Con thuyền xuất hiện, Tiểu Linh Ngư chỉ còn là một bóng mờ đối với bọn Lý Địch.
Họ chú ý đến con thuyền, không ai buồn nhìn đến chàng nữa.
Tiểu Linh Ngư còn mong gì hơn, lập tức chàng chui vào bụi rậm, rồi dần dần di chuyển ra xa xa, tuy nhiên không xa lắm, để có thể theo dõi sự tình sắp diễn tiến mà chàng cho rằng sẽ gây thích thú bất ngờ cho chàng.
Huống chi chàng có gấp đi đây đi đó đâu, mà quanh quẩn mãi ở nơi này cũng được, thì tại sao chàng lại bỏ qua một sự tình đầy kỳ thú?
Chàng là con người hiếu động, gặp cảnh náo nhiệt là nhất định phải xem.
Và bây giờ thì chàng đã hiểu.
Bọn Lý Địch đến đây là vì có ước hẹn. Phàm khách giang hồ ước hẹn gặp gỡ nhau tại một chỗ nào đó, nếu không để thanh toán một đoạn ân oán tình cừu, thì để làm gì?
Con thuyền nhẹ chưa sát bờ, người trên thuyền đã phi thân xuống bờ.
Nhìn qua thân pháp của họ, Tiểu Linh ngư thừa hiểu họ là những tay rất khá.
Điều đó hẳn như vậy rồi, bởi nếu không là tay khá, thì khi nào họ dám chấp nhận một cuộc ước hẹn với mục đích dứt khoát những gì đọng lại giữa nhau trong thời gian qua?
Trong ba người đó, một có thân vóc cao lớn, một nhỏ thấp hơn, và người thứ ba có lưng ong, tay bé, thân vóc của người cuối cùng nói lên bản chất một nữ nhân, mà lại là một nữ nhân đang độ xuân thì.
Họ vận y phục đen, mặt bao lụa đen, vuông lụa bao có khoét hai lỗ nhỏ, đủ cho đôi mắt quan sát bên ngoài.
Mỗi người có cầm nơi tay một chiếc bao, lớn nhỏ bất đồng.
Tiểu Linh Ngư biết ngay, trong bao hẳn là vũ khí của họ.
Đến nơi ước hẹn, người ta có quyền mang vũ khí chứ, tại sao bọn này lại phải che dấu?
Giả như cánh địch không nói năng gì, gặp họ xuất thủ bất ngờ, thì họ làm sao có sẳn vũ khí trong tay để ứng phó?
Cả ba vừa đến bờ, thì bọn Kim Sư Lý Địch cũng chạy đến nơi.
Song phương dàn trận ngay, lực lượng rất đồng đều, mỗi bên ba người, song phương cùng nhìn nhau, mười hai con mắt đều bắn lửa.
Lý Địch cất tiếng trước:
- Có phải là Nhân Nghĩa Tam Hiệp đấy chăng?
Người cao lớn đáp:
- Chính là bọn tại hạ.
Lý Địch hừ một tiếng:
- Trong mấy lúc gần đây, những hàng hóa do bổn tiêu cục đảm trách hộ tống thường bị cướp đoạt. Những thành tích đó, có phải do các vị tạo nên hay chăng?
Người cao lớn điềm nhiên gật đầu:
- Đúng như vậy!
Lý Địch sôi giận:
- Song Sư tiêu cục từ bao giờ đến bây giờ, chưa hề xúc phạm đến các vị, tại sao các vị lại phá hoại sinh hoạt của tại hạ như thế chứ? Thử hỏi các vị có cừu thù chi với bổn tiêu cục?
Người cao lớn vẫn điềm nhiên:
- Không có sự gì chẳng do một nguyên nhân nào đó phát sanh. Các hạ cho là không thù, các hạ lầm đó! Thù, tuy không lớn lao gì, song cũng chẳng nhỏ lắm. Tuy nhiên, dù lớn, dù nhỏ, vẫn là một mối thù, mà thù thỉ phải báo phục, cái tập quán của giang hồ là vậy, lẽ nào các hạ còn thắc mắc?
Lý Địch cười gằn:
- Bao nhiêu lần hạ thủ, các vị vẫn thành công! Tại hạ đã tìm dấu vết của các vị khắp bốn phương trời, phí bao nhiêu ngày tháng, vẫn không truy ra hành tung của các vị. Đã ẩn nấp một nơi kín đáo, thiết tưởng các vị nên an thân toại hưởng những gì đã cướp được, cớ sao các vị còn ước hẹn gặp làm gì? Hối hận vì quá sợ mà định giao hoàn vật đã cướp đoạt, hay các vị đã chán sống rồi?
Người cao lớn trước sau không mất bình tĩnh, dù Lý Địch buông nhiều tiếng nhọn như mũi châm.
Y không đáp ngay câu hỏi, chỉ từ từ thốt, giọng hơi trầm:
- Triệu Toàn Hải và Lệ Phong cùng trúng độc, tin đó được truyền ra trên giang hồ, không ai không hay không biết. Tin đó cũng làm chấn động luôn Lưỡng Hà Liên Tiêu và Tam Tương Liên Tiêu. Tuy sanh mạng của cả hai không còn đáng ngại nữa, nhưng uy tín của hai tiêu cục dù sao cũng bị tổn thương phần nào.
Lý Địch biến sắc.
Lý Địch cười lạnh:
- Điều đó có liên quan gì đến Song Sư tiêu cục của bọn ta?
Người cao lớn lắc đầu:
- Nói như thế là sai! Điều đó liên quan trọng đại với quý tiêu cục, cho nên tại hạ thấy cần phải ước hội các vị tại đây.
Lý Địch hỏi:
- Các hạ thử giải thích xem sao!
Người cao lớn ung dung đáp:
- Lưỡng Hà Liên Tiêu và Tam Tương Liên Tiêu đã mất tín nhiệm trên giang hồ, thì dù muốn dù không, Song Sư tiêu cục cũng bị ảnh hưởng luôn. Thì cái việc áp tải số bạc của Đoàn Hiệp Phi ra quan ngoại, phải về ai đảm nhận, hẳn các vị cũng biết chứ!
Dừng lại một chút, y tiếp:
- Tuy nhiên, Đoàn Hiệp Phi không kêu gọi đến Song Sư tiêu cục, thì còn kêu gọi nơi đâu?
Tiểu Linh Ngư giật mình.
Cha con Lý Địch cũng giật mình. Lý Địch cố giữ sự trầm tịnh, gằn giọng hỏi:
- Biết như vậy rồi, sao các hạ không chờ đón dọc đường, cướp đoạt luôn số bạc đó, như đã làm nhiều lần trước, lại còn đến đây tìm bọn tại hạ làm gì?
Người cao lớn cười lạt:
- Chận? Cướp như mấy lần trước? Không, một bảo tiêu quan trọng như vậy, phải đòi hỏi lực lượng hộ tống quan trọng, và đương nhiên là có nhiều cao thủ giang hồ tiếp trợ các vị. Bọn tại hạ chỉ có ba người, làm sao dám ngăn chận một chuyến bảo tiêu vĩ đại như thế chứ?
Tử Diện Sư Lý Đình cười mỉa:
- Xem ra, các hạ cũng thức thời vụ đấy! Có như thế mới đáng mặt tuấn kiệt!
Bỗng người cao lớn quát lên:
- Ta đến đây để cảnh cáo các ngươi được biết chuyến bảo tiêu đó, nhất định không về tay Song Sư tiêu cục. Dù Lưỡng Hà tiêu cục không làm, dù Tam Tương tiêu cục từ chối, Song Sư tiêu cục của các ngươi cũng chẳng không hy vọng gì!
