Thích đánh thi đánh, không cần nhiều lời!
Tám chữ cuối cùng cùa Tiêu Bố Y, oan oang có lực, vô cùng có khí phách.
Cốt Sờ Lộc sừng sờ tại chỗ, dù là tự phụ mưu kế, trong lúc nhất thòi cũng không biểt nói cái gì cho phải.
Hắn đã lâu chưa từng nghe qua loại trà lời này. Khi nghe Tiêu Bố Y trả lời. hầu như cho là mình nghe lầm. Nhưng khi thấy được Tiêu Bố Y chậm rãi ngẩng đầu nhìn, cốt Sờ Lộc biết mình không có nghe lầm, hắn chưa từng có gặp qua người kiên quyết như vậy! Tại thảo nguyên, hắn thân là người tín nhiệm nhất cùa Hiệt Lọi, tại TrungNguyên, mà ngay cả hoàng đế cũng phải thấp nùa cái đầu trước mặt hắn, cái này đã dường thành tâm lý cuồng ngạo tự đại của hắn. Nhưng hôm nay, hắn phát hiện Tiêu Bố Y so với hắn còn muốn cuồng, so với hắn còn muốn ngạo hơn!
Cuồng ngạo phải có thực lực, cốt Sờ Lộc nghĩ tới đây. lại hồi tường lại loại yên lặng khi vào doanh, không biết tại sao, đối với người trước mắt này, đã nổi lên ý sợ hãi.
Những cái gì hắn chuẩn bị sẵn trong đầu hoàn toàn vô dụng, hắn muốn dùng kế tọa sơn quan hồ đấu căn bản cũng không dùng được ờ trên người người trước mắt này. hắn cho rằng người Trung Nguyên toàn bộ đều là khúm núm, nhưng người nọ ngồi, thoạt nhìn so với hắn đứng còn muốn cao lớn hơn!
Tiêu Bố Y bên người không có hộ vệ, nhưng hắn ngồi ờ trong doanh, đã như thiên quàn vạn mã ờ đó.
Chi có người trong lòng không yên, mới có thể khiến cho binh sĩ tiền hô hậu ủng. người chân chính có thực lực, đã không cần những phô trương này phụ trợ.
"Ngươi... ngươi biết ngươi đang nói chuyện với ai không?" cốt Sờ Lộc cố rặn ra mấy chữ nói.
Tiêu Bố Y mỉm cười nói: "Ta đương nhiên hiểu rõ, ta là đang cùng một con sói, hoặc là tự cho là sói nói chuyện. Các ngươi quá nùa muốn nhìn xem ta cùng Lý Uyên tự giết lẫn nhau. Sau đó ngư ông đắc lọi. Lúc này đây mới có thể cho ngươi đến đây gặp ta?"
Nhìn thấy cốt Sờ Lộc khóe miệng run rẩy, Tiêu Bố Y nói: "Hôm nay ta nói. ngươi phải nhớ tinh tường, từng chữ nói lại cho Hiệt Lọi. Giang sơn Trung Nguyên, không để cho bọn ngươi nhúng tay vào! Hiệt Lọi nếu là nghe bồn vương nói, quay lại Đột Quyết làm Khả Hàn cùa hắn, thì còn có thể sống lâu vài năm. Nhưng nếu cố ý muốn tiến đến. ta chỉ sợ hắn khó có thể còn sống mà tiở vê!"
Tiêu Bố Y mỉm cười nói ra những lòi này. nhưng ý chém giết vẫn tràn trè
Cốt Sờ Lộc rùng mình một cái. phát hiện ra mình đối với người này hoàn toàn bất lực. Hắn cuồng ngạo là thành lập trêạ cợ sở hèn mọn của đối thù. Nhưng đối với người so với hắn còn muốn cuồng ngạo hơn, đối vợi Đột Quyết hoàn toàn không có cầu việc gì. thi hắn còn có tiền vốn gì để cuồng ngạo?
Cốt Sờ Lộc nhìn ra tình thế"không đúng, nhưng cũng không phải là tất cả mọi người đều có nhàn lực như hắn. Đặc Lặc Nhiệt Khắc nghe Tiêu Bố Y vũ nhục Khả Hàn, gầm lên một tiếng, nhịn không được nhào tới.
Khả Hàn ờ trong suy nghĩ của hắn cũng giống như thiên thằn vậy không để cho khinh nhờn. Tiêu Bố Y lại là cừu nhân giết huynh của hắn. Tại công tại tư. hắn cũng khó mà nhẫn
Hắn hiểu rằng đây là quân doanh Tây Lương. Nhưng Tiêu Bố Y chỉ có một người. Chỉ cần bóp chết Tiêu Bố Y, hắn có mạo hiểm cũng đáng giá.
