Phòng Huyền Linh lắc đầu nói: "Lòng cùa Tằn vương, có thể chiếu mặt trời. Nhưng người bên ngoài nghĩ như thế nào. không phải chúng ta có thể làm chủ. Trường Tôn Thuận Đức dụng ý có hai. Là cho rẳng ra Đồng Quan tuyệt không phái chuyện dễ. Thuận lợi mà nói. có thể binh đến dưới thành. Nhưng Tiêu Bố Y chẳng lẽ là kè đầu đườngxó chợ sao. Hắn sao có thể để cho chúng ta đơn giản đánh tới dưới thành? Sơn cốc dài trăm dặm. mới là chiền trường chân chính. Trận chiến này nhất định kéo dài. không phải một sớm một chiều là có thể có hiệu quả. Thái tử trầm ồn có thể tìm ra ke hờ mà cõng, chờ cơ hội mà chiến. Ngược lại trong chiền đấu. Huyền giáp thiên binh của Tẩn vương lại ít phát huy tác dụng. Nếu là vi thần đoán không sai. Hà Bắc trước mắt tinh thế thay đổi trong nháy mắt. Vùng đất bao la đó mới là chồ cho người dụng võ".
Thế Dân bừng tinh đại ngộ nói: ""Thi ra Trường Tôn Thuận Đức dụng tâm lương khồ. Ta thiếu chút nữa trách lầm hắn. Hắn nếu như có ý tốt. Vì sao không hướng về phía ta giải thích?"
Phòng Huyền Linh nói: "ở đây quan hệ đến người cùng Thái tử. Hắn đương nhiên sẽ không tự tiện làm chủ. mà xin Thánh Thượng định đoạt. Người này đại trí giả ngu. Ngoài sáng thi rượu chè háo sắc nhưng lại rất hiểu đạo giữ minh". Đọc Truyện Online mới nhất ở truyen/y/y/com
Thế Dân lúc này mới tinh ngộ. không khỏi xấu hổ. Đột nhiên nhớ tới một chuyện, ""Hắn và Lý Hiếu Cung không quen. Vì sao hòm nay đột nhiên muốn Lý Hiếu Cung bảo trọng thân thể. Ta vẫn cảm giác được. Hiếu Cung đối với hắn có ý gì đó?"
Phòng Huyền Linh trầm ngâm thật làu. "Bọn họ nếu có mâu thuần, nhắt định là tài đổi lập. Nhưng Trường Tôn Thuận Đức không màng danh lợi. nhiều lằn khước từ Thánh Thượng phong thưởng. Lý Hiếu Cung bách bệnh quần thân, mệnh không còn lâu. Hai người này căn bản không có mâu thuẫn. Bọn họ sao có thể có địch ý? Có thể là Tần vương nhin lầm hay không?"
Thế Dân xoa nhẹ huyệt Thái Dương cười khồ nói:"Nói không chừng là ta sai rồi. Đúng rồi, còn chưa cảm ơn tiên sinh dạy ta đạo xử thế. Hôm nay hiến kế, tuy bị Thánh Thượng mắng. Nhưng ta cảm giác, người đối với ta cùng đã thay đổi rắt nhiều"
Phòng Huyền Linh cười nói: "Anh em trong nhà va chạm nhau cực kỳ không khôn ngoan. Ngươi cùng Nguyên Cát va chạm một lẩn thì hắn cũng sẽ bị Thánh Thượng hiểu lẩm một lằn. Tuy nói chuyện không trách người, nhưng có thể hóa giải để tránh tai họa sau này luôn là tốt nhất".
Thế Dân đứng dậy thi lễ nói: ""Đa tạ tiên sinh".
Phòng Huyền Linh đáp lễ nói: "Đó là bổn phận của vi thần".
Hai người nhìn nhau cười, hòa thuặn vui vẻ.
Khi Lý Uyên chuần bị toàn diện xuất kích đánh Đông Đô. Tiêu Bổ Y đã có cảnh giác, người ỡ tại Lê Dương, trẽn mặt bàn bày ra tầm bản đổ. Trên bản đồ có bốn mũi tên, phán biệt chi về phía Hà Bắc Hà Đông quan. Còn có một chồ lại là Võ Quan.
Đứng bên cạnh Tiêu Bố Y là Tằn Thúc Bảo. Hai người ngóng nhìn bản đồ, như có suy nghĩ.
Lẻ Dương mới lấy, Tiêu Bố Y mừng công chưa xong, mệnh lệnh đã hạ. Từ Lê Dương, hắn phân ra hai đường đại quân. Một đường xuôi theo Thái Hành Sơn bắc thượng, do ba tướng Giang Hoài Miêu Hải Triều Từ Thiệu An Hám lăng dẵn đầu. đi côngNgụv Quận. Một đường khác lại do Thư Triển Uy lĩnh quân, nhẳm đòng bắc Hoàng Hà mà tiến, đi còng Vù Dương.
