Trầm Lăng Vân sắc mặt thoáng nhợt nhạt, siết chặt nắm tay, phẫn nộ nói:
- Hải Bá Thiên muốn cắt đứt liên hệ giữa chúng ta và Mỹ Ni Tư! Đám khốn kiếp vô sỉ hèn hạ này! Tôi nhất định phải cho chúng biết tay.
Dương Túc Phong gật đầu, sắc mặt có chút âm trầm.
Đúng như lời người xưa nói, đoán may mắn luôn là ảo tưởng, đoán bất hạnh vĩnh viễn đều là đúng. Ai Đức Tư Đặc La Mỗ đúng là đã liên kết cùng với Hải Bá Thiên, đồng thời dùng hạm đội hải tặc của Hải Bá Thiên làm sát thủ trên biển cho mình, muốn cắt đứt tuyến vận chuyển trên biển của quân Lam Vũ, vây chết quân Lam Vũ ở bên trong cảng Ni Tư.
Dương Túc Phong khẽ cười khổ, mình thực hiện mưu kế rút củi dưới đáy nồi với Ai Đức Tư Đặc La Mỗ, đồng thời Ai Đức Tư Đặc La Mỗ cũng tiễn hành kế hoạch tương tự, hơn nữa hành động của đối phương so với mình còn nhanh hơn nhiều, xem ra phản ứng của mình còn kém người ta một bậc.
Trầm Lăng Vân vội vã đi chuẩn bị tổ chức lực lượng ngăn cản hạm đội hải tặc Hải Bá Thiên đổ bộ. Nhưng theo cách nhìn của Dương Túc Phong, Hải Bá Thiên sẽ không đổ bộ lên bờ, hắn không cần phải thế, cũng không có lực lượng để làm vậy, mục đích của hắn chỉ là ngăn cản hạm đội Vũ Phi Phàm tới cảng Ni Tư. Nếu như y lên bờ, quân Lam Vũ chỉ cần phát động một liên đội là có thể làm bọn chùng toàn quân bị diệt. Nhưng nếu hắn chỉ phiêu bạt thì quân Lam Vũ tạm thời ngoài tầm với rồi.
Tựa hồ biết được hạm đội hải tặc Hải Bá Thiên xuất hiện, quân đội Tháp Lâm tiến công càng thêm mãnh liệt.
Hai tòa giáo đường Thiên Chúa giáo ở trên cùng tiền tuyến của quân Lam Vũ đã thủng lỗ chỗ, cả tòa giáo đường đại thể là bị đủ các loại vũ khí đánh thành một mảng đổ nát. Trận địa phía trước chất đóng ngổn ngang từng tầng thi thể võ sĩ giáp trụ vương quốc Tháp Lâm, khôi giáp màu đen của bọn chúng tựa hồ sắp bị máu tươi chảy ra nhuộm đỏ, nhưng dưới sự điên cuồng xua đuổi của quan chỉ huy máu lạnh Cương Tát Lôi Tư, tàn dư của võ sĩ giáp trụ vẫn liều mạng tràn lên, bất quá được tiếp nhận giáo huấn bằng máu trước đó, đội hình của bọn chúng không còn dày đặc như thế nữa, honư nữa chủ lực tiến công cũng lấy cung tiến thủ làm chủ.
Không thể không thừa nhận, cung tiễn thủ Bích Lam Nộ Hỏa của vương quốc Tháp Lâm chính là đối thủ khó dây dưa nhất thừ khi quân Lam Vũ được thành lập tới nay. Bọn chúng hết sức linh hoạt cơ động, giỏi ẩn nấp, hơn nữa tiên thuật tinh thông, tỉ lệ trúng rất cao, tốc độ bắn cung cũng rất nhanh. Bọn chúng lợi dụng đống đổ nát của chiến trường làm yểm hộ, bò về phía trước. Sau đó bắn lén ở những chỗ người ta không ngờ tới, mặc dù bọn chúng thường sau khi bắn một tên sẽ gặp phải hỏa lực mãnh liệt của quân Lam Vũ phản cách, tới tám chính phần là mất mạng, nhưng dù sao bọn chúng cũng đông người, cho dù dùng năm tên cung tiễn thủ đổi lấy một chiến sĩ quân Lam Vũ, cũng là có lợi rồi, bởi vì quân Lam Vũ phòng thủ ở mỗi giáo đường khi nhiều nhất cũng chỉ có chừng ba trăm người, thương vong một người là thiếu đi một người.