Trang Nguyên không phải có câu, gọi là bắt giặc trước bắt vua sao? Cho dù giết không được Tiêu Bố Y, chỉ cẩn bắt Tiêu Bố Y, rồi xông ra ngoài cũng không phâi vấn đề. Hắn muốn cho cái Tây Lương vương không ai bì nổi này nhìn xem, dũng sĩ chân chính có bộ dáng ra sao?
Hắn cách Tiêu Bố Y chỉ hơn một trượng.
Tiêu Bổ Y không động, hai mắt lại lạnh lùng nhìn sang Đặc Lặc Nhiệt Khắc đang đánh tới, Cốt Sò Lộc đã lớn kêu lên: "Dừng tay!"
Đặc Lặc Nhiệt Khắc không có dừng tay, hắn đã không thể nhịn được nữa, mà cũng không cần nhịn nữa!
Đột nhiên một luồng gió táp từ bên cạnh thổi tới, ngay sau đó một người đã đứng ở trước người Đặc Lặc Nhiệt Khắc. Đặc Lặc Nhiệt Khắc cả kinh, mới phát hiện lại là Trương Tế dẫn bọn họ tiến vào doanh trại.
Trương Tế một mực đứng ờ lối vào trướng bồng, làm cho người ta hầu nhưxem nhẹ sự tồn tại của hắn. Hắn cách Tiêu Bố Y cùng Đặc Lặc Nhiệt Khắc xa hon, nhung Đặc Lặc Nhiệt Khắc vừa khẽ động, hắn đã ở trước mặt Đặc Lặc Nhiệt Khắc.
Đặc Lặc Nhiệt Khắc ra tay, tay đã chụp tới trước ngực Trương Tế. sau đó trong nụ cười dữ tợn, đã muốn đem Trương Tế quẳng đi. Một chiêu này cùa hắn trăm lần không sót một, thậm chí đã từng đem một con trâu quẳng chết, hắn không tin Trương Tế có thể ngăn được đôi tay cùa hắn.
Trương Tế không ngăn, không có né. ở phía sau hắn chính là Tây Lương vương, càng không thể lùi!
Hắn chỉ đưa tay lên, ổng tay áo đã chui ra một lằn đen. quấn lẻn trên cổ cùa Đặc Lặc Nhiệt Khắc. Đường lẳn đen này thu lại, trên cồ Đặc Lặc Nhiệt Khắc đã xuất hiện một đường lẳn đò.
Đặc Lặc Nhiệt Khắc tròng mắt như muốn nứt ra, hai tay đã bắt được vạt áo Trương Tế. nhưng đã mất lực. Đường lằn đỏ trên cổ của hắn cực kỳ nhỏ, vốn mắt thường khó gặp. nhưng thoáng qua đã càng lúc càng khuếch trương lên. Nương theo một tiếng rống kinh thiên, Đặc Lặc Nhiệt Khắc cổ ngà về phía sau, máu tươi phun ra.
Thì ra Trương Tế vừa ra tay, đã cắt đứt cổ cùa Đặc Lặc Nhiệt Khắc!
Đặc Lặc Nhiệt Khắc chết, máu tươi trong khi còn đang phun ra, Trương Tế xuất đao. một đao vạch phá vạt áo của Đặc Lặc Nhiệt Khắc, xốc áo ngoài của Đặc Lặc Nhiệt Khắc lên. đem đầu của hắn bao lại.
Trương Tế động tác sạch sẽ lưu loát, trước khi máu tươi mà ô uế doanh trướng, đã dùng vạt áo bao lấy, lại lạnh lùng nhìn sang cốt Sờ Lộc nói: "Kẻ mạo phạm Tây Lương vương, chết!" Đọc Truyện Online mới nhất ở truyen/y/y/com
Cốt SÒ LỘC máu còn nói, tâm đã lạnh!
Hắn ctLỈ cảm thấy Trương Tế ánh mắt như đao nhọn, quét qua cổ cùa hắn, khiến cho trên cổ của hắn đã nổi lên da gà. Hắn những năm gần đây, lằn đầu tiên cảm giác cách từ vong gần như thế.
"Giết ngươi, thật ra so với giết một con chó còn dễ dàng hơn, nhung ta cần gì phải giết ngươi?" Tiêu Bố Y khoát khoát tay nói: "Đi đi, chớ để cho ta một người để truyền lòi cũng không có".
