo trưởng nghĩ rằng nếu lúc này lại cứ ngăn cản nàng, chỉ e sẽ khiến nàng nghi ngờ, cho nên im lặng không nói. Bồ Hồng Ngạc trước tiên trói tay phải với tay trái của Phương Triệu Nam lại với nhau, rồi quay mặt nhìn về phía Ngôn Lăng Phủ, lẩm bẩm:

“Trói luôn kẻ này!”.

Thanh Vân đạo trưởng nói:

“Rất tốt, trói ba người lại với nhau, dù cho bọn chúng có võ công thượng thừa ...” ông ta hơi ngập ngừng, giả vờ hỏi với đầy vẻ quan tâm:

“Nhưng sợi dây của cô nương nhỏ như thế, làm sao có thể trói được ba người?”.

Bồ Hồng Ngạc cười rằng:

“Đừng lo, sợi dây này của ta chẳng phải vật bình thường, dù cho có bảo kiếm chém sắt chặt ngọc cũng không thể làm nó đứt được”.

Nàng ra tay rất nhanh chóng, trong chốc lát đã kết xong sợi dây, rồi sau đó lại cột ba người lại với nhau, cuối cùng đứng dậy nói:

“Chúng ta đi thôi”.

Nói xong thì lấy thuốc giải bôi lên mũi Phương Triệu Nam và Trần Huyền Sương, rồi thuận tay điểm huyệt đạo của cả hai người, chỉ nghe Trần Huyền Sương hít một hơi, tỉnh dậy trước. Sinh Tử Huyền Quang của nàng đã thông, cho nên cảm ứng nhanh nhạy hơn người, vừa mở mắt thì đã ngồi dậy. Chợt nghe một tiếng cười vang lên sau lưng, tiếp theo là một luồng khí lạnh phả vào sau ót, Trần Huyền Sương rất nhanh nhạy, vừa cảm nhận được luồng khí lạnh ấy thì đề tụ chân khí, bật dậy, tay phải quét hất ra sau. Chỉ thấy vai đau nhói, tay phải đã chẳng nghe lời nữa, nàng mới biết huyệt đạo ở tay phải của mình đã bị người ta điểm, đồng thời tay trái hình như bị người ta buộc lại cho nên té phịch xuống đất. Nàng nhìn lại, thấy có một sợi dây vòng lên cổ, buộc vào tay trái, đầu kia thì buộc chặt vào người Phương Triệu Nam. Phương Triệu Nam bị nàng giật một cái cũng tỉnh dậy, chàng chậm rãi mở mắt. Trong khoảng thời gian này, chàng đã trải qua rất nhiều chuyện hiểm nghèo, cho nên rất hiểu tình thế hiểm ác trên giang hồ, vì thế đã trở nên già dặn hơn, trước tiên nhìn kỹ tình thế xung quanh rồi mới chậm rãi ngồi dậy. Phương Triệu Nam thấy Trần Huyền Sương thì thở dài nói:

“Muội tỉnh dậy từ lúc nào?” chỉ một câu nói ngắn ngủi thôi đã ẩn chứa niềm cảm khái vô hạn.

Chỉ nghe Bồ Hồng Ngạc lạnh lùng nói:

“Ta đã điểm huyệt đạo ở vai phải của các người, rồi dùng dây thiên tằm buộc lại, chỉ cần ta kéo sợi dây, yếu huyệt trên tay trái của ngươi sẽ bị khống chế, tuy có hai tay nhưng coi như đã bị phế bỏ”.

Phương Triệu Nam đưa mắt nhìn lên mặt Bồ Hồng Ngạc, nói:

“Ngươi đối phó với bọn chúng ta như thế này là có ý gì, sao không nói cho rõ ràng!”.

Bồ Hồng Ngạc nói:

“Lúc này ta muốn giết chết các ngươi thì dễ như trở bàn tay”.

Phương Triệu Nam nói:

“Ngươi không chịu một kiếm giết quách bọn ta, chắc là muốn hành hạ bọn ta bằng thủ đoạn độc ác”.

Bồ Hồng Ngạc cười rằng:

“Lần này thì ngươi lại đoán không đúng ...”.

Thanh Vân đạo trưởng lạnh lùng nói:

“Bồ cô nương muốn đi tìm bảo vật ở Huyết Trì, lo rằng sẽ đi qua rất nhiều nơi nguy hiểm, cần các người đi cùng giúp đỡ, khi vào đến Huyết Trì thì có thể tha cho các người một con đường sống, đây là sinh cơ duy nhất, các người hãy nghĩ kỹ lại rồi sau đó hứa cũng không muộn”.