Y gặt bàn tay.
Chiếc bao rơi xuống đất, trong tay y một món vũ khí chớp ngời, vũ khí hình móc câu, đầu móc câu có một đóa hoa mai.
Hai người kia cũng làm một động tác như y, bao rơi xuống, vũ khí hiện ra, đồng hình thức nhưng thể lượng suýt soát tùy theo công lực của người sử dụng.
Kim Sư Lý Địch kêu lên thất thanh:
- Mai Hoa Câu!
Người cao lớn bĩu môi:
- Nhận được vũ khí của ta, kể ra các ngươi cũng có hạng lắm đó!
Lý Đình hừ lạnh:
- Hiện lộ vũ khí là không cần dấu diếm hành tung, cừu nhân của các ngươi truy nã các ngươi mà báo hận, họ sắp đến nơi, không vội lo lại gấp gì cao mặt chứ?
Người cao lớn cười nhẹ:
- Không, chẳng bao giờ khách giang hồ biết được là Mai Hoa Câu tái hiện giữa dòng đời.
Lý Đình cười hắc hắc:
- Dù sao, ít nhất cũng có bọn ta biết!
Người cao lớn lạnh lùng:
- Nhưng các ngươi chết gấp, các ngươi vĩnh viễn không còn kịp truyền bá cái tin Mai Hoa Câu tái hiện trên giang hồ.
Một người thốt xong, ba người cùng tiến tới. Họ tiến rất ung dung, song bước đi vững chắc, chứng tỏ họ quyết diệt phi thường.
Người nhỏ thấp chọn Lý Minh Sanh làm đối tượng.
Hắn có vẻ căm hờn Lý Minh Sanh lắm lắm, chừng như ngoài chủ ý của người cao lớn ra, hắn còn có mối thù riêng với Lý Minh Sanh.
Người có dáng dấp như nữ nhân tiếng thẳng đến Lý Đình.
Nàng có thân pháp nhẹ nhàng, huyền ảo như bóng ma, chiêu thức đưa ra lại vô cùng độc hại, mai hoa câu vun vút thoạt chém, thoạt đâm, thoạt móc, thoạt giật nhanh khôn tưởng.
Tử Diện Sư Lý Đình dù là tay lão luyện giang hồ, đối mặt trước một vũ khí ngoại môn, không thuộc thập bát ban thông dụng, chiêu thức lại tân kỳ, tối độc, không còn xoay trở vào đâu kịp nữa, bị bức dồn đến luống cuống cả đôi chân.
Dĩ nhiên người cao lớn áo đen và Kim Sư Lý Địch là cặp đối thủ then chốt của cuộc hẹn ước đêm nay.
Thân pháp và thủ pháp của họ trên hẳn hai cặp kia mấy bậc, mỗi chiêu thức đưa ra cuốn gió ào ào, áp lực có thể đánh bạt cả núi đồi.
Nhưng nhìn vào cuộc chiến, phải công nhận người cao lớn áo đen có phần trội hơn Lý Địch. Vũ công của y thâm hậu vô cùng, Mai Hoa Câu luôn luôn chận đón thanh đao của Lý Địch hết sức tài tình, lắm lúc Lý Địch phải luống cuống.
Cuộc đấu càng phút càng diễn tiến ác liệt, hình như song phương nhất định một còn một mất với nhau ngay tại đêm nay.
Nếu cuộc chiến như thế xảy ra trước đây một thời gian có lẽ Tiểu Linh Ngư còn thích thú mà theo dõi.
Hiện tại, chàng đã đạt đến mức khá cao trong võ thuật rồi, chàng có xem ra gì những trò trống của họ? Trước mắt chàng, họ làm một cuộc múa rối không hơn không kém, bất quá chàng hơi chú ý đến mấy chiêu thức của Mai Hoa Câu vũ khí lợi hại đối với chàng.
Phải, chàng khinh thường là phải bởi võ công của chàng luyện, là kết tụ tinh hoa võ thuật, tuy cái gốc còn liên quan đến các môn các phái đương thời, song so với từng môn phái một thì linh diệu ảo huyền gấp trăm gấp ngàn lần.
Bởi, võ công đó do năm bộ Óc tân kỳ sáng chế, độc đáo vô cùng. Họ sáng chế, do sự khuyến khích của một người nuôi tham vọng làm bá chủ vũ lâm, như vậy võ công đó phải là vô địch.
Tuy nhiên, dù không hứng thú Tiểu Linh Ngư vẫn nhìn, nhìn để tiêu khiển vậy thôi.
Trong sáu người, kẻ đáng thương hại nhất là Lý Minh Sanh. Hắn chỉ cầm cự được một lúc, rồi từ chiêu thứ bốn trở lên, đao pháp của hắn rối loạn thấy rõ.
Đường đao của hắn rất hở về thế thủ, nói gì đến thế công?
Trán hắn đẫm mồ hôi hạt to như hạt đậu, mồ hôi theo cử động của hắn rơi lả tả như sương lìa lá qua cơn gió thoảng.
Lý Minh Sanh không còn hồn vía nào nữa. Thanh đao đã bị khóa rồi, ngực hắn bày ra lồ lộ, đối phương chỉ cần tung tới một quyền, dù hắn không mất mạng, cũng phải bị tàn phế trọn đời.
Nhưng, người nhỏ thấp không hạ sát hắn, y chỉ đưa bàn tay tát hắn một phát khá mạnh, đồng thời trầm giọng thốt:
- Trả ngươi đó!
Lý Minh Sanh ngã nhào, lộn người một vòng chập choạng đứng lên, thất thanh kêu lên:
- Trả cho ta?
Người nhỏ thấp cười nhẹ:
- Mai Hoa Môn xử sự luôn phân minh, ân đáp ân, oán trả oán, thọ thế nào, đáp thế ấy không có gì lạ cả.
Lý Minh Sanh trố mắt:
- Nhưng ta... từ lúc nào...
Người nhỏ thấp hết to:
- Ngươi chết đến nơi rồi, ta cho ngươi biết cũng vô hại!
Mai Hoa Câu chớp lên phong trụ lượt thứ hai, thanh đao của Lý Minh Sanh vừa đưa qua.
Ngoặc thanh đao xuống thấp, người nhỏ thấp rút Mai Hoa Câu về, loang một vòng.
Đột nhiên, một bóng người từ xa lao vút đến đáp xuống trong vùng câu ảnh.
Soạt! Soạt! Soạt!
Ba tiếng vang lên, ba chiếc Mai Hoa Câu bị tung bổng lên không. Hai chiếc rơi xuống đất, còn một chiếc văng tuốt xuống sông.
Cả ba người áo đen bao mặt cảm thấy cánh tay chấn động mạnh. Họ vừa kinh hãi vừa ngơ ngác không rõ đối phương dùng chiêu thức gì đánh bay vũ khí của họ.
Cả ba cùng nhảy lùi lại, đúng lúc tại cục trường hiện ra một thiếu niên.
Thiếu niên mặt trắng như ngọc, vận chiếc áo dài mỏng, tà áo phất phơ tạo cho con người có dáng dấp phiêu nhiên dật lạc vô cùng.
Thiếu niên mảnh mai ẻo lã như gái, tưởng chừng một ngọn gió nhẹ phớt qua cũng đủ làm cho hắn ngã, con người như thế lại có một mảnh lực vô cùng thâm hậu, chỉ thi triển một thủ pháp kín đáo nhẹ nhàng cũng đủ đánh bay ba chiếc Mai Hoa Câu, thật trên chỗ tưởng tượng của ba người áo đen bao mặt.
