Trong điện ngọn đèn huy hoàng, ờ trong mắt Lý Uyên, cũng có vẻ ảm đạm vô quang.
"Lý Tĩnh..Lý Uyên nghiến răng nghiến lợi một quyền đánh lẻn trên bàn, nếu biết được cục diện hôm nay, Lý Uyên năm đó ờ Thái Nguyên tuyệt đối sẽ không tiếc trà giá bắt luặn cái gì để giết Lý Tĩnh. Nhưng lúc đó... hắn còn muốn nịnh nọt Tiêu Bố Y. cân đối thế lực, cho nên tùy ý để Lý Tĩnh rời đi. không ngờ hôm nay rốt cuộc gây thành đại họa.
Hắn và Lý Tĩnh, giống nhưtrời sinh là oan gia. Lý Uyên nghĩ tới đây. nhíu mày, nặng nề thờ dài, phân phó cung nhân nói: "Tuyên Quận vương vào triều".
Lý Hiếu Cung khi đi vào trong nội cung, không ngùng ho.
Hắn thân thể nhìn như mỗi ngày một kém đi, còn có thể sống sót thật là một kỳ tích, Lý Uyên lạnh lùng nhìn sang Lý Hiếu Cung, chờ hắn thở dốc hơi định, lúc này mới hỏi: "Ngươi nên biết quân tình Lam Quan".
Lý Hiếu Cung lại là một hồi ho kịch liệt, ho đến eo cũng có chút thẳng lèn không nồi. Lý Uyên lẳng lặng chờ, trong mắt lại không có nừa phần thương cảm.
"Đà nghe nói" Lý Hiếu Cung rốt cuộc khó nhọc nói ra mấy chữ này.
Lý Uyên nói: "Huyền Bá nói lần này nắm chắc lấy Tương Dương, không nghĩ tới Tương Dương không có lấy được, ngược lại hao tổn Vũ Quan".
"Chuyện Vũ Quan, tựa như không thể trách Vệ vương" Lý Hiếu Cung thấp giọng nói.
Lý Uyên hai hàng chân mày dựng lên, "Nếu không có hắn nói muốn ta hiệp trợ lấy Tương Dương. Kiến Thành, Phụng Từ hai người làm sao mà chia ra xuôi nam? Nếu không phải bọn họ chia ra làm cho thực lực suy yểu, Vũ Quan làm sao có thể bị phá?"
Lý Hiếu Cung thờ dài, muốn nói quan không có chia, cũng chưa chắc đã không bị phá. Nhưng hắn mặc dù nhìn không thấy, nhưng vẫn nghe ra được ý phẫn nộ trong miệng Lý Uyên, không muốn tranh cải. tiẵm mặc không nói gi.
Lý Uyên thấy Lý Hiếu Cung không nói, rốt cuộc đè lại sự tức giận. "Huyền Bá còn chưa có quay lại?"
Lý Hiếu Cung lắc đầu, "Từ sau khi hắn đi Tương Dương, thẩn vẫn chưa có gặp lại hắn".
Lý Uyên hừ lạnh một tiếng, thoáng qua hóa thành ân cần, "Trẫm hiện tại... rất muốn gặp hắn một lần. Ngươi nếu gặp được hắn, thì bảo hắn nhanh chóng đến tìm trẫm. Thắng bại là chuyện thường của binh gia, trẫm không trách hắn. Trước mắt việc cấp bách, vẫn là phải lấy xoay chuyển xu thế là chính".
"Thánh Thượng... muốn gặp Huyền Bá. Ị. đây không phải là để cho quần thần biết được sao?" Lý Hiểu Cung chậm rãi
Lý Uyên nói: "Không sao!"
Lý Hiếu Cung do dự một chút, "Được rồi, hắn nếu như tới tìm thần, thần sẽ lập tức đem lời cùa Thánh Thượng truyền đạt. nếu như không còn chuyện gì khác, vi thần cáo lui" Hắn đứng dậy muốn đi, Lý Uyên đột nhiên lên tiếng: "Hiếu Cung, ngươi từ nhỗ phi thường thông minh, theo ý kiến cùa ngươi, trước mắt làm thế nào mới có thể đối kháng Đông Đô?"
