Đường quân trông thấy đối thù binh hùng tướng mạnh, chuần bị sung túc. không khỏi đều lau mồ hôi lạnh. Dương Mao Tiến vừa rồi còn oán hận Vi Nghĩa Tiết không thông tình lý, nhưng đến hiện tại mới cảm kích Vi Nghĩa Tiết cứu hắn một mạng. Vừa rồi nếu ra khỏi thành giao chiến, trước không nói có thể chiến thắng Tây Lương thiết kỵ hay không, chỉ cần là bị giữ chân lại, bị đại binh này một khi vây lấy, hắn có mười cái mạng cũng không đù.
Vi Nghĩa Tiết sắc mặt tái nhợt, thấp giọng nói: "Mọi người đã đến lúc tận trung vì nước". Hắn vốn là ủng hộ nhàn tâm, mọi người vừa nghe, lại đều có ý không may. Vi Nghĩa Tiết cũng cảm thấy không ồn, bồ sung nói: "Bọn họ người tuy đông, nhưng nếu nói là công thành, vẫn chúng ta chiếm địa lợi. Nói đến, thư cầu viện cùa ta đã phát, chỉ cằn kiên trì mấy ngày. Thái Nguyên, Hà Đông chắc chắn sẽ có viện binh tới cứu!"
Chi nghe thấy một hồi tiếng trống trận, mọi âm thanh đều tinh lặng, quàn trặn như thủy triều tản ra, Tiêu Bố Y từ trong quân đi ra, người cười ngựa trắng, kim khôi kim giáp, ánh đương chiếu vào, có chút chói mắt.
Trận địa đã bày rận dù chưa công kích, nhưng khí thế toàn bộ đã xuát ra. Quàn Lý Đường một mực cho rằng Đường quân kỷ luật nghiêm ngặt, danh chấn thiên hạ. nhung hôm nay gặp quân Tây Lương đội hình chinh tề, tiêu sát nghiêm cẩn, so với Đường quân chỉ có hơn chứ không kém, không khỗi đều nổi lên sự thấp thòm.
Thấy Tiêu Bố Y xuất trận, Lý Đại Lượng lo lắng nói: "Vi Tướng quân, trong chốc lát hắn tìm người nói chuyện, tuyệt đối không thể thò đằu ra, để ngừa hắn... hắn thi triển yêu pháp".
Tất cả mọi người đều cười, Vi Nghĩa Tiết cười lạnh nói: "Ta cũng thật muốn nhìn xem, hắn có yêu pháp gì!"
Tiêu Bố Y giục ngựa đi về phía trước, nhìn thành trì thật lâu, chỉ nói hai chữ, "Công thành!" Hắn sau khi nói xong, lui về trong trận. Trong trận quàn Tây Lương tiếng trống vang lớn!
Từ đầu tường nhìn xuống, chi thấy được dưới thành đại trận chợt chuyển, biến hóa ngàn vạn.
Vi Nghĩa Tiết vốn nghĩ đã chuần bị tốt, cho rằng khi Tiêu Bố Y chiêu hàng sẽ mắng chửi hắn một hồi. để khôi phục quân tâm, nào đâu nghĩ đến hắn ngay cả tư cách chiêu hàng cũng đều không có.
Tiêu Bố Y thật ra khi thấy đằu tường trận sẵn sàng đón địch, liền buông tha ý niệm thuyết phục trong đằu. Thù thành đã có thể mắt thấv quân dân dưới thành bị tàn sát, vẫn kiên trì không ra khỏi thành, đã là quyết tâm từ chiến, đã như vậy, nhiều lòi ích lợi gi?
Trong quân Tây Lương khi tiếng trống vang lên, thù quản trẽn đầu tường đã cài tên lẻn dây cung, trận địa sẵn sàng đón địch.
Đột nhiên Đường quân trong mắt đều có vẻ kinh ngạc. Điền Hoa run giọng nói: "Mọi người xem!" Mọi người theo ngón tay hắn nhìn xuống, trỏng thấy nước trong hộ thành hà bỗng nhiên ngược dòng. ít đi rất nhiều, không khỏi nhìn nhau thất sắc. chỉ nói có quỷ.