Nhưng, người kinh ngạc hơn hết không phải là ba tay sử dụng Mai Hoa Câu, mà chính là Tiểu Linh Ngư.
Chàng đã nhận ra thiếu niên đó là ai rồi.
Hắn chính là Giang Ngọc Lang, con trai của Giang Nam đại hiệp Giang Biệt Hạc!
Giang Ngọc Lang?
Chàng không lấy làm lạ về chỗ hắn có mặt tại đây, trong giờ phút này, kịp thời kịp lúc viện trợ bọn Lý Địch, vì đã có mặt Lý Minh Sanh, và rất có thể hắn đến đây do sự yêu cầu của cha con Lý Địch hoặc giả hắn tình nguyện theo bạn trong cuộc hội ước này.
Chàng lấy làm lạ về thân pháp và thủ pháp của hắn. Hắn tịnh tiến đến mức độ ấy à?
Giang Biệt Hạc đã truyền tất cả công phu tuyệt học cho hắn?
Chắc là không rồi, bởi nếu hắn thành tâm thụ huấn với phụ thân hắn thì trước kia hắn đâu quá đổi tầm thường?
Tiểu Linh Ngư không cần suy nghĩ lâu hơn để biết lý do tiến bộ của hắn.
Nhặt được bí lục võ công trong địa cung, cả hai cùng xem, tuy sau đó chàng làm rơi quyển sách trên dòng Trường Giang, cả hai vẫn còn nhớ những điều ghi chép của năm vị tiền bối.
Cùng nhớ như nhau, nhưng thành quả của mỗi người mỗi khác, bởi sự thông minh của mỗi người mỗi khác, và cái điểm dị đồng giữa hai người, là kẻ nhớ ít người nhớ nhiều, kẻ nhớ sơ lượt, người nhớ trọn vẹn.
Dù sao thì Giang Ngọc Lang cũng là một tay khá, nếu hắn không so bì được với Tiểu Linh Ngư thì ít ra hắn cũng vượt bậc đối với bọn thanh thiếu niên trong lứa tuổi của hắn.
Nhớ bao nhiêu, hắn tập luyện bao nhiêu, về võ công hắn dụng tâm rất kỹ, bởi hắn quyết kế thừa cái danh đại hiệp của cha hắn, thì đương nhiên hắn phải giữ vững tinh thần cầu tiến.
Đồng thời gian cầu tiến về tài, hắn cũng cầu tiến luôn về trí, có điều cái trí của hắn lại thay vì hướng về đường chánh thì hắn lại chuyển qua nẻo tà.
Hai năm qua, Tiểu Linh Ngư thu hoạch kết quả như thế nào thì hắn cũng thu được kết quả như chàng.
Dù mức độ thành tựu của hắn không bằng mức độ của Tiểu Linh Ngư, sự thật thành tựu của hắn cũng đáng kể lắm.
Hắn được cái lợi hơn Tiểu Linh Ngư trong hai năm qua là cơm sẵn có mà ăn, y phục sẵn mà mặc, lại được an toàn dưới bóng cha, lại được có mái nhà ẩn náu, không sợ ai quấy rầy, không sợ dầm sương, phơi nắng, tắm gió, đội mưa, nằm đường, ngủ chợ.
Hắn không bị phân tâm vì những nhu cầu sinh hoạt.
Trong khi đó thì Tiểu Linh Ngư vẫn cơ khổ, lênh đênh, vẫn vào nguy ra tử, học bất thường, tập đứt đoạn.
Thì cái thông minh của người này, bù lại sự thong thả của kẻ kia.
Hắn xuất hiện trong lúc này, có khác nào một cứu tinh của bọn Lý Địch?
Đòn cận chiến cuộc với sự có mặt của hắn, nghiên hẳn về Lý Địch?
Một bên mừng rỡ thì bên kia phải tức uất.
Phe áo đen cùng hừ lên mấy tiếng, rồi người cao lớn hét vang:
- Thì ra sự ước hẹn hôm nay là cạm bẫy do các ngươi đặt sẳn để đưa bọn ta vào tròng? Các ngươi quên mất tác phong hào hiệp rồi phải không? Các ngươi xuất hiện đủ số, để dần dần từ dưới đất chui lên từng người như một con trùng, con dế, tạo thành số đông, lấn át số ít?
Lý Địch cười lớn:
- Đừng nóng, bằng hữu ạ! Chẳng lẽ thân vóc của bằng hữu thế đó lại ngán một người ẻo lã hơn một thiếu nữ mang bệnh trầm kha? Bằng hữu xem kìa, dù hắn có giúp ta, liệu hắn sẽ mang lại kết quả nào chứ?
Chừng như muốn rút lui, người cao lớn khẽ dịch chân, nhưng Giang Ngọc Lang nhanh chân, đảo bộ chận y, điểm một nụ cười gian hiểm, thốt:
- Mọi ý định đều muộn rồi các vị Ơi! Kể cả ý định tẩu thoát! Bây giờ chỉ còn có cách là giao đấu! Sự giao đấu sẽ giải quyết những gì chúng ta cần giải quyết, đó là biện pháp duy nhất! Dù sao thì các vị cũng nên rộng lượng cho phép tại hạ lãnh giáo ít nhiều chứ? Chẳng lẽ tại hạ đến đây rồi, lại mang niềm thất vọng mà trở về?
Người cao lớn trầm giọng:
- Bọn ta với ngươi có thù oán gì với nhau, mà ngươi đòi giao đấu? Thực sự ngươi muốn gì?
Giang Ngọc Lang điềm nhiên:
- Giả như có một cuộc giao đấu chẳng phải nhất thiết là có thù với oán với nhau mới có lý do động thủ trong cuộc tranh chấp hôm nay giữa song phương, nếu có một bên nào là bằng hữu của tại hạ, là tại hạ có lý do can thiệp rồi! Chứ nếu không thì, chẳng hóa ra kết tình bằng hữu với nhau là để chia quyền, hưởng lợi, chứ không phải là hoạn nạn tương cừu, sanh tử cộng đồng sao?...
Hắn dừng lại một chút, đoạn tiếp:
- Còn như các hạ hỏi, tại hạ muốn gì? Tại hạ chỉ muốn xem gương mặt của cái vị tiểu cô nương kia! Đã là một thiếu nữ, có một gương mặt thì nên để cho người trong thiên hạ nhìn, ngắm chứ? Sao lại bao kín như thế kia? Hay là quá xấu xí chẳng dám chường ra giữa dòng đời?
Người nhỏ thấp sôi giận, quát to lên, đồng thời cử quyền đánh tới.
Bây giờ thì bắt buộc y phải dùng quyền pháp, chứ vũ khí đã bị đánh bay từ lâu rồi.
Gã cũng khá về quyền pháp, Lý Minh Sanh còn lâu lắm mới là đối thủ của gã.
Song, đối với Giang Ngọc Lang, thì gã chỉ là một kẻ vô dụng, không mong giở thói gì được.
Cánh tay của gã vừa vung lên, cổ tay của gã đã bị Giang Ngọc Lang nắm chặt.
Giang Ngọc Lang cười nhẹ một tiếng, bàn tay của hắn gặc khẽ, gã nhỏ thấp như quả cầu, bắn đi rất xa khỏi bờ sông, rơi luôn xuống nước.
Đoạn, hắn trầm giọng, tiếp:
- Thế ra, các vị không ưng thuận cho tại hạ xem mặt vị cô nương kia! Các vị không bằng lòng thì tại hạ bắt buộc phải phí chút công!
