Giang Sơn Mỹ Sắc

Chương 476: Khó giải (1)

Lý Hiếu Cung lo lắng rất nhiễu loại khả năng, nhưng lại chưa từng nghĩ đến, Tiêu Bố Y chịu buông tha Ba Thục. Còn hắn lại suy nghĩ quá nhiều thủ đoạn khống chế đối với Ba Thục, còn chưa từng suy nghĩ qua buông tha cho Ba Thục như vậy!

Nhưng nếu thật dựa vào đề nghị của Tiêu Bố Y, bọn họ chẳng khác nào buông tha Ba Thục, điều này sao có thể?

Ba Thục đối với Quan Trung quan trọng, Lý Hiếu Cung so với ai khác đều rò ràng hơn.

Năm đó Tằn Huệ vương, có thẳn từ từng kiến nghị, nói Thục thủy thông đến Sở. đường sông có thể đi thuyền lớn nhằm hướng đông về phía Sờ, Sờ có thể được. Được thục thi được Sở, Sờ mất thì thiên hạ cũng vậy! Những lời này nói đúng vậy, từ Ba Thục thuận sông nam hạ đến Sờ, chỉ cần có quân tinh nhuệ từ đắt Ba, sau đó thuận sòng lấy Sở, thi chính là vùng Kinh Tương cùa Tiêu Bố Y, có được Ba Thục thi được Kinh Tương, được Kinh Tương thi được thiên hạ!

Lý Uyên mưu đồ đã lâu, khi còn làm quan ở Thái Nguyên, tuy cẩn thận, nhung lại chưa bao giờ bò qua ý niệm lấy thiên hạ trong đằu, mà hắn trời sinh tinh lão luyện ồn thỏa, tham khảo nhiều mưu lược của tiền nhân, kế sách cùa Tẳn Huệ vương lúc trước cũng là kế sách của hắn hôm nay. Sau khi từ Thái Nguyên khởi nghĩa, dựa theo căn cơ. Lý Uyên thế như chẻ tre lấy được vùng Quan Trang, nhìn như dễ dàng, nhung lại là kết quả cùa nhiều năm mưu tính sâu xa. Quan Lũng chư phiệt tuy nhiều, nhung có thể nhìn xa trông rộng giống như Lý Uyên ngoại trừ Tiết Cử ra, thì cũng không có ai khác. Lý Quỹ. Lương Sư Đô. Lưu Vũ Chu, Quách Từ Hòa mấy người này tuy hiệu lệnh một phương, binh mà cường thịnh, nhung lại bảo thù, thiểu nhìn xa, không có chí tiến thù. Kẻ địch lớn nhất cùa Lý Uyên có thể nói là Tiết Cừ, tựa như kẻ địch lớn nhất của Tiêu Bố Y chính là Lý Mật vậy. Tiêu Bố Y tọa trấn Đông Đô, nhưng mà trừ Lý Mật có hùng tài đại lược ra, Đậu Kiến Đức, La Nghệ. Từ Viên Làng, thậm chí nói đám người Đỗ Phục Uy, Phụ Công, đều ờ trong một góc, thoạt nhìn tuy có hùng tâm tranh bá, nhưng lại khuyết thiểu tẳm nhìn tranh phách xa rộng. Từ những người này mà thấy, có thể chiếm được địa bàn của chính mình, làm một thồ hoàng đế cũng đã cảm thấy mỹ màn rồi!

Nhưng Lý Uyên, Tiêu Bố Y đều rõ ràng đạo lý tranh đoạt thiẻn hạ giống như đi ngược đòng nước, không tiến tức lùi. Thiên hạ này có hai người này hùng tâm bừng bừng, sao có thể dung nạp đạo phỉ chiếm cứ một phương?

Mới đầu là khói lùa nổi lên bốn phía, đến bây giờ đã biến thành cục diện sáng sủa hơn, hôm nay rất nhanh đã đến giai đoạn thôn phệ địa bàn lẫn nhau, cuối cùng chính là những thế lực lớn cuối cùng quyết đấu. Đây là tất nhiên, cũng là quy luật cần phải trải qua!

