Giang Sơn Mỹ Sắc

Chương 316: Thỉnh binh

Binh sĩ từ hỗn loạn đến có trật tự bất quá chỉ trong thoáng qua, đạo phỉ từ chủ mưu đến bối rối cũng chỉ là trong khoảng khắc. Trung gian chuyển biến trong đó bất quá chỉ do một mình Tiêu Bố Y.

Cả khu chợ ánh lửa tận trời, dân chúng hoảng sợ, binh sĩ như con ruồi không đầu, mấu chốt chính là thiếu người làm ổn định quân tâm. Đạo phỉ vốn đã có kế hoạch đến đây, bốn phương tám hướng vây đánh Đông Đô, nội ứng ngoại hợp, trong lúc nhất thờ làm cho Đông Đô loạn hết cả lên. Thư Triển Uy mặc dù dũng mãnh, bất quá chỉ là một Lang tướng, còn thiếu danh khí, cầu chiến cũng không được, bị Mạnh Nhượng giảo hoạt dắt mũi mà đi, càng làm cho cả khu chợ rối loạn. Nhưng Mạnh Nhượng lại nằm mơ cũng không ngờ tới, hắn tránh được mùng một, lại tránh không khỏi mười lăm. Lúc trước thoát được đại quân Bùi Hành Quảng, hôm nay lại chết trên tay Tiêu Bố Y.

Đạo phỉ nhìn thấy chủ tướng mất mạng, lập tức có dấu hiệu hỗn loạn. Có người giục ngựa lại báo thù, cũng có người phóng ngựa muốn chạy trốn…

Tiêu Bố Y người ở trên lưng ngựa, chỉ hô một tiếng, Thư Triển Uy đã giục ngựa lại, binh sĩ nhanh chân chạy tới, dân chúng cũng không hề chạy trốn nữa mà ùa về phía đó tụ lại.

Cha mẹ vợ con của bọn họ đều ở tại Đông Đô, bọn họ tuyệt đối không thể để cho đạo phỉ tàn phá hoành hành. Một câu nói của Tiêu Bố Y, đã làm cho bọn họ tìm được căn nguyên để liều mạng.

Tiêu Bố Y người ở trên lưng ngựa, hào tình bừng bừng, nhìn thấy Thư Triển Uy đi đến, đưa tay quát: "Đưa cung tên đến đây".

Thư Triển Uy không chút do dự, ném qua trường cung cùng hai túi tên qua, Tiêu Bố Y đưa tay bắt lấy, đem túi tên quành ở trên yên ngựa, đưa tay chụp một cái đã rút ra bốn mũi tên. Hai đạo phỉ đang gầm rú phóng ngựa đến, giống như dã thú vậy, một người trong tay vung lên mã đao, một người cầm trường thương.

Tiêu Bố Y hai chân kẹp lại, ngựa liền hí dài xông tới, hắn lập tức giương cung kéo tên, quát lớn: "Lũ chuột nhắt hãy nhận lấy cái chết!" Hắn tiếng quát vừa lên, cung đã như trăng tròn, tên đi như lưu tinh, chỉ nghe xẹt một tiếng vang lớn, tên đã đâm xuyên qua cổ họng của đạo phỉ. Hai đạo phỉ cổ phun máu, xoay người rơi xuống ngựa. Hai mũi tên còn lại của Tiêu Bố Y là nhằm vào hai đạo phỉ đang chạy trốn, hai người nọ nằm mơ cũng không nghĩ tới họa từ trên trời giáng xuống, ý niệm trốn tránh trong đầu cũng không có, bị tên dài xỏ xuyên qua từ phía sau lưng mà rơi xuống đất.

"Đi theo ta" Tiêu Bố Y thời khắc này bên người trừ Thư Triển Uy, đã tụ tập mấy chục quan binh cùng dân chúng, nhìn thấy mọi người càng tụ càng nhiều, giục ngựa đi trước. Hắn dùng một cung bốn tiễn kỹ thuật như thần, giết người vừa lợi hại, vừa tạo nên rung động, giống như phong phạm của Cầu Nhiêm Khách năm đó. Dân chúng quan binh kính như thiên nhân, tâm trạng phấn chấn, đạo phỉ lại giống như gặp quỷ, kinh hoàng sợ hãi.

Nhưng dù sao đạo phỉ có thể dám vào Đông Đô đánh cướp đều thuộc hàng liều mạng, cũng không dễ dàng sợ hãi, lại có mấy người gầm rống xông lên, mục tiêu là Tiêu Bố Y. Thư Triển Uy quát lớn: "Bảo vệ Tiêu tướng quân!" Sớm đã có binh sĩ tiến lên cầm thương chống cự, Tiêu Bố Y cũng không để ý tới đạo phỉ gần người, tích tắc lại bốn tiễn bay ra, bắn chết bốn đạo phỉở phương xa.

