Giang Sơn Mỹ Sắc

Chương 760: Phi thường đạo (1)

Tiêu Bố Y một mực chơi đến màn đêm buông xuống, lúc này mới thu binh.

Binh đến nhanh, quay lại thoạt nhìn cũng phi thường mau lẹ.

Tiêu Bố Y một tĩận chiến này, thanh thế to lớn. nhung thế công cũng không mành liệt, ngoại trừ chù yếu lấp đất Bạch Câu ra, binh sĩ còn lại bất quá chỉ là đi qau di lại mà thôi.

Một trận chiến này, là Tiêu Bố Y cùng quân Lý Đường chính thức giao phong, hắn muốn xem trước một chút hư thực của đối thù, sau đó nghiên cứu thực lực chân chính của Lý Thế Dân.

Tiêu Bố Y đã phát hiện, Đường quân xác thực cùng nòng dân quản có khác biệt rất lớn. khác biệt lớn nhất vẫn là ờ tại độ chấp hànhkỷ luật mạnh yếu!

Nếu là quân đạo phỉ, trải qua lần quấy nhiễu này. đã sớm gà bay chó chạy, thậm chí có cơ hội để xông qua, nhưng quân Lý Đường thì không! Quân Lý Đường nghiêm khắc chấp hành mệnh lệnh cùa Lý Đạo Tông, lệnh kỳ đến đâu, trống vang đến đó, binh sĩ giống như thủy triều vọt tới, công kích làm cho người ta sợ hãi.

Hơn mười dặm Bạch Câu, quân Lý Đường lại phòng ngự giọt mua không thấu. Tiêu Bố

Y hiểu rằng. Bạch Câu chỉ là một cái hàng rào, vách chắn tiêu hao đi nhuệ khí. sau khi qua Bạch Câu, mới là chân chính quyết đấu.

Trong khi qua sông, đánh ở giữa dòng! Tiêu Bố Y bách biến tìm ke hờ. Lý Đạo Tông một pháp ứng đối, một mực kiên trì sách lược này.

Lý Đạo Tông có thể cho Tiêu Bố Y qua Bạch Câu. nhung không thể để cho Tiêu Bố Y vận hành lưu loát, hình thành khí thế. Đạo Bạch Câu này, là để bóp chết khí thế cùa đối thù.

Chi cẩn quân Tây Lương khí thế yếu đi, Lý Đạo Tông đương nhiên chờ sau khi quàn Tây Lương qua Bạch Câu súc lực chiến một trận, đại bại quân Tây Lương.

Tiêu Bố Y hiểu rằng quân Tây Lương cùng quân Lý Đường nếu là thật sự hai quản đối chọi thì thắng bại khó liệu. Hắn cũng không có tự đại. ngược lại càng như là giẫm lên băng mòng. Cho tới hiện tại, đạo phỉ đã gần như quét sạch, thắng được vẫn là hai nơi có phù binh căn cơ Đại Tùy. Tây Kinh, Đông Đô cùa Đại Tùy hai cỗ thế lực sắc bén nhất thiên hạ rốt cuộc đã va chạm. Trước kia thoạt nhìn chỉ là khai vị ăn sáng. Thiên hạ tranh chấp, cuối cùng đã tới giai đoạn mấu chốt nhất.

Tiêu Bố Y không ke hờ để xông vào, thấy tròi tối là lập tức rút lui.

Đến khi đại binh Tiêu Bố Y rút lui hết. Lý Đạo Tông lúc này mới thờ phào nhẹ nhòm. Hắn lằn này mưa tên tổn thất rất nhiều, nhưng đối với địch thủ sát thương cũng không lớn. Hắn rốt cuộc phát hiện, Tiêu Bố Y là đối thù khó có thể ứng phó. Hắn cũng phát hiện, thời gian cực khổ thoạt nhìn còn chưa tới cuối cùng.

Cấp tốc gọi thù hạ nghị sự, Lý Đạo Tông nói: "Tiêu Bố Y ra ngoài ý định, đột nhiẻn quyết định trọng binh đánh chúng ta. Không biết các ngươi có thượng sách gì?" Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

Lý Đạo Tông lần này mang tinh binh trú Bạch Câu, Đại tướng dưới tay coi trọng có ba người. Một người tên là Tẳn Vũ Thông, hiện thân là Hữu vũ vệ Tướng quân. Lúc trước vô luận chiến Tiết Cử, hay chinh phạt Lưu Vũ Chu đều có tham dự. chiến công không thiếu. Hai tướng khác một người gọi là Trần Tân, người kia gọi là Trình Danh Chán. Trần Tản dũng mãnh. Trình Danh Chấn đa mưu. Tướng lãnh mà Lý Uyên phái đến Hà Bắc. có thể nói là đều trải qua đại chiến khảo nghiệm, không giống người thường.