Tiêu Bố Y trong lòng lại biết rò, thì ra trước khi Tây Lương kỵ binh tới thì đã sớm có mấy tiăm quân T ây Lương suốt đêm đến Du Thứ. căn cứ địa thể. đắp đập ngăn nước, đến khi kỵ binh đến, đã dẫn nước Động Qua Thủy rút đi.
Nước từ hộ thành hà là từ Động Qua Thủy bổ sung, ngọn nguồn vừa đứt, tất nhiên nước cạn, thuận tiện qua sông. Text được lấy tại TruyệnFULL.vn
Một chiêu này đương nhiên là thủ đoạn nhó. nhung đối với một số Đường quàn đã tạo thành rung động không cằn nói cũng biết.
Tiếng trống động trời, quân Tây Lương cũng không nóng nảy qua sông, quân trận tránh ra một thông đạo. Từ trong quân trận đầy ra hai mươi cỗ xe ngựa, cách thành Du Thứ chừng ba trăm bước thi dừng lại, song song mà đứng. Trên xe che miếng vải đen. dưới miếng vải đen là một vật cao ngất.
Binh sĩ bỗng nhiên cời bỏ miếng vải đen, lộ ra một chiếc nò lớn ờ trên xe. trên nò có bảy mũi nò tiễn, nò tiễn dài như mâu, đầu tên như khai sơn cự phủ. đứng đó như quái thú nhe răng, sát khí đại hiện.
Vi Nghĩa Tiết trong lòng rùng mình, thầm hô, Nò xa! Nò xa!!!
Quân Tây Lương công thành, Vi Nghĩa Tiết cũng không sợ hãi, đù sao thù thành chiếm ưu thế rất lớn. cho dù quân Tây Lương phá thành, hắn cũng sẽ khiến cho quân Tây Lương trả một cái giá thật lớn. Nhưng Nỏ xa vừa ra, thì lại là chuyện khác.
Vận dụng Nò xa cũng không phải là công đâu được đó. Nò xa uy lực tuy mạnh, nhung dù sao thao tác phiền toái, hơn nữa sau Khi phát, muốn bắn tiếp cũng khó khăn. Cho nên Nò xa chính là để đối phó đối thù cố thù thành trì, không dám xuất binh chống đờ thi mới sừ dụng.
Lúc trước Lý Tĩnh phá Vũ Quan, công quan gấp rút, dọa đối thủ không dám xuất binh, lúc này mới vận đụng Nò xa
Tiêu Bố Y binh đến dưới thành, vốn định chọn đùng kế dụ địch dụ đối thủ ra khỏi thành chiến một trận, nhàn cơ hội đoạn hậu lộ, sau đó mượn cơ hội công thành. Một chiêu này tuy là đơn giản, nhưng cực kỳ hữu hiệu, nhưng địch thủ đã khôngra khỏi thành, hắn cho đại binh áp lên, bức đối thù không có cơ hội ra khòi thành!
Vi Nghĩa Tiết sắc mặt tái nhợt, lạnh lùng nhìn" sang Nò xa không chút cảm tình. Nỗ xa đứng đó. cũng như lạnh lùng nhìn sang những quan binh trong lòng đang kinh hoàng trên đầu thành kia.
Mặt tròi đã nhô lên cao. gió xuân ấm áp. nhưng đằu tường dưới tường đều ngưng kết chiến ý lạnh như băng.
Khoảng cách ba trăm bước, Đường quân nhìn thấy được, nhưng lại vô năng vô lực.
Xe bắn đá trong thành, khoảng cách xa nhất cũng bất quá chi có thể quăng hơn hai trăm bước, Tiêu Bố Y chọn khoảng cách này, chính là đánh chuần vào từ huyệt của đối phương.
Chưởng kì sứ cờ XÍ vừa hạ, thiên địa ảm đạm!
Gió không hề thổi, nước không hề chảy, thậm chí đại kỳ phần phật cũng đều ờ lúc Nỗ xa bắn ra ngưng đọng lại trong khoảng khắc. Hai mươi cỗ Nỏ xa, một xe bảy mũi nỏ tiễn bắn ra, chừng tiăm mũi nò cơ hồ đồng thời bắn lên tường thành, phía trên cửa thành.
Oành một tiếng kinh thiên động địa, giống như trời quang sét đánh, tiếng sấm đèm mưa. bụi đất bốc lên, tường thành rung động lắc lư, đến khi bụi mù tan hết, tường thành đã bị đục lỗ chỗ, cùa thành cũng đã bị đánh chia năm xẻ bảy!