Cốt Sờ Lộc sắc mặt tái nhợt, tim đập thình thịch, hiểu rằng Tiêu Bố Y tuyệt không phải mạnh miệng, ở trong này. tính mạng của hắn căn bản không có bất luận cái gì để bảo đảm, không nói một lời xoay người đi ra, mười thủ hạ vẫn đang ngoan ngoãn chờ ờ bên ngoài, so với thiên quân vạn mã ờ đây, có vẻ không chút ý nghĩa.
Mọi người thấy hắn đi ra có một mình, trong mắt đều lộ ra vẻ khó hiểu, nhung thấy được Cốt Sò Lộc chật vật không chịu nổi, lại không có ai dám hỏi thăm.
Cốt Sờ Lộc vung tay lên, mọi người lên ngựa ra khỏi quản doanh. Chờ cách quàn doanh đã khá xa, đã không còn lo lắng nữa, cốt Sở Lộc lúc này mới nặng nề mờ miệng mắng: "Tiêu Bố Y, ngươi chờ đó, ngươi để cho ta đẹp mắt, ta sẽ cho ngươi khó coi". Mọi người đều hòi sự tình, xảy ra trong trướng, cốt Sờ Lộc làm thế nào chịu đem sự tình mất mặt này nói ra, chi nói Đặc Lặc Nhiệt Khắc nóng lòng báo thù, ờ trong doanh trướng ra tay đối với Tiêu Bố Y, nhưng trong doanh trướng có hơn mười thị vệ, Đặc Lặc Nhiệt Khắc làm sao có thể địch, rốt cuộc vẫn bị mất mạng trong trướng. Mọi người nghe xong, đều mắng Tiêu Bố Y hèn hạ vô sỉ, nịnh nọt cốt Sờ Lộc, cốt Sờ Lộc không cảm thấy dương dương tự đắc. ngược lại nghĩ đến một đôi mắt thâm thúy cùa Tiêu Bố Y, còn có sự tàn nhẫn của Trương Tê, không khỏi trong lòng lo sợ, thầm nghĩnếu quay lại, làm sao cùng Hiệt Lợi nói đến chuyện hôm nay?
Cốt Sờ Lộc mới đi, Uất Trì Cung đã tiến vào doanh trướng. Tiêu Bố Y vỗ vỗ bẽn người nói: "Uất Trì huynh mời ngồi". Hai người cốt Sở Lộc, ngay cả chỗ ngồi cũng đều không có, Uất Tri Cung đương nhiên đãi ngộ khác biệt, uất Trì Cung không khách khí. nhưng cũng không có ngồi ờ bên ngườiTiêu Bố Y, mà là trực tiệp ngồi ờ trên mặt đất trước người Tiêu Bố Y. Đại doanh phi thường đơn sơ, uất Trì Cung không chút nào để ở trong lòng, trên mặt lộ ra nụ cười đã lâu không thấy, trầm giọng nói: "Tây Lương vương, không dám đảm đương cách xưng hô này, người không bằng gọi ta là uất Trì là được rồi".
Tiêu Bố Y thở dài, hồi lâu mới nói: "Uất Trì tướng quân, tình hình chiến sự như thế nào rồi?" Lơ đàng chuyển đổi xưng hô, khiến cho Tiêu Bố Y nghĩ tới lúc trước cùng uất Tri Kính Đức cùng ăn bánh. Rõ ràng... mà xa xôi.
"Tây Lương vương thật chuẩn bị cùng Hiệt Lợi quyết liệt?" uất Trì Cung hòi.
Tiêu Bố Y cười nói: "Hiện tại không phải ta muốn cùng hắn quyết liệt, mà là hắn muốn lừa ta" Đem sự tình, cốt Sờ Lộc nói qua một lần, uất Trì Cung nói: "Người Đột Quyết cũng không ngu xuẩn, không hy vọng một Dương Kiên nữa xuất hiện, cho nên hy vọng cân đối lực lượng Đông Đô, Tây Kinh. Nểụ có thể đưa đến tình hình như Bắc Chu. Bắc Tề năm đó. bọn họ đương nhiên càng thích thú hơn. Như thể xem ra, chẳng những có dà tâm cùa Thủy Tất, mà còn có suy ngtũ".
Tiêu Bố Y gật gật đẩu, "Nói không sai, cho nên chúng ta tuyệt không thể khách khí cùng bọn chúng! uất Trì tướng quân, người cảm thấy một trận chiến này cùa chúng ta, phần thắng như thế nào?"
Uất Trì Cung trầm giọng nói: "Ta tại Đột Quyết một thời gian ngắn, phát hiện tình huống cùa bọn chúng vẫn là vì lợi mà đến, không lọi mà đi. Năm đó bọn chúng hơn tháng đánh không được Nhạn Môn, chính là chứng cứ rõ ràng. Hôm nay thảo nguyên Khả Hàn thay đổi nhiều lần, Tìhân tâm không ồn. Hiệt Lọi giờ phút này nóng lòng xuất binh, nhưng lại muốn đem những tổn thất tạo nên do tuyết tai năm trước giá họa cho Trung Nguyên".