Lý Hiếu Cung trầm ngâm nói: "Như theo ý vi thần, chỉ sợ phải mời Thái từ thu hồi binh lực, trước đuổi Lý Tũứi mới đúng".
Lý Uyên không vui nói: "Dựa vào ý ngươi, mười vạn đại quân cùa ta tại Lam Quan, cũng đánh không bại được Lý Tĩnh?"
Lý Hiếu Cung thi lễ nói: "Vi thần không dám. Nhưng mà trước kia Thánh Thượng thủ thắng, đều là tập trung ưu thế binh lực, một đòn tiêu diệt".
Lý Uyên rơi vào trầm tư, Lý Hiếu Cung lại thong thà xoay người, sờ soạng đi ra khỏi nội cung, quay lại phù. Sau khi đến thư phòng, sờ soạng ngồi xuống. Hắn cho tới hiện tại mắt mù đã lâu. đã quen với bóng tối, cho dù không có người ở bên cạnh đờ. cũng người binh thường không kém bao nhiêu.
Cừa phòng nhẹ vang lên, một lão bộc đẩy cùa tiến vào, thanh âm ấm ách nói: "Quận vương, muốn uống trà làm ấm thân thể không?" Lão bộc gọi là Phúc bá, ngày thường chiếu cố hắn cuộc sống hàng ngày, thời khắc này bưng một bình trà tiến đến. hai mắt nhìn sang Lý Hiếu Cung, sáng ngòi có thần.
Lý Hiếu Cung nói: "Huyền Bá, là ngươi sao?" Hắn giọng điệu không chút gợn sóng, quay đầu về phía lão bộc, tuy là nhìn không thấy, nhưng nhìn cử chỉ cùa hắn lại biết hắn cực kỳ nhiệt tình.
Lão bộc kéo cái ghế dựa, chậm rãi ngồi xuống, "Ngươi sao biết là ta?" Lão bộc thanh ảm không hề khàn nữa, ngược lại biến thành trầm thấp. Thanh âm kia trong sự trầm thấp mang theo sự kiêu ngạo, trong cô đơn xen lẫn cảm hoài, đúng là thanh âm của Lý Huyền Bá.
Lý Hiếu Cung nói: "Người mù, lỗ tai tất nhiên là dùng tốt hơn một ít, thanh ảm của ngươi cùng Phúc bá vẫn có khác biệt. Thật ra... ta biết ngươi mấy ngày nay rất có khả năng sẽ tới, đã phân phó hắn buổi tối để mờ của thư phòng của tạ".
Lý Huyền Bá thờ dài nói: "Ta ngay cả ngươi cũng không thể gạt được, trách không được bị Lý Tĩnh khám phá, thua ở trên tay hắn".
Lý Hiếu Cung trầm mặc một lát, an ủi nói: "Huyền Bá, ngươi mặc đù đại tài. nhung Lý Tĩnh cũng không phải nhân vật đơn giản, cầu NÍiiêm Khách mắt cao hơn đầu, có thể cùng Lý Tĩnh kết bái, tuy nói có chút vì Hồng Phật, nhưng ta nghĩ nguyên nhản càng lớn là. cầu Nhiêm biết Lý Tĩnh là truyền nhân thương phép cùa Hộc Luật Minh Nguyệt, lúc này mới cùng hắn kết giao, hy vọng có thể mượn sự kết absi này, diệt đi ân cừu năm đó của Thiên Nhai Minh Nguyệt. Lúc trước cầu Nhiêm Khách vì Lý Tĩnh thế tội. tránh xa tận chân trời, dụng ý cũng là hóa giải ân oán. Lý Tĩnh cùng Thánh Thượng bắt hòa nhiều năm, nhìn như đều là chuyện nhỏ không đáng nhắc tới, nhưng nguyên nhân càng sâu hơn ta và ngươi chắc hẳn trong lòng đều biết rõ!"