Lần này cùng Tiêu Bố Y lần đầu giao phong, ba người đều không sợ. Nhưng mà ba người tuy không sợ, nhung nhiều ít vẫn lo lắng. Bời vì một trận chiến hôm nay làm cho bọn họ cũng cảm giác được, Tiêu Bố Y còn xa chưa xuát toàn lực. Đối thù như vậy, thi triển toàn lực đến công. Bọn họ cũng không có tin tưởng bảo vệ được Triệu Quận.

Nghe Lý Đạo Tông hói thăm, Trần Tân nói trước: "Cách phòng thủ tốt nhất là tiến công. Tiêu Bố Y khí thế hung hàn, chúng ta một mặt phòng thủ. chỉ sợ chịu không được hắn tiến công... Như dựa vào đề nghị cùa mạt tướng, ngày mai chúng ta xuất binh quấy nhiễu địch trước để ngăn thế công, ý đồ của chúng ta là ngăn chặn Tiêu Bố Y, chỉ cần kiềm chế bảy ngày, nhiệm vụ có thể hoàn thành".

Lý Đạo Tông lắc đầu nói: "Phòng thủ tốt nhất là tiến công, những lời này chỉ thích hợp hai quân tương đương, nhưng như ta thấy, nếu như mất địa lọi, chúng ta không có bốn thành tất thắng, nếu là một trận chiến bị tổn hại, mất đi sĩ khí chỉ sợ kiên trì không được bảy ngày".

Hai người đều đùng bảy ngày làm hạn định, hiển nhiên cùng Lý Hiếu Cơ, Lý Thế Dàn đều đã có ước định.

Trình Danh Chấn nói: "Xuất động xuất kích, chúng ta thực lực không đủ. nhung mà nếu muốn kéo dài thòi gian, mạt tướng ngược lại có một kế".

Lý Đạo Tông tinh thần chắn động, "Trình Tướng quân cứ nói đừng ngại".

"Tiêu Bố Y có thể không kiêng nể từ Bạch Câu tiến công, đơn giàn là chúng ta một mặt thù vững. Ngày mai nếu như còn như thể, chỉ sợ tiêu hao nghiêm trọng, cuối cùng sẽ bị hắn phá" Trinh Danh Chấn nói: "Nếu như tối nay xuất ra hai đội kì binh, một đi tây Bạch Câu Khổng Tử lĩnh, một qua đông bạch câu Chương Thủy, chia hai đường, dùng gió lừa làm hiệu, thay nhau đánh sâu vào quân Tây Lương, có thể ngăn thế công".

Lý Đạo Tông mừng rỡ nói: "Trình Tướng quân nỏi rất đúng, kể từ đó, Tây Lương quân chú ý đông thì không quản được tây, có thể hy vọng lùi địch".

Tẳn Vũ Thông lo lắng nói: "Chúng ta nếu như xuất binh hai nơi này. kẻ địch đương nhiên cũng có thề Ta chỉ sợ dẫn sói vào nhà. ngược lại dẫn dắt tâm tư của Tiêu Bố Y, Tiêu Bố Y thấy khó công, thà rằng đi đường vòng công kích chúng ta. Đến lúc đó chúng ta ba mặt thụ địch, Bạch Câu không thể giữ".

Lý Đạo Tông hít ngụm khi lạnh, "Tẳn Tướng quân nói không sai, bản công bời vì Tiêu Bố Y nhất thời án binh bất động, lúc này đây tại hai noi này, chi phái chút ít binh sĩ trú đóng. Tiêu Bố Y nếu thật túc trí đa mưu. đánh chúng ta sao có thể xem nhẹ loại phương phép này? Trinh Tướng quân, ngươi nhanh chóng lãnh năm nghìn binh đi Khồng Từ linh trú đóng, thiết lập nhiều chướng ngại vật mai phục trên đường. Trần Tân, ngươi lập tức đẫn năm nghìn binh mã đi Chương Thủy lưu ý động tĩnh quân Tây Lương. Hôm nay mưa liên miên, nước tăng vọt, quân Tây Lương qua sông không dễ. ngươi có năm ngàn người tuần tra, nên tạm thời không việc gì. Ngày mai nếu như Tiêu Bố Y công kích, đùng gió lừa làm hiệu, để giảm bớt áp lực chù doanh".