Dân chúng nhìn thấy Tiêu Bố Y trầm ổn tuyệt luân, thoáng qua đã giết đầu lĩnh Mạnh Nhượng của đạo phỉ, bắn chết tám đạo phỉ, không khỏi cùng hô lớn, "Tiêu Đại tướng quân!" Nương theo tiếng hô hào của dân chúng, Tiêu Bố Y lại bắn tên ra, thoáng qua lại có bốn đạo phỉ gục ngã xuống đất.

Hắn xuất tiễn giết người giống như giết gà, đạo phỉở xa xa nhìn thấy, rốt cuộc lộ ra vẻ sợ hãi, bọn họ có thể liều mạng, nhưng đụng phải loại người vô địch này, thì cũng không muốn cứ thế mà lên nạp mạng.

"Tiêu Đại tướng quân… Tiêu Đại tướng quân… Giết!"

Tiếng hô quát của dân chúng truyền ra kinh thiên động địa, Tiêu Bố Y trong lòng một khắc này nhiệt huyết trào dâng, lại bắn ra bốn tiễn trúng bốn người!

"Tiêu Đại tướng quân… Tiêu Đại tướng quân… Giết!"

Một khắc nọ dân chúng Đông Đô từ bốn phương tám hướng tụ họp lại phảng phất như bị thiêu đốt lên, hô khản cả giọng, hai mắt như phun lửa mà đi theo, tuy hai bàn tay trần, nhưng lại cảm thấy đi theo phía sau Tiêu Bố Y thì không gì có thể ngăn được!

Đạo phỉ có mấy trăm người, vốn tung hoành ngang dọc, không thể ngăn cản, nhưng dân chúng binh sĩ đi theo phía sau Tiêu Bố Y, đã biến thành tường người, mặc dù không có trận pháp, nhưng khí thế to lớn mãnh liệt, đạo phỉ cũng không dám giục ngựa xông tới.

Tiêu Bố Y thoáng qua đã bắn thêm hai đợt nữa, bắn chết tổng cộng hai mươi bốn đạo phỉ, dân chúng đi theo đã khá đông, chiến ý tăng vọt, đều hét lên: "Tiêu Đại tướng quân… Tiêu Đại tướng quân… giết, giết, giết!!!"

Dân chúng ùa lên, đạo phỉ nhịn không được mà lui về phía sau, tuy nhân số tương đồng, nhưng khí thế thì đã thua xa, bọn họ lúc này mới phát hiện, dân chúng mà lâu nay chúng vẫn cho rằng là thịt cá khi phẫn nộ lên, thì giống như núi lửa động đất vậy, không thể chống cự.

Các binh sĩ cũng nhiệt huyết trào dâng, đã sớm vọt tới đạo phỉ mà chém giết, đạo phỉ xông về phía Tiêu Bố Y, thậm chí còn chưa kịp tới bên người Tiêu Bố Y.

Tiêu Bố Y còn muốn giết nữa, nhưng đợi khi lấy tên thì mới phát hiện tên đã hết.

Loại tiễn pháp này của hắn bá đạo vô luân, nhưng khi sử dụng cũng cực kỳ mau hết tên, Thư Triển Uy không am hiểu cung tên, mặc dù mang theo cung tên, nhưng hai túi tên bất quá chỉ có hai mươi bốn mũi tên mà thôi, Tiêu Bố Y liên tục giết hai mươi bốn gã đạo phỉ, vừa lúc dùng hết.

Nhìn thấy dân chúng phẫn nộ gầm rống, Tiêu Bố Y đưa tay chỉ về phía trước, quát lớn: "Bảo vệ quốc gia, bản sắc nam nhi…"

Hắn ngầm vận nội kình quát ra, xung quanh tuy vô cùng hỗn loạn, nhưng mọi người đều có thể nghe rõ ràng, dân chúng chợt an tĩnh trong chốc lát, Tiêu Bố Y lại quát lớn: " Các huynh đệ Đông Đô, hãy xuất ra bản sắc của các ngươi, đây là lúc để cho lũ chuột nhắt này thấy lửa giận của các người! Tiến lên, giết bọn chúng không còn một manh giáp!"

Thanh âm của hắn vừa dứt, Thư Triển Uy đã quát lên theo: "Tiêu Đại tướng quân có lệnh, xông lên!"

Thư Triển Uy giục ngựa xung phong xông lên đầu tiên, quan binh lao tới, dân chúng cũng ùa lên theo. Dòng người rống giận đã hóa thành dã thú hung mãnh, như thủy triều hướng về phía đạo phỉ mà ùa tới, ngược lại đem Tiêu Bố Y đứng ở cuối cùng.

Binh sĩ dân chúng tụ tập càng ngày càng nhiều, dùng thương đâm, dùng đao chém, dùng nắm tay, dùng răng cắn, có người thậm chí cầm bồn hoa mà xông lên ấu đả, đạo phỉ chỉ chốc lát đã rơi vào trong trùng trùng vây phủ, gào khóc thảm thiết, kêu to cứu mạng. Bọn chúng nằm mơ cũng thật không ngờ, dân chúng vốn ôn thuận như cừu mà khi phản kháng lại thì quả thực so với mãnh hổ còn muốn hung mãnh hơn, so với sài lang còn muốn ác độc hơn!