Lý Huyền Bá chỉ là hừ lạnh một tiếng, cũng không trả lời.
Lý Hiếu Cung lại nói: "Lý Tĩnh này trí tuệ tuyệt không dưới ta và ngươi, càng có thể ẩn nhẫn nhiều năm như vậy, cho tới hiện tại một nhát thành danh thiên hạ đều biết, có thể thấy được cơ trí Ngươi thua ở tay hắn... cũng coi như không oan". Khi Lý Huyền Bá phiền muộn nhìn ra ngoài của sổ, Lý Hiếu Cung lại nói: "Nhưng mà ngươi tranh đoạt thiên hạ, mà không phải đảo loạn giang sơn, không gì đáng trách. Côn Luân cho dù biết được, cũng sẽ cho rằng sinh từ có mệnh, phú quý tại thiên, cẩu Nhiêm Khách, Côn Luân bời vì lời hứa năm đó đối với Lý Bát Bách, không thể ra tay đối với ngươi, nhưng bọn hắn lại có khả năng đem nhân quả nói cho Lý Tĩnh".
Lý Hiếu Cung hiển nhiên cũng biết không ít chuyện, đối với Lý Huyền Bá càng ân cần quan tâm. Lý Huyền Bá nhìn về phía ngoải cùa sổ, đêm khuya vắng vẻ, giống như trong lòng hắn giờ phút này.
Hai người yên lặng một lát, Lý HuyềnBá nói: "Côn Luân đối đài ta không tệ... "
"Nhưng hắn hình như đối với Tiêu Bổ Y càng thêm ưu ái" Lý Hiếu Cung có chút căm giận.
Lý Huyền Bá cười chua xót nói: "Thiên hạ tranh chấp, kẻ thắng làm vua! Hắn cuối cùng nghĩ tới ân tình thầy trò, bảo cầu Nhiêm Khách tha ta một mạng, bẳng không năm đó... ta đã chết ờ trên tay cẩu Nhiêm".
"Cầu Nhiêm Khách này... Ài!" Lý Hiếu Cung thở dài nói: "Vì sao đám người này khắp nơi đều cùng ngươi đối nghịch? Tiêu Bố Y có cái gì tốt, bọn họ mặc đù ngoài sáng trung lập, âm thẳm luôn chiếu cố hắn?"
Lý Huyền Bá nói: "Trồng dưa được đưa, trồng đậu được đậu, nhân quả đã sớm định ra, sao có thể oán thán? Ta đã gánh chịu tất cả của Lý Bát Bách, đương nhiẽn cũng phải gánh chịu ân oán cùa hắn. Lúc trước ta giả chết để đổi lấy căn cơ của Lý gia, Côn Luân đã sớm biết rõ, nhưng mà trong mắt hắn, hành vi cùa ta xem như đại nghĩa đại dũng. Ta trong mắt hắn, một mực đều là đệ từ tốt. Nhưng ta vẫn lừa gạt hắn, âm thẳm làm việc, làm những chuyện mà hắn vẫn ước thúc môn đồ" Thờ dài nói: "về sau Lạc Thủy tập kích phát sinh, hắn rốt cuộc đã bắt đằu nghi ngờ ta, ta đã mượn chuyện ôn dịch tại thảo nguyên vây khốn hắn. Lại nói tới, hắn đối với ta hết lòng quan tâm giúp đờ, ta đối với hắn thật sự là thẹn ở trong lòng".
Lý Hiếu Cung nói: "Ta không thấy ngươi làm gì sai!" Hắn nói kiên định như thế. không chút nghi ngờ. Lý Huyền Bá nghiêng đầu nhìn sang Lý Hiếu Cung nói: "Hiếu Cung, ta và ngươi mặc dù không phải thân sinh huynh đệ. nhưng ngươi đối với ta so với thân sinh huynh đệ còn tốt hơn, cuộc đòi của ta cụng Côn Luân rất khó nói ra đúng sai. Lý Huyền Bá ta khoái ý làm việc, người trong thiên hạ phỉ nhổ cũng không để ở trong lòng, nhung muốn nói phụ người chi có hai, một người chính là ngươi!"