Quân Tây Lương vừa thấy, giơ trường thương lên cao. đảm thẳng vào không trang, hét to
một tiếng: "Thắng!"
Đường quân ờ trên đầu tường, chỉ cảm thấy dưới chân lảo đảo, sắc mặt tái nhợt. Vi Nghĩa Tiết kịp phản ứng trước hết, hét lớn: "Hộ vệ cùa thành".
Cùa thành vừa vỡ, giống như quân sĩ đội mũ giáp, mặc khải giáp, trên bụng lại trần trụi không gì chống đỡ. Của thành vừa vỡ, thành Du Thứđã có lỗ thùng.
"Máy ném đá, máy ném đá" Vi Nghĩa Tiết phân phó thành binh kiệt lực chinh lại cừa thành, thậm chí phá hỗng cừa thành, đồng thời đem máy ném đá đánh trả. Máy ném đá vừa mới đưa lên, thì tiếng vang vù vù đã đồ ập về phía tường thành, thi ra là máy ném đá của quân Tây Lương đã phát động sớm một bước.
Nò xa của quân Tây Lương mới dứt, máy ném đá sau đó đã đẩy lên, vây quanh hai bẽn Nỏ xa Tảng đá đã sớm chuẩn bị sung túc, hơn mười tảng đá bay tới đầu tường, tính sát thương hủy diệt nghe rợn cả người, trong khi đầu tường đại loạn, đợt mũi tên thép phá thành nò thứ hai đã chuần bị ổn thòa, Chưởng ki sử hiệu lệnh một tiếng, tất cả tên nỗ nhất tề nhẳm phía của thảnh mà đánh tới.
Nơi đó là chỗ yếu kém nhất cùa tường thành, noi đó cũng là chỗ dễ dàng bị đánh sập nhất
Tiêu Bố Y lập khuôn sách lược lúc trước cùa Lý Tĩnh, đã quyết ý đánh sập tường thành, rồi mới tiến công!
Tên nò thoáng qua một đợt, trên cùa thành đá vụn đất nện. đã rơi xuống như mưa. máy ném đá không chút do dự phát động đợt tiến công thứ hai, đều nện vào lỗ châu mai ờ phía trên!
Vi Nghĩa Tiết đối với loại phương thức công thành này trước đây chưa từng gặp, rốt cuộc cảm nhận được tâm tình tuyệt vọng cùa tướng thủ quan. Xe bắn đá cùa hắn mặc dù có thể đánh trả, nhưng khoảng cách so với đối thủ, luôn kém một chút. Máy ném đá trong thành khoảng cách quăng xa nhất, vẫn cách máy ném đá của quân Tây Lương hơn mười bước. Lý Tĩnh chẳng những cải tiếnNỎ xa, mà còn cải tiến xe bắn đá!
Vào lúc này. khoảng cách chính là nhân tố chết người nhất. Đường quản trơ mắt nhìn đối thù từng chút từng chút phá hủy tường thành mà bất lực, chuyện thống khồ nhất ở trên đòi, bất quá cũng chỉ là như thế.
Xe bắn đá. Nò xa thay nhau tiến công, không ngừng đánh run rẩy tường thành. Nỗ xa phụ trách đem tường thành đánh ra khe hở, xe bắn đá lại phụ trách đem khe hở ở tường thành triệt để phá hủy.
Mỗi một lần đổi tảng đá, mỗi một lần đổi nỏ tiễn, đều mang theo lực lượng kinh thiên động địa, kích phát ra nhiệt tình, vô thượng của quân T ây Lương.
Quân Tây Lương mắt thấycảnh tượng triều dâng sóng dậy như thể. cùng kêu lẻn hò hét trọ uy. phảng phất hò hét cũng pó lực lượng, lại một tảng đá ném mạnh ra. cùa thành lâu rốt cuộc kháng không nổi sự công kích, ầm ầm sụp đổ!
Máy ném đá không ngừng, lại là vài tảng đá nữa đánh qua, lúc này đây đập bể tường thành còn lại hai bên cổng thành.