Hai tướng nhất tề gật đầu, chia nhau hành động, không dám chậm trễ.

Lý Đạo Tông lo lắng nói: "Tiêu Bố Y nếu thông minh, ctLỈ sợ sẽ đếnKhồng Từ lĩnh".

Tần Vũ Thông an ủi: "Lược Dương công tạm thả lỏng đi. nghĩ tới ba người thành hổ từ xưa đã có. Tiêu Bố Y không có thể lợi hại như đồn đài, mà Khổng Tử lĩnh cũng có quân coi giữ, nếu có dị động, quá nùa sẽ quay lại thông báo".

Lý Đạo Tông hoi buông lòng tinh thần, cảm khái nói:"Nghĩ tới Thánh Thượng cho tới hiện tại... Mới xem như gặp được đối thủ chân chính. Hôm nay vừa thấy Tiêu Bố Y, phát hiện hắn trấn định tự nhiên, quả có khí chất vương giả".

Lúc này có thám từ tiến vào doanh bầm báo: "Khởi bẵm Lược Dương công, đã dò xét rõ, quân Tây Lương tại Ác Hổ Câu ba mươi dặm nam Bạch Câu hạ trại. Nhưng mà..Thám từ muốn nói lại thôi.

"Nhưng mà cái gi?" Lý Đạo Tông trong lòng thót lại.

"Quân Tây Lương tại Ác Hổ Câu đề phòng cực kỳ nghiêm khắc, từ doanh trại hắn hướng về phía bắc trong hai mươi dăm, có vô số trạm gác ngầm. Chúng ta tổng cộng xuất ra ba mươi bảy huynh đệ đi điều tra tình huống địch thủ, nhưng chỉ trờ lại ba người. Chúng ta biết bọn họ tại Ác Hổ Câu hạ trại, cũng do một huynh đệ liều chết truyền tin tức này về, huynh đệ kia... đã trọng thương không thể trị mà chết" Thám từ ưu tư đạo.

Lý Đạo Tông một quyền đánh lên trên bàn, "Tiêu Bố Y này, cũng quá mức kiêu ngạo". Hắn tuy mắng chùi, nhưng cũng đã âm thầm kinh hãi. kinh hài Tiêu Bố Y thực lực khùng bố. Tiêu Bố Y làm như vậy, không cần nói cũng biết, chính là bảo tri thằn bí, gây áp lực. hiện tại hắn ngay cả tình huống của đối thủ cũng không tinh tường, thì làm thế nào có thể chế định sách lược ứng đối.

Tần Vũ Thông thở dài nói: "Địch thù phòng bị nghiêm mật như thế. trừ phi đại binh xuát động, bằng không rất khó biết được hư thực của hắn Ta vốn nghĩ bọn họ nếu ngày mai sè tiếp tục đánh Bạch Câu, ổn thòa sẽ không ròi đi quá xa, nếu ở ngoài mười dặm cắm trại, chúng ta có thể tối nay xuất binh tập doanh..

Lý Đạo Tông bất màn nói: "Ngươi bây giờ nói mấy cái này, thì có tác đụng gì?"

Tần Vũ Thông ngượng ngùng không nói gi, hiểu rằng Lý Đạo Tông đã vô cùng lo lắng, bắt đầu nhè vào thù hạ mà xả giận. Lý Đạo Tông hiểu rằng như vậy tuyệt không phải biện pháp, nhưng trước mắt tối đen, thám tử lại đã bất lực, tiệp tục như vậy. nói không chừng Tiêu Bố Y lần sau sẽ hạ trại ở ngay dưới mũi hắn.

Đang muốn tiệp tục điều tra, đột nhiên nghe được xa xa tiếng trống vang lớn! Lý Đạo Tông giạt mình muốn hòi thăm, thì đã có tướng lãnh nhảy vào nói :"Khời bẳm Lược Dương công, có quân Tây Lương tiến công!"

Lý Đạo Tông giận dữ nói: "Thám tử đâu, tại sao không có bất cứ tin tức gì?"

Tướng này nơm nợp lo sợ nói:"ĐỊctì thủ ờ cách thượng đu Bạch Câu trong vòng hơn mười dặm công kích, chúng ta xem khói lửa làm hiệu, nhắm chừng thám từ còn chưa kịp thông truyền".