Lý Uyên đối với Tiêu Bố Y vẫn yểu thế hơn. nhung cho tới bây giờ vẫn không có bò đi ý niệm ăn tươi Tiêu Bố Y trong đầu. tựa như Tiêu Bố Y trỏgn thì nhàn nhà. nhung lại chưa bao giờ bò đi qua ý niệm tiến công Quan Trung trong đầu vậy. Tiêu Bố Y xuất binh Thường Binh, bộp chăt ngõ xuất binh Đồng Quan. Cái này là bước bắt chuần bị tích cực đằu tiên để tiến công Quan Trung . Lý Uyên không đợi cùng Tiết Cừ quyết ra thắng bại, đã không thể chờ đợi được phái Lý Hiếu Cung trấn an vùng Sơn Nam Ba Thục, cũng vì tiến công Trang Nguyên mà chuần bị.

Mảnh đất Ba Thục này là cầu nối để Lý Uyên tiến công Trang Nguyên, thật sự hết sức quan trọng, Tiêu Bố Y có thể không qua Ba Thục mà đánh Quan Trang, nhung mà Lý Uyên nếu không qua Ba Thục tiến công Tiêu Bố Y, thi đã mất đi yếu tố địa lợi quan trọng nhất!

Nước cờ này của Tiêu Bố Y rất độc, đánh trúng chiêu bài nhản nghía hòa bình, lại làm cho Lý Hiếu Cung tiến thối lưỡng nan. Không qua Tán Quan, Tiêu Bố Y có thể qua Võ Quan, Đồng Quan, Tinh Hình Quan, thậm chí có thể thông qua phương bắc Đột Quyết để tiến công Quan Trang, nhưng mà không qua Tán Quan, Quan Trung muốn đánh Trung Nguyên thi lại rất khó khăn!

Bời vì trong ba ngã Quan Trang tiến công TrungNguyên, thìBa Thục là có lợi nhất, còn lại vô luận là Đồng Quan hay là Tình Hình Quan, đều không chiếm địa lợi! Buỏng tha Ba Thục, chẳng khác nào Quan Trang mang lên thêm gông xiềng, Lý Hiếu Cung đù là thòng minh hơn người, bày mưu nghĩ kế, nghe được Đại Miêu Vương hỏi tới, mặc dù sắc mặt vẫn nhưthường, nhưng lưng đã mồ hôi cuồn cuộn!

Tiêu Bổ Y đưa ra điều kiện, đối với người Miêu có lợi, đối với Tiêu Bổ Y có lợi. nhung đối với Quan Trung cực kỳ bất lợi. Nhưng mà hắn, lại tìm không ra một lý do nào để phản bác!

Tiêu Bố Y mỉm cười nói: "Xem ra Lý Quận vương suy xét quá nhiều, nhung lại chưa bao giờ buông tha ý niệm động binh tại Ba Thục trong đầu, lúc này mới khó xừ như thế. Nếu Đường vương thật nhân nghía như vậy mà nói..." Hắn muốn nói lại thôi, ngụ ý lại không cần nói cũng biết.

Đại Miêu Vương không hề để ý tới Lý Hiếu Cung, nhìn về phía ba Tư nói: "Không biết ba Tư có thể đồng ý kết minh?"

Tư Mã trầm giọng nói: "Nếu như Tây Lương Vương đồng ý cả đòi này. không đưa một binh một tốt vào Ba Thục. Bản Tư thật sự tìm không ra lý đo phản đối".

Tư Đồ cuống họng khàn khàn nói: "Tây Lương vương hành động như vậy là chuyện may mắn cùa Ba Thục, là chuyện may mắn cùa người Miêu, Tư Đồ thay dân chúng Ba Thục cảm kích đại đức của Tây Lương vương".

Tiêu Bố Y vươn người đứng dậy, hướng về phía ba Tư thi lễ nói: "Ba Tư hiểu rò đại nghĩa, bổn vương cũng cảm kích".