Hắn lại cười lớn, giọng cười ẩn ước cái ý khinh thường.
Hắn lướt nhanh qua mặt người cao lớn, nhẹ như làn gió phớt, mắt chưa tròn cái nháy là hắn đã đến cạnh thiếu nữ rồi.
Dĩ nhiên, thiếu nữ không thể thụ động, Giang Ngọc Lang vừa nhích thân hình, nàng cũng đã nhích cánh tay.
Giang Ngọc Lang tới nơi, là tay quyền của nàng đã đi trọn đà.
Không rõ Giang Ngọc Lang sử dụng một thủ pháp như thế nào, hai bàn tay đẹp đã nằm gọn trong tay hắn.
Lập tức, nàng nhích động đôi chân, định tung song phi cước, vừa công đối phương, vừa thừa thế rút tay ra khỏi sự kềm tỏa của hắn.
Vô ích nốt, nàng nghe nhói ở gối, đôi chân như bị tê dại hẳn.
Giang Ngọc Lang cười hì hì:
- Miễn là cô nương đừng quá xấu xí làm cho tại hạ thất vọng thôi, chứ một vài quyền, một vài cước, tại hạ chẳng hề chấp nhứt!
Thiếu nữ gằn giọng:
- Buông! Buông tay ra!
Tự nhiên, Giang Ngọc Lang khi nào lại chịu buông? Chẳng những không buông, hắn còn đưa tay kia lên phất nhẹ một phát.
Thiếu nữ cấp tốc ngửa mặt về phía hậu, song chậm mất một giây, mảnh lụa che mặt đã bị Giang Ngọc Lang phất tay, bay ngược lên đầu, bày ra mặt thật.
Đôi mắt của nàng chớp sáng lên dưới ánh sao mờ, đôi mắt sáng hơn một ngọn đèn khêu tỏ, trong ánh sáng đó có tia lửa căm hờn.
Tiểu Linh Ngư suýt kêu to lên khi trông thấy gương mặt thật của nàng.
Trời! Có thể như thế được sao? Thế này thì hóa công khéo bày trò tấu xảo ly kỳ!
Nàng là Hải Hồng Châu, đóa hoa tươi của Hải Gia Ban, viên báu nam châm thu hút khán giả bốn phương trời, thu hút luôn cái ăn uống cho ban hát của họ Hải!
-- Oo-- Giang Ngọc Lang cười lớn:
- Hay quá! Hay quá! Đẹp tuyệt! Đẹp tuyệt! Thảo nào mà chẳng che dấu mặt mày!
Lý Minh Sanh kêu to:
- Nàng! Lại chính là nàng! Thì ra là nàng!
Giang Ngọc Lang lấy làm lạ:
- Người anh em nhận ra nàng?
Lý Minh Sanh gật đầu:
- Nàng là cô gái trong ban hát độ nọ, Bạch Lăng Tiêu đại ca chết vì nàng, còn tên lùn kia chắc chắn là kẻ đã bị ta tát tay lúc đó! Thảo nào chúng chẳng hẹn ta đến đấy để báo thù!
Giang Ngọc Lang cười lớn:
- Như vậy càng hay hơn nữa! Mai Hoa Môn làm cái việc bán cười nuôi sống, tuy tiếng là tránh cừu thù mà cải dạng ẩn danh, song kể ra cũng khá khen cho các ngươi dám quên sĩ diện chen mình vào giới đê hèn!
Một, đã bị bại lộ rồi. Một nữa, cũng đã bị bại lộ rồi, thì người cao lớn còn dấu hành tung làm gì nữa? Y đưa tay giật phắt vuông lục che mặt, lộ chân tướng trước mặt đối phương.
Hải Tứ Gia! Dĩ nhiên y là Hải Tứ Gia.
Y nghiến răng, nhìn sững Giang Ngọc Lang:
- Buông nó ra ngay!
Giang Ngọc Lang cười mỉa:
- Buông nàng ra, có gì khó khăn đâu? Nhưng ta muốn hỏi ngươi, hôm đó kẻ nào xuất thủ đánh chết Bạch Lãng Tiêu đại ca của ta? Hiện tại hắn ở phương trời nào?
Hải Hồng Châu cao giọng:
- Ngươi muốn tìm người đó? Hừ! Đừng nuôi mộng!
Giang Ngọc Lang nhếch mép:
- Ạ! Nuôi mộng?
Hắn bóp mạnh tay một tý. Đau quá, Hải Hồng Châu nhăn mặt, muốn rơi lệ, song nàng cố nhấn mạnh:
- Tìm người đó? Ngươi có tư cách gì muốn gặp người đó chứ? Thứ người như ngươi chưa hẳn đã đáng làm kẻ tùy sai cho vị đó, đừng mong gặp vô ích!
Nàng còn nói nữa, nhưng chỉ lí nhí trong miệng, tiếng nói không thoát được ra ngoài, vì Giang Ngọc Lang đã bóp mạnh tay nàng hơn, nàng đau quá, nàng chống lại cái đau không còn nói rõ được.
Hải Tứ Gia thấy hắn hành hạ con gái một cách thô bỉ quá, dằn cơn giận không được, vội cử tay quyền cứng như sắt đánh tới.
Vì Giang Ngọc Lang quay lưng lại, nên y nhắm vào phía hậu của hắn công tới.
Đến lúc này mới nhận thấy võ công của Giang Ngọc Lang đáng kể lắm. Hắn không quay đầu lại, thân hình bất động, hắn chỉ hở cánh tay ra một tý, tay quyền của Hải Tứ Gia bay qua, lọt dưới kẽ nách của hắn, hắn khép tay lại liền.
Hắn khép như thế nào mà Hải Tứ Gia lại đứng lặng người, không còn động đậy gì được nữa.
Hắn ép mạnh cánh tay từ từ, Hải Tứ Gia lại nghe chừng như xương tay của mình vỡ ra từng mảnh vụn.
Lăn lộn trên giang hồ từ thuở niên thiếu, Hải Tứ Gia đã tạo cho mình một thanh danh khá quan trọng, dù sao y cũng là một nhân vật nổi tiếng một thời, thế mà giờ đây y bó tay trước một Giang Ngọc Lang, một điểm võ công cũng không còn hy vọng gì thi triển.
Bất giác Hải Tứ Gia thở dài:
- Đành...! Thế là hết!
Đột nhiên, một giọng thê thảm não nùng vang lên văng vẳng, như từ âm cảnh vọng về:
- Huyệt Thần Khu của ta đau quá! Giang Ngọc Lang! Giang Ngọc Lang! Giang Ngọc Lang! Đền mạng cho ta!
Giọng thê thảm đó nghe ra không phải là giọng người, nó giống như ma rên quỷ gọi, nó rờn rợn, lạnh lùng, nó phiêu phiêu phưởng phưởng, nó như vướng vít trong không giang, nói theo gió đưa đến cục trường, nhưng rồi cứ quanh quẩn mãi tại đây, không tan biến.
Tiếp theo đó, một bóng người từ từ rời khỏi bụi cỏ rậm bên bờ sông, tà tà lướt nhẹ tới, như chập chờn, như dật dờ, chân không chấm đất.
Dưới ánh sao mờ mờ, bóng đó lại xãa tóc dài phủ lưng, phủ mặt, thân hình bùn đất bám đầy, bảy phần giống quỷ, còn lại ba phần cũng không giống người.
Gió thoảng qua, bóng đó lướt tới, gió ngừng, bóng đó ngừng, chốc chốc lại rên hừ hừ, than văng vẳng, vừa rên vừa than, lại vừa gọi Giang Ngọc Lang đền mạng.
