Càng đi hướng Bắc, mưa càng dầm dãi liên miên. Có đôi khi, mưa xuống khiến người ta không phân rõ phương hướng, chỉ cảm thấy trời đất đều biến thành một mảnh. Mưa lớn như vậy, cũng đã nhiều năm chưa thấy.
Tô Chuyết ngồi trên lưng ngựa, thở dài, lẩm bẩm: "Mưa lớn như này, chỉ sợ sẽ gây ra thiên tai..."
Hoa Bình ở bên, tràn đầy đồng cảm, nói ra: "Hè này mưa lớn đã kéo dài hơn mười ngày, nếu tiếp tục như vậy, chỉ sợ Hoàng Hà lại phải ngập lụt..."
Hai người thân khoác áo tơi, đầu đội mũ rộng vành. Dù là như thế, cũng đã ướt đẫm toàn thân. Hai con ngựa dưới hông cũng chịu không ít khổ cực rồi, lúc này thở hổn hển, phun ra từng hơi sương trắng, chốc lát biến mất tại trong mưa gió.
Bọn họ xuất phát từ Kim Lăng, chạy tới cảnh nội Kinh Đông Đông lộ, thì gặp phải trận mưa lớn này. Yến Linh Lung người nhanh, ngựa cũng nhanh. Một thớt bạch câu của nàng, trong vạn không có một, rất nhanh đã chạy tới đằng trước. Hai người Tô Chuyết và Hoa Bình cưỡi ngựa chạy chậm, cũng chỉ có thể nhìn ngựa mà than thở. Bọn họ ái ngại sức ngựa, trong bùn đất từ từ, chậm rãi bước từng bước về phía trước.
Đột nhiên, con ngựa màu vàng mà Hoa Bình đang ngồi phì ra một hơi, móng trước mềm nhũn, lảo đảo nghiêng ngả, suýt nữa hất Hoa Bình xuống lưng ngựa. Hoa Bình vội vàng xuống ngựa, nói: "Không thể chạy nữa rồi, chúng ta chịu được, nhưng ngựa chịu không được!"
Tô Chuyết gật đầu, phóng tầm mắt về phía trước, chỉ thấy vìa núi rừng cách đó không xa, tựa hồ có một tòa nhà lớn. Y nhảy xuống ngựa lưng, nói: "Phía trước có một gian nhà, chúng ta đến chỗ đó tránh chút đi." Dứt lời, hai người dắt ngựa, đi thẳng về phía trước.
Đi hơn một dặm đường, vòng qua núi rừng, quả nhiên hiện ra một căn phòng. Nhưng nhìn cửa chính, lại là một gian trạch viện rách nát. Tấm biển trên cánh cửa đã rơi xuống đất, vỡ thành bốn năm khối. Hai mảnh cửa lớn tùy ý mở ra, xem ra muốn đóng cũng không đóng được.
Tô Chuyết tự nhủ: "Nhìn giống như căn phòng nát."
Hoa Bình gật đầu, nói: "Sắc trời đã không sớm, chúng ta tránh ở đây một đêm đi. Sáng sớm ngày mai lên đường, hẳn có thể kịp thời chạy tới Lịch Thành."
Hai người đang nói chuyện, đã tiến vào cửa chính. Bọn họ buộc ngựa dưới hiên nhà, có thể thoáng che mưa gió. Tô Chuyết vào nhà trước, liếc mắt dò xét bốn phía, không khỏi nhíu mày. Chỉ thấy bàn ghế trong phòng đều lật ngã, đã bị hủy thành từng mảnh gỗ, mấy màn vải che cũng đã kéo xuống. Mạng nhện bám đầy góc tường, nóc nhà còn có vài chỗ mưa dột, trên đất thì có một chồng cỏ khô.
Hoa Bình trông thấy chồng cỏ khô, thì tìm chỗ mà mưa không dội đến, trải lên cỏ khô, rồi ngồi xuống. Gã thấy Tô Chuyết còn đứng xuất thần, cho là hắn ngại trong phòng rách nát, liền cười nói: "Trời mưa thế này, có thể tìm tới nơi này, đã rất tốt rồi, cứ chập nhận đi!" Nói xong từ trong bao móc ra một bao vải dầu, mở ra vải dầu, bên trong là mấy khối bánh nướng và một cây đánh lửa.