Phương Triệu Nam nghe thấy tiếng nói ấy rất quen thuộc, nhưng trong nhất thời thì không nói được đã gặp ở đâu. Té ra Thanh Vân đạo trưởng sau khi bị Bồ Hồng Ngạc cắt râu tóc, bề ngoài đã thay đổi, Phương Triệu Nam dù có thông minh đến mức nào cũng không ngờ rằng một bậc tôn sư chưởng môn của phái Thanh Thành lại rơi vào tình trạng thê thảm như thế này. Nhưng Phương Triệu Nam cũng hiểu ra ẩn ý của ông ta, bụng thầm nhủ:

“Việc đã đến mức này, chỉ đành bó tay chịu trói”.

Bồ Hồng Ngạc nghe chàng chấp nhận, thì mới buộc bọn họ uống thuốc độc nhưng lại tỏ ra rất áy áy. Thanh Vân đạo trưởng vội vàng nói:

“Nơi này không nên ở lâu, chúng ta hãy đi cho mau”. Nói xong thì đã đứng dậy.

Trần Huyền Sương thấy Phương Triệu Nam không hề có ý phản kháng, cũng bỏ ý định chống cự, thì thầm hỏi:

“Chúng ta phải đi theo bọn họ ư?

Phương Triệu Nam gật đầu, im lặng không nói. Chàng nhớ lại những chuyện mình trải qua càng nguy hiểm hơn lúc này, nhưng đều có thể chuyển nguy thành an, chỉ cần giữ được mạng thì sẽ có cơ hội thoát hiểm. Huyệt đạo của tay phải tuy đã bị điểm, nhưng võ công vẫn không mất, lại nghe Bồ Hồng Ngạc bảo tìm bảo vật, cho nên lòng hiếu kỳ nổi lên, vì thế chàng thực lòng muốn đi cùng bọn họ.

Mọi người rời hoang cốc không được bao lâu, Đại Ngu thiền sư đã dắt bọn Cẩn Chấn, Thạch Tam Công, Tào Yến Phi, Trương Nhạn vào trong hoang cốc. Té ra bọn Tào Yến Phi không thấy Thanh Vân đạo trưởng ra khỏi cốc thì lập tức trở về chùa Thiếu Lâm báo với Đại Ngu thiền sư.

Chuyện này rất hệ trọng, Đại Ngu thiền sư không dám tự quyết định cho nên đã mời Cẩn Chấn, Thạch Tam Công bàn chuyện, Thanh Vân đạo trưởng thì mất tích, đương nhiên không thể không mời người của phái Thanh Thành, cho nên Trương Nhạn đã thay thế cho sư phụ của mình. Tào Yến Phi kể rõ chuyện Thanh Vân đạo trưởng vào trong hoang cốc. Trương Nhạn nghe thế thì lập tức bảo phải vào trong sơn cốc điều tra, Tào Yến Phi đồng ý nhau, Thạch Tam Công trong lòng vẫn chưa hết sợ, nhưng lại không thể từ chối.

Đại Ngu thiền sư cảm thấy nếu không đích thân vào, không những có lỗi với Thanh Vân đạo trưởng, nếu ngày sau đồn ra giang hồ, chắc chắn sẽ bị người ta chê cười, cho nên quyết định vào trong cốc điều tra. Đồng Tẩu Cẩn Chấn tuy không muốn mạo hiểm vì Thanh Vân đạo trưởng, nhưng cũng không tiện lên tiếng phản đối, do đó chỉ đành vào trong sơn cốc. Trương Nhạn thỉ lo lắng cho sự an nguy của sư phụ, cho nên dẫn đầu đi trước. Bọn Thạch Tam Công thấy Trương Nhạn chẳng gặp nguy hiểm gì, cho nên mới mạnh dạn đi sau.

Té ra bột phấn mà Bồ Hồng Ngạc rải ở cửa cốc đã bị gió núi thổi bay, nàng lại ra khỏi cốc cho nên không ai phóng ám khí nữa, bọn Đại Ngu thiền sư đương nhiên không gặp trở ngại gì. Bọn họ chỉ thấy trong cốc toàn là cỏ dại, không dễ tìm người, lại sợ trúng mai phục, Trương Nhạn rút thanh kiếm, vừa bạt cỏ vừa lớn tiếng kêu. Chỉ nghe tiếng vọng vang lên không ngớt bên tai mà chẳng thấy tiếng trả lời của Thanh Vân đạo trưởng. Đại Ngu thiền sư nhíu mày, nói:

