Tô Chuyết gật đầu, phủi sạch giấy viết. Trên thư chỉ viết một câu: Sự việc đã làm xong! Kí tên chỉ là một chữ "Tào".
Hoa Bình ở bên cạnh trông thấy, nghi ngờ nói: "Đây có ý gì?"
Tô Chuyết trầm tư một hồi, nói: "Trong lá thư này nhất định cất giấu một bí mật không thể cho ai biết! Lá thư còn chưa gửi đi, đã bị Nhạn Nhi trộm mất. Nàng giấu thư ở trong lô hương. Mà kẻ viết lá thư này bắt được Nhạn Nhi, nhưng không tìm được lá thư, lúc ấy mới đánh đập nàng bằng mọi cách, cuối cùng bóp chết cho hả giận!"
Yến Linh Lung nói: "Nói như vậy, Nhạn Nhi không phải là bởi vì phá hư quy củ, nên mới bị bắt sao?"
Tô Chuyết gật đầu đáp: "Không sai! Nàng đã biết một chút bí mật chớ nên biết, mới gặp tai vạ bất ngờ!"
Yến Linh Lung xiết chặt nắm đấm, oán hận nói: "Đã như thế, kẻ đấy chính là kẻ thù của Tứ Hải Minh ta! Ta nhất định cùng kẻ này không chết không thôi!"
Hoa Bình trầm ngâm nói: "Chiếu theo suy đoán của Tô Chuyết đến xem, hung thủ hại chết Nhạn Nhi, cũng chính là kẻ viết thư, hẳn là họ Tào, nhà ở thành nam, hơn nữa không phải người bình thường!"
Yến Linh Lung lớn tiếng nói: "Vậy ta liền đi kiếm hắn!"
Hoa Bình cũng nói theo: "Ta đi chung với cô!"
Hai người nói đi là đi, Tô Chuyết hô to một tiếng: "Tất cả đứng lại cho ta!" Hai người sững sờ, quay đầu nhìn xem Tô Chuyết. Tô Chuyết thở dài nói: "Bây giờ hai người, một người là lòng rối như tơ vò, một người là phụ xướng phu tùy, chỉ có thể làm hỏng chuyện thôi!"
Hai người Yến, Hoa không nghĩ tới giờ phút này y còn có tâm tư nói đùa, vừa thẹn vừa giận. Tô Chuyết vội nói: "Hôm nay sắc trời không còn sớm rồi, không bằng chúng ta đem thi thể Nhạn Nhi để trong tòa miếu Quan Âm này, mời tăng lữ trong miếu làm pháp sự siêu độ. Linh lung chỉ cần phân phó huynh đệ Tứ Hải Minh ở Lịch thành, hỗ trợ đến tìm kẻ này. Bọn họ là thổ địa của vùng này, đương nhiên là làm ít công to. Chỉ cần biết được là kẻ nào, ngày mai ta sẽ đích thân đi chiếu gặp hắn!"
Y sắp đặt ngay ngắn rõ ràng, Hoa Bình và Yến Linh Lung đành phải nghe theo. Yến Linh Lung ra ngoài miếu thả tín hiệu, kêu gọi nhân thủ. Hoa Bình và Tô Chuyết chôn cất sạch sẽ thi thể của bốn gã áo đen kia trước, rồi ôm thi thể Nhạn Nhi vào miếu.
Người trong miếu vốn dĩ đều đi núp, lúc này không thấy động tĩnh, không biết đã xảy ra chuyện gì. Chợt vừa thấy được đám người Tô Chuyết vào miếu, thì trốn xa, thừa cơ chuồn ra khỏi cửa, chạy hết không còn một mảnh. Chỉ còn lại hòa thượng trong miếu, hoảng hốt đứng ở một bên.
Lão tăng kia thấy Tô Chuyết đi rồi quay lại, rụt rè sợ hãi nói: "Thí chủ, thí chủ... còn muốn làm gì?"