Dù ai không tin trên đời này có quỷ, trông thấy bóng đó cũng phải cho là quỷ hiện ra. Dù ai có can trường đến đâu, trông thấy bóng đó hiện trong đêm vắng sao mờ, cũng phải rợn người.
Ai sao thì không rõ, chứ Giang Ngọc Lang chính là người được bóng đó kêu gọi, hắn mọc ốc khắp người, thân hắn cóng lạnh, nhưng trán hắn lấm tấm mồ hôi, lưng hắn ướt mồ hôi, mặt hắn xanh rờn.
Hắn lấp bấp:
- Ngươi... Ngươi là ai? Là quỷ hay là người?
Tiểu Linh Ngư, phải, bóng đó dĩ nhiên là Tiểu Linh Ngư, cười ken két, tiếng cười của chàng ghê rợn quá. Hai hàm răng nghiến xay như đá, kêu lạnh lùng, chàng thốt, tiếng nói của chàng cũng ken két như tiếng cười:
- Ta là ai? Ta là quỷ? Ta là người? Hắc Hắc! Hỡi tên ác độc lòng đen kia, ta với ngươi có oán thù gì, ta với ngươi có tranh tiền giành bạc, cướp thế đoạt quyền gì mà ngươi nỡ hạ độc thủ với ta tại Tửu Quán Ngũ Hồ Xuân? Hắc hắc! Ta chết vì ngươi, hôm nay, ngươi phải chết vì ta! Giang Ngọc Lang! Giang Ngọc Lang! Đền mạng cho ta!
Giang Ngọc Lang buông tay ra thụt lùi lại mấy bước, run run giọng:
- Ngươi... Ngươi...
Đúng ra, hắn không là con người có thể tin tưởng được trên đời này có quỷ, nhưng trong hiện tại, hắn không tin cũng phải tin vì chỉ có hắn mới biết được mình điểm vào huyệt Thần Khu của tên hỏa đầu trong tửu quán Ngũ Hồ Xuân, mà kẻ bị điểm trúng huyệt đó, cầm chắc là đi đời.
Và bây giờ cái tên tiểu công trong nhà bếp của tửu quán Ngũ Hồ Xuân còn đó!
Tên tiểu công, hay hồn ma bóng quỷ của tên tiểu công?
Có bản lĩnh cao, người chỉ đấu với người, chứ người đem võ công đấu với quỷ, với ma, thì đâu thể nào được?
Huống chi, Giang Ngọc Lang đã mất tinh thần?
Hắn quay nhanh mình, phóng chân chạy đi! Hắn chạy rồi, bọn kia cũng chạy luôn.
Tiểu Linh Ngư đứng nguyên tại chỗ, nhìn theo bóng Giang Ngọc Lang lẩm nhẩm:
- Ta đâu có ý muốn giết ngươi? Không, chẳng bao giờ ta muốn giết ngươi, tại ngươi quá sợ đó thôi!
Hải Hồng Châu không chậm mất một giây, Giang Ngọc Lang vừa tháo chạy là nàng đã vọt mình tới cạnh Tiểu Linh Ngư rồi.
Nàng run giọng thốt:
- Tiểu ngốc! Ta biết thế nào cũng có lúc gặp lại ngươi! Ta biết thế nào...
Tiểu Linh Ngư vẫn với nụ cười ken két như quỷ nghiến răng, cất tiếng chận nàng:
- Ai là Tiểu ngốc của nàng? Ta là quỷ, ta là một oan hồn...
Hải Hồng Châu nhào tới, Tiểu Linh Ngư thụt lùi, với cái dáng phiêu phiêu phưởng phưởng, nhưng có phần nhanh hơn lúc đến, chàng lùi độ vài trượng đường, bổng bay vút lên không, nghiên mình vọt ra bờ sông, rơi ùm xuống nước.
Chàng nhoi mấy lượt, đạp nước lấy đà dạt ra giữa, theo dòng sông trôi đi.
Hải Hồng Châu vọt mình theo đến bờ sông, đứng sững tại đó vừa gào vừa khóc:
- Ngươi không muốn hội diện với ta! Ngươi muốn thế sao còn trở lại đây làm gì?
Đã trở lại đây sao còn ra mặt làm gì cho ta thấy ngươi. Nếu ngươi vì ta mà ra mặt, tại sao thấy ta rồi ngươi lại thoát đi? Tại sao hở? Tại sao? Trời! Ngươi tàn nhẫn! Ngươi tàn nhẫn lắm!
Hải Tứ Gia ngẩng mặt nhìn lên nền không điểm sáng sao trời, thở dài:
- Tại sao? Con hỏi tại sao? Con còn hỏi nữa sao? Trên đời có biết bao sự việc, hở con? Có việc trong sở liệu của mình, cũng có việc ngoài sở liệu của mình, con ạ! Cha từng bảo với con, hắn không thuộc thành phần của mình đâu! Con đừng mơ hoài, vô ích con ạ! Quên đi, nếu con không muốn khổ muôn đời.
Đêm xuống, xuống mãi, canh về khuya, khuya lắm rồi.
Nằm trên mặt nước, mặc cho dòng sông lôi cuốn, Tiểu Linh Ngư duỗi thẳng tay chân, thoải mái vô cùng. Nằm trên dòng nước giá lạnh, chàng nghe mát mẻ quá, êm dịu quá, không khác nào chàng nằm trên nệm có gió lành ve vuốt.
Chàng đã trông thấy những người mà chàng hằng mong gặp lại, nhưng hiện tại họ đã hoàn toàn biến đổi, họ biến đổi một cách kỳ lạ, làm chàng khó hiểu vô cùng.
Tuy lấy làm lạ, song chàng cần gì phải hỏi lý do?
Xưa nay, chàng không quen tánh hỏi lai lịch của ai cả, hiểu thì tốt, không hiểu cũng chẳng sao, nếu cần thì tự chàng tìm hiểu. Gặp lại họ như vậy kể ra cũng đủ lắm rồi, còn tha thiết luyến lưu bên nhau chi cho lâu dài hơn nữa?
Chàng đi ngay, tránh mặt họ ngay, bởi chàng nghĩ càng nấn ná lại lâu chừng nào thì cuộc gặp gỡ này không còn cái thú của nó.
Cái thú của cuộc kỳ ngộ này không phải riêng bọn Hải Gia Bang mang đến cho chàng, mà kể cả bọn Kim Sư Lý Địch. Bọn Hải Gia Bang biến đổi đã đành, bọn Kim Sư Lý Địch cũng biến đổi luôn, mà Giang Ngọc Lang cũng biến đổi nốt.
Thì ra, hai năm xa cách, hai năm thương hải tang điền, tất cả đều mang bộ mặt mới, chính nàng cũng có bộ mặt mới. Mặt thì mới, còn lòng? Dĩ nhiên cũng mới luôn.
Kẻ ác thì càng ngày càng ác, ác hơn xưa, kẻ gian ngoan cũng không tránh được luật tiến hóa theo nhịp thời gian, nhưng tiến hóa về phương diện sắc sảo, thâm trầm.
Mà người si tình cũng si nặng hơn ngày trước.
Riêng chàng, cuộc gặp gỡ đêm nay đã giải tỏa rất nhiều thắc mắc cho chàng, cởi mở nhiều nghi vấn cho chàng. Những gì chàng suy đoán, chàng chờ một chứng minh, thì đêm nay sự chứng minh đó đột nhiên đến với chàng, đến như có một nhiệm mầu phục vụ bên cạnh chàng, tìm mọi cơ hội để thỏa mãn những hiếu kỳ của chàng.