“Hoang cốc này chẳng qua chỉ có hơn mười trượng, lẽ ra lệnh sư phải nghe thấy ...” ông ta vốn nói e rằng đã lành ít dữ nhiều, chợt cảm thấy lời này khó nghe cho nên vội vàng im, múa cây thiền trượng quét vào trong cỏ. Chợt nghe keng một tiếng, một cây trường kiếm bật lên. Thạch Tam Công chụp lấy thanh trường kiếm, Trương Nhạn phóng người vọt tới, Đại Ngu thiền sư, Đồng Tẩu Cẩn Chấn phóng theo sau Trương Nhạn. Chỉ thấy bên một tảng đá lớn, cỏ dại bị dẫm nát, dưới đất có rất nhiều râu và tóc. Trương Nhạn tựa như đã phát hiện ra điều gì kỳ lạ, y cúi người xuống, nhìn kỹ dưới đất rồi nhíu mày:

“Còn may, gia sư vẫn chưa gặp nguy hiểm gì”.

Thạch Tam Công cười lạnh:

“Sao ngươi biết?”.

Trương Nhạn nói:

“Gia sư đã để lại ám hiệu của phái Thanh Thành ở dưới tảng đá, tại hạ vừa nhìn thì đã biết”.

Thiên Tinh đạo trưởng kêu à một tiếng rồi nói:

“Té ra là thế”.

Đại Ngu thiền sư nói:

“Trong ám hiệu của lệnh sư, ngoại trừ bảo ông ta không gặp nguy hiểm, còn có điều gì nữa?”.

Trương Nhạn nói:

“Còn để lại hướng đi của người”.

Đại Ngu thiền sư nói:

“Đã như thế, chúng ta hãy đuổi theo!”.

Thiên Tinh đạo trưởng nói:

“Đại sư nói rất hợp ý bần đạo, có lẽ Thanh Vân đạo trưởng đã bị người ta khống chế, chúng ta hãy đi theo ám hiệu để giải cứu cho ông ta”.

Trương Nhạn vội vàng nói:

“Gia sư còn có ám ngữ ...”.

Thạch Tam Công nói:

“Ám ngữ gì, hãy mau nói ra, hừ! Cứ ấp a ấp úng như thế”.

Trương Nhạn nghĩ tới sự an nguy của sư phụ, cho nên cố nén cơn giận, cúi người nhìn một hồi rồi nói:

“Gia sư bảo những người đuổi theo ông ta không nên vượt quá sáu người ...”.

Cẩn Chấn nói:

“Là sao?”.

Trương Nhạn nói:

“Điều này, trong lúc này vãn bối đoán không ra”.

Thiên Tinh đạo trưởng nghe Trương Nhạn nói như thế thì không khỏi buông giọng cười lớn:

“Hay lắm! Mỗi hành động của Thanh Vân đạo huynh tựa như đều đã được tính toán chính xác vô cùng, Đại Ngu thiền sư, Thạch lão tiền bối và Cẩn lão tiền bối cùng với Tào đạo hữu, bần đạo và người dẫn đường há chẳng phải vừa đủ sáu người sao, ý ông ta muốn chúng ta dắt theo đệ tử đi cùng”.

Đồng Tẩu Cẩn Chấn lạnh lùng nói:

“Lúc này thời gian quý như vàng bạc, chúng ta hãy mau lên đường!”.

Đại Ngu thiền sư căn dặn hai nhà sư đi cùng mấy câu rồi vội vàng đuổi theo.

Trương Nhạn không muốn tỏ ra yếu ớt trước mặt những cao thủ võ lâm này cho nên trổ hết khí lực chạy theo.

Sáu bóng người đi theo ám hiệu của Thanh Vân đạo trưởng để lại. Trương Nhạn dẫn đầu trước, lúc đi lúc ngừng, cứ đến một ngã rẽ thì phải ngừng lại nhìn rất lâu. Tuy Trương Nhạn rất cẩn thận, nhưng cả hai canh giờ mà vẫn không tìm ra ám hiệu của sư phụ. May mà lúc này quần hào đều trở nên rất nhẫn nại, không ai thúc ép y, Thạch Tam Công vốn là người nóng nảy nhưng lúc này lại trở nên hiền hòa, chốc chốc lại bảo với Trương Nhạn:

“Ngươi hãy chậm rãi tìm, đừng lo, dù sao bọn ta cũng không có chuyện khác”.

Sự căng thẳng của Trương Nhạn đã giảm rất nhiều vì sự nhẫn nại của các bậc cao nhân, đi được khoảng một canh giờ nữa, quả nhiên đã tìm được ám hiệu của Thanh Vân đạo trưởng. Nhưng sau khi nhìn ám hiệu, y không khỏi ngẩn người ra. Té ra ám hiệu lần này rất đơn giản, ngoại trừ chỉ về một dãy cốc sâu ngàn trượng, chẳng có lời chỉ thị nào khác, chắc là Thanh Vân đạo trưởng để lại ám hiệu này, ông ta rất vội vàng. Thiên Tinh đạo trưởng thấy y đột nhiên đứng lặng người ra, trong lòng rất ngạc nhiên, nén không được hạ giọng hỏi:

“Trương hiền điệt, phải chăng có chuyện gì khó khăn?”.