Tô Chuyết nói: "Tại hạ có vị bằng hữu không may bỏ mình, kính xin đại sư siêu độ thay cho!"
Lão tăng vội vàng chắp tay trước ngực đáp: "Đây... Đây là hiển nhiên, hiển nhiên..."
Tô Chuyết lấy ra một thỏi vàng mười lượng từ trong ngực, thả ở trong tay lão tăng, nói: "Tại hạ đã nói, có cơ hội sẽ tái tạo Kim Thân cho Bồ Tát, nhất định sẽ không giả!"
Lão tăng thấy vàng, không ngớt niệm Phật, kêu gọi đám hòa thượng tiến tới siêu độ cho Nhạn Nhi. Mấy người an trí thi thể tại Thiên Điện, Hoa Bình không khỏi hỏi: "Tô Chuyết, nếu chúng ta thật tìm được kẻ này, cậu định làm thế nào?"
Tô Chuyết hừ một tiếng, giũ lá thư trong tay, đáp: "Ta tự có biện pháp!"
Hoa Bình thấy y không muốn nhiều lời, đành phải không hỏi nữa, thở dài.
Sáng sớm ngày thứ hai, mưa rơi lại dần lớn thêm. Bọn người Tô Chuyết ở lại miếu Quan Âm trông một đêm, cũng coi vì Nhạn Nhi túc trực bên linh cữu. Ăn xong điểm tâm, thì có gã tặc trẻ tuổi mắt chuột, dáng vẻ hèn mọn đi vào cửa miếu. Hắn ở cửa đại điện, vào trong thăm dò quan sát.
Tô Chuyết đột nhiên nói: "Này, ngươi tìm ai?"
Gã kia giật nảy mình, tức giận đáp: "Dù sao cũng chẳng tìm ngươi!" Nói xong nhìn về phía Yến Linh Lung.
Yến Linh Lung nói với Tô Chuyết: "Hắn tới tìm ta!" Nói xong rồi đi về phía người kia.
Gã kia cười nịnh nọt Yến Linh Lung, nói ra: "Minh chủ, đêm qua tiểu nhân dạo một vòng ở thành nam, rốt cục thăm dò được người mà ngài muốn tìm! Thành nam chỉ có một nhà họ Tào, gọi là Tào Lễ Nghĩa, nghe nói là công bộ viên ngoại lang gì đó, được triều đình chuyên môn phái tới phụ trách giám sát thuỷ lợi Hoàng Hà. Nhà hắn ngay tại thành nam, là một tòa nhà lớn."
Tô Chuyết khẽ nhíu mày, trầm ngâm không nói. Yến Linh Lung hướng gã báo tin gật đầu, nói: "Ngươi vất vả rồi!"
Gã kia cười càng vui vẻ hơn, vội nói: "Không vất vả không vất vả, có thể vì minh chủ làm việc, là phúc phận của tiểu nhân! Sau này nếu minh chủ có cần, chỉ cần một câu, tiểu nhân nhất định xông pha khói lửa, quyết không chối từ!"
Yến Linh Lung lại khen ngợi gã kia một phen, mới đuổi hắn đi. Tô Chuyết ở bên cười trộm, nói: "Không ngờ trong Tứ Hải Minh cô, cũng có loại người a dua nịnh hót này a!"
Yến Linh Lung tức giận mắng: "Dù thế nào cũng mạnh hơn cậu là được! Được rồi, đã tra ra được kẻ Tào Lễ Nghĩa này, vậy ta liền đi bắt hắn đến hỏi một chút!"
Tô Chuyết vội vàng ngăn nàng lại, nói: "Không vội, cứ trực tiếp như này, không nhất định có thể bắt được hắn. Huống hồ còn chưa xác định hung thủ sát hại Nhạn Nhi là gã họ Tào này. Trong lá thư này cũng nhất định có bí mật gì không thể cho ai biết, Nhạn Nhi chính là vì nó mà nạp mạng. Nếu không tra ra chân tướng rõ ràng, chẳng phải Nhạn Nhi chết vô ích rồi sao?"