Đám người phẫn nộ làm sao mà sẽ hạ thủ lưu tình, tiện tay chụp được bất kỳ vật gì, dùng ván gỗ, dùng thiết côn, dùng chân giẫm, mấy trăm đạo phỉ bị lọt vào trong vòng vây, vô cùng thê thảm, tránh đông né tây.

Tiêu Bố Y trông thấy dân chúng phẫn nộ mãnh liệt, biết đã không cần mình ra tay.

Đâm chết Mạnh Nhượng, bắn chết đạo phỉ, liên tục giết hai mươi lăm người, hắn ít có khi nào đại khai sát giới như thế, nhưng không có làm cho hắn cảm thấy mệt mỏi chút nào, trái ngược lại tinh khí trong cơ thể lưu động, nóng lòng muốn thử. Biết cổ lửa giận giờ phút này không thể dập tắt, nhất định phải tiếp tục để nó bùng cháy, lan tràn qua khu chợ, thiêu đốt Đông Đô, thiêu đốt cả thiên hạ, cả Trung Nguyên.

Trợ giúp quyết không thể bỏ dở nữa chừng, cơ hội này hắn đợi đã lâu, nhất định phải làm cho trở thành hành động lớn. Đột nhiên nghĩ tới cái gì, quay đầu nhìn về phía vườn hoa, chỉ thấy cánh hoa thưa thớt, tràn đầy tịch mịch, chỉ có mùi hương là vẫn như cũ. Nữ tử áo đen sau khi giết hai người, cũng không có cừ động gì, nàng vẫn đứng trước một chậu Lạc dương hồng vẫn còn hoàn hảo vô khuyết.

Nàng đứng ở trước Lạc dương hồng, dưới ánh lửa chiếu Lạc dương hồng kiều diễm vô cùng, khuôn mặt của nàng vẫn lạnh nhạt, đối với hào tình trước mắt vẫn không chút động lòng, thậm chí dưới con mắt của nàng, tính mạng của những người này, thậm chí không bì được một chậu Lạc dương hồng!

Không rảnh để cân nhắc tâm tư của nữ tử áo đen, Tiêu Bố Y biết mình còn phải tiếp tục tiến hàng kế hoạch, mấy trăm đạo phỉ vốn hung hãn như hổ giờ đã biến thành chuột chạy qua đường, bị mọi người hô đánh. Thế nhân chính là như thế, những kẻ hoành hành bá đạo giờ lại trở thành những kẻ khiếm khuyết đứng lên không nổi. Tiếng rên rỉ, tiếng cầu xin tha thứ, tiếng kêu cứu tràn ngập bên tai, máu tươi còn hồng hơn Lạc dương hồng, những đạo phỉ từ từ ít đi, cho đến khi tên đạo phỉ cuối cùng bị dân chúng đánh cho đứt gân gãy xương, Thư Triển Uy lúc này mới thở phào một hơi, quay đầu lại nói: "Tiêu tướng quân… chúng ta làm cái gì nữa đây?"

Tiêu Bố Y trong khi bọn họ bao vây tiêu diệt đạo phỉ, lại chú ý đạo phỉ cũng không có từ bốn phương tám hướng dũng mãnh tiến vào, điều này nói rõ Ngõa Cương lúc này ít nhất còn chưa tới lúc toàn lực tấn công. Mạnh Nhượng có thể đến, bất quá là thử dò xét tình hình hoặc là một kẽ hở nào đó mà nhập vào. Nghĩ tới đây, Tiêu Bố Y thở phào một tiếng, "Trước đi cứu viện Thượng Xuân môn".

Hắn giục ngựa đi trước, tuyệt không có ý sợ hãi, dân chúng quan binh hò hét đi theo ở phía sau, hào tình mãnh liệt. Trong khi đi ngang qua các phương thị, càng ngày càng nhiều dân chúng nhập vào, càng ngày càng nhiều quan binh nghe thấy mà chạy tới, tất cả chỉ có một mục tiêu, đi theo tiêu Đại tướng quân, đem đạo phỉ đuổi ra khỏi Đông Đô, bảo vệ gia viên, bảo vệ già trẻ trong nhà!

Tiêu Bố Y trong khi bằng vào uy vọng cùng năng lực của bản thân cổ động dân chúng quan binh ở Đông Đô, thì ở ngoài ngàn dặm Lý Uyên đã có một quyết định quan trọng nhất trong đời.

Hịch văn đã sớm trước khi tạo phản đã thông báo tới khắp các quận phụ cận Tấn Dương, điều này vốn chính là một hành động có dự mưu.