Hoa Bình lắc lắc cây đánh lửa, đã đốt không nổi rồi. Nguyên lai hai người ngâm mưa một ngày, mặc dù có bọc bao vải dầu, bên trong cũng đã ướt. Gã thở dài: "Cây đánh lửa này vô dụng rồi!"
Tô Chuyết liếc mắt nhìn gã, đi đến góc tường, cúi người nhặt lên hai cục đá tròn ném cho gã, nói: "Thử cái này xem."
Hoa Bình theo lời thử một chút, quả nhiên vừa đánh liền toát ra đốm lửa nhỏ. Gã cẩn thận đốt chút cỏ khô, để lên một cây gậy gỗ, đốt lên một đống lửa. Hai người cởi quần áo ẩm ướt trên thân, phơi lên, lại hơ bánh nướng cho khô. Hoa Bình đột nhiên thở dài, nói: "Không biết Yến cô nương hiện tại tới đâu rồi... Một cô gái, chẳng biết có gặp phải nguy hiểm không..."
Tô Chuyết nhìn vẻ mặt của gã, trong lòng cười thầm, đáp: "Huynh yên tâm, dù sao nàng cũng là một minh chủ, người có thể làm gì nàng cũng không nhiều..."
Hoa Bình ngạc nhiên nói: "Minh chủ? Minh chủ gì?"
Tô Chuyết tự biết lỡ lời, cũng chẳng muốn giấu diếm, liền nói: "Yến Linh Lung là minh chủ của Tứ Hải Minh!"
Hoa Bình sững sờ, hỏi: "Tứ Hải Minh này là bang hội gì? Sao xưa nay chưa từng nghe thấy trên giang hồ?"
Tô Chuyết cười đáp: "Đương nhiên huynh chưa từng nghe qua, đây là bang hội của tặc, Yến Linh Lung chính là đầu lĩnh của lũ trộm trong thiên hạ!"
Hoa Bình kinh ngạc trợn mắt há mồm, nói ra: "Nàng... Nàng, không phải chứ?"
Tô Chuyết nói: "Chuyện này nói ra thì dài. Khoảng chừng mười năm trước, ta cũng chỉ là một thiếu niên không hiểu chuyện. Có một lần theo sư phụ đến trấn nhỏ dưới núi chọn mua lương thực rau quả. Hai người đang đi trên đường, đối diện có một thiến niên đi tới, tuổi tác tương đương với tác, nhìn xanh xao vàng vọt. Hắn đi đến bên cạnh chúng ta, bỗng nhiên lập tức té xỉu. May mà sư phụ nhanh tay lẹ mắt, đưa tay đỡ lấy, vậy mới không để hắn té gã. Huynh biết thiếu niên này là ai không?"
Hoa Bình do dự đáp: "Chẳng lẽ chính là Yến cô nương sao?"
Tô Chuyết cười nói: "Không sai! Nàng chính là nữ giả nam trang, Yến Linh Lung, chẳng qua lúc đó ta cực kỳ khờ, lại không nhận ra. Khi đó nàng cũng chỉ là một tiểu mao tặc, thấy hai sư đồ ta một già một trẻ, tự cho là rất dễ hạ thủ. Nàng làm bộ té xỉu, sờ soạng túi tiền bên hông sư phụ. Ta tinh mắt, liền muốn kêu. Ai ngờ sư phụ ngăn ta lại, chỉ cười cười, dẫn ta về khách sạn đặt chân."
"Nguyên bản ta tức vô cùng, ai ngờ sau bữa cơm chiều, thế mà Yến Linh Lung đến khách sạn tìm chúng ta. Nàng leo vào từ cửa sổ, thấy sư phụ, liền nằm xuống bái. Ta đang buồn bực, Yến Linh Lung đột nhiên kêu khóc nói: "Tiểu nữ biết sai rồi, xin ngài giơ cao đánh khẽ!" Nói xong cung kính trả túi tiền lại cho sư phụ, lại nói: "Mẫu thân của tiểu nữ bị bệnh ở nhà, chỉ vì không có tiền mua thuốc, mới nhất thời bị ma quỷ ám ảnh, xin ngài buông tha tiểu nữ lần này, tuyệt đối chớ nên báo quan!" "
Hoa Bình cũng buồn bực nói: "Đó là chuyện gì xảy ra?"
