Ba người Tô Chuyết, Hoa Bình và Vương Trọng Bình trong phòng bận rộn nửa đêm, cuối cùng đem mấy trăm lá thư phân loại ghi chép thích đáng. Mà lúc này tiếng gà gáy nơi xa cũng vang lên, bên ngoài trời đã sáng. Hoa Bình duỗi người một cái, nhìn lên cuộn giấy đã ghi chép rậm rạp chằng chịt, tên của bảy, tám mươi người, nghi ngờ nói: "Đem những tên tuổi của người gửi thư ghi ra thì làm được cái gì?"
Tô Chuyết cầm lấy cuộn giấy, từng cái nhìn qua, trong lòng đã có tính toán, quay người hỏi Vương Trọng Bình: "Cậu xem một chút, phía trên này thiếu tên ai?"
Vương Trọng Bình nhìn hồi lâu, nhưng cũng không nhớ thiếu tên ai. Tô Chuyết nhắc nhở: "Cậu suy nghĩ một chút, hảo hữu tri giao của phụ thân cậu, tỉ như... Vạn Thương!"
Vương Trọng Bình sững sờ, xem xét lại, trên giấy quả nhiên không có cái tên Vạn Thương. Gã ngạc nhiên nói: "Đây là chuyện gì xảy ra, ta nhớ rõ ràng Vạn thúc phụ và tiên phụ có thật nhiều thư từ qua lại, cũng thống nhất thu vào một chỗ. Sao nơi này lại không có?" Nói xong liền đi lật xem đống thư kia, sợ nhất thời sơ sẩy bỏ sót.
Tô Chuyết lắc đầu, nói ra: "Không cần tìm, chỗ này khẳng định không tìm thấy!"
Hoa Bình cũng thấy kỳ quái, hỏi: "Tô Chuyết, chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Lá thư mời tỷ võ đã mất đi, tạm thời ta còn có thể đoán ra một chút mánh khóe. Nhưng sao thư Vạn Thương gửi đến lại không thấy rồi?"
Tô Chuyết nói ra: "Huynh xem qua cái này thì hiểu." Nói xong đưa một phong thư cho gã, chính là lá thư cuối cùng mà Vân Thâm gửi cho Vương Bách Sơn.
Hoa Bình xem đại khái một lần, lại vẫn có chút không hiểu. Tô Chuyết thở dài, cảm thấy nhẹ nhõm rất nhiều, nói ra: "Câu đố cũng sắp giải được, hiện tại chỉ cần lại dùng một chút lừa gạt!"
Hoa Bình và Vương Trọng Bình nhìn nhau, đều từ trong mắt đối phương đọc ra hoang mang sâu đậm, trăm miệng một lời lẩm bẩm:"Lừa gạt?"
Đúng lúc này, cửa phòng gõ vang "Đốc đốc", Hoa Bình mở cửa xem xét, nguyên lai là Vương Bá Thành. Vương Bá Thành vào cửa trông thấy Vương Trọng Bình cũng ở, tựa hồ thở ra một ngụm, nói ra: "Trọng Bình, đệ quả nhiên ở chỗ này! Đêm qua đi nơi nào, cũng không trở lại, hại ta lo lắng."
Vương Trọng Bình có chút áy náy, vừa muốn hồi đáp. Tô Chuyết giành nói trước: "A, hôm qua ta để Trọng Bình lão đệ về tìm lá thư khiêu chiến mà Vân Thâm đưa tới. Ai dè vẫn là không tìm được, xem ra là toi công một trận rồi."
Vương Bá Thành cũng thở dài nói: "Đúng vậy a, chẳng ai ngờ rằng đến! Có lẽ là hạ nhân thu dọn phòng, không cẩn thận làm mất rồi."
Tô Chuyết cười ha hả, nói với Vương Trọng Bình: "Cậu về nghỉ ngơi trước đi, ta còn có chút vấn đề muốn thỉnh giáo Vương đại ca một chút."
Vương Trọng Bình gật gật đầu, nói ra: "Vậy ta chờ ở ngoài."
Tô Chuyết nhìn gã rời đi, đóng cửa lại. Lúc này Hoa Bình đã đem đống thư tán loạn trên bàn thu thập vào bao phục, mời Vương Bá Thành ngồi xuống. Vương Bá Thành cũng đã nhìn thấy một bàn lá thư, lại đoán không ra bọn hắn đang chơi cái bí mật gì, liền hỏi: "Tô công tử có lời gì cứ hỏi đi!"
Tô Chuyết cười nhạt một tiếng, nói: "Vương huynh có lòng phòng bị ta rất nặng a?"