Chàng không còn ngờ gì nữa, tên bạch diện thư sinh đứng cạnh Thiết Vô Song tại Tửu Quán Ngũ Hồ Xuân ngày nào, quả thật có cấu kết với Giang Ngọc Lang, mà Giang Ngọc Lang thì hẳn nhiên là người trong ban tham mưu của Song Sư tiêu cục.
Biết được như vậy rồi, chàng không còn lấy làm lạ là tại sao Triệu Toàn Hải và Lệ Phong ngộ độc.
Biết được như vậy rồi, chàng phải biết luôn chính thiếu niên mặt trắng bỏ chất độc vào rượu cho hai vị Tổng tiêu đầu của Tam Tương và Lưỡng Hà Liên Tiêu.
Chàng chưa kịp thích thú với sự khám phá của mình, bỗng có mấy chiếc sào quẹt lên mình chàng.
Chàng giật mình nhưng liền trấn định tinh thần, thầm nghĩ:
- Chắc có kẻ nào đó cho là ta chết đuối, chết trôi nên định vớt lên thuyền chứ gì?
Chàng cười với ý nghĩ đó, nhắm mắt lại liền.
Những chiếc sào đó khều, móc kéo chàng vào mạn thuyền, rồi vực lên khoang.
Một người đưa tay sờ vào ngực chàng, cười thành tiếng:
- Tiểu tử này có số sống lâu đấy, nên mới gặp bọn mình. Hắn chưa chết các anh em ơi.
Tất cả đều bu quanh, làm mọi phương pháp cứu cấp.
Một người mang đến bát nước nóng đổ vào miệng chàng, vài người khác co duỗi tay chân chàng. Họ không cần xốc nước cho chàng, bởi họ thấy chưa đến đổi nào, bất quá chàng vừa ngất thôi.
Đột nhiên có giọng nói sang sảng vang lên:
- Cứu ai đó vậy? Mang vào đây cho ta xem nào!
Tiểu Linh Ngư vẫn nhắm mắt. Chàng nghe mấy người đó mỗi người một tay, bế chàng vào khoang trong.
Ánh sáng bên trong làm chói mắt chàng, mặc dù chàng vẫn nhắm kín.
Người có âm thanh sang sảng tiếp hỏi:
- Chết hay còn sống?
Tiểu Linh Ngư không để cho bọn người kia đáp, chàng vừa mở mắt vừa đáp nhanh:
- Chưa chết!
Chàng thấy một đại hán trước mặt mình.
Đại hán đưa ngón tay thô lớn chỉ vào chàng:
- Chưa chết sao lại giả chết?
Tiểu Linh Ngư kịp phát hiện ra đại hán đó có bộ ngực quá cao, hông thì eo nhỏ, dù mày rậm mắt to, song cái vẻ dể nhìn, vẻ của một nữ nhân.
Đại hán đó thật sự là một nữ nhân. Nếu có một nhiệm mầu nào thu gọn thân hình y thì y sẽ biến thành một mỹ nhân, chỉ vì y to lớn quá, to hơn bất cứ một nữ nhân nào, nên những nét đẹp phải bị mài dũa bớt gần như mất hẳn.
Tiểu Linh Ngư cười nhẹ:
- Ta sống, mà ta giả chết cũng không lạ gì. Có lạ chăng là thân phận nữ nhân lại giả làm nam nhân, tại sao ngươi không hỏi điều đó?
Đại cô nương trừng mắt:
- Ngươi biết ta là ai không, mà dám buông giọng ngông cuồng?
Tiểu Linh Ngư bình tĩnh vô cùng:
- Dù ngươi là ai, dù ngươi là nam hay nữ, ta chỉ biết ngươi là một con người. Nếu ngươi là một con người phái nữ, chắc ngươi cũng phải nhớ là đến lứa tuổi như thế này mà vẫn chưa có ma nào dám rước làm vợ. Đã vậy, ngươi nuôi mãi tánh hung hăng, ngươi không sợ ế duyên đến trọn đời à?
Chàng nói rất nhỏ, chàng cố giữ giọng tự nhiên, cố bỏ tánh nam khôi hài của hai năm về trước, song bẩm tính trời sanh, có bỏ thế nào cũng vẫn còn phảng phất, huống chi hiện tại chàng lại muốn khôi hài một tí?
Dĩ nhiên tánh cũ dể phục hồi, và cũng nhờ vậy mà sự châm biếm của chàng bớt đi phần chua chát. Bất quá chàng nói để nghe cho vui, chứ chẳng có ý sâu sắc gì.
Tuy nhiên, đại cô nương không tránh khỏi nổi trận lôi đình. Ai ở trong trường hợp nàng lại không nổi trận lôi đình? Một thiếu nữ, quá lứa lở thì, hờn duyên tủi phận là lẽ đương nhiên, nhưng để cho người ta hờn thầm tủi trộm, đừng bao giờ nói đến việc đó với người ta, nói đến lạ chạm nặng với tự ái của người ta. Bảo sao người ta không nổi trận lôi đình?
Đại cô nương vỗ bàn rầm một tiếng:
- Ngươi dám buông giọng đó với ta à?
Bọn người mang Tiểu Linh Ngư vào, còn đứng đó, thấy thế biến sắc mặt. Một vài kẻ lo sợ thay cho chàng, họ lấy tay bấm bấm vào lưng chàng như bảo chàng nên dè dặt lời nói một chút.
Chàng có bao giờ chịu nghe theo họ? Vả lại chàng sợ gì?
Chàng cười lớn:
- Tại sao ta không dám chứ? Đối với các ngươi, một con người thật sự, không bao giờ ta biết sợ cả...
Chàng muốn tiếp theo, là chàng chỉ sợ loài ma quỷ, nhưng chàng chưa kịp dứt câu cho tròn ý, một thiếu niên hiện diện, bỗng cười lên thành tiếng:
- Người trước mặt ngươi đó là ái nữ của Đoàn lão gia, giang hồ xưng là Nữ Mạnh Thường, chắc ngươi cũng từng nghe nói đến chứ? Đừng ăn nói ngông cuồng mà mắc tội đấy!
Hỏi chàng như vậy, là mặc nhiên nhìn nhận chàng thuộc giới giang hồ. Tức nhiên họ tưởng chàng phải hiểu lắm việc xảy ra trên giang hồ. Chàng bĩu môi:
- Đoàn lão gia? Ở đâu? Làm gì?
Thiếu niên tiếp nói:
- Hiệp Phi, thỉnh thoảng có nhờ một vài tiêu cục tải hàng hóa từ Trung Thổ ra Quan Ngoại, tù Quan Ngoại về Trung Thổ. Đoàn Hiệp Phi là một đại phú thương ở vùng này.
Tiểu Linh Ngư thoáng kinh ngạc, song chàng lờ đi, chàng phớt tĩnh hỏi như người chẳng quan thiết gì đến sự việc:
- Ạ! Ái nữ của Đoàn lão gia? Người có một số bạc to lớn đã nhờ tiêu cục hộ tống ra Quan Ngoại vừa rồi?
Đại cô nương cau mày:
- Sao ngươi rõ?
Tiểu Linh Ngư không đáp, chỉ hỉnh mũi ngửi ngửi trong không gian, đoạn hỏi tiếp:
- Bao nhiêu dược liệu này, có phải từ Quan Ngoại tải về đây không?
Nữ Mạnh Thường mở to đôi mắt:
- Sao ngươi rõ?