"Một người khác đương nhiên chính là Bùi Minh Thúy ?" Lý Hiếu Cung thản nhiên nói.
Lý Huyền Bá cúi đầu xuống, thấp giọng nói.
"Không sai. Ta đã phụ tâm ý cùa nàng. Ta rất nhiều lần đã đến gần nàng, nhưng ta cuối cùng vẫn không có đi gặp nàng".
"Ngươi CÓ nỗi khổ tâm của ngươi. Ngươi có thể nói ra, xin nàng lượng giải" Lý Hiếu Cung cúi đầu xuống. Bạn đang xem tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn
Lý Huyền Bá thở dài, "Chuyện cho tới bây giờ. Nhiều lòi ích lọi gì? Ta hiện tại duy nhất hy vọng là, nàng có thể đem ta quên đi. Nàng khinh ta phụ lòng cũng tốt, vô tình cũng được. Ta đã không còn đường có thể chọn. Lại càng không dám yêu cầu xa vời nàng tha thứ" Hắn nói đến đây, khóe miệng run rầy, thần sắc ảm đạm. Nhưng sau một lát. hít sâu một hơi. khôi phục lại sự lành khốc.
"Thánh Thượng tìm ngươi?"
Lý Hiểu Cung gật đầu, đem lời Lý Uyên nói lại. Lý Huyền Bá nói: "Ngươi đã cho hắn mưu kế tốt".
Lý Hiếu Cung nói: "Hắn hiện tại đối với ta và ngươi lòng có nghi ngờ. Cho nên kế sách của ta mặc dù có tác dụng. Hắn chưa chắc đã chọn dùng".
Lý Huyền Bá cười cười, "Ngươi có thể tính là hiểu rõ tâm tư cùa Thánh Thượng" Hoi chút tiầm ngâm, Lý HuyềnBá nói: "Được. Hắn muốn gặp ta Ta sẽ đi gặp hắn".
Lý Hiếu Cung kinh ngạc nói: "Không sợ..Hắn muốn nói lại thôi. Lý Huyền Bá hòi: "Ta sợ cái gi?"
"Ta chỉ sợ. Hắn cho dù chấp nhận ngươi, nhưng kế sách của ngươi cuối cùng cũng không thể thực hiện".
Lý Huyền Bá nói: "Ta không sợ. Dù sao ta vẫn còn tác đụng" Lý Hiếu Cung cười khồ nói: "Ngươi cái gì cũng đều rõ ràng? Nhưng ngươi vì sao không nhân cơ hội này mà thu tay lại? Với bản lành của ngươi. Trời cao biển rộng, mặc ngươi bay lượn".
Lý Huyền Bá đột nhiên cắn chặt hàm răng, sắc mặt tái nhợt. Hiếu Cung cảm giác được dị thường, lại dịu giọng xuống, "Ta không nên khuyên ngươi".
Lý Huyền Bá thờ ra một hoi, sắc mặt ảm đạm, "Hiếu Cung. Ta biết ngươi là vì muốn tốt cho ta Vì ta, ngươi mới biển thành như hôm nay".
"Ta và ngươi có phải là huynh đệ không?" Lý Hiếu Cung ngẳng đầu hỏi.
"Đương nhiên".
"Là huynh đệ. Cũng không cần nói những lời đó; Là huynh đệ, cho nên ta mới khuyên ngươi buông tay; Là huynh đệ ta mới biết được ngươi cũng sẽ không buông tay. Ngươi lựa chọn con đường này, thật ra đã không có đường" Lý Hiếu Cung khóe miệng giật giật. Tuy có sự quái dị nói không nên lời nhưng giọng điệu vẫn chân thành, "Người đã muốn chết, thi cằn phải xem trọng cái gì nữa? Ta lựa chọn, ta không hối tiếc. Ta chỉ hy vọng ngươi sau này, cũng có thể không hối tiếc".
