Tô Chuyết nhất thời nghĩ không ra có thể hỏi chuyện gì tiếp, đành phải tiễn Vân phu nhân ra cửa. Hoa Bình thở dài, nói ra: "Xem ra lại không thu hoạch được gì a..."
Tô Chuyết mỉm cười, cầm lấy trang giấy cuộn mà Hoa Bình ghi chép, thấy bên trên ghi lại mười phần kỹ càng, ngay cả Vân phu nhân nơi nào dừng lại khi nào do dự đều ghi rõ ràng. Hắn xem xét tỉ mỉ, khen: "Ai nói không thu hoạch được gì? Ta thấy thu hoạch tương đối khá mới đúng!"
Hai ngày ngắn ngủi, Hoa Bình đã quen với bộ dạng cố làm ra vẻ huyền bí này của Tô Chuyết, dứt khoát không thèm để ý tới y. Tô Chuyết lại khen: "Hoa Bình, nghĩ không ra huynh có thể ghi nhớ rõ ràng như vậy, thật sự là không tầm thường! Xem ra chúng ta nên tìm Vân Tiểu Cẩm trò chuyện chút! Hoa huynh, vẫn là không ngại phiền toái, ra ngoài mời người đi!"
Hoa Bình bực tức nói: "Dựa vào cái gì để cho ta đi mời?"
Tô Chuyết kỳ quái đáp: "Không phải huynh là bạn cũ của Vân gia sao? Tự nhiên là huynh đi mời rồi! Hơn nữa ta còn muốn ngẫm lại lời nói của Vân phu nhân đâu."
Hoa Bình ngạc nhiên, nói: "Rõ ràng là cậu để cho ta đi lừa bọn họ..." Còn chưa dứt lời, Tô Chuyết đã thấp mi cụp mắt, nhìn lên tài liệu, căn bản không để ý tới gã. Hoa Bình bất đắc dĩ, chỉ có thể đứng dậy ra ngoài.
Qua một lúc sau, Vân Tiểu Cẩm bước nhẹ đi đến, hướng hai người thi lễ một cái, ngồi xuống cũng không nói chuyện, cúi đầu không dám nhìn người.
Tô Chuyết buông xuống tấm giấy cuộn kia, vừa muốn mở miệng hỏi, không biết sao, đột nhiên nhớ tới Tô Cầm, nhất thời lại sợ không giữ miệng rồi nói sai, đắc tội đến vị cô nương này. Y hơi chút do dự, nghĩ nghĩ tìm từ, hỏi: "Vân cô nương và Vương công tử trai tài gái sắc, thật sự là một đôi trời sinh a! Hai người vốn là đã muốn thành hôn đi?"
Vân Tiểu Cẩm rõ ràng sững sờ, khó hiểu nhìn qua Tô Chuyết. Hoa Bình cũng dừng bút, bất mãn trừng mắt nhìn Tô Chuyết, nghĩ thầm: "Sao hắn còn nói những lời nhảm nhí này?"
Tô Chuyết xấu hổ cười một tiếng, còn nói thêm: "Vương Trọng Bình đã đem chuyện của hai người nói cho ta biết rồi, cho nên cô cũng không cần giấu diếm đâu."
Khuôn mặt Vân Tiểu Cẩm đỏ lên, cúi đầu không nói. Hoa Bình không nhịn nổi nữa, không ngừng ho khan, nhắc nhở Tô Chuyết. Tô Chuyết chỉ làm như không nghe thấy, lúc này mới bắt đầu hỏi: "Vân cô nương, hai nhà các người hẹn nhau, là vì chuyện của cô và Vương công tử sao?"
Vân Tiểu Cẩm lắc đầu, e thẹn nói: "Không phải, Vương bá phụ hẹn cha của tiểu nữ so tài luận võ, nên chúng ta mới cùng nhau đi trước."
Tô Chuyết "A" một tiếng, hỏi: "Lúc ấy Vương Bá Thành đưa tới một phong thư, cô còn nhớ được không?"