Trương Nhạn nói:

“Lão tiền bối đoán không sai, vãn bối phát hiện ám hiệu của ân sư chỉ về phía một cốc sâu, không biết có dụng ý gì?”.

Thạch Tam Công vươn đầu ra nhìn, chỉ thấy vách núi cheo leo, vực sâu ngàn trượng, bên dưới là quái thạch lô nhô. Lão ta không khỏi nhíu mày, nói:

“Phải chăng ám hiệu này đã sai?”.

Trương Nhạn nói:

“Vãn bối đã suy nghĩ kỹ, ám hiệu này quả đúng chỉ về phía cốc sâu ấy, không hề sai tý nào”. Thạch Tam Công nói:

“Nếu đã không sai, chúng ta hãy xuống cốc xem thử!” ông ta đột nhiên trở nên hợp tác, sau khi dò xét tình thế ở dưới cốc, ông ta là người đầu tiên nhảy xuống, khi gặp chỗ trơn nhẵn, không có nơi đặt chân thì thi triển Bích Hổ công bò xuống bên dưới. Tiếp theo là Đồng Tẩu Cẩn Chấn, Tào Yến Phi, Thiên Tinh đạo trưởng trầm giọng nói:

“Trương hiền điệt, khinh công của ngươi có thể xuống dưới vực sâu ngàn trượng kia không?”.

Trương Nhạn nói:

“Vãn bối miễn cưỡng có thể được”.

Thiên Tinh đạo trưởng tháo một sợi dây màu vàng cột ở eo, nói:

“Rất tốt, ngươi hãy bám vào sợi dây này, chúng ta hãy cùng nhau đu xuống! Nếu ngươi lao xuống quá nhanh, bần đạo sẽ giúp ngươi một tay”.

Trương Nhạn nói:

“Đa tạ lão tiền bối quan tâm”. Nói xong thì không hề khiêm nhường, nắm chặt lấy một đầu sợi dây, đu xuống bên dưới. Đại Ngu thiền sư đi ở sau chót.

Công lực của Trương Nhạn không thể sánh với các bậc cao nhân này, khi xuống tới đáy cốc, khí lực đã hết, cho nên không gượng lại được, cứ lăn long lóc xuống bên dưới, Thiên Tinh đạo trưởng chưa kịp gượng dậy cũng bị y kéo tuột theo.

Thạch Tam Công tựa như đã đoán được tình thế này, cho nên đã thầm chuẩn bị trước, vừa thấy Trương Nhạn rơi xuống thì lập tức tung mình vọt lên, chụp lấy người của Trương Nhạn. Thiên Tinh đạo trưởng võ công cao siêu, thấy Trương Nhạn đã được Thạch Tam Công chụp lấy, trong lòng không lo lắng gì nữa, thế là buông sợi dây, tay phải vỗ vào vách núi một chưởng, mượn thế đề khí, phóng vọt ngang qua, thi triển một thức Đại Bằng Thư Giật, tấm đạo bào bay phần phật trong gió.

Sau khi Thạch Tam Công đỡ lấy Trương Nhạn, ông ta lướt xéo xuống, khi còn cách mặt đất khoảng bảy tám thước thì đột nhiên vỗ ra một chưởng, mượn chưởng kình cản lại đà rơi, nhẹ nhàng hạ xuống đất cùng với Trương Nhạn. Lúc này, Đại Ngu thiền sư đã hạ xuống đáy vực. Trương Nhạn tuy không ưa Thạch Tam Công nhưng người ta đã ra tay giúp đỡ, cho nên đành phải ôm quyền nói:

“Đa tạ ơn cứu mạng của lão tiền bối”.

Thạch Tam Công nói:

“Không cần, ngươi hãy xem thử, trong sơn cốc này có ám hiệu của sư phụ ngươi không?”.

Trương Nhạn nói:

“Vãn bối sẽ xem thử”. Thế rồi nhắm mắt điều tức một lát mới bắt đầu lục soát ở trong cốc. Đại Ngu thiền sư ngẩng đầu nhìn tình thế xung quanh, nói:

“Nơi này thật hiểm trở”.

Thạch Tam Công nói:

“Cẩn huynh, lương khô chúng ta mang theo đủ ăn mấy ngày, Huyết Trì chắc là nơi hiểm trở, e rằng không tìm được thức ăn”. Ông ta cứ nhớ mãi Huyết Trì, lúc nào cũng nhắc đến, hy vọng mong quần hào bàn luận về chuyện Huyết Trì.