Giỡ khắc này, hắn đã chính thức bắt đầu đánh đạo phi vùng Hà Bắc.
Vương Phục Bảo quay lại Nhạc Thọ. Sĩ Tín thành phá, sinh tử không rò. Khương Dương Khúc Sư một khắc khi thành bị lấy, liền dẫn theo thủ hạ phá tan vây quanh chạy trối chết. Hai người dẫn tàn quân lui giữ Ngụv Quận, cặv vào thành trì cùng quân Tâv Lương đối kháng. Tô Định Phương vốn ỡ tại ven bờ Hoàng Hà phòng bị Trương Trần Chu đánh tới. Không ngờ T rương T rần Chu chưa tới, Lê Dương đãbịphá.Hắnhai mặt gặp địch, bất đắc dĩ lui giữ Vũ Dương để chống cự.
Tiêu Bố Y cùng không vội đi đánh hai quặn. Ngụv Quận cùng Vù Dương binh lực cùng chi chừng ba bốn vạn binh mà. Quân Hà Bắc trú đóng ờ hai quận chi có thể bảo vệ cho hai tòa thành. Tiêu Bổ Y lệnh cho các tướng trước lấv các huyện thành chung quanh, chiêu an được thi chiêu an. phải đánh thi đánh. Chỡ sau khi đem hai tòa thành này cò lặp. rồi mới tìm cách lấy. Mà Ưng Nhàn Mă Nghĩ của hắn lại đã sớm bắt đẩu thọc sâu phán bố. đã đền Nhạc Thọ Dịch Thùy hai nơi. Hắn mặc dù còn chưa biết Vương Phục Bảo đã chết, nhưng đã biết Tào Đán, Hà Trù bị bắt. Kiến Đức, Dương Thiện Hội, Bùi Củ đi Dịch Thủv.
Tiêu Bố Y khi nghĩ tới đây. khóe miệng mang theo nụ cười cồ quái. Hắn mồi lằn suy nghĩ rõ ràng chuyện gì đó, thi chính là có dạng nụ cười này.
Tần Thúc Bảo cũng không hỏi nhiều. Khi nên hỏi hắn sẽ hòi. Trước mắt hắn đang suy xét vấn để của Tiêu Bố Y.
Nếu như ngươi là Lý Uyẻn, thì sẽ đánh Đông Đỏ như thế nào? Nếu như ngươi là ta. phái ai đi chống cự?
Tiêu BỔ Y thích hoán vị suy nghĩ, kết quả chính là hắn chuẩn bị càng thêm chu đáo. Mà Tần Thúc Bảo cho ra đáp án, thật ra cùng Trường Tôn Thuận Đức phảng phắt như nhau, về phần phái ai đi chống cự. Tằn Thúc Bảo suy nghĩ thật lâu mới nói: "Đường quân nếu nhưra Đồng Quan, đâv là một trận đánh dài làu, không thể hy vọng nhanh chóng quyết ra thắng bại. Dưới tay Tây Lương vương hiện tại mãnh tướng như mãv, nhưng Quách Hiếu Khác... chi sợ kinh nghiệm không đủ".
Hắn nói uyển chuyển. Tiêu Bố Y trực tiếp nói. "Chẳng những Tẩn Tướng quán cho là như vậy. Trẽn thực tế. ngay cả Từ Tướng quân Lý tướng quán cũng cho rẳng như vậy. Hiện tại nhất định phải tiếp viện Quách Hiếu Khác! Bời vì căn cứ theo tin tức mới nhất ỡ Quan Trung, Lý Uyên có dấu hiệu tăng binh Đồng Quan. Quan hiểm khó phá. không nên có quá nhièu binh mà trần thủ. Hắn đương nhiên không phải sợ ta đánh, mà là muốn từ nơi đó xuất binh. Chủ động xuất kích so với bị người đánh cho trở tay không kịp vẫn tốt hơn".
Tần Thúc Bảo trầm ngâm hồi lâu mới nói: "Đạo phi Sơn Đông đã mất lực chổng cự. Dân chúng đã an, đã không nhọc Trương đại nhân xuất mà".
Tiêu Bố Y mim cười nói: "Ngươi cũng tán đồng Trương đại nhân đổi kháng xuất binh Đồng Quan?"
Tằn Thúc Bảo lộ ra vẻ tòn kính. "Trương đại nhân từ khi Tãv Lương vương tọa trần Đông Đô đến nay. trải qua chiến sự khó có thể đếm. Văn đế tại vị. người vốn chính là đại tướng có tài, nhưng tiếc cũng không được tiên đế trọng dụng. Đến dưới tay Tây Lương vương, mới là chân chính bộc lộ toàn bộ tài năng. Có người trấn thù. cho dù Lý Đường có thiên quân vạn mã, cùng khó đến được dưới thàíih. Đông Đô".