Vì hành động lần này, Lý Uyên đã chuẩn bị mấy năm. Khi ở tại Đông Đô, hắn vì muốn bảo vệ tính mạng, chưa từng nghĩ đến đế vương vĩ nghiệp gì. Nhưng sau khi tới đất Thái Nguyên, hắn bắt đầu chuẩn bị đường lui, dã tâm từ từ bành trướng. Đương nhiên không có người nào mới đầu đã nghĩ tới làm hoàng đế, Lý Uyên cũng trước là cầu tự bảo vệ mình, lại nhìn phát triển, sau đó mới quyết định con đường của ngày sau, tiến vào lấy Quan Trung đối với hắn mà nói, đương nhiên là kỳ chiêu tốt nhất, hắn thật sự so với nhiều người có được điều kiện ông trời ưu ái. Hắn khi Dương Quảng đương quyền hơn mười năm, không ít thời gian đều ở tại Sơn Tây cầm quyền, đầu tiên là ở tại Bắc bộ Lâu Phiền làm Thái Thú, sau đó lại chuyển thành Phủ Úy đại sứ Hà Đông, hôm nay lại thành Lưu thủ Thái Nguyên, đối với vùng đất này đã khổ tâm chuẩn bị kỹ nhiều năm như vậy, hắn quen thuộc tới mức không thể quen thuộc hơn.

Hắn ở nơi này tạo phản, trong lòng cũng có sự yên tâm.

Từ khi hắn phát hịch văn, tuyên cáo khu trừ đạo phỉ, yên ổn giang sơn Tùy thất, tất cả các mối liên lạc ngầm đều được đưa lên đài, vô số thế lực cựu phiệt đều tranh nhau dựa vào, hắn đối với những người này đều lấy lễ đối đãi, những người này đối với hắn đương nhiên cũng có tâm dựa vào, hy vọng trong loạn thế bảo vệ gia tộc bình an, trong thanh thế lại cầu phát triển.

Loại người như Lý Mật tuy thế lớn, nhưng những người này không một ai xem trọng hắn có thể đoạt thiên hạ. Đạo lý rất đơn giản, người nào cũng không tin dân chân lấm tay bùn có thể đại biểu cho ích lợi sĩ tộc, cũng như là sĩ tộc vĩnh viễn khinh thị dân chân lấm tay bùn vậy. Đường quốc công xuất thân phiệt môn, Sơn Tây rất có uy vọng, chính là chỗ dựa tốt nhất của bọn hắn.

Ôn thị huynh đệ cũng ôm loại ý niệm này trong đầu, Ôn thị là sĩ tộc Quan Đông, thời Bắc Chu, Bắc Tề rất có uy vọng. Ôn thị huynh đệ có ba người, Ôn Đại Nhã, Ôn Đại Lâm, Ôn Đại Hữu! Trừ Ôn Đại Lâm bây giờ còn ở xa tại U châu, Ôn Đại Nhã, Ôn Đại Hữu đều ở tại Thái Nguyên. Ba huynh đệ này đều ở tại lân cận Thái Nguyên, năm đó Nội sử thị lang Tiết Đạo Hành đều nói ba huynh đệ này đều có tài khanh tướng! Bất quá Tiết Đạo Hành bởi vì có tài mà bị giết, ba huynh đệ này cũng buồn bực bất đắc chí, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến việc Lý Uyên đối với bọn họ coi trọng có thừa.

Tham dự hội nghị trừ Ôn Đại Nhã, Ôn Đại Hữu ra, Bùi Tịch, Lưu Hoằng Cơ, ân Khai Sơn, Lưu Chánh Hội, Lý Kiến Thành cùng Lý Thế Dân đều có mặt.

Hội đàm lần này có thể nói là hội nghị quân sự lần đầu tiên sau khi Lý Uyên khởi sự. Sau khi thành công diệt trừ Phó Lưu thủ Vương Uy, phục giết Vương Khang Đạt, đưa Lý Tĩnh đi, Lý Uyên biết lúc này đã không thể trì hoãn, chậm trễ tất sinh biến.

Nhưng tất cả mọi thứ hắn đã sớm mưu đồ mấy năm, tiếp theo đều là theo kế hoach làm mà thôi.

Bùi Tịch vốn vẫn là không ai biết đến, lần này lại ngồi ở trên cao, không phải bởi vì hắn có chiến công trác tuyệt, mà là bởi vì hắn lấy chín trăm vạn hộc gạo, năm vạn đoạn vải, bốn mươi vạn bộ giáp ở Tấn Dương cung trợ giúp cho Lý Uyên xuất binh, điều này không thể nghi ngờ là sự trợ giúp lớn nhất của Lý Uyên! Đương nhiên Lý Uyên trọng dụng Bùi Tịch trừ chuyện này ra, còn có một điểm rất mấu chốt. Bùi thị là đại phiệt Hà Đông, lúc đầu thời Bắc Chu còn thịnh, Bùi thị chính là có công rất lớn, Lý Uyên mượn sức Bùi Tịch, trong nội tâm đương nhiên cũng hy vọng mình ngày sau chiếm cứ Quan Đông, tiến vào lấy Quan Trung, có thể thực hiện lại chuyện cũ.

Những người tham dự hội nghị quân sự lần đầu tiên này cũng xem như là tâm phúc mà Lý Uyên trọng dụng, nhưng duy chỉ không có Lưu Văn Tĩnh.