Tào Yến Phi liếc nhìn Thạch Tam Công nói:

“Nếu trên đời quả thực có nơi gọi là Huyết Trì, chuyện La Huyền cất giấu báu vật chắc không phải lời đồn ngoa”.

Thạch Tam Công nói:

“Đương nhiên không phải”.

Tào Yến Phi cười lạnh:

“Chuyện bổn tọa lo lắng không phải bị kẻ cường địch bao vây, cũng không phải là sự hiểm trở của Huyết Trì”.

Thiên Tinh đạo trưởng cười rằng:

“Lời của đạo hữu ẩn chứa huyền cơ, trong nhất thời khiến cho bần đạo suy nghĩ không ra”.

Tào Yến Phi nói:

“Đạo huynh đã nặng lời, theo lý đạo huynh sẽ hiểu hàm ý của lời này ...” bà ta hơi ngập ngừng rồi nói:

“Nhưng đạo huynh đã không chịu nói, vậy bổn tọa sẽ nói ra, bổn tọa lo lắng là khi chúng ta vào trong Huyết Trì, thuận lợi tìm thấy báu vật của La Huyền”.

Thạch Tam Công nói:

“Thật kỳ lạ, lão phu chỉ e rằng chuyến này sẽ uổng phí, thế mà cô nương lại lo lắng dễ dàng tìm được báu vật, ha ha, lão phu và Cẩn huynh thực sự đã già, không hiểu tâm ý của các người!”.

Tào Yến Phi cười lạnh:

“Con người vì tiền tài mà chết, chim vì thức ăn mà vong, chúng ta tuy không đông, nhưng mỗi người đều đại diện cho một môn phái lớn trong võ lâm, một khi tìm được báu vật của La Huyền, chắc chắn sẽ nổi lên phân tranh, lúc đó e rằng sẽ diễn ra tình thế tàn sát lẫn nhau”.

Thiên Tinh đạo trưởng nói:

“Đạo hữu nói không sai, chuyện này cần phải sớm sắp xếp để tránh lúc đó lại xảy ra tranh chấp ...”.

Chợt nghe tiếng Trương Nhạn vọng lại:

“Các vị lão tiền bối, hãy mau đến đây”.

Thạch Tam Công là kẻ chạy đến trước tiên. Cẩn Chấn, Tào Yến Phi, Thiên Tinh đạo trưởng, Đại Ngu thiền sư đều đứng dậy chạy tới. Chỉ thấy Trương Nhạn ngồi trên một tảng đá lớn, lặng người nhìn một sơn động cao bằng khoảng đầu người. Thạch Tam Công vội vàng hỏi:

“Tiểu tử, thế nào rồi, có tìm ra ám hiệu của lệnh sư không?”.

Trương Nhạn chỉ sơn động nói:

“Ám hiệu của gia sư chỉ về phía chưa động, vì thế khiến cho vãn bối do dự chưa quyết”.

Thạch Tam Công nheo mắt nhìn sơn động, chỉ thấy bên trong tối đen như mực, chỉ có thể nhìn vào sau khoảng hai ba trượng, lão ta nhíu mày nói:

“Nếu ám hiệu của lệnh sư không sai, chúng ta hãy bước vào xem thử!”.

Cẩn Chấn nói:

“Không vào hang cọp, làm sao bắt được cọp con, huynh đệ tán thành ý kiến của Thạch huynh”.

Thiên Tinh đạo trưởng nói:

“Đoạn đường trăm dặm đã đi được chín mươi, đã đến được nơi này, sao có thể e sợ mà rút lui?”.

Trương Nhạn nói:

“Nếu các vị lão tiền bối đã có lòng mạo hiểm, vãn bối sẽ dắt đường cho các vị”.

Thiên Tinh đạo trưởng nắm lấy Trương Nhạn, nói:

“Hiền điệt không nên mạo hiểm, cứ để bần đạo đi trước ngươi”.

Thạch Tam Công cười ha hả:


“Chi bằng cứ để lão phu đi trước!” thế là đột nhiên co dò phóng vào bên trong trước. Quần hào cũng vội vàng chạy theo cùng.

Sơn cốc này rất u ám, địa thế gập ghềnh, đi không quá hai trượng thì bẻ ngoặt sang bên trái, càng đi càng tối, đưa tay ra chẳng thấy được năm ngón. Thạch Tam Công châm mồi lửa, nhìn xung quanh rồi nói:

“Sơn động này đã nhiều năm không có người đến, xung quanh toàn là rêu”. Một luồng gió lạnh lẽo thổi tới, ngọn lửa nhỏ tắt ngấm, sơn động lại trở nên tối om. Tào Yến Phi nói:

“Ngọn gió này quá lạnh, bổn tọa đoán trong sơn động chắc chắn có băng tuyết ngàn năm không tan”.