Trong tay Dương Túc Phong đã không còn binh lực dư nữa.
Theo thương vong ngày càng lớn của chiến sĩ quân Lam Vũ ở hai tòa giáo đường, cán cân chiến tranh dần nghiêng về phía quân đội vương quốc Tháp Lâm.
Còn ở nhà ngục Ngân Giáp Giác, Hoắc Dương Trác và Tây Mông Tùng hợp tác nỗ lực cũng bắt đầu giành được chút tiến triển. Bọn chúng dùng bộ binh làm tiên phong mở đường, những cây gậy sắt vốn ngăn cản kỵ binh khô lâu cũng bị một vị tham mưu nào đó trong quân đội vương quốc Tháp Lâm ng hĩ ra biện pháp giải quyết. Những cây thiết côn này mặc chặt không đứt, rứt không lên, nhưng có thể dùng chùy lớn đập cong nó, thiên côn chỉ to bằng một ngón tay, những binh sĩ to khỏe của quân vương quốc Tháp Lâm chẳng cần mấy chùy đã có thể đập cong nó.
Gậy sắt bị uốn cong đối với kỵ binh khô lâu đã không có uy hiếp gì nữa.
Quân Lam Vũ phòng thủ ở phụ cận nhà ngục Ngân Giáp Giác hiển nhiên cũng ý thức được tính nguy hiểm khi trận địa gậy sắt bị đập cong, cho nên họ nỗ lực dùng tất cả hỏa lực áp chế những bộ binh mở đường của vương quốc Tháp Lâm, bách kích pháo dùng tốc độ lớn nhất phát xạ đạn pháo, trới tận khi nòng pháo bị bắn tới đỏ bừng bừng. Còn hỏa lực của súng máy Mã Khắc Thẩm cũng trút những trận mưa đạn liên miên không dứt vào kẻ địch.
Nhưng những quan chỉ huy của quân Lam Vũ rất nhanh phát hiện, khi đối phó với bộ binh lẻ tẻ của kẻ địch, loại mãnh liệt xạ kích này quá tiêu hao đạn dược, cho nên rất mau hạ lệnh để bách kích pháo và súng máy đều đình chỉ xạ kích, thay bằng những chiến sĩ bắn súng thuần thục dùng súng trường Mễ Kỳ Nhĩ hạ sát kẻ địch, tiếng súng trên chiến trường tức thì trở nên thưa thớt, chỉ có tiếng súng đơn điệu mà thê lương của súng trường Mễ Kỳ Nhĩ. Cùng với tiếng súng vang lên, nhưng tên binh sĩ vương quốc Tháp Lâm đang vung chùy đập thiết côn luôn có kẻ ngã xuống, nhưng bọn chúng vẫn nối đuối nhau tién hành phần công tác vĩ đại này, hai bên đều đang kiên trì nỗ lực công thủ, trải qua ba bốn tiếng chiến tranh tiêu hao, sau khi trả gia đắt bằng gần nghìn tên, quân đội vương quốc Tháp Lâm cuối cùng mở được mấy đường thông hành không có trở ngại.
Kỵ binh khô lâu của Hoắc Dương Trác đã nghiêm trận chuẩn bị từ trước, chỉ đợi một tiếng mệnh lệnh.
Ý thức được kỵ binh khô lâu sắp mang đến sự xung kích cường liệt, quan chỉ huy quân Lam Vũ thức thời hạ lệnh quân phòng thủ ở chỗ đất bằng rút lui toàn bộ, đem tất cả binh lực lùi tới trên cao điểm nhà ngục Ngân Giáp Giác, đồng thời xếp đặt trận địa hỏa lực càng mãnh liệt hơn ở đó.