Cùa thành vỡ tan, lỗ châu mai phía trên sụp xuống, tường thành thay nhau sụp xuống, vài tảng đá nữa lại đánh xuống, lại là tiếng ầm ầm vang lên. cừa thành đã vỡ ra một lồ hồng thật
Đường binh đứng không vững, đều roi xuống, liên tục kêu thảm thiết, lúc này lại có tảng đá lớn rơi xuống, binh sĩ tĩánh né không kịp trong nháy mắt bị đập thành thịt vụn, vô cùng thê thảm.
Dưới bụi mù tràn ngập, Tiêu Bổ Y thấy thời cơ đã đến, trường thương vung lên, trong quân trận tiếng trống vang lớn. Quân Tây Lương rốt cuộc chính thức công kích, thang mây trực tiệp bắc qua hộ thành hà, mọi người giẫm lên thang mây vọt tới bờ bên kia. trực tiệp hướng về lỗ hổng phía cùa thành công tới!
Đường quân bị đánh đến đầu hoa mắt váng, nhưng thấy được đối thù vọt tới, vẫn cắn răng nghênh tiếp. Sau một đợt công kích, trong thành ngoải thành địa lợi đã là ngang nhau, nhưng quân Tây Lương đông người thiện chiến, mỗi người anh dũng xông lên trước. Trong cân chiến, cắn chặt răng, hầu như là từng tấc một công về phía trong thành.
Tiêu Bố Y xa xa nhìn sang chém giết thảm thiết trước cùa thành, hiểu rằng đại cuộc đã định, vào thành chỉ là vắn đề sớm muộn mà thôi.
Tường thành Du Thứ đã bị hủy, đã có những lổ hổng thật lớn. hiển nhiên không thích họp thủ vệ nhập trú, Tiêu Bố Y cũng không thèm để ý tới điểm ấy. Mục tiêu của hắn, tuyệt không ờ tại Du Thứ, nơi này có bị hủy diệt hay không, không quan hệ tới đại cuộc.
Không biết tại sao, đột nhiên nghĩ đến trường thành mới tu sừa mấy năm ở biên cương xa xôi năm đó, thiên cổ ung dung, thành xây thành hủy, lên lên xuống xuống, tất cả mọi thứ. ngàn năm sau rất nhiều thứ đã sớm hóa thành đất vàng, có lẽ căn bàn sẽ không lưu lại bắt cứ dấu vết gi.
Không biết bản thân vì sao cảm khái như thế, Tiêu Bố Y ánh mắt nhìn về nơi xa, đã qua Hoàng Xà Lĩnh, hướng về mặt Thái Nguyên của sơn lĩnh này. Hắn hiểu rằng trước mắt chi là chút ít đồ ăn khai vị, đắc thủ cùng là trong dự liệu, chính thức ác chiến, một tại Thái Nguyên, một tại Hà Đông!
Hà Đông là nơi Lý Đường cho trọng binh trắn giữ. muốn đánh tuyệt không phải chuyện dễ. Định Hà Đông, lấy Quan Trang chính là việc nước chảy thành sông. Thái Nguyên khó khăn không tại thành cao tường dày, mà ở kỵ binh Đột Quyết, căn cứ theo tin tức cùa hắn, hôm nay kỵ binh Đột Quyết, đã ờ Định Tựơng tụ tập hơn mười vạn quân.
Như vậy đối với quân Tây Lương là uỳ hiệp rất lớn.
Tiêu Bố Y không sợ. nhưng hắn thật không muốn trước khi cùng Lý Đường quyết đấu. lại hao phí binh lực ở trên người quân Đột Quyết.
Nhưng tất cả những cái này. đã không phải đo hắn lựa chọn.
Không chiến tức hàng, dâng biểu xưng thẩn, hắn đều không muốn. Nhưng nếu không quỳ gối trước Đột Quyết, thi phải cùng bọn chúng đường đường chính chính đánh một trận, đánh cho người Đột Quyết hiểu rằng, người Trang Nguyên không thể khinh nhục! Hôm nay hắn và Uất Trì Cung thương nghị đã định, sách lược đã rõ, đánh nghi binh Thái Nguyên, chính kháng Đột Quyết!
Đột nhiên trong quân Tây Lương lại vang lên tiếng hô, Tiêu Bố Y quay đầu nhìn lại. ctiỉ thấy được binh sĩ Tây Lương đã như thủy triầi vào trong cửa thành, Đường quân rốt cuộc đã đề kháng không nổi, hiện lên thế sụp đổ.
Du Thứ đã phá! Đại chiến... lại chỉ mới bắt đầu!