Lưu Vấn Thiên nghe vậy sững sờ, hỏi: "Không phải đạo sĩ thật? Đây là ý gì?"
Tô Chuyết nói: "Nơi này không phải đạo quán, cách ăn mặc người này cũng không phải đạo sĩ bình thường. Nhìn bộ dáng ông ta, giống như một phương sĩ (xưa gọi những người cầu tiên học đạo) hoặc là thầy cúng."
Trác Vũ ở bên phụ họa nói: "Không sai! Quang Đức phường tiếp giáp phố xá sầm uất, đạo sĩ vốn là không nhiều, đều được bọn thuộc hạ tra rõ ràng, căn bản không có người này a!"
Tô Chuyết gọi qua tiểu đồng vừa nãy, an ủi một phen, hỏi: "Cậu bé tên là gì? Mới vừa rồi là cậu la thét sao?"
Tiểu đồng kia run rẩy đáp: "Ta... Ta gọi Thanh Ngưu, vừa rồi ta nhìn thấy sư phụ ngã vào vũng máu, bị dọa sợ kêu to..."
Tô Chuyết lại hỏi: "Sư phụ của cậu tên gọi là gì? Là ai? Cậu thấy sư phụ cậu chết thế nào? Từ từ nói rõ ràng."
Thanh Ngưu đáp: "Sư phụ gọi Huyền đạo nhân, là thần tiên luyện đan... Vừa rồi, ta nấu nước ở phòng bếp, lúc đi ra đã nhìn thấy sư phụ..." Nói xong, muốn khóc ra thành tiếng.
Tô Chuyết minh bạch cậu tiểu đồng này cũng không trông thấy hung thủ hành hung, hơn nữa cậu ta kinh hãi không nhẹ, chỉ sợ nhất thời cũng hỏi không ra chuyện về sau, liền phất tay để cho người ta đem tiểu đồng mang xuống an trí. Một vệ binh trên phố theo tới nói: "Người này tên là Lưu Văn Trung, vốn là một tiên sinh dạy học. Bất quá hắn mê luyến trường sinh, ngay cả vợ con cũng không cần, chuyển đến nơi đây luyện đan, khiến cho chướng khí mù mịt. Ngày thường hắn không ra khỏi cửa, liền dựa vào tiểu đồng kia gọi là Thanh Ngưu chiếu cố sinh hoạt thường ngày."
Trong lòng Tô Chuyết thầm nghĩ: "Hắn quả nhiên họ Lưu! Một người hồ đồ như thế, cũng có thể viết ra thơ văn đặc sắc như vậy sao?"
Lưu Vấn Thiên ngồi xổm bên cạnh thi thể, đối với hai câu thơ kia nổi lên nghi hoặc, nói: "Tô công tử, cậu đến xem hai câu thơ này, tựa hồ khác với lúc đầu a?"
Tô Chuyết sớm đã nhìn qua, thở dài nói: "Không sai, hai câu này xuất từ Lý Bạch « Giang thượng tặng Đậu trường sử »..." Chẳng biết tại sao, y đột nhiên nhớ tới Vạn trưởng sử, trầm ngâm nói: "Trưởng sử... Một chữ đầu cũng là Vạn, chẳng lẽ thật sự có quan hệ gì cùng hắn?"
Lưu Vấn Thiên lại không nghĩ nhiều, nói ra: "Lần này chỉ lưu lại hai câu thơ, hơn nữa không phải chắp vá mà ra, cũng không có chữ số mật mã, chẳng lẽ không phải cùng một tên hung thủ lưu lại?"
Tô Chuyết gật gật đầu, nói: "Rất có thể, nhưng là ai giết chết Lưu Văn Trung? Hắn lưu lại hai câu thơ này là có ý gì?"
Lưu Vấn Thiên nghi ngờ nói: "Có phải hay không là hung thủ nghe nói, gần nhất phát sinh án thơ Đường giết người, liền cố tình bày mê trận, ý đồ xáo trộn ánh mắt?"
Tô Chuyết lắc đầu, đáp: "Vừa rồi vệ binh đã nói, Lưu Văn Trung mê luyến luyện đan, ngày thường không tiếp xúc với ai. Người như vậy, sẽ kết thù với ai đây? Hơn nữa từ vết thương người chết đến xem, cơ bản giống với vết thương của hai người chết lúc trước. Còn nữa, trên đạo bào của Lưu Văn Trung rõ ràng có vết nhăn nheo, hẳn là gây nên bởi trói buộc. Hơn nữa ngón trỏ tay phải của hắn bị cắt, nguyên nhân tất nhiên là hung thủ dùng nó viết thơ. Những đặc điểm này, đều cùng tên hung thủ ban đầu không mưu mà hợp, đây chẳng lẽ là trùng hợp? Theo ta phỏng đoán, ba vụ án mạng này, tất nhiên đều do một kẻ làm ra. Mà gã Lưu Văn Trung này chính là người thứ ba hắn muốn giết!"
Lưu Vấn Thiên giật mình, sợ run cả người, nói: "Chiếu theo cậu nói, vậy hắn lưu thơ lần nữa, chẳng lẽ còn muốn tiếp tục giết người sao?"
Tô Chuyết thở dài, đáp: "Ta cũng nghĩ thế. Ai, thật không ngờ, hôm nay ta lén lười biếng, liền khiến cho có người bỏ mạng..." Nói xong, y thở dài thật sâu, lộ ra tự trách vô cùng.
Trác Vũ cũng hối hận nói: "Tô công tử, đều nên trách ta, nếu như không phải chúng ta lười biếng, cũng không đến mức để hung thủ thực hiện được!"