Yến Linh Lung tức giận nói ra: "Ta chẳng có lòng hiếu kỳ như cậu, ta chỉ cần báo thù!"
Hoa Bình khuyên nhủ: "Yến cô nương, Tô Chuyết nói đúng. Lá thư này tuyệt đối không chỉ liên quan đến một gã Tào Lễ Nghi, nếu không thể tra ra chân tướng, có lẽ còn càng nhiều người phải chết hơn. Ta nghĩ Nhạn Nhi cô nương cũng không muốn nguyện ý nhìn thấy như vậy."
Từng lời hắn nói làm Yến Linh Lung không phản bác được. Yến Linh Lung đành phải gật đầu, nói: "Tốt a, nếu hai người đều nói vậy, tạm thời ta giữ lại tính mệnh cho gã họ Tào này. Vậy bây giờ phải làm gì?"
Tô Chuyết bất đắc dĩ thở dài, nghĩ không ra đối với Yến Linh Lung mà nói, lời nói của Hoa Bình lại càng có phân lượng hơn y, bất quá lời này hắn không dám nói ra khỏi miệng. Y nghĩ nghĩ, nói: "Cô ở lại nơi này, ta đi gặp vị đại nhân viên ngoại lang này!"
Yến Linh Lung cau mày đáp: "Không được! Mặc dù cậu có chút công phu, nhưng kinh nghiệm giang hồ còn thấp, cậu đi một mình ta không yên lòng!"
Hoa Bình ở bên vội nói: "Ta đi cùng hắn!" Nói xong liền giống như Tô Chuyết cùng mặc vào áo tơi, đeo lên mũ rộng vành rồi đi ra cửa.
Hai người cưỡi ngựa, một đường chạy vội, thẳng về phía Tào phủ thành nam. Đến trước cửa phủ, chỉ thấy cửa phủ đã đóng, Tào phủ trước cổng nhìn chằm chằm. Hoa Bình xuống ngựa, thấp giọng hỏi: "Tô Chuyết, cậu làm thế nào gặp được họ Tào đây?"
Khóe miệng Tô Chuyết hơi nhếch lên, nói: "Ta tự có diệu kế!" Nói xong liền nhắm cửa phủ đi đến.
Hộ vệ canh cổng ngăn lại, hỏi: "Ngươi muốn làm gì?"
Tô Chuyết lấy ra một khối lệnh bài từ bên hông, đưa cho hắn, nói: "Làm phiền ngươi thông báo một tiếng, ta là Lưu Vấn Thiên, bộ đầu nha môn hữu nhai sử Trường An, có chuyện quan trọng muốn gặp đại nhân nhà ngươi!"
Người kia nhìn thoáng qua lệnh bài, liền vội vàng vào cửa đi thông báo. Hoa Bình trợn mắt há mồm, lặng lẽ hỏi: "Tô Chuyết, sao cậu lại có lệnh bài nha môn của hữu nhai sử Trường An?"
Tô Chuyết bí hiểm cười một tiếng, đáp: "Huynh còn nhớ lúc chúng ta tra án thơ Đường giết người ở thành Trường An hay không, Lưu Vấn Thiên vì để ta thuận tiện tra án, nên cho ta lệnh bài của hắn. Vào ngày bắt được hung thủ, ông ta vội vàng đi thỉnh công, quên luôn cả việc này"
Hoa Bình sững sờ, bừng tỉnh đại ngộ, nguyên lai Tô Chuyết vẫn giữ lại khối lệnh bài này, biết được ngày sau nhất định cần dùng đến. Gã không nhịn được chân thành khen một câu từ nội tâm: "Quả nhiên đa mưu túc trí!"
Chỉ một lúc sau, tên hộ vệ kia liền đi ra ngoài mời nói: "Đại nhân cho mời!" Nói xong mở cửa chính cho hai người.