Vân Tiểu Cẩm bật thốt lên, nói ra: "Không sai, lúc ấy ở trong thư, Vương bá phụ nói hai người bọn họ xưa nay chưa từng phân ra cao thấp, xếp hạng trên giang hồ cũng không phân trước sau. Nhưng hôm nay tuổi tác tăng trưởng, muốn cùng cha phân thắng bại một lần cuối cùng, miễn cho hậu nhân vãn bối hiểu lầm, cho rằng Đao kiếm song kiệt lại chỉ có thể đánh đồng với Côn Lý Thiên Địa, làm mất thanh danh Vương gia. Lúc ấy cha xem lá thư, hết sức tức giận. Còn là tiểu nữ và mẫu thân khuyên giải an ủi một hồi mới tốt."
Tô Chuyết có chút kỳ quái, tràn đầy thâm ý liếc mắt nhìn nàng, nhàn nhạt hỏi: "Ngày đó Vương Bá Thành đến đưa thư, là giờ nào vậy?"
Vân Tiểu Cẩm sững sờ, do dự nói: "Cái này tiểu nữ thực sự có chút không nhớ rõ, ước chừng là lúc cha xem thư xong, rồi đuổi hắn về trước... Sau đó cha của tiểu nữ nghĩ nửa ngày, mới hồi lại phong thư, phái Tiếu sư huynh đi."
Tô Chuyết hơi hơi gật đầu, nói: "Lá thư mà Vương gia đưa tới, các người còn giữ sao?"
Vân Tiểu Cẩm nói ra: "Hẳn là vẫn còn, loại chuyện này bình thường đều là Tiếu sư huynh thay cha quản lý, công tử đi hỏi huynh ấy là được."
Tô Chuyết cười nói: "Đương nhiên ta sẽ đi hỏi hắn... Vậy các người ở trong khách sạn mấy ngày, có người nào khả nghi từng đến không?"
Vân Tiểu Cẩm nhớ lại một lát, nói ra: "Người khả nghi ngược lại là không có, chỉ có mấy vị bằng hữu trong nhà đến qua. Bất quá bọn họ cũng đều rời đi hai ngày trước khi chuyện xảy ra, chắc hẳn không quan hệ đến chuyện này đi!"
Tô Chuyết lắc đầu nói: "Điều này lại không nhất định, Vân cô nương, ta nghe nói Vạn Thương cũng từng đến bái phỏng các người?"
Vân Tiểu Cẩm gật gật đầu, đáp: "Không sai, Vạn thúc thúc đúng là đến qua vào mùng một tháng hai ngày đó, bất quá thúc thúc uống một chầu rượu rồi đi, cũng không ở lại."
Tô Chuyết cau mày nói: "Ông ta có từng nói gì không? Có hay không một mình gặp qua người nào?"
Vân Tiểu Cẩm không chút nghĩ ngợi đáp: "Thúc thúc chỉ nói chút lời xã giao, cũng không hề gặp ai một mình."
Tô Chuyết lại hỏi một lần: "Vân cô nương, cô cần phải nghĩ rõ mới trả lời! Có phải hay không là cô không nhớ?"
Vân Tiểu Cẩm cười nói: "Công tử có chỗ không biết, trí nhớ của tiểu nữ khá tốt, nhìn qua vật gì tuyệt đối không quên được!"
Tô Chuyết hết sức kinh ngạc, nghĩ không ra vậy mà nàng còn có loại bản lãnh này, nhân tiện nói: "Thì ra là thế, nếu vậy thì không thể tốt hơn, vậy cô có thể hay không nói cho ta một chút, chuyện phát sinh vào ban đêm ngày 2 tháng 2 hôm đó?"