Lý Huyền Bá ngậm miệng, trong hai mắt xuất hiện ánh sáng lấp lánh, thở đài nói: "Ta tự phụ thông minh. Nhưng hiện tại mới phát hiện thi ra có thể giả bộ làm hỗ đồ. ngược lại mới là thông minh" Rồi xoay người nhanh rời đi, cũng không quay đầu.
Lý Hiếu Cung chậm rãi ngồi xuống, vẫn là cô tịch để cho hoàng hỏn bao phù.
Lý Huyền Bá từ Quận Vương phù đi ra, hít vào một hơi không khí đêm xuân ẩm ướt lạnh lẽo. xóa đi cải trang trên mặt, đột nhiên sải bước đi về phía hoàng cung. Hắn bước kiên định trẳm ồn, thần sắc lạnh lùng.
Đêm trầm, tâm lạnh. Hắn đã chán ghét tránh ờ sau màn. Hiện tại hắn muốn đường đường chính chính làm người. Hắn đã sớm muốn khôi phục thân phận cùa mình. Lý Đường cho tới hiện tại công lao của hắn rất lớn. Hắn không muốn không có tiếng tăm nữa.
Nhưng hoàng cung cũng không phải là muốn tiến là tiến. Mới đến hộ thành hà thì đã có binh sĩ chặn lại hỏi: "Muốn làm cái gì?"
"Ta là Vệ vương. Muốn gặp Thánh Thượng" Lý Huyền Bá thản nhiên nói.
Binh sĩ khẽ giật mình, "Làm gì có cái gì Vệ vương?"
Lý Huyền Bá trong lòng không biết từ lúc nào dâng lẻn ngọn lửa vô danh. Hắn là Vệ vương, nhưng lại truy phong Vệ vương là sau khi hắn chết, cũng đã bị làng quên.
"Ta là Vệ vương. Muốn gặp Thánh Thượng" Lý Huyền Bá khẽ vươn tay, lòng bàn tay đã hiện ra một khối lệnh bài kim quang lập lòe. Chính diện có khắc hai chữ lớn kim quang lặp lòe: "Miễn tử".
Lý Huyền Bá nhìn chằm chằm vào binh sĩ nói: "Đem khối lệnh bài này giao cho trường quan của ngươi. Ta nếu như trong một nén nhang mà vẫn chưa thấy ngươi quay lại. Ta có thể miễn từ. nhung ta cũng không dám cam đoan ngươi có thể nhìn thấy thái dương vào ngày mai".
Lý Huyền Bá rất nhanh gặp được Lý Uyên. Lý Uyên không ngũ. thật ra cũng vẫn một mực chờ đợi Lý Huyền Bá Người nắm giữ kim bài Miễn từ không nhiều. Trong số công thần lúc trước, Bùi Tịch cũng có một khối. Nhưng đó là người tàm phúc đệ nhất của Thánh Thượng. Đối với người giữ kim bài Miễn tử, cho dù là một tẻn ăn xin, binh sĩ cũng không dám chậm trễ
Lý Uyên nhìn sang Lý Huyền Bá cách đó mấy trượng xa, cảm khái nói: "Huyền Bá. Con đã gầy đi rất nhiều".
Lý Huyền Bá quỳ gối xuống nói: "Thánh Thượng. Nhi thẳn đã phụ kỳ vọng của Thánh Thượng. Xin Thánh Thượng trọng trách". /
Khi nghe được hai chữ "Nhi thần". Lý Uyên mí mắt lơ đãng giật giặt, nhìn sang Lý Huyền Bá đang quỳ, Lý Uyên ánh mắt phức tạp, thật lâu mới nói: "Thắng bại là chuyện thường của binh gia. Con có công với đại Đường. Trẫm miễn cho con vô tội. Đứng lên đi".