Tiểu Linh Ngư cười nhẹ:
- Tại sao ta rõ? Trên đời này có việc gì mà ta chẳng rõ? Chẳng những ta biết thuyền này tải toàn dược liệu, ta lại còn biết từng dược liệu nữa kia. Đây, ta kể một vài món cho ngươi nghe:
nhân sâm này, lộc giác này, ngũ gia tử này.. Chàng kể một dọc nhiều tên khác nữa, chàng kể vanh vách như chính chàng đã làm cái việc kiểm soát lúc chuyển dược liệu xuống thuyền.
Có ai biết được chàng mới ngần ấy tuổi mà đã hiểu qua tất cả mặt thuốc trên đời?
Biết mặt, biết tên là một sự dễ dàng, chí như ngửi hơi mà biết được vị thuốc đó tên gì, thì trên đời này chẳng phải tất cả y sư đều làm nổi, huống chi một người chưa từng bắt mạch, xem bệnh?
Nhưng, Tiểu Linh Ngư lại làm được.
Vì chàng có đặc điểm đó, nên những người trong thuyền đều thán phục vô cùng.
Nếu những người đó biết là chàng xuất thân từ Ác Nhân Cốc, thì họ không đến đổi quá khiếp hãi trước kiến thức của chàng, bởi Ác Nhân Cốc là lò đào tạo những kẻ giết người, mà giết người thì phải có kỷ thuật, trong các kỷ thuật có cả cái thuật hạ độc dược.
Đương nhiên, Tiểu Linh Ngư có học qua kỷ thuật đó, và học kỷ thuật giết người, tất cũng phải học luôn thuật cứu người.
Do đó, chàng hiểu hầu hết các mặt thuốc, các hương vị dược thảo.
Về điểm này thì Vạn Xuân Lưu đã chỉ dẫn chàng rất kỹ.
Đã biết mặt thuốc, biết hiệu năng của mỗi dược thảo, là có am tường ít nhiều y thuật rồi.
Ai ai cũng trố mắt nhìn chàng.
Riêng có Nữ Mạnh Thường thì trong niềm thán phục, ẩn ước có sự thích thú.
Nàng nhìn Tiểu Linh Ngư không chớp, miệng luôn luôn điểm một nụ cười. Một lúc lâu, nàng cất giọng dịu dàng, thốt:
- Không ngờ còn nhỏ tuổi mà ngươi am tường y thuật chẳng khác nào một vị danh y.
Tiểu Linh Ngư nheo nheo mắt:
- Ta nghĩ là ngươi nên đưa ta về hiệu thuốc của ngươi, chắc chắn ta sẽ không ăn hại ngươi đâu!
Nữ Mạnh Thường ngẩn mặt nhìn lên, đôi mắt xa xăm...
Một lúc sau, nàng hướng sang bọn người trên thuyền:
- Lấy y phục sạch sẽ trao cho hắn thay đổi, rồi đưa hắn về Khánh Dư Đường cho ta!
Khánh Dư Đường là một dược hàng quan trọng tại An Khánh, thuộc vùng Bắc đất Hoàn, một cơ sở nguy nga đồ sộ.
Tiểu Linh Ngư được Nữ Mạnh Thường tuyển dụng làm viên quản kho thuốc trong Khánh Dư Đường.
Quản kho, là gìn giữ kho, với phần việc đó, chàng không cần tiếp xúc với khách hàng, mà chàng cũng chẳng cần biết đến sinh hoạt của dược hàng.
Suốt ngày, chàng cứ quanh quẩn trong kho thuốc, không hề bước ra ngoài.
Trừ những khi cần lấy một số thuốc bày ra các hộc bên ngoài để cân cho khách hàng, suốt ngày chẳng một ai vào kho, quấy nhiễu chàng.
Nơi đây, chàng được an nhàn hơn lúc còn ở tại nhà bếp của tửu quán Ngũ Hồ Xuân.
Chỉ vài ngày hôm sau khi đến đây, Tiểu Linh Ngư biết rõ, Đoàn Hiệp Phi là một tay đại tài phiệt suốt lưu vực Trường Giang.
Có thể bảo mọi sinh hoạt trong vùng này đều do Đoàn Hiệp Phi chi phối, với tài sản lớn lao của lão ta.
Hầu như tất cả những người có máu mặt tại vùng này đều là con nợ của lão, do đó lão tùy ý thao túng, từ thương trường đến cả quan thường, xuyên qua mọi giới.
Nữ Mạnh Thường là giọt máu duy nhất của lão ta.
Ít ra cũng là duy nhất trong hiện tại, bởi chừng như lão có hai người con trai, song cả hai đã chết từ lâu.
Cho nên, tuy Nữ Mạnh Thường là con duy nhất, song người địa phương cũng như gia nhân quen gọi nàng là Đoàn Tam cô nương.
Thỉnh thoảng, Đoàn Tam Cô cũng có đến Khánh Dư Đường, kiểm soát công cuộc kinh doanh tại đó.
Nàng đến mặc nàng, nàng đi mặc nàng, Tiểu Linh Ngư không hề lưu ý đến sự có mặt của nàng cũng như chẳng hề hay biết nàng vắng mặt.
Dù thế, Tiểu Linh Ngư thừa hiểu, nàng đến Khánh Du Đường không hẳn là vì sinh kế của hiệu thuốc.
Không, hiệu thuốc có thịnh vượng hay có suy tàn, nàng không mảy may chú ý.
Với gia tài của phụ thân nàng, nàng có quan tâm gì đến một cửa hiệu đối với người ngoài thì to tát thật, song đối với nàng thì mường tượng một giọt nước trong một khúc sông, có thắm chi đâu mà nàng phòng ngại lỗ lã để phải nhọc công kiểm soát?
Tiểu Linh Ngư biết lắm, nàng đến đây chỉ vì chàng đó thôi.
Giả như, nếu không có chàng tại Khánh Du Đường, thì dù cho hiệu thuốc có phát hỏa cháy rụi thành than, thành tro đi nữa, đem kiệu mà rước nàng đến nơi, nàng cũng chẳng buồn nhích cái gót ngọc nửa tấc.
Nàng đến là vì chàng.
Bất quá, trong những lần đầu tiên, nàng còn tỏ vẻ xa xôi, lạnh nhạt, mà điều đó cũng chẳng lạ lùng gì.
Bởi, mọi cuộc chinh phục nào cũng bắt đầu bằng những sự dò dẫm, và trong địa hạt ái tình, sự dò dẫm lại cần được tiến hành một cách rất cẩn thận.
Chàng nhận xét con người nàng, bên ngoài thì nóng nảy táo bạo, hơi kiêu kỳ một chút, chứ bên trong nàng có tâm địa rất hiền.
Sinh trưởng trong một gia đình thừa tiền, dư bạc, một thiếu nữ tốt như nàng, kể ra cũng hiếm có.
Thì, đừng ai ai quá khó khăn đi tìm cái thập toàn, có tìm cũng vô ít, bởi tạo vật vô toàn. Nên chấp nhận cái vừa phải là hơn.
Thoạt đầu, thì nàng đến cách nhật, đến rồi không lưu lại lâu, dần dần nàng đến thường xuyên, lần nào đến cũng ở lâu hơn lần trước một chút. Và thời thường thì cũng độ nửa ngày. Mấy hôm sau này cả ngày nàng lại đến đôi ba lượt.