Lưu Văn Tĩnh thật ra cho tới nay công lao rất lớn, ít nhất hắn vẫn cổ động Lý Thế Dân tạo phản, lại thông qua Lý Thế Dân tiếp cận liễu Lý Uyên, hơn nữa xuất động ra mặt mượn sức Đột Quyết, chẳng những làm cho Lý Uyên tạm thời không có lo âu về biên cương phía bắc, còn lại vì hắn cầu được nguồn ngựa, có thể nói là công lao thuộc hàng đầu trong mưu đồ lần này. Nhưng đối với Lưu Văn Tĩnh, Lý Uyên nội tâm lại có loại cảnh giác nói không nên lời, một điểm trọng yếu nhất chính là, Lưu Văn Tĩnh này xuất thân không rõ ràng, mỗi lần Lý Uyên nghĩ tới đây, đều có loại cảm giác như có sói ở bên cạnh, nhưng hắn vẫn cần Lưu Văn Tĩnh này, hơn nữa con mình Lý Thế Dân cùng Lưu Văn Tĩnh quan hệ rất tốt, cho nên biểu hiện đối với hắn vẫn cung kính có thừa.

Bỏ tâm sự qua một bên, hội nghị lần này cần phải nói thì chủ đề cũng chỉ có một, đó chính là làm thế nào để lấy quận Tây Hà! Lý Uyên lệnh cho đám người Lưu Chánh Hội ở các quận ven đường đều phát hành hịch văn, duy chỉ có Quận thừa Cao Đức Nho quận Tây Hà là không nhận, cắt tai người phát hành hịch văn, mắng Lý Uyên là loạn thần tặc tử, Cao Đức Nho cùng Lý Uyên vốn vẫn bất hòa, điều này cũng là trong dự liệu của Lý Uyên, quận Tây Hà ở cách tây nam Thái Nguyên gần hai trăm dặm, là yếu đạo nam hạ, đương nhiên là phải đả thông đầu tiên!

Mà trận chiến này Lý Uyên cũng là tình thế bắt buộc, bởi vì đối với tinh thần của đại quân nam hạảnh hưởng trọng đại. Nhưng Kiến Thành tuy chững chạc, nhưng lại khuyết thiếu kinh nghiệm chỉ huy binh tướng, Thế Dân thì càng không cần phải nói, cứ nôn nóng mà ầm ầm xông tới, cứ như thế thì tư bản của cả thiên hạ cũng không đủ cho hắn tiêu. Ra trận thân huynh đệ, chiến trường phụ tử binh, bây giờ là lúc bắt đầu tôi luyện bọn họ, nhưng lúc này bọn họ chỉ là tham gia trên danh nghĩa, tuyệt đối không thể mạo hiểm cho đi chỉ huy, nếu thất bại, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng. Nghĩ tới đây, ánh mắt rơi vào trên người Ôn Đại Hữu cùng ân Khai Sơn, Lý Uyên trầm giọng nói: "Đại Hữu, lần này hành quân quan hệ trọng đại, chúng ta binh mã không nhiều lắm, Kiến Thành, Thế Dân thì còn trẻ, lịch duyệt chưa đủ. Chuyện trong quân, cũng mong Đại Hữu đệ, Khai Sơn huynh chỉ điểm nhiều hơn…"

Ôn Đại Hữu, ân Khai Sơn đứng lên thi lễ, "Đường công có lệnh, chúng ta sẽ dốc cạn tâm lực".

Lý Uyên ánh mắt lại rơi vào trên người Lưu Hoằng Cơ, thành khẩn nói: "Lưu tướng quân dũng mãnh vô địch, thân là chủ tướng trận này, cũng mong chỉ điểm cho Kiến Thành, Thế Dân nhiều hơn".

Lưu Hoằng Cơ đứng lên nói: "Đường công quá khen rồi, Lưu mỗ sẽ làm hết sức".

Lý Uyên nhìn thấy ba người đối với hắn đều cung kính, cũng hơi yên tâm, lúc này mới nhìn về phía Lý Kiến Thành cùng Lý Thế Dân nói: "Kiến Thành, Thế Dân, hai con còn trẻ, không rành dẫn binh chinh chiến, tuy trên danh nghĩa là chánh phó Thống soái, nhưng trận này nhất định phải nghe theo Ôn tiên sinh chỉ huy, chi tiết cụ thể thì do ân tiên sinh định, nếu vi phạm quân kỷ, sẽ theo quân pháp xử trí".

Hắn nói không giận mà tự uy, Lý Thế Dân có chút bĩu môi, Lý Kiến Thành lại quỳ xuống nói: "Hài nhi cẩn tuân lời phụ thân, tất nghe theo mấy vị tiên sinh phân phó".

"Thế Dân, còn con?" Lý Uyên lo lắng hỏi.

Lý Thế Dân không thể làm gì khác hơn là nói theo: "Hài nhi chẳng những cẩn tuân lời phụ thân, còn phải nghe theo mấy vị tiên sinh phân phó, càng phải nghe theo đại ca phân phó".