Lý Đạo Tông âm thẳm nhíu mày, cũng đã đứng đậy ra doanh. Chỉ thấy phía nam đã tiếng kêu rung trời, một loại thanh âm cổ quái bén nhọn từ đổi diện truyền đến. tiếng chém giết trong mang theo hơi liướng kim loại, trong đêm tối làm cho lòng người lạnh giá. Lúc này mới có thám từ đuổi tới báo, "Khởi bầm Lược Dương công, quân Tây Lương công doanh!"

Lý Đạo Tông không đợi hắn bẩm báo, đã biết đại sự không ổn, lúc này chỉ có nghiêm nghị, đã quên phát giận. Cũng may quân Lý Đường đã sớm nghiêm chinh huẩn luyện, thậm chí không đợi Lý Đạo Tông phân phó, sớm có binh tướng truyền xuống hiệu lệnh, chống cự đối thù giống như ban ngày.

Chi là dù trời không mưa, nhưng sắc tròi cực tối, bên ngoài mấy trượng cũng khó mà thấy rõ, quân Lý Đường cách Bạch Câu, thấy không rò đối thủ rốt cuộc có cừ động gì. có chỗ mới điểm lưae. bờ bên kia đã phóng tới mưa tên, người trúng tên kêu thảm thiết ngà xuống đất. đuốc bị đập tắt. Loại hoàn cảnh này, bốn phía sát khL làm cho người ta run như cầy sấy.

Những người cầm đuốc hoặc lui về phía sau, hoặc dập tắt đuốc, trong lúc nhất thời hoi có hỗn loạn.

Lý Đạo Tông vưan tay rút kiểm, một kiếm đâm vào một người vứt bò cây đuốc, phẫn nộ quát: "Kẻ mê hoặc quân tâm, chết!"

Hắn một tiếng quát lên. bốn phía hơi tĩnh, quân Lý Đường đã ồn định lại. Tẳn Vũ Thông kêu lên: "Thuln bài thù tiến lên hộ vệ".

Tiếng bước chân rầm rập, Thuần bài thù xếp tường thép, nhanh chóng đẩy qua, đến trước Bạch Câu. dứt khoát bất động. Những người cầm đuốc tốp năm tốp ba phân bố. bên cạnh Bạch Câu một hòa long lan tĩàn ra ngoài, trong đêm tối, có chút tráng lệ.

Tần Vũ Thông nói: "Lược Dương công, mạt tướng có một kế ngăn địch".

"Nói!"

"Thật ra quân Tây Lương ý đồ là gây ra hỗn loạn, ngược lại khôngcó thể có trọng binh đánh. Trong đêm tối, chúng ta thấy không rõ đối thù, bọn họ cùng thấy không rò chúng ta. Đã như vậy, chúng ta không cần phí sóc lực lần này, chi cần lấy mộc nhân, cắm đuốc làm nghi binh, quân Tây Lương nếu như phô trương thanh thế, thấy có, binh thủ vệ, tất sẽ không công".

Lý Đạo Tông nghĩ thấy cũng có đạo lý, "Vậy ngươi nhanh phân phó binh sĩ đi làm".

Tẳn Vũ Thông lui ra, Lý Đạo Tông chi nghe đến tiếng kêu càng cao vút. thẳng như thiẻn quân vạn mã, trong lúc nhất thời thật không biết đối thù rốt cuộc có bao nhiêu binh mã, cũng không dám chù quan chút nào.

Hắn đương nhiên không biết Tiêu Bố Y thấy hắn không dám xuát binh, một lần nữa thồi loa. Nhưng hắn lại biết, quân Tây Lương lại bắt đầu xuất động Hà mô xa lấp đất. những người này cố chấp như vậy, như là nhất định phải trong vài ngày trải ra một con đường, sau đó dọc theo còn đường này lại cùng quân Lý Đường chính thức quyết đấu.

Trong bóng tối, Lý Đạo Tông nhìn thấy bóng người tháp thoáng. Hà mỏ xa khi thì thoáng hiện, từng đợt từng đợt. phân phó binh sĩ canh phòng nghiêm ngặt từ thù, có quàn tình khẩn cấp gì, lập tức bẩm bao"

Thanh âm loa mới dừng, tiếng trống lại lên, phảng phắt như đối diện Bạch Câu, lại đánh tới thiên quân vạn mã. Lý Đạo Tông liền cười lạnh cũng không quan tâm tới nữa, nhíu mày quay lại doanh trại, suy nghĩ một lát, đã lấy bút viết một lá thư. lệnh cho binh sĩ cấp tốc truyền tới Hà Gian Lý Hiếu Cơ, bầm báo quân tình ờ đây. thinh cầu Lý Hiếu Cơ chi viện binh.