Nàng đến, chẳng bao giờ nàng vào kho thuốc, nàng chỉ ở tại quầy tiền tính toán sổ sách với viên Quản lý thôi. Dần dần, nàng vào kho thuốc, vào thì vào, chẳng bao giờ nàng ngó đến chàng. Thoạt đầu nàng chỉ ghé mắt nhìn qua các hộc thuốc, rồi lui ra ngay. Dần dần, nàng dừng lại lâu hơn, lần sau lâu hơn lần trước.
Có một hôm, khi trời giá lạnh, Tiểu Linh Ngư bắt ghế dài ngay dưới ánh nắng, nằm sưởi ấm. Chàng có cái vẻ khoan khoái lạ. Chàng lim dim đôi mắt, ý chừng muốn ngủ.
Bỗng, Đoàn Tam cô nương bước vào, đến trước mặt chàng, chàng có hay biết hay không thì không rõ, chỉ thấy chàng bất động, mắt vẫn lim dim.
Nàng đưa tay gõ nhẹ vào thành ghế:
- Ạ! Sung sướng thế à? Dậy! Dậy!
Tiểu Linh Ngư mở mắt ra, vươn hai cánh tay đảo một vòng.
Vặn hai bờ vai cho giản gân uể oải hỏi:
- Ngươi gọi ai?
Tam cô nương hừ một tiếng:
- Nơi đây, ngoài ngươi ra phỏng còn ai nữa chăng?
Tiểu Linh Ngư ngáp một tiếng:
- Nhưng ta không là tên Ạ! Ta có tên khác chứ?
Tam cô nương lườm chàng một thoáng, đoạn hỏi:
- Hôm trước, ngươi có nói đến việc bảo tiêu số bạc ra vùng Quan Ngoại, tại sao ngươi biết được việc đó?
- Số bạc đó ra sao?
Tam cô nương lạnh lùng buông gọn như sự việc không quan trọng gì:
- Bị người cướp đoạt rồi!
Tiểu Linh Ngư chớp mắt mấy lượt, vùng đứng lên khỏi ghế:
- Cướp đoạt? Nghe nói chính Song Sư tiêu cục đảm nhận việc hộ tống mà.
Tam cô nương gật đầu:
- Đúng!
Tiểu Linh Ngư đưa tay vuốt vào chót mũi, lẩm nhẩm:
- Kỳ quái! Kỳ quái! Đã do Song Sư tiêu cục đảm nhận sao lại còn bị cướp?
Tam cô nương cười lạnh:
- Thế ra theo ngươi, hễ Song Sư tiêu cục hộ tống là chẳng khi nào hàng hóa bị mất mát? Hừ! Theo ta nghĩ, hai gã họ Lý trong Song Sư tiêu cục bất quá chỉ là hai thùng đựng cơm, hai cái giá treo y phục không hơn không kém.
Tiểu Linh Ngư cũng hừ lạnh:
- Họ Lý là thùng chứa cơm, là giá mắt áo. Những kẻ khác không là thùng cơm giá áo?
Tam cô nương nhìn sững chàng:
- Ai?
Tiểu Linh Ngư than thở với chính mình:
- Khó hiểu! Khó hiểu! Đáng nghi quá!
Tam cô nương bực tức:
- Mà cái gì mới được chứ?
Tiểu Linh Ngư từ từ thốt, như tự thốt với mình hơn là đối tượng, như tự mình suy đoán cho mình hiểu, chứ chẳng cần cho ai hiểu cả:
- Bên trong có nhiều điều quan hệ lắm! Có nhiều lắm! Không ai biết được đâu trừ người trong cuộc và...ta! Không ai biết được đâu, bởi chính ta còn mù mờ thay!
Chàng nhìn sang nàng một thoáng:
- Ngươi không hiểu nổi những uẩn khúc của sự tình! Phức tạp lắm!
Tam cô nương xì một tiếng:
- Còn ngươi? Ngươi biết được việc gì? Hay chỉ nói phét cho oai?
Tiểu Linh Ngư không để ý đến lời chế giễu đó, chàng tiếp tục suy nghĩ, tiếp tục lẩm nhẩm:
- Kỳ quái! Kỳ quái!
Đột nhiên chàng hỏi:
- Cướp tiêu là ai, ngươi biết chứ?
Tam cô nương trầm ngâm một chút:
- Số bạc đó đang giữa đêm thì biến mất. Cửa không mở, song cửa còn nguyên, bọn người canh phòng trong nhà ngoài nhà không nghe một tiếng động nào cả. Nếu giàu tưởng tượng một chút, tất phải cho là số bạc đó có cánh tự do bay đi, chứ chẳng có bàn tay nào sờ mó vào cả!
Tiểu Linh Ngư cười nhẹ:
- Một kỳ án! Vậy là kẻ cướp bạc là quỷ là ma? Nếu không thì bọn Song Sư tiêu cục cũng có...
Tam cô nương lắc đầu:
- Điều ngươi nghi ngờ đó, chắc không đúng đâu, bởi Song Sư tiêu cục cần làm ăn lâu dài hơn, chả lẽ chúng làm mất uy tín của tiêu cục?
Tiểu Linh Ngư mở tròn đôi mắt:
- Nói như ngươi vậy là bọn Song Sư tiêu cục định bồi hoàn số bạc mất?
Tam cô nương cười:
- Đại khái thì như vậy!
Tiểu Linh Ngư đưa tay vuốt chót mũi mấy lượt, lẩm nhẩm:
- Kỳ quái chưa! Ta cứ tưởng là chúng vừa cướp vừa la chứ không ngờ là chúng lại có cái ý hồi hoàn số bạc của cha con ngươi đã mất! Chúng làm thế là có dụng ý gì?
Đoàn Tam cô nương hừ một tiếng:
- Có gì khó hiểu? Phụ trách một chuyến bảo tiêu, bởi bất tài, chúng để số bạc bị cướp thì đương nhiên là chúng phải đền, nếu không đền thì uy tín của chúng còn gì?
Từ nay còn ai dám kêu gọi đến chúng nữa? Dù phải đền số bạc to hơn, chúng cũng cố mà chịu, để duy trì cuộc sinh hoạt chứ?
Tiểu Linh Ngư còn hoài nghi:
- Nói như ngươi thì chẳng hóa ra sự tình đơn giản quá chừng!...
Rồi chàng mơ màng, tiếp:
- Thực ra, nếu không làm như chúng thì chẳng còn cách nào khác hơn! Tuy nhiên, ta nhận thấy bên trong sự tình có nhiều lẽ phức tạp! Hiện tại, ta không đủ thì giờ phân tách những phức tạp đó, để nghiên cứu, truy tra cái đạo lý khiến chúng hành động như vậy.
Tam cô nương cau mày:
- Ngươi đinh ninh là chúng có dụng ý chí đó, nên bày ra một vụ cướp, rồi hấp tấp bồi hoàn số bạc đã mất? Dù là chúng có dụng ý đi nữa, ta hỏi ngươi, dụng ý của chúng như thế nào?
Tiểu Linh Ngư đưa cao hai tay lên trời, tỏ vẻ bất lực:
- Hãy hỏi cao xanh kia, may ra lão trời xanh đáp được câu hỏi của ngươi! Ta đang suy nghĩ đến loạn óc đây! Rắc rối ơi là rắc rối!
Tam cô nương nhìn sững chàng một lúc lâu, rồi bật cười vang, cười một lúc lại cất cao giọng mỉa:
- Ngươi thông minh? Ngươi ngu ngốc? Hở?
Tiểu Linh Ngư nhăn mặt, ôm dầu, lẩm nhẩm:
- Thông minh?... Ngu ngốc?...
Bỗng chàng cao giọng:
- Nếu ngu ngốc, sao ta sống được đến bây giờ?