Tư Không lại nói: "Nếu Lý Quận vương cũng không phản đối. chúng ta muốn kính Tây Lương vương một chén trà xanh" Sớm có Miện nữ dâng lên hương trà, Lý Hiếu Cung khóe miệng run rẩy. không nói một lời. Đan Ba cừu âm thẳm lo lắng, nhung thấy phụ thân trầm mặc không nói gì, thật sự không biết hắn còn biết được bao nhiêu tin tức, cũng không dám nói chen vào.

Ba Tư bưng lên trà xanh, uống một hoi cạn sạch, Tiêu Bố Y uống xong chén trà thứ năm chỉ suy nghĩ, không biết chén tĩà thứ sáu của Đại Miêu Vương làm sao uống, về phần chuyện xem bói, thì cũng là năm ăn năm thua, không thể thuận lợi như trước.

Đám người Tẳn Thúc Bảo, Mã Chu nhìn thấy Tiêu Bố Y uống hết chén trà thứ năm, thở phào nhẹ nhòm. Mã Chu âm thầm suy nghĩ, người Miêu nhìn như đối với Tây Lương vương đã có ý tán thành, chén trà thứ sáu này không biết lại sẽ có trò gi?

Vân Thủy lẩm bầm nói: "Chén tĩà thứ sáu này... tuyệt đối không dể uống".

Tiêu Bố Y hiểu rằng Vân Thùy hé ra miệng quạ đen. nhung mà nói thường thường cực chuản, không khỏi trong lòng rùng mình, lại vẫn cười nói: "Không biết Miêu vương có phân phó gí?"

Lý Hiếu Cung cũng dị thường khẩn trương, tâm tư xoay chuyển. nhưng vẫn nghĩkhông ra chủ ý gì . Tất cả công phu của hắn thoạt nhìn đều dùng không trúng, nhưng mà hắn tuyệt không phải người thường, còn để lại hậu thủ. Nhưng mà nói dùng hậu thủ mà nói. thành công chỉ là năm mươi năm mươi, không phải vạn bất đắc dĩ. hắn thật sự không muon dùng tới một chiêu cuối cùng này.

Đều nói thánh nhân không chờ tới khi có bệnh mới chữa trị, mà chữa từ khi chưa có bệnh, đối với Ba Thục trước mắt, Lý Hiếu Cung như là vừa yêu vừa hận, bởi vì muốn lấy Trang Nguyên, Ba Thục tuyệt đối không thể loạn, bằng không căn cơ không ổn, làm thế nào thù thắng? Cho nên hắn tuy nhiều thù đoạn, nhưng cũng có năng lực khống chế. hắn tuyệt đối không muốn thất thố phát triển đến tình trạng hắn cũng không có thể khống chế!

Đại Miêu Vương trầm mặc thật lâu mới nói: "Lão Nhị, đi đưa Tiêu Thượng Thư mòi đến đây".

"Cha!" ĐanBa Cừu bi phẫn kháng nghị.

"Đi!" Đại Miêu Vương trầm giọng nói.

Đan Ba Cừu mặc dù vẫn bi phẫn đầy mặt, nhưng lại không dám cải lời, chỉ là chưa đi được vài bước, Đại Miêu Vương lại nói:"Dản theo phụ nữ của ngươi tới luôn". truyện được lấy tại TruyenFull.vn

Mọi người giật mình, thầm nghĩ cái này quá nừa là muốn thẩm tra xừ lí sự tình trước kia. Đại Miêu Vương mạnh mẽ làm việc, hiển nhiên là muốn trước khi kết minh trừ khử đi khúc mắc. Đan Ba Cừu oán hận rời đi, chờ khi tiờ về, lại chỉ mang đến Tiêu Vũ.

Tiêu Vũ tuy bị nhốt nhiầi ngày, nhưng nhìn thấy tinh thần còn tốt, cũng không có dấu hiệu bị ngược đãi. Tiêu Bố Y nhìn thấy hơi an tâm, thầm nghĩ Đại Miêu Vương ung dung thản nhiên làm rất nhiều chuyện, thành ý có thể thấy được.