Vân Tiểu Cẩm nói ra: "Đêm hôm đó cũng không khác gì ngày thường, chỉ là cha và Vương bá phụ sớm trở về phòng. Tiểu nữ còn nhớ rõ, lúc ấy Vương bá phụ trêu ghẹo nói phải đi đến phòng của bá phụ, miễn cho quấy rầy mẫu thân nghỉ ngơi. Kỳ thật bá phụ đã biết mẫu thân vẫn luôn ngủ cùng với tiểu nữ, bọn họ căn bản sẽ không quấy rầy đến chúng ta. Sau khi cha đi, ta và mẫu thân cũng trở về phòng, thẳng đến ngày thứ hai..."
Tô Chuyết đánh gãy lời nàng: "Đêm đó cô cũng không ra ngoài sao? Thế nhưng ta lại nghe nói..." Y cố ý kéo dài âm điệu, quả nhiên thấy khuôn mặt Vân Tiểu Cẩm đỏ lên, cúi đầu. Tô Chuyết thở dài, nói ra: "Vân cô nương, ta đang vì các người điều tra rõ chân tướng, còn xin cô không cần giấu diếm!"
Vân Tiểu Cẩm đỏ mặt nói ra: "Đêm hôm đó... Tiểu nữ... Tiểu nữ và Trọng Bình ca ca cùng một chỗ... Bất quá về sau, mẹ của tiểu nữ phát hiện, liền gọi về..."
Tô Chuyết bừng tỉnh đại ngộ, nói ra: "Ước chừng trái phải giờ Tý (từ 11 giờ đêm đến 1 giờ sáng), đúng hay không? Vậy khi đó cô có từng nghe được trong phòng của Vương Bách Sơn có tiếng cãi vã không?"
Vân Tiểu Cẩm nói: "Đúng là nghe được có động tĩnh, bất quá lúc ấy tiểu nư đang sợ hết hồn, cũng không quá chú ý..."
Tô Chuyết lại hỏi: "Lúc đó Vân phu nhân ở nơi nào?"
Vân Tiểu Cẩm đáp: "Mẫu thân ở trong phòng lầu hai, tại trước cửa sổ trông thấy tiểu nữ và Trọng Bình ca ở hậu viện, liền kêu tiểu nữ một tiếng. Thế là tiểu nữ vội vàng trở về phòng, ở góc hành lang còn đụng phải Tiếu sư huynh, tiểu nữ không dám chào hỏi liền lên lầu luôn. Bởi vì gian phòng của tiểu nữ và gian phòng của Vương bá phụ ở hai đầu hành lang, lúc lên lầu cũng không nghe thấy động tĩnh trong phòng bá phụ."
Tô Chuyết trầm ngâm nói: "Lúc ấy các người đều nghe thấy tiếng cãi vã, lại không coi là chuyện gì đáng kể, thẳng đến ngày thứ hai, phát hiện hai người ngộ hại..."
Vân Tiểu Cẩm nói: "Không sai, ngày thứ hai, đầu tiên là bọn Vương đại ca phát hiện thi thể của Vương bá phụ, chỉ thấy trong phòng đều là từng bãi vết máu. Vương bá phụ nằm trong vũng máu, cái trán đã nát rồi. Thế nhưng trong phòng lại không có bóng dáng của cha, chúng ta giật nảy mình, vội vàng đi đến phòng của cha. Lúc này mới phát hiện... Cha cũng đã..." Nàng nói đến đây, có chút khóc không thành tiếng.
Tô Chuyết vội hỏi: "Gian phòng của phụ thân cô là như thế nào?"
Vân Tiểu Cẩm xoa xoa nước mắt, bình phục một lát, nói ra: "Cha nằm ở trên giường, đệm chăn đều bị máu nhuộm đỏ. Trước ngực cha có một vết đao, chém chéo qua ngực bụng. Vết đao này giống như đúc với một thức "Quan Hà Tà Vũ" trong đao pháp Vương gia, bởi vậy chúng ta mới nhận định là người nhà họ Vương gây nên!"
Tô Chuyết kỳ quái nói: "Vẻn vẹn bởi vì một vết thương này? Trong phòng không có chứng cứ khác sao? Tỉ như hung khí? Vết máu? Dấu chân?"