Tiêu Bổ Y cười nói: "Nói rất tốt. Ta có những người như Trương đại nhân cùng Tần Tướng quân, thật sự là ông trời có mắt. Ta lập tức phàn phó. triệu hồi Trương đại nhân quay lại. Đan Hùng tín Trương Còng cẩn cùng đã trở lại, có thể để cho hai người bọn họ cùng Trương Trấn Chu đối kháng Lý Đường, đã không có gì phải lo".
Tẩn Thúc Bảo gặt đầu. "Trương Công cẳn đã mưu. Đan Hùng tín dũng mãnh. Có này hai tướng này cùng Quách Hiếu Khác trợ giúp Trương đại nhân, có thể chống lại quán từ Đồng Quan. Nhưng mà... uất Tri Cung thì thế nào?"
Tiêu Bổ Y nói: "Uất Trì Cung binh bại. Tống Kim Cương cũng bại trốn. Lưu Vũ Chu cũng không chỡ hai người tới Thái Nguyên, đã một đường chạv trốn, rất có thể đi thảo nguyên tránh họa. uất Tri... đền hiện tại, còn chuẩn bị tìm Lưu Vũ Chu ờ đâu".
Tẩn Thúc Bảo cau mày nói: "Người này thật là..vốn muốn nói người này không thể thành được gì, lại nghĩ đền tình trạng của minh, than nhẹ một tiếng. Cảm giác không tiện bình luận người khác.
Tiêu Bố Y hồi lâu mới nói: "Cứ mặc kệ hắn là được. Ta trước lệnh cho Trương Trấn Chu quay lại". Hắn nói là làm. mệnh lệnh rất nhanh truyền xuống. Chờ làm xong việc, Tiêu Bố Y nhin sang địa đồ nói: "Chúng ta sau khi toàn lực lắv Hà Bắc. thì sẽ cùng Lý Đường chính diện giao phong. Nhưng mà Lý Uyên đương nhiên sẽ không chịu chờ đợi. Hà Nội Trường B inh cùng không thể mắt. Hà Đông nếu như xuất binh, đám người Mạnh Thiện Nghị. Độc Cô Vũ Đỏ sợ khó có thể chèo chống".
Mạnh Thiện Nghị. Độc Cò Vũ Đô là Tùy thẩn, làm việc quy củ. Nhưng cũng không có năng lực tác chiến kiệt xuất. Tiêu Bố Y khó tránh khòi không yên lòng.
"Bùi Tướng quân có dũng có mưu, có thể gánh vác trọng trách" Tằn Thúc Bão đề nghị
Tiêu Bổ Y suy nghĩ thật làu, "Không sai. Nếu như phái Bùi Tướng quán cùng Sử Đại Nại đến tương trợ, có thể chống cự quán của Lý Đường. Thật ra uắt Trì Cung nểu có thể giúp ta. thi cũng là một tuyển chọn tốt để thủ Trường Bình"".
Uất Trì Cung cùng Đường quán giao chiến mấy năm. đương nhiên kinh nghiệm phong phú. Tiêu Bổ Y nghĩ tới đâv, âm thẳm nhíu mày.
Tần Thúc Bảo cười nói: "Tâv vương, Bùi Tướng quán liên tục chiến đấu ỡ các chiến trường nam bắc. lực địch La Sì Tín, đã không nhượng uất Trì Cung".
Tiêu Bố Y thở ra một hơi. "Nói cũng đúng. Trước mắt xem ra, chi có Hà Bắc là chúng ta phải phi chút ít tám tư".
Tằn Thúc Bảo khó hiểu nói: "Tây Lương vương, Hà Bắc binh bại. Chúng ta ta đang truy đuổi, vì sao người không toàn lực xuất kích, tranh thủ thời gian?"
Tiêu Bố Y cười nói: "Tẳn Tướng quân. Ngươi cũng đã biết chuyện Thiên Nhai. Ta muốn hòi ngươi một vấn đề". Thấy Tần Thúc Bảo nghi hoặc khó hiểu. Tiêu Bố Y trầm giọng nói: "Ngươi nếu là Thiên Nhai. Ngươi còn có biện pháp gì để tranh đoạt thiên hạ?"
Tẩn Thúc Bảo hít một ngụm khỉ lạnh, "Nói Bùi Củ còn có loại khả năng này? Chẳng lẽ hắn còn không có chịu buông tha?"
Tiêu Bổ Y thờ dài nói: "Người này thật là một thiên tài. Ta cũng cho đến hôm nay mới đoán được kế hoạch xoay chuyển trời đất của hắn. Kế hoạch này của hắn nếu thành công, chẳng những nói xoay người, cho dù đoạt thiên hạ cũng có nhiều khả năng!"