Thiên Tinh đạo trưởng cười rằng:

“Bần đạo sống trên Côn Luân tuyệt đỉnh, có nhiều kinh nghiệm về chuyện này, trận gió lúc nãy tuy lạnh lẽo nhưng theo bần đạo thấy, đó không phải do băng tuyết thổi ra”. Đang nói thì lại một luồng gió lạnh thổi tới nữa. Luồng gió này không những lạnh lẽo vô cùng mà có cả mùi tanh, mọi người đều phải vận khí chống đỡ cơn lạnh. Đồng Tẩu Cẩn Chấn hít một hơi nói:

“Không xong, e rằng trong động này có rắn!”.

Tào Yến Phi lật tay, rút ra thanh trường kiếm trên lưng:

“Đúng thế, ở nơi ít người tới như thế này, chắc chắn có động vật, trong động nhỏ hẹp, né tránh không tiện, chúng ta hãy cẩn thận”.

Thạch Tam Công chợt quay đầu nhìn Trương Nhạn hỏi:

“Ám hiệu chỉ đường của lệnh sư có sai không?”.

Trương Nhạn nói:

“Vãn bối xem rất kỹ, không hề sai”.

Thạch Tam Công nói:

“Tốt! Nếu ngươi sai, chúng ta đừng hòng sống sót ...” đột nhiên gia tăng tốc độ, phóng về phía trước.

Hang động lạnh lẽo này không biết sâu bao nhiêu, nhưng rẽ ngoặt rất nhiều, trong vòng mười trượng thì sẽ rẽ về một hướng khác. Đi được khoảng bốn năm ngã rẽ thì lại có một ngã ba. Thạch Tam Công dừng bước, quay đầu lại nhìn Trương Nhạn:

“Ngươi hãy xem thử lệnh sư có để lại ký hiệu gì không?”.

Trong động tối om om, giơ tay ra chẳng thấy năm ngón, Trương Nhạn đành phục người xuống, tìm dấu vết của Thanh Vân đạo trưởng. Khi cúi người xuống, y nghe văng vẳng tiếng bước chân nặng nề. Âm thanh ấy tựa như một người khổng lồ, bước đi nghe cứ giống như có một tảng đá lớn từ trên đỉnh núi cao trăm trượng lăn xuống. Y cúi người lắng nghe, quả nhiên âm thanh ấy càng lúc càng rõ. Thạch Tam Công đốt ngọn lửa lên, lo lắng hỏi:

“Có tìm được gì không?”.

Trương Nhạn lắc đầu:

“Trong động tối om như thế này, làm sao dễ dàng tìm thấy được?” một mùi tanh tưởi xông tới, xộc vào mũi khiến ai cũng muốn nôn. Tiếng ầm ầm vang vào trong tai mọi người. Rõ ràng, có một vật rất lớn đang đi về phía chỗ bọn họ. Thiên Tinh đạo trưởng trầm giọng quát:

“Hãy nép vào vách đá, nín thở lại”.

Thạch Tam Công ngầm vận nội lực, vù một tiếng, ném mồi lửa nhỏ trong tay ra.

Một luồng ánh lửa lóe lên trong bóng tối, tách một tiếng, ngọn lửa trúng vào vách đá, ngọn lửa tuy trúng vào vách đá nhưng vẫn không tắt.

Hai viên minh châu thật lớn phát ra ánh sáng lập lòe. Thiên Tinh đạo trưởng kêu ồ một tiếng:

“Cái gì thế này?” Thạch Tam Công đứng ở phía trước thấy rõ hơn, thế rồi lạnh lùng nói:

“Đó là một đôi mắt ...”.

Tào Yến Phi ngạc nhiên nói:

“Đôi mắt to lớn như thế, chắc chắn là của một con quái vật rất lớn”.

Thiên Tinh đạo trưởng nói:

“Quái thú không đáng sợ chỉ sợ là loại độc mãng to lớn hiếm thấy, nhưng sao nó lại nằm yên ở đây?”.

Thạch Tam Công nói:

“Chắc là nó đã ăn thịt Thanh Vân đạo trưởng!”.

Trương Nhạn tức giận nói:

“Võ công của gia sư sao có thể bị thương bởi một con độc mãng, lão tiền bối đừng sỉ nhục người khác”.

Thạch Tam Công giận dữ nói:

“Tên tiểu tử nhà ngươi đã không muốn sống nữa”.

Thiên Tinh đạo trưởng nói:

“Thôi nào! Đây là lúc phải cùng giúp đỡ lẫn nhau, vượt qua khó khăn, sao có thể vì chuyện nhỏ mà tàn sát lẫn nhau?”.