Mọi người đều cười, không khí hơi chút khẩn trương đã được hóa giải. Lý Uyên đợi sau khi mọi người rời đi, lúc này mới đem hai còn vào phòng, cẩn thận dạn dò: "Kiến Thành, Thế Dân, việc này sự tình trọng đại, thậm chí quan hệ cơ hội đến Quan Trung, các con nhất định phải cẩn thận mà tiến hành, nhất định không thể vội vàng nóng nảy. Giờ phút này là lúc các con tạo uy tín, thành lập công danh, hy vọng các con tự thu xếp".

Lý Kiến Thành gật đầu vâng dạ, Lý Thế Dân cũng thu hồi vẻ mặt cười đùa, đột nhiên nói: "Cha, tỷ sao vẫn còn chưa trở lại, cha chẳng phải đã phái người đi thông báo rồi sao?"

Lý Uyên nhíu mày, "Đích xác có chút kỳ quái, Nguyên Cát nói Thải Ngọc không có trở về, ta chỉ có thể cho lão bộc lại đi thông báo, nhưng hiện tại lão bộc cũng không có tin tức, thật sự làm cho người ta lo lắng không thôi".

Lý Kiến Thành lo lắng nói: "Thải Ngọc, Sài Thiệu đều là trợ thủ tốt cho cha, cha hiện tại khởi sự, chỉ sợ tin tức rất nhanh sẽ tới Đông Đô, con chỉ sợ bọn họ còn chưa có rời đi, thì sẽ gặp họa sát thân!"

Lý Uyên lo lắng ưu tư, trong lúc nhất thời cũng nghĩ không ra phương pháp gì, Lý Thế Dân cau mày nói: "Cha, con sớm đã nói để tự mình đi rồi, nhưng cha cứ không cho" Lý Uyên phiền muộn mà khoát tay nói: "Đứa con gái bất hiếu này, ta cứ xem như không có đứa con gái này!" Text được lấy tại TruyệnFULL.vn

"Nhưng trừ Thải Ngọc, còn có những người khác…" Lý Kiến Thành lo lắng nói.

Lý Thế Dân đột nhiên nói: "Cha, sự tình hiện nay cấp bách, xin cho phép con cho Sử Vạn Bảo đi thông báo, nếu thật sự có chuyện, còn có thể viện thủ".

Lý Uyên than nhẹ một tiếng, "Hôm nay chỉ có thể làm như thế, Thế Dân, con lập tức đi làm đi".

Thượng Xuân môn, Hỉ Trữ môn đều là yếu đạo ngoại thành, tung hoành giao thoa. Cùng nội cung quan hệ không nhỏ, có trọng binh gác, phòng ngự rất có quy mô, đạo phỉ trong lúc cấp thiết tấn công không vào. Đợi khi Tiêu Bố Y dẫn binh sĩ dân chúng đi tới trợ giúp, tiếng hoan hô như sấm động.

Sớm có binh tướng thủ cửa thành đến xin chỉ thị, Hoàng Phủ Vô Dật không đem Tiêu Bố Y đặt ở trong mắt, nhưng trong mắt binh tướng, Đông Đô nguy cơ trước mắt mà có thể đứng ra chống cự đạo phỉ thì mới chân chính là tướng quân.

Tiêu Bố Y uy danh thật ra bọn họ cũng biết, nhưng Tiêu Bố Y sau khi vào Đông Đô như cầu vồng chợt hiện, rồi không thấy lộ diện, không khỏi làm cho bọn họ trong lòng thắc mắc. Nhưng lúc này khi nhìn thấy Tiêu Bố Y dẫn theo binh sĩ dân chúng đến trợ giúp, lại nghe nói đạo phỉ vào thành đã bị tiêu diệt, Tiêu Bố Y tự mình tru sát cự đạo Mạnh Nhượng, thì không khỏi rất là phấn chấn khâm phục. Sớm đã có binh tướng mời Tiêu Bố Y lên thành quan sát tình hình địch. Tiêu Bố Y leo lên đầu thành quan sát, chỉ thấy đạo phỉ bên ngoài mặc dù đông, nhưng lại cũng không có nhiều công cụ công thành, trong lòng cũng có chút an tâm, biết lần này bất quá chỉ là Ngõa Cương thử dò xét. Hắn khi trấn thủ Tương Dương, cũng đã cùng đám người Từ Thế Tích nghiên cứu qua phương pháp thủ thành, lúc này phân phó xuống, thật ra đạo lý cũng rõ ràng.

Trong ngoại thành hiện nay, hắn tính là lớn nhất, lại bởi vì vừa mới tự mình chống lại phỉ đạo, Tùy binh thủ thành cũng phục hắn.

Tiêu Bố Y tới Huy An môn, phát hiện nơi này phòng ngự lỏng lẻo nhất, ngay cả tường đất cũng có lỗ hổng, kỵ binh Mạnh Nhượng là từ nơi này trực tiếp sát nhập, vốn quá nửa là muốn lại từ nơi này xông ra, nhưng không ngờ lại chết trong tay Tiêu Bố Y.