Tô Chuyết đáp: "Sư phụ nghe nàng, thản nhiên nói: "Vẫn còn nói láo sao? Rõ ràng ngươi chính là một kẻ cắp chuyên nghiệp! Sáng nay lúc ta dìu ngươi, đã ngửi thấy mùi thơm trên người ngươi, hòa lẫn mùi son phấn nhàn nhạt, thì đã biết ngươi là nữ tử. Mà cánh tay của ngươi có lực, mạch đập bình thường, đâu có nên vô cớ té xỉu. Bởi vậy ta biết ngay ý đồ của ngươi, cũng thuận tay lấy thứ này trên người ngươi." Nói xong lấy ra một khối ngọc bội. Yến Linh Lung thấy ngọc bội, liền đưa tay muốn lấy."
"Sư phụ lại thu về, nói: "Nếu như ngươi thật không có tiền mua thuốc chữa bệnh cho mẫu thân, vậy miếng ngọc bội này lại là gì đây? Mùi thơm son phấn trên người của ngươi là chuyện gì hả?"
Ta nhìn vẻ mặt sư phụ, mặc dù đang vặn hỏi, nhưng cũng không có vẻ trách cứ. Chỉ là lúc ấy ta cũng không rõ sư phụ phí nhiều miệng lưỡi như thế, là có dụng ý gì. Yến Linh Lung nghe sư phụ, mặc dù giật mình, nhưng tâm tư linh xảo, lại có thể nhìn ra tâm tư sư phụ, ôm hai chân sư phụ cầu khẩn một hồi."
"Sư phụ bị nàng dây dưa đến hết giận, chỉ cầm ngọc bội hỏi sư phụ của nàng là ai. Vành mắt Yến Linh Lung đỏ lên, nói sư phụ nàng đã qua đời mấy năm trước rồi. Sư phụ khẽ giật mình, sửng sốt nửa ngày nói không ra lời. Yến Linh Lung hỏi: "Chẳng lẽ ngài nhận biết gia sư sao?" Sư phụ không trả lời, lại nói: "Đêm nay ngươi chịu đến, nói rõ ngươi còn có chút nghĩa khí giang hồ. Ban ngày ta thấy trên giày người có nước bùn, mà chỉ có sông trấn Đông đang nạo vét, ngươi chỉ có thể dính nước bùn ở nơi đó. Trùng hợp ta biết trấn Đông có miếu Long Vương, rất nhiều tặc đều đặt chân ở đó, bởi vậy ta mới viết mấy chữ trấn Đông miếu Long Vương ở sau lưng ngươi." "
"Yến Linh Lung thấy sư phụ đã biết tất cả mọi chuyện, không còn dám giấu diếm, nói: "Tiểu nữ chính là thấy mấy chữ này, lại làm mất ngọc bội của sư phụ, sợ ngài bẩm báo quan phủ, lại liên lụy bằng hữu, vậy mới đến thỉnh tội!"
Sư phụ gật đầu, không có trách nàng. Ngày thứ hai, thế mà dẫn nàng lên núi, ở hai ngày. Thế nhưng nàng không chịu nổi tịch mịch, rất nhanh thì chạy xuống núi. Dù vậy sau này, thường cách mấy tháng, nàng cũng luôn về núi ở mấy ngày, khinh công của ta cũng là nàng dạy. Về sau, sư phụ định ra mấy điều quy củ cho nàng: Một không trộm kẻ khốn cùng già yếu; hai gọt da không thương tổn gân; ba trộm được thứ gì, tự lấy ba phần, phân tán bảy phần quanh đó. Yến Linh Lung tuân thủ nghiêm ngặt mấy điều quy củ này, lại chưa từng thất thủ bao giờ, càng ngày càng có danh tiếng. Về sau được lũ trộm trong chốn võ lâm đề cử thành minh chủ, tự xưng trong bốn biển đều là huynh đệ, Tứ Hải Minh cứ thế mà thành lập!"