Nhìn thấy Tiêu Bố Y, Đại Miêu Vương cùng ờ đó, Tiêu Vũ có chút kinh ngạc, bước nhanh tiến lên phía trước nói: "Tiêu Vũ tham kiến Miêu vương. Tây Lương vương" Thi ra hắn năm đó từng theo Thục Vương đến noi đây, lúc này đây mới nhặn biết Miêu vương.

Tiêu Bố Y nhẹ giọng an ủi: "Thúc phụ khổ cực rồi".

Tiêu Vũ lại xấu hổ nói: "Vi thẳn thẹn với sự phó thác cùa Tây Lương vương".

"Là thẹn với sựphóthác... khôngphảitíniứiiệm?"TiêuBố Y mimcười nói.

Tiêu Vũ thoáng qua rõ ràng hàm nghĩa câu nói của Tiêu Bố Y, trẽn mặt lộ ra vẻ mờ mịt, "Khởi bẩm Tây Lương vương, đổi với chuyện ngày đó, vi thần một mực vẫn như trong sương mù".

"Ngươi một câu như ờ trong sương mù, có thể gạt bỗ mọi sai lằm saọ?" Đan Ba Cừu đột nhiên kêu to, xoay người quỳ gối trước mặt phụ thân,"Cha, hài nhi đã bị vô cùng nhục nhã, nếu không thể cho hài nhi giải oan, hài nhi... tình nguyện đi tim chết!"

Hắn nói vô cùng nhục nhà đương nhiên chính là chỉ vợ hắn bị Tiêu Vũ đùa giỡn, hắn là nhị vương tử của Miêu trại. Loại chuyện này thật sự sợ vói giết hắn còn muốn khó chịu hơn, lúc trước nếu không vì Đại Miêu Vương, hắn cho dù không giết tiêu, cũng phải đem hắn tra tấn đến sống dở chết dở, hôm nay nhìn thấy phụ thân muốn thả Tiêu, Vũ cực kỳ bi thương là không thể tránh được.

Trong không khí cầỉ còn lại tiếng hít thở ồ ồ của Đan Ba Cừu. Đại Miêu Vương đợi hồi lâu, lúc này mới hòi: "Vợ của ngươi đâu?"

"Vừa rồi khi con quay lại, mới phát hiện nàng không chịu nổi nhục nhà. đã tự vận" Đan Ba Cừu nức nờ nói.

Cốt Lực Da kinh ngạc, Lang Đô Sát Sát ngạc nhiên, chỉ có Vân Thủy khóe miệng vẫn mang theo nụ cười. Tần Thúc Bảo nhìn thấy, thẳm nghĩ cô gái này trời sinh tính lương bạc, trách không được thi cồ hạ độc ung dung thản nhiên.

Tiêu Bổ Y nhíu mày, hiểu rằng sự tình lại có biến hóa

Đại Miêu Vương vẫn ung đung thản nhiên, "Đã chết cũng đưa tới đây".

Loại trầm ổn này cùa hắn khiến cho tất cả người Miêu đều cảm thấy hoảng hốt. Đan Ba Cừu rung giọng nói: "Cha, nàng từ cực kỳ khó coi, chớ để... "

"Đưa tới đây" Đại Miêu Vương nói từng chữ một.

Đan Ba Cừu hai con mắt thất thần, vô lực ngồi xuống, bi thương có, sợ hãi càng nhiều hơn. Chỉ chốc lát sau, vợ cùa Đan Ba Cừu đã được đưa tới. trên người được bao phù một tầng vải trắng. Làm cho người ta thấy không rõ khuôn mặt, chỉ là trên vải trắng lộ ra vết máu. xem dạng cực thảm. Đại Miêu Vương nói: "Tiêu Thượng Thư. mời ngươi đem tất cả tinh huống phát sinh lúc trước cùng Kim Châu Ni nói ra một lằn" Kim Châu Ni chính là tên của vợ Đan Ba Cửu, Đại Miêu Vương nói đến, vẫn bình bình thản thản, nhưng đám người cốt Lực Da, Đan Ba Cửu trong lòng dàng lên ý lạnh.