Tiêu Bố Y phân phó dân chúng tạm thời đem đất đổ lấp lại, không cho ra vào, chỉ là để tạm hoãn nhất thời, lại cho binh sĩ tại thông đạo bố trí hàng rào chông sắt, phân phó mấy trăm binh sĩ canh gác, vạn nhất có gì nguy hiểm, đánh trống cảnh báo. Hắn cũng biết loại bố trí như vậy thật sự quá thô sơ, Đông Đô tất cả phòng bị đều tập trung ở nội thành, loại phòng bị này ngăn được nhất thời, ngăn không được một đời. Nhưng dân chúng đều biết đây là quan hệ đến tính mạng bản thân, nên đều ra sức đắp đất, mọi người đồng lòng, có thể dời cả núi Thái sơn, rất nhanh toàn bộ phân phó đã được hoàn thành.

Vô luận là binh sĩ, tướng lĩnh hay dân chúng đều nhìn về phía Tiêu Bố Y, Thư Triển Uy dành hỏi trước: "Tiêu Đại tướng quân, chúng ta hiện tại nên làm cái gì bây giờ?"

Hắn khi xưng hô Tiêu tướng quân lại thêm một chữ đại, không như vậy cũng không đủ để tỏ rõ sự tôn kính trong lòng. Đây cũng là Tiêu Bố Y còn trẻ, nếu không đã tôn xưng là Tiêu lão tướng quân rồi. Dọc theo đường đi hắn chỉ thấy Tiêu Bố Y chém giặc lợi hại, xử sự thong dong, phân phó quyết đoán, đã sớm bội phục sát đất, thầm nghĩ Đại tướng quân như vậy vì sao triều đình lại không dùng, nếu là Tiêu Đại tướng quân ra tay, ba vạn tinh binh Đông Đô làm sao mà tống táng vào tay tặc đạo được? Tranh danh đoạt lợi trên triều đình bọn họ không biết, nhưng Thư Triển Uy chỉ rõ ràng, nơi này có cha mẹ vợ con của hắn, nơi này có huynh đệ tỷ muội của hắn, Đông Đô không thể mất, hy vọng của Đông Đô ngay lúc này đều tập trung ở trên người Tiêu Bố Y!

Tiêu Bố Y nhìn thấy binh sĩ dân chúng phái trước tấp nập, liếc mắt nhìn qua, đầu phố cuối phố đều toàn là đầu người, trong lòng cảm khái, trầm giọng nói: "Các huynh đệ Đông Đô, mọi người đã khổ cực rồi".

Hắn không có hô hào khẩu hiệu gì, chỉ đơn giản một câu, dân chúng Đông Đô đã lệ nóng lưng tròng, như trời long đất nở trả lời: "Tiêu Đại tướng quân… mới khổ cực" Dân chúng ánh mắt rất sáng, người nào mà vào lúc Đông Đô cấp bách nhất đứng ra, bọn họ vĩnh viễn khắc ghi trong lòng.

Tiêu Bố Y rất ít khi làm cái trò diễn thuyết làm mê hoặc lòng người, trong lúc nhất thời không biết nói gì cho tốt, đợi khi âm thanh hạ xuống bớt, lúc này mới khẽ thở dài: "Hôm nay đạo phỉ…" Hắn lời còn chưa dứt, thì đã có binh sĩ ở phía ngoài nhất cao giọng gọi, "Tiêu Đại tướng quân, có quân tình khẩn cấp cần bẩm báo!"

Tiêu Bố Y hơi ngạc nhiên, thầm nghĩ mình lúc nào có quyền lợi lớn như vậy, binh sĩ lại hướng đến hắn mà bẩm báo quân tình? Dân chúng tự động tránh ra một con đường, có binh sĩ vội vàng chạy tới, quỳ một gối xuống nói: "Tiêu Đại tướng quân, Hồi Lạc Thương đã bị Ngõa Cương chiếm cứ! Binh sĩ khẩn cấp vào thành bẩm báo, ta tới nơi này thông báo cho Tiêu Đại tướng quân, xin tướng quân định đoạt!" Tiêu Bố Y âm thầm chợt lạnh, thầm nghĩ Ngõa Cương hôm nay thật sự thế không thể chống đỡ, Lý Mật này làm tất cả mọi chuyện nhìn như cấp bách, nhưng đều có tầng có lớp, tầng tầng ép sát, mình nếu không mượn binh của Đông Đô tiêu hao thế lực của hắn, thì hậu quả khó có thể gánh nổi.

Dân chúng xôn xao hẳn lên, Thư Triển Uy khẩn trương nói: "Đại tướng quân, đại sự không ổn rồi, Hồi Lạc Thương là mệnh mạch của Đông Đô, nơi này một khi mất, Đông Đô lương thực còn không đủ hơn tháng, làm sao có thể thủ? Xin Tiêu Đại tướng quân định đoạt!"