Tào Yến Phi nói:

“Bất luận có tìm ra được ám hiệu của Thanh Vân đạo huynh hay không, chúng ta cũng không thể đứng yên ở nơi này, cần phải quyết định mới đúng”.

Trương Nhạn đột nhiên bước lên phía trước, lớn giọng nói:

“Nếu Thạch lão tiền bối sợ bị đại mãng ăn thịt, vậy vãn bối sẽ đi ở phía trước! Thạch Tam Công cả giận, giở tay vỗ một chưởng vào lưng Trương Nhạn. Một ánh kiếm đâm xéo tới, một luồng hàn quang chém ngang vào cánh tay Thạch Tam Công, buộc ông ta đành phải thu chưởng thế về. Bên tai vang lên tiếng nói lạnh lùng của Thiên Tinh đạo trưởng:

“Nếu Thạch lão tiền bối đánh chết y, chúng ta có cần người dắt đường không?”.

Thạch Tam Công lạnh lùng hừ:

“Nếu không phải ông nhường nhịn hắn, hắn cũng không hỗn xược như thế này”.

Thiên Tinh đạo trưởng nói:

“Bần đạo chỉ lấy chuyện luận chuyện, tuyệt không có lòng đối chọi với Thạch lão tiền bối”.

Khi hai người đang nói thì Trương Nhạn đã đi về phía trước được khoảng mười bước. Y đột nhiên kêu lớn:

“Ở đây”. Thế rồi xoay người, đột nhiên biến mất. Quần hào vội vàng chạy tới, chỉ thấy ở trên vách có một vết nứt đủ để cho một người len vào bên trong. Tào Yến Phi cao giọng hỏi:

“Trương hiền điệt có phải đã tìm thấy ám hiệu của lệnh sư không?” chỉ nghe Trương Nhạn từ xa nói:

“Gia sư trước nay luôn cẩn thận, đương nhiên không sai lầm”. Nhưng âm thanh càng lúc càng xa, rõ ràng y đã đi rất nhanh.

Thạch Tam Công nói:

“Hừ! Tên tiểu tử muốn chạy”. Nói xong thì co giò đuổi theo”. Mọi người chạy một mạch được khoảng hai, ba mươi trượng mà vẫn chẳng thấy Trương Nhạn đâu, Đồng Tẩu Cẩn Chấn dậm chân mắng:

“Tên tiểu tử này quả nhiên đã chuồn mất, để lát nữa tìm được ta phải đánh gãy một chân của hắn”.

Thiên Tinh đạo trưởng lạnh lùng nói:

“Hai vị lúc nào cũng muốn giết chết hắn, hắn đương nhiên phải tự lo cho mình”.

Tào Yến Phi nói:

“Chúng ta hãy mau đuổi theo”. Khi đang nói, chân đã phóng nhanh hơn. Đi được một hồi, đột nhiên cảm thấy nóng ran người, tựa như đã đi gần đến một lò lửa rất lớn. Thạch Tam Công vẫn đi ở phía trước, lúc này mới ngừng chân lại nói:

“Chúng ta đã vào trong núi lửa”.

Thiên Tinh đạo trưởng lách người tiến tới phía trước nói:

“Sống chết có số, dù cho là núi lửa cũng phải nhảy xuống”.

Đồng Tẩu Cẩn Chấn cười ha hả, nói:

“Lão phu đã đến tuổi cổ lai hy, chết cũng không tiếc”. Thế rồi bước theo sau Thiên Tinh đạo trưởng. Hang động dần dần rộng ra, nhưng càng lúc càng nóng, hai bên vách hiện màu đỏ bầm. Tào Yến Phi cười rú lên:

“Không sai tý nào, chúng ta đang đi vào nùi lửa”.

Chợt nghe Thiên Tinh đạo trưởng quát lên:

“Ai?” rồi chém vù ra một chưởng.

Tào Yến Phi tung mình vọt tới. Nheo mắt nhìn kỹ lại, chỉ thấy có một người tóc tai bù xù, toàn thân mặc đồ đen, thân hình nhỏ bé, trong tay đang cầm một thanh trường kiếm chặn ngang ở lối rẽ bên phải. Còn bên trái thì lửa cháy phừng phừng, đừng nói là thân máu thịt, dù là kẻ mình đồng da sắt, nếu cứ tiến về phía trước nữa thì cũng sẽ tan ra trong ngọn lửa. Còn lối rẽ ở bên phải thì có luồng gió lạnh lẽo thổi ra, hai luồng khí nóng và lạnh giao nhau khiến cho cơn nóng giảm đi rất nhiều, nếu không phải nhờ luồng gió lạnh này, chỉ e mọi người đều đã cháy thành than. Lúc này, Thiên Tinh đạo trưởng đã động thủ với người ấy, kiếm chiêu của đôi bên rất lợi hại, chỉ tiếp nhau mấy chiêu thì đôi bên đã thấy sự lợi hại của nhau.