Lý Huyền Bá chậm rãi đứng dậy. đến trước ghế ngồi xuống.
Lý Uyên nói: "Hụyền Bá. Chúng ta đều đã coi thườngLý Tình".
"Vâng" Lý Huyền Bá ngắn gọn nóL
"Cục diện trước mắt, ta không nói, con cũng có thể rất rõ ràng" Lý Uyên như có thâm ý nói: "Trong các con cùa Lý gia, hiện nay lấy con là trí mưu đệ nhất. Không biết trước mắt, có phương phép lùi địch gì không?"
"Nhi thần không dám nói" Lý nóL
Lý Uyên hai hàng chân mày nhướng lên, "Cứ nói đừng ngại".
Lý Huyền Bá hơi chút trầm ngâm nói: "Trước mắt đại địch đương nhiên là Lý Tình".
"Con cảm thấy Lý Tĩnh chỉ bằng một cỗ dũng khí Có thể phá Lam Quan, lấy Trường An?" Lý Uyên hòi.
Lý Huyền Bá nói: "Lý Tĩnh có thể trong mấy ngày liên tục phá hai quan. Lại phá Lam Quan cũng không phải là không thể" Thấy Lý Uyên sắc mặt không vui. Lý Huyền Bá cười khồ nói: "Nếu Thánh Thượng khôngvul Nhi thẳn không nói cũng được".
Lý Uyên sắc mặt âm tình bất định rốt cuộc nói: "Nói tiệp đi".
"Lý Tĩnh đa mưu túc trí Thánh Thượng đương nhiên đã biết được. Hơn nữa lằn này có chuẩn bị mà đến. Con chỉ sợ Lam Quan chỉ bằng vào binh mà trước mắt, cũng khó mà chống cự. Hắn nếu như phá Lam Quan, Lam Quan ngược lại tiờ thành lá chắn của hắn. Đến lúc đó cho dù không đóng quàn Thượng Cốc uy hiệp Trường An, chỉ cằn tung tin đồn ra ngoài. Con nghĩ đại quân khi biết được Lam Quan bị phá, chỉ sợ cũng vô tâm nghênh chiến, sớm muộn tất bại".
Lý Uyên đã biến sắc. nhưng vẫn trầm ngâm không nói.
Lý HuyềnBá lại nói: "Hiện nay quân cùng Đông Đô quyết đấu Hào Cốc, trước mắt xem ra tuyệt không phải là nước cờ tốt. Phải biết rằng trước khác nay khác. Lúc trước Hà Bắc đại loạn, chúng ta thùa dịp loạn mà đánh Đông Đô. dùng trong loạn thù thắng là thượng sách. Trước mắt Hà Bắc đã định. Tiêu Bố Y chuyên tâm đối phó Quan Trung. Quàn ta chiến tuyến không nên quá dài Hào Cốc công lâu không được, đã là gân gà. đã như vậy. không bằng tạm thòi tập trung ở Lam Quan. Binh lực của đại ca đều đưa hết về Lam Quan, giải quyết dứt điểm một lẩn. Trước tiên lui Lý Tĩnh, đoạt lại Vũ Quan mới là thượng sách".
"Nếu như không có Hào Cốc, Hà Đông Hà Bắc chẳng phải nguy hiềm sao?" Lý Uyên
hỏi.
Lý Huyền Bá nghiêm nghị ÍỊÓÌ: "Hà Bắc có thể dựa vào hiểm mà thủ. Hào Cốc triệt binh, Hà Đông xác thực sẽ thành chiến trường ác chiến chính yếu nhất. Nhi thần nguyện dẫn đại quân, cùng Vĩnh Khang vương tại Hà Đông cùng tác chiến. Chỉ mong tại đó cho quân Tây Lương quay một kích đón đầu. Nếu như liên hợp kỵ binh Đột Quyết, thi có thể hy vọng đại thắng".
"Nhưng nếu không thắng?" Lý Uyên hòi lại một câu. Trong điện tĩnh lặng một cách chết chóc.