Có lẽ là bị xử phạt nghiêm khắc của Ai Đức Tư Đặc La Mỗ, quân đội vương quốc Tháp Lâm ở phía bắc càng Ni Tư cũng phát động tiến công mãnh liệt. Nhìn từ kính vọng, Dương Túc Phong có thể nhìn thấy bong dáng quan chỉ huy Vân Thiên Tầm của bọn chúng. Vân Thiên Tầm thật quá dễ để nhận ra, chi dưới của hắn hành động bấ tiện, đi theo bộ độ tiến lên cần phải ngồi trên xe lăn, tạo thành một phong cảnh độc đáo của phe tấn công.
Nhưng không ai dám coi thường lão già tàn tật này, đối với một lão già khô gầy bệnh hoạt tàn tật, một khi nổi khùng cũng rất đáng sợ, nếu như không biết quá khứ của Vân Thiên Thầm, có lẽ còn có thể không biết không sợ. Nhưng là quan chỉ huy tối cao, Dương Túc Phong đương nhiên không thể không biết tư liệu về Vân Thiên Tầm.
Khi Ai Đức Tư Đặc La Mỗ quật khởi, vương quốc Mễ Á Lôi lân cận thừa cơ cướp bóc, phái ra sáu vạn bộ binh tinh nhuệ tiến thành can thiệp vào chính cục vương quốc Tháp Lâm. Khi đó binh lực của Ai Đức Tư Đặc La Mỗ chỉ không tới ba vạn người, nhưng mà cuối cùng vẫn là y dành được thắng lợi, trong thắng lợi vô cùng quan trong đó, Vân Thiên Tầm là một người ngoài chắc chắn mang tác dụng quan trọng nhất. Chính kẻ tàn tật này suất quân đánh lén đại bản doanh quân đội Mễ Á Lô, đánh một trận làm thành cơ sở thắng lợi. Nếu chẳng phải như vậy, với tâm lý bài ngoại của người Tháp Lâm, hắn không thể tiếp tục đảm nhận ví trí quan quân cao cấp trong quân đội vương quốc Tháp Lâm.
Không biết vì sao, Dương Túc Phong khi nhìn Vân Thiên Tầm, trong lòng lại lặng lẽ trào lên một chút cảm giác thương xót, cho dù loại cảm giác này rất nhanh bị cừu hận và máu lạnh trên chiến trường che lấp. Vân Thiên Tầm điên cuồng tấn công mang tới phiền phức rất lớn cho quân Lam Vũ, bởi vì Vân Thiên Tầm tuyệt đối là kẻ rất biết tổng kết kinh nghiệm. Khi hắn phát hiện chiến thuật biển người đông đảo chỉ tăng thêm thương vong, hắn lập tức điều chỉnh sách lược, đồng thời cải tiến đội hình tiến công. Trận địa tiến công kéo ngày càng dài, khoảng cách giữa mỗi tên địch cũng càng lớn, như vậy hỏa lực của quân Lam Vũ không phát huy được trọn vẹn tác dụng. Để lấy được hiệu quả sát thương cao, Vân Thiên Tầm hạ lệnh cho tất cả bộ binh đổi vũ khí, cho dù là tay cầm đao hay cầm kiếm, giờ cũng toàn bộ đổi sang cung tên.
Dưới sự tiến công nhìn như rất bình lặng nhưng sự thực uy hiếp rất lớn của Vân Thiên Tầm, Dương Túc Phong chỉ đành hạ lệnh quân phòng thủ phương bắc pháo đài Ni Tư dần rút lui vào trong pháo đài, dựa vào công sự kiên cố ở dó tiến hành kháng cự cuối cùng.
Theo sự rút lui của hai cánh quân phòng thủ nam bắc, hai tòa đại giáo đường trở thành quá cô độc.
- Phong lĩnh, chúng ta phải bỏ hai tòa giáo đường thôi.
Vị tham mưu cuối cùng lưu lại bộ chỉ huy cẩn thận nhắc nhở, theo sự tấn công điên cuồng của quân đội vương quốc Tháp Lâm, tât cả các trận địa của quân Lam Vũ đều trở nên khẩn trương, Dương Túc Phong đành phải đưa tất cả những người bên cạnh phái lên tiền tuyến, trong bộ chỉ huy của cả pháo đài Ni Tư, chỉ còn lại vị tham mưu tên là Khắc Lao Tắc Duy Tư này, hắn đi lại không được thuận tiện, bị bệnh bại liệt nghiêm trọng, cho nên mặc dù bản thân hắn nhiều lần thỉnh cầu, nhưng Dương Túc Phong đều không cho phép y ra trận giết địch.