Bọn họ rất ít khi trông thấy Đại Miêu Vương chấp nhất như thế, cũng rất ít khi trỏng thấy Đại Miêu Vương tức giận như thế.

Đại Miêu Vương thoạt nhìn rất tỉnh táo, từ đầu đến cuối cùng thậm chí chưa từng lớn tiếng nói qua một câu. Nhưng càng là như thể. càng khiến cho ba huynh đệ trái tim băng giá. bọn họ hiểu rất rõ cá tính của phụ thân, hiểu rõ phụ thân mặt ngoài bình tĩnh sau lung che dấu cái gì!

Coi như là Đan Ba Cừu, cũng đã không dám nói thêm một câu.

Đại Miêu Vương muốn tra, nhất định sẽ tra ra manh mối, Đại Miêu Vương muốn tra mà nói, ai cũng không cách nào ngăn trờ!

Tiêu Vũ có cơ hội giải oan, trên mặt ngược lại có vẽ mờ mịt. hồi lâu mới nói: "Miêu vương, chuyện ngày đó. ta cũng không rõ ra sao. Ngày đó ta đến nơi đây. là nhị vương từ tiệp đài. Lúc đó nhị vương từ đem rượu ngon thức ăn ngon khoản đài... Lại mòi nhị phu nhản ra..."

"Đáng tiếc rượu ngon thức ăn ngon..." Đan Ba Cừu còn muốn nói gì đó. nhưng thấy khuôn mặt Đại Miêu Vương trầm ngưng như riước, thì rốt cuộc nói không ra lời. Lý Hiếu Cung mặc dù vẫn cười, nhưng trong mắt cũng đã lóe lên ý bất an.

Tiêu Vũ mang theo hoang mang nói: "Ta tuy không uống nhiều, nhung chỉ mới uống đến chén thứ hai, đột nhiên thấy thiên hôn địa ám, sau đó khi tinh táo lại. thi đã ở trong phòng giam, ta nghe bọn hắn nói..Khóe miệng lộ ra khổ ý, Tiêu Vũ thấp giọng nói: "Sự tinh còn lại đều là bọn họ nói với ta".

Tiêu Bố Y một mực không rõ lúc trước Tiêu Vũ tại sao lại mất đi thái độ bình thường, nghe được hắn nói vài câu, trong lòng đã rõ ràng chút ít sự tình. Đại Miêu Vương phân phó Tư Không nói: "Lấy một giọt máu của Tiêu Thượng Thư".

Đan Ba Cừu trên mặt đã lộ ra vẻ kinh hãi, Lý Hiếu Cung càng cau mày. Tư Không mang mặt nạ màu bạc. làm cho người ta nhìn không ra vẻ mặt. chậm rãi lấy ra một cây ngân châm, đâm vào trên cánh tay Tiêu Vũ. Mọi người khó hiểu ý nghĩa, Tiêu Vũ cũng không phản kháng, thẳn sắc thản nhiên. Sớm có người Miêu đưa qua một chén ngàn, Tư Không nhỗ máu vào chén, ngón tay gảy nhẹ, vài loại sương mù vào trong chén bạc. Tiêu Bố Y nhìn thấy thù phép của hắn cùng Vân Thủy cũng không khác gì nhau, thẳm nghĩ những người này thủ đoạn hạ độc đều là cao tuyệt, cũng may đều ờ Ba Tây, lại không thích đi gây chuyện thị phi. Bằng không đến TrungNguyên, cũng là tai họa.

Nhò ba giọt nước vào chén bạc, Tư Không đưa mắt nhìn, thi lễ nói: "Khởi bẩm Miêu vương, trong máu Tiêu Thượng Thư xen lẫn dấu vết cùa Thất Tâm cổ!"

ĐanBa Cừu sắc mặt đại biển nói: "Điều này... Điều này sao có thể?"