Lưu Vấn Thiên trông thấy hai người bọn họ đều thừa nhận sai lầm, ngược lại không tiện trách móc thêm nữa, liền an ủi: "Đều chớ tự trách rồi, bây giờ quan trọng nhất, chính là bắt được tên hung thủ này. Bằng không thì còn không biết phải chết bao nhiêu người đây? Tô huynh đệ, chuyện này mong rằng cậu hỗ trợ nhiều hơn a! Việc này đến nay đã chọc đến dư luận xôn xao, lòng người bàng hoàng. Nếu thật sự không phá được án, chỉ sợ dân chúng người người cảm thấy bất an!"
Tô Chuyết tự nhiên cũng biết áp lực to lớn, cực lực đè nén tâm thần, hít sâu một hơi, nói: "Nếu như suy đoán của ta không sai, trên danh sách giết người của hung thủ, hẳn là chỉ còn lại tên của một người cuối cùng!" Nói xong, từ trong ngực xuất ra quyển sách của Lưu Vấn Thiên « U Lan thi tập »,
Nói tiếp: "Tên của ba người chết đều là tác giả của bản thi tập này, mà trong tập thơ chỉ còn lại một tên tác giả sau cùng, gã nhất định chính là mục tiêu cuối cùng của hung thủ!"
Lưu Vấn Thiên bừng tỉnh đại ngộ, vội nói: "Nguyên lai hung thủ theo quyển sách này mà giết người! Người cuối cùng kia là ai? Tranh thủ thời gian nhìn xem!"
Tô Chuyết mở quyển sách, chỉ vào một cái tên nói: "Chính là hắn, Trường Phong! Hơn nữa cái tên này cũng tương hợp cùng hai câu thơ trên đất. Nhưng mà sử dụng trong sách này đều là biệt hiệu, không có tên thật, nhất thời khó mà tra ra rốt cục người này là ai."
Lưu Vấn Thiên lại đột nhiên hưng phấn nói: "Trường Phong! Không phải ông ta chính là trưởng sử phủ đô đốc hiện tại sao, Vạn Chương Vạn đại nhân! Lúc trước ông ta là Hữu nhai sử, ta còn làm sai dịch dưới tay ông ta, nên biết được biệt hiệu của ngài ấy. Chẳng lẽ tên hung thủ này còn muốn ám sát trưởng sử đại nhân?"
Tô Chuyết giật mình, thầm nghĩ: "Quả nhiên là hắn!" Y chỉ cảm thấy chuyện thế gian thật sự là kỳ diệu vô cùng, lúc trước mình và Hoa Bình còn đang mưu đồ làm sao vạch trần tội ác của Vạn Chương, mà giờ phút này, lại muốn điều tra rốt cục là ai muốn giết hắn.
Lưu Vấn Thiên lại vội nói: "Trác Vũ, mau phái người đi phủ trưởng sử thông tri Vạn đại nhân, để ngài ấy đề cao cảnh giác, chớ trúng quỷ kế của hung thủ!"
Trác Vũ tuân lệnh mà đi, Tô Chuyết hỏi: "Trong phủ trưởng sử thủ vệ tầng tầng, e rằng hung thủ rất khó thực hiện được chứ?"
Lưu Vấn Thiên lại có vẻ lo lắng, than nhẹ một tiếng, nói: "Vạn đại nhân ở lại phủ, ta ngược lại không lo lắng. Bất quá..." Ông ta đột nhiên hạ giọng nói: "Không nói gạt cậu, Vạn đại nhân bình sinh có một ham mê, đó chính là cá cược đua ngựa! Ngày mai vừa vặn có trận đấu ngựa, ông ta tất nhiên không thể không đi. Hơn nữa, thân là trưởng sử, muốn đi trường cược đua ngựa, tất nhiên muốn mặc trang phục đơn giản. Ta chính là lo lắng lúc đó a!"
Tô Chuyết gật gật đầu, nói: "Nói như thế, Lưu đại nhân muốn phái người âm thầm bảo hộ Vạn trưởng sử?"
Lưu Vấn Thiên đáp: "Không sai, ngày mai ta sẽ để cho Trác Vũ dẫn người âm thầm theo dõi bảo hộ. Chỉ là bãi cược đua ngựa nhiều người phức tạp, không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất a!"
Tô Chuyết đáp: "Đã như thế, chúng ta liền chia ra hành động. Lưu đại nhân an bài công việc bảo hộ, ta đây thì đi thăm dò hung thủ!"
Lưu Vấn Thiên lớn tiếng đáp: "Tốt! Cứ làm theo lời cậu nói, cậu muốn tra thế nào?"
Tô Chuyết như có điều suy nghĩ, nói ra: "Nếu như ta đoán không sai, cả câu chuyện đã dần dần rõ ràng, chỉ là còn xin đại nhân cho phép ta tiến vào phủ nha để kiểm tra hồ sơ tài liệu."
Lưu Vấn Thiên từ bên hông lấy xuống một miếng lệnh bài, nói: "Đây là lệnh bài của ta, cậu cứ đi, muốn xem cái gì không cần bẩm báo!"
Tô Chuyết cầm lệnh bài, cũng không nhiều lời, yêu cầu một con khoái mã, rồi chạy hướng phủ nha Hữu nhai sử. Y biết sự tình khẩn cấp, đã đến cấp độ không thể trì hoãn. Y trầm ngâm nói: "Nếu như ta đoán không sai, chuyện này nhất định chính là như vậy! Bốn cái mục tiêu của hung thủ, tất cả đều là tác giả của « U Lan thi tập », nói rõ nhất định cùng quyển sách này thoát không được quan hệ. Quyển sách này là vào mười năm trước, chỉ cần tra rõ liên hệ trong đó, thì có thể minh bạch tên hung thủ này vì sao muốn giết bọn họ!"