- Tắc Duy, ngươi nói xem vì sao Ai Đức Tư Đặc La Mỗ nhất định phỉa liều mạng sống mái với ta chứ?
Dương Túc Phong buồn bực nói, y cảm thấy Ai Đức Tư Đặc La Mỗ thật không nên như thế, bởi Ai Đức Tư Đặc La Mỗ và bản thân căn bản chẳng có thù không đội trời chung.
Khắc Lao Tắc Duy Tư cũng ngồi xen lăn, sự tồn tại của hắn trong quân Lam Vũ cũng là một phong cảnh độc đáo. Mặc dù hắn tới bộ tham mưu của quân Lam Vũ còn chưa tới nửa tháng, nhưng hắn do Vũ Phi Phàm tiến cử, cũng là một nhân vật trong danh sách đen, tuổi tác đã không còn nhỏ nữa, qua năm mươi tuổi rồi, nhưng thiếu vận động thời gian dài, cho nên da dẻ hắn nhìn qua vẫn rất trắng trẻo, thần thái nhìn cũng không được tốt lắm, bộ dạng cứu như đang thoi thóp vậy.
Khi mới tiếp xúc, Dương Túc Phong không cảm thấy lão nhân già yếu này có chỗ nào đặc biệt, nhưng theo sự tăng cường tiếp xúc và am hiểu kỹ hơn, y dần dần phát giác ra, lão nhân gần đất xa trời này quả thực là một cuốn từ điển sống. Khắc Lai Tắc Duy Tư không phải là người Đường Xuyên, cũng chưa từng phục vụ đế quốc Đường Xuên, nói một cách chính xác, hắn thậm chí còn chưa từng tự thân lên chiến trường, hắn chỉ biết bàn việc binh trên giấy, hắn chỉ là một nhà nghiên cứu thích lịch sử chiến tranh, mà không phải kẻ gây chiến hay tham dự chiến tranh.
Nhưng theo cách nhìn của Vũ Phi Phàm, hắn lại là một nhân tài tham mưu cực tốt, suy tính chu đáo chính là chỗ đặc sắc nhất của hắn, tư duy của hắn rộng mở mà tinh tế, có thể nghĩ ra một cách rõ ràng mỗi biến hóa mỗi chi tiết của chiến trường, đồng thời đưa lên những phương án khác nhau cho thượng cấp lựa chọn. Trường phái bàn binh trên giấy của Triệu Quát chắn chắn là không được người ta hoanh nghênh, nhưng vị tham mưu này đúng là sự lựa chọn không thệ. Trên thực tế, từ sau khi Khắc Lao Tắc Dư Tuy tới bên Dương Túc Phong, bộ chỉ huy của Dương Túc Phong mới ra dáng một chút, bởi vì vị gọi là tham mưu trưởng căn bản không thích công tác giấy tờ, nàng thích tự mình dẫn binh đánh trận hơn.
Khắc Lao Tắc Duy Tư dùng giọng nói nhất quán tỉnh táo không mang chút cảm tình nói nói:
- Ai Đức Tư Đặc La Mỗ hiện giờ cũng là cưỡi hổ khó xuống, y phải đánh bại được chung ta mới có thể lấy được sự hỗ trợ từ tài nguyên Cách Lai Mỹ. Nếu không y từ nay sẽ rời vao khốn cảnh, tôi có thể dự báo được, nếu như Ai Đức Tư Đặc La Mỗ hôm nay rút khỏi trận chiến, y ắt phải phát động tiến công với vương quốc Tô Khắc La trong thời gian ngắn nhất, nếu không, thời gian càng lâu đối với y càng bất lời.
Dương Túc Phong hậm hực nói:
- Chẳng lẽ y thực sự muốn tiêu diệt hoàn toàn chúng ta mới cam tâm? Hienẹ giờ y đã bị thương vong quá một vạn người rồi, y còn chuẩn bị trả giá lớn thế nào nữa? Hai vạn? Ba vạn?