Hắn quỳ một gối xuống, ánh mắt tràn đầy tha thiết. Ở trong lòng hắn, Tiêu Bố Y đã là cứu tinh của Đông Đô, chỉ trông mong hắn có thể nghĩ ra một biện pháp.

Thư Triển Uy quỳ xuống, các binh sĩ cũng quỳ xuống theo: "Xin Tiêu Đại tướng quân định đoạt, cứu trợ Đông Đô!"

Tiếp theo binh sĩ chính là dân chúng rầm rầm quỳ xuống, hô lớn: "Xin Tiêu Đại tướng quân cứu Đông Đô!"

Tiêu Bố Y thầm nghĩ ta không phải là thần tiên, làm sao có thể biến ra được lương thực? Biết lúc này cần phải nói cái gì đó, trầm ngâm một lúc mới nói: "Lúc này việc cấp bách chính là bảo vệ Đông Đô, đoạt lại Hồi Lạc Thương…"

"Xin Tiêu tướng quân xuất binh đoạt lại Hồi Lạc Thương." Thư Triển Uy lớn tiếng nói.

Dân chúng binh sĩ đều hô theo: "Xin Tiêu tướng quân xuất binh đoạt lại Hồi Lạc Thương!" Thanh âm rợp trời rợp đất, rung động Đông Đô.

Tiêu Bố Y cười khổ nói: "Thật ra hôm nay ta thống lĩnh các người, đã là không hợp với quy củ của triều đình, nếu muốn lại xuất binh, ta chỉ sợ hữu tâm vô lực…"

Đột nhiên có một dân chúng nhảy dựng lên, đúng là tiểu nhịở trà lâu kia, hắn một đường đi theo, thời khắc này mới xông ra, trực tiếp chạy tới rồi quỳ xuống nói: "Tiêu tướng quân, Trương Tiểu Ngưu bất quá chỉ là hạng bỏ đi, người nhà bị đạo phỉ hại mệnh, biết sau khi đạo phỉ vào Đông Đô thì dân chúng sẽ khổ! Ta biết Trương Tiểu Ngưu lời không đáng gì, càng biết Tiêu tướng quân không thể xuất binh, quá nửa là bởi vì gian thần cản lối. Trương Tiểu Ngưu không có bản lãnh gì, chỉ có một cái đầu, một bầu nhiệt huyết. Chặt bỏ đi, mười tám năm sau lại là một trang hán tử! Hôm nay dám nói ra những lời này, lập tức chết cũng chấp nhận! Tiêu tướng quân, ta nguyện ý đi theo người kháng phỉ, cho dù dốc hết sức lực. Bây giờ ta sẽ đi quỳ gối trước nội thành cầu Việt vương cho Tiêu tướng quân lãnh binh, muốn chém muốn giết thì cũng mặc kệ".

Hắn sau khi nói xong những lời này, thì đứng lên, xoay người lao ra khỏi đám người, lại bị Tiêu Bố Y kéo lại.

Tiêu Bố Y ánh mắt sáng ngời, rưng rưng nói: "Muốn đi, ta và ngươi cùng đi!"

Hắn chỉ là bình thản nói một câu, Trương Tiểu Ngưu nghe được, nước mắt đã chảy xuống, nức nở nói: "Được, tạ ơn tướng quân!"

Dân chúng nghe được hai người đối đáp, không khỏi đổi sắc, tĩnh lặng một lát sau, Thư Triển Uy tiến lên hai bước thi lễ nói: "Hổ Nha Lang tướng Thư Triển Uy nguyện đi theo Tiêu Đại tướng quân thỉnh binh!"

"Tốt!" Tiêu Bố Y vỗ mạnh lên vai hắn, trầm giọng quát: "Đều là hán tử!" "Hổ Bí Lang tướng Quản Xuất Trần nguyện theo Tiêu Đại tướng quân đi trước thỉnh binh" Lại có một binh tướng đứng ra trầm giọng hô.

"Chiết Trùng Lang tướng Hàn Chấn nguyện đi theo!"

"Hùng Vũ Lang tướng Mộc Lương Hùng nguyện đi theo!"

"Đông Đô Thôi gia Thôi Vọng Tùng nguyện đi theo…" "Đông Đô Cao gia Cao Mộng Long nguyện đi theo…" "Long Phượng trà lâu Lý Quý nguyện đi theo…"

Trong lúc nhất thời đứng ra có tướng lĩnh, có binh sĩ, có sĩ tộc đại gia, càng có dân chúng tầm thường, dân chúng ở phương xa cũng hô to lên, "Dân chúng Đông Đô nguyện đi theo Tiêu tướng quân thỉnh binh!"

Tiếng hô của hàng vạn hàng nghàn người, rung động cả thiên địa, Tiêu Bố Y lệ nóng lưng tròng, cao giọng nói: "Tốt, chúng ta cũng nên đi thỉnh binh, sau đó đem Ngõa Cương đánh cho con bà nó hoa rơi nước chảy!"

Tiêu Bố Y một mình đi trước, dân chúng Đông Đô rầm rộ đi theo, kết thành một dòng thác mà ùa tới, không thể ngăn cản!