Mọi người đều nhận thấy có một sợi dây màu trắng cột vào trong cổ tay và cổ của người ấy, khiến cho y cử động khó khăn, sự kỳ ảo của kiếm chiêu cũng không thể nào phát huy ra được.

Hai bên chạm nhau đến mười mấy chiêu, vẫn chưa phân thắng bại.

Thạch Tam Công nhìn Đại Ngu thiền sư, nói:

“Kẻ này xem ra thấp bé, nhưng võ công không kém, Thiên Tinh đạo trưởng trong một lúc khó mà thắng được đối phương. Nay chúng ta đang vội, không thể kéo dài thêm nữa, theo ý của lão hủ, chi bằng Tảo chưởng môn ra tay tương trợ, sớm giải quyết người này, không biết ý thiền sư thế nào?”.

Ông ta nói rất lớn, tựa như là có ý để cho Tào Yến Phi nghe thấy. Tào Yến Phi nói:

“Chủ ý của lão tiền bối thật hay ho! Ông đã đem bổn tọa ra thí mạng”.

Thạch Tam Công mỉm cười:

“Tình hình trước mắt rất nguy hiểm, không ai biết được sẽ chết lúc nào, nếu chúng ta không thể ngồi chung thuyền, cùng gánh hoạn nạn, chỉ e rằng một chút sinh cơ nhỏ nhoi cũng sẽ không còn”.

Tào Yến Phi đưa mắt nhìn qua, chỉ thấy Thiên Tinh đạo trưởng và người thấp bé ấy lại lao vào nhau, hai kiếm giao nhau, mỗi bên đều xuất ra tuyệt học, khí lạnh hàn quang vẽ ra một luồng kiếm khí với hàn ngàn đóa ngân hoa.

Đó là một cuộc ác chiến hiếm thấy.

Phái Côn Luân là một trong bốn đại kiếm phái trên giang hồ, Thiên Tinh đạo trưởng đương nhiên là đệ nhất danh kiếm trong phái Côn Luân, thế mà không thắng được một kẻ vô danh tiểu tốt.

Đồng Tẩu Cẩn Chấn thở dài hạ giọng nói:

“Đánh như thế này không biết khi nào mới phân ra thắng bại?”.

Tào Yến Phi đột nhiên lật tay rút thanh trường kiếm, lướt lên lao về phía bọn họ.

Người lùn ấy tuy đang động thủ với Thiên Tinh đạo trưởng nhưng y vẫn có thể để ý đến cử động của tất cả mọi người, y đột nhiên tách ra thêm một thanh kiếm, đâm xẹt về phía Tào Yến Phi.

Tào Yến Phi có lòng tương trợ cho Thiên Tinh đạo trưởng, nhưng ngại rằng sẽ chọc giận ông ta cho nên cố ý nhìn về phía cửa động để dụ cho kẻ địch ra tay trước.

Thiên Tinh đạo trưởng hơi nhíu mày, nói:

“Tào đạo hữu ...”.

Tào Yến Phi lật kiếm lại, chặn thế đâm tới của đối phương, sau đó mượn thế phản công trở lại, đâm ra liên tiếp ba kiếm. Bà ta đã chuẩn bị trước, ba kiếm này tuy không thể đả thương đối phương nhưng cũng khiến cho đối phương lúng túng tay chân. Nào ngờ sự việc xảy ra lại ngoài dự định của bà ta. Không những không khiến cho đối phương lúng túng, mà ngược lại y còn dùng kiếm thế quỷ dị hóa giải tất cả.

Thiên Tinh đạo trưởng vì muốn giữ thân phận tôn sư của một phái, khi Tào Yến Phi động thủ với đối phương thì lập tức ôm kiếm thối lui không chịu lấy hai địch một.

Tào Yến Phi thầm kinh hãi, nhủ rằng:

“Chả trách nào Thiên Tinh đạo trưởng động thủ với y đã khá lâu mà vẫn không phân được thắng bại, kiếm thế của kẻ này quả nhiên kinh người ...” trong lòng nghĩ như thế, thế nhưng kiếm thế trong tay không hề lơi lỏng, cứ đâm ra hết kiếm này đến kiếm kia, tấn công thật gấp.

Kẻ thấp bé ấy tựa như có một nguồn nội lực vô cùng tận, dù cho Tào Yến Phi tấn công mạnh mẽ