Khắc Lao Tắc Duy Tư bình tĩnh nói:
- Bất kỳ quân đội nào, cho dù sức chiến đấu của nó có mạnh hơn, ý chí của binh sĩ có kiên cường hơn, sĩ khí có cao hơn, khi gặp phải thương vong trên một phần ba, sĩ khí của bộ đội sẽ bị đả kích khá nghiêm trọng, sức chiến đấu cũng sẽ suy yếu. Khi thương vong vượt quá một nửa, bất kể tướng soái khích lệ tướng sĩ thế nào, đội quân đó cơ bản là tan ra rồi, thương vong phía Ai Đức Tư Đặc La Mỗ hiện giờ đã gần tới một phần ba, chỉ cần chúng ta kiên trì thêm một đoạn thời gian, cho dù Ai Đức Tư Đặc La Môc có không cam tâm cũng phải rút lui rồi.
Dương Túc Phong gật đầu, chậm rãi nói:
- Cho nên chúng ta phải bỏ hai tòa giáo đường, rút gọn phòng tuyến?
Khắc Lao Tắc Duy Tư bình thản nói:
- Kỳ thực giống như trước đây Phong Lĩnh bỏ trận địa phía tây vậy, đạo lý phòng thủ cảng Ni Tư cũng là như vậy, mục đích của chúng ta không phải là tiêu diệt Ai Đức Tư Đặc La Mỗ, mà là tiêu diệt sinh lực của y. Cái Ai Đức Tư Đặc La Mỗ cần là không gian, chúng ta cần là thời gian.
Dương Túc Phong im lặng thở dài, đạo lý lấy không gian đổi lấy thời gian tất nhiên là y hiểu, bất quá y đích xác có chút không cam lòng. Nếu như binh lực của bản thân hùng hậu hơn một chút, y nhất định cho Ai Đức Tư Đặc LA Mỗ vỡ đầu chảy máu, không thể tiến lên một bước, bất quá hiện giờ…
Dương Túc Phong hạ lệnh bỏ hai tòa giáo đường, thu gọn phòng thuyến. Rút lui đầu tiên chính là trận địa dã chiến pháo đặt ở gần An Lạc cung. Những khẩu dã chiến pháo này còn chưa có cơ hội phát huy tác dụng, lại bị mang đi khỏi trận địa rồi. Chúng bị di chuyển tới bên trên pháo đài Ni Tư, ở bên trên chờ đợi đạn pháo chở tới, bất quá do do đại bộ phận pháo binh đều đã cầm súng trường Mễ Kỳ Nhĩ tham gia chiến đấu, cho nên khi vận chuyển những khẩu pháo này, đúng là phỉ một chút sức lực, cũng tiêu hao thời gian không ít.
Trong đoạn thời gian đó, Cương Tát Lôi Tư cuối cùng cũng thành công dâm lên mặt cỏ giáo đường, bên người hắn đều là ngổn ngang thi thể của võ sĩ giáp trụ, nhưng hắn lại lộ ra nụ cười lạnh lùng đắc ý, Ai Đức Tư Đặc La Mỗ cũng xuất hiện ở tuyến đàu, sắc mặt hết sức khẩn trương và nhiêm trọng. Đúng như dự đoán của Khắc Lao Tắc Duy Tư, y hiện giờ đúng là cưỡi hổ khó xuống, cho dù muốn trả giá bằng thương vong lớn hơn, y vẫn phải cắn chặt răng tấn công.
Dưới sự yểm hộ của hỏa pháo, quân phòng ngự ở hai tòa giáo đường yểm hộ lẫn nhau từ từ rút lui, đem bộ đội rút lên pháo đài Ni Tư. Như vậy phần ở giữa cảng Ni Tư đã hoàn toàn trống không rồi, quân Lam Vũ cũng bị chia cắt thành hai nửa nam bắc, quân đội vương quốc Tháp Lâm liên miên không dứt cuối cùng toàn diện giành được cảng Ni Tư. Sau khi trải qua chiến đấu thảm liệt, trả giá bằng thương vong cực lớn, quan binh quân đội Tháp Lâm đều giống hệt nhau lấy cướp bóc đốt phá là thủ đoạn báo phục, cả cảng Ni Tư tức thì chìm trong biển lửa.