Tiêu Bố Y mỉm cười nói: "Chính nghĩa thi được ủng hộ. thoạt nhìn cho dù ông trời cũng giúp ta. Hiệt Lọi muốn vãn hồi tổn thất, chỉ sợ không thể như nguyện".
"Tuyết tai năm trước, Đột Quyết tổn thất thảm trọng, nóng lòng xâm nhập phía nam để đền bù, nhưng bọn chúng là muốn chiếm tiền tài, mà không phải chính thức muốn nhất thống thiên hạ. Theo ta được biết, Hiệt Lọi có khả năng có hùng tâm tráng chí. nhung người Đột Quyết lại ít có loại người mang chí hướng cao xa như vậy. Phần lớn đều là ôm suy nghĩ đi bước nào hay bước đó trong đầu. cho nên chỉ cần chúng ta như năm đó tại Nhạn Môn, có thể kháng được một kích hung mành của bọn chúng, chỉ sợ kiên trì xuống, tồn thất không phải chúng ta, mà là Lý Đường! "
Tiêu Bố Y cười như lão hồ ly, "Lý Uyên trông cậy vào Đột Quyết, chúng ta cũng có thể lợi dụng Đột Quyết. Sự tình chỉ cần đổi lại góc độ mà xem. nói không chừng đối với chúng ta cũng có lợi".
Uất Tri cười nói: "Tây Lương vương từ Tỉnh Hình Quan xuất binh, một đường đánh tới đông Thái Nguyên. Bảy huyện ven đường đều rơi vào tay người, vườn không nhà trống, khiến cho Đường quân một hạt thóc cũng không thu được. Lại đang ờ tại Mông Sơn, Yến Nham cùng với Hoàng Xà Lũứi hiện tại hạ trại, lũy cao hào sâu. bỏ thành không để ý tới, trước mắt tích trữ lương thực, chính là muốn cùng bọn chúng căn cứ địa thế bền bỉ kháng cự. Chúng ta lương trữ sung túc, quân Đột Quyết binh không sự sản xuất, nếu xuôi nam, chỉ sợ tất cả lương thực đều phải do Đường quân cung cấp!"
Tiêu Bố Y cười nói: "Đúng là như thế, quân Đột Quyết tuy là người đỏng thế mạnh, nhung người càng nhiều, ăn càng nhiều! Ta khiến cho bọn họ ăn chết Đường quân, sau đó làm cho tiếng oán than dậy đất, dân chúng lầm than, đến lúc đó lại đánh Đột Quyết, lấy sạch Sơn Tây".
"Tây Lương Vương sáng tại Sơn Tây, tối đánh Đột Quyết, lại mượn Đột Quyết, kéo suy sụp Đường quân, kế này đại diệu" uất Trì Cung khâm phục nói.
Tiêu Bố Y lắc lắc đằu nói: "Ngươi nếu thật nghĩ là mưu kế cùa ta, vậy cũng mười phần sai rồi. Kế này ngoài sáng chấp hành là ta, nhưng người ra kế này cũng không phải là ta".
Uất Tri Cung trước mắt sáng ngời, "Là Lý tướng quân?"
Tiêu Bố Y gật đầu, "Lý tướng quân xuất ra kế sách đại khái, đám người Từ Thế Tích, Ngụy Chinh, Đỗ Như Hối nghiên cứu kỹ càng, lúc này mới định ra sách lược sáng tấn công Sơn Tây, tối kéo quàn Đột Quyết xuống nước. Quân Đột Quyết không đánh, chúng ta sẽ tẩn công Thái Nguyên, quân Đột Quyết nếu như công, chúng ta sẽ bò thành dựa vào núi chống cự. Lương thảo sung túc, chi cần kháng được sức tấn công cùa quân Đột Quyết, có thể ngăn chặn tiến độ của bọn chúng. Người Đột Quyết lâu không thu được lợi. nhất định vội vàng xao động, tuy mạnh, thế nhưng không thể mạnh hơn so với Thủy Tất được, hắn khó có thể nào ước thúc được thù hạ! Quân Đột Quyết binh nhất định chuyển hướng sang Lý Đường yêu cầu tài vật cung cấp, Lý Đường cùng lúc nếu cùng chúng ta giao phong công kích, mặt khác còn bị quân Đột Quyết liên lụy, nhất định thực lực trong nước mòi mệt. Đến lúc đó chúng ta đánh Đột Quyết, lấy Quan Trung, đều là chuyện nước chảy thành sông!"