Vương Bá Thành hừ lạnh một tiếng, nói: "Ta cũng không nghĩ tới Tô công tử thủ đoạn cao siêu, đem một nhà ta đùa bỡn trong lòng bàn tay!"
Tô Chuyết cười nói: "Vương huynh đừng nóng lòng, ta muốn hỏi huynh là, Vân gia muốn dọc từ nơi đây qua Hoàng Hà, tin tức này là ai tiết lộ cho huynh?"
Vương Bá Thành không nghĩ tới y sẽ hỏi chuyện này, nói quanh co: "Ngươi quản chuyện này làm gì? Tự nhiên có bằng hữu giang hồ hiểu rõ công đạo, sẽ cùng chung mối thù với chúng ta!"
Tô Chuyết nhún nhún vai, bất đắc dĩ nói: "Vấn đề này huynh không trả lời cũng không quan trọng, kiểu gì ta cũng sẽ từ người bên cạnh chỗ ấy biết được, bất quá đến lúc đó..."
Vương Bá Thành nhìn biểu lộ của y, dáng vẻ rõ ràng đã tính toán kỹ càng, rốt cuộc nói: "Vấn đề này có quan hệ đến chuyện hai nhà chúng ta sao? Ta cho ngươi biết còn không được sao? Là Vạn Thương thúc phụ truyền tin tức cho ta!"
Vẻ kinh ngạc trên mặt Tô Chuyết chợt lóe lên, trầm tư hồi lâu, rốt cục thở dài nói: "Nguyên lai là vậy..."
Vương Bá Thành hơi không kiên nhẫn nói: "Ngươi hỏi xong chưa? Xong rồi thì ta đi."
Tô Chuyết lấy lại tinh thần, đứng dậy đưa tiễn, cười nói: "Vương huynh đi thong thả! Bất quá cũng đừng đi xa, nói không chừng, chân tướng không lâu nữa liền rõ ràng rồi!"
Hoa Bình đưa Vương Bá Thành ra cửa, quay đầu hướng Tô Chuyết reo lên: "Bây giờ tình huống đến cùng là như thế nào? Ta càng ngày càng hiểu không rõ, làm sao Vạn Thương cũng xen lẫn vào chuyện này rồi?"
Tô Chuyết vừa muốn trả lời, đột nhiên trông thấy Tiêu Bằng ngồi ở một tấm bàn trống trong đại sảnh. Lúc nãy gã vừa vặn trông thấy Vương Bá Thành từ trong phòng Tô Chuyết đi ra, biểu hiện trên mặt âm tình bất định. Tô Chuyết không để ý tới Hoa Bình, đi thẳng tới đối diện Tiêu Bằng, tự động ngồi xuống, cầm lấy chén trà rót cho mình chén nước.
Tiêu Bằng lạnh lùng nhìn qua Tô Chuyết, tràn đầy địch ý đối với hắn. Trong lòng Tô Chuyết cười thầm, đối với suy nghĩ của Tiêu Bằng hầu như rõ như lòng bàn tay. Y nhấp một miệng nước trà, không chút hoang mang nói: "Tiêu huynh, huynh là đại đệ tử Vân gia, chắc hẳn rất được Vân lão tiền bối coi trọng chứ?"
Tiêu Bằng "Hừ" một tiếng, từ chối cho ý kiến. Tô Chuyết lại nói: "Đáng tiếc a, huynh làm được nhiều cho Vân gia hơn nữa, cũng đánh không lại bốn chữ môn đăng hộ đối a!"
Tiêu Bằng biết y chỉ cái gì, có chút tức giận, đứng dậy muốn đi. Tô Chuyết vội nói: "Tiêu huynh không nên tức giận, là tiểu đệ nói sai. Nhưng Tiêu huynh biết vừa rồi Vương Bá Thành nói với ta cái gì sao?"
Tiêu Bằng sững sờ, thần sắc khẽ biến, ngồi xuống nói: "Hắn nói cái gì thì có quan hệ gì đến ta..."
Tô Chuyết thản nhiên nói: "Rất có quan hệ a! Tiêu huynh cũng biết, vụ án này trôi qua lâu như vậy, ta chỉ có thể dựa vào chuyện mà các người trần thuật để suy đoán. Nguyên bản ta một mực đoán không ra chân tướng, thẳng tới sáng nay, Vương Bá Thành đến nói với ta mấy câu, ta mới chợt hiểu ra. Xem ra Tiêu huynh có can hệ rất lớn với cái chết của hai vị lão tiền bối a!"
Tiêu Bằng biến sắc, cả giận nói: "Nói hươu nói vượn! Thằng tiểu nhân Vương Bá Thành này, ta cũng chỉ thương lượng với hắn đem thư sửa lại..." Gã nói đến một nửa, lập tức ý thức được không thích hợp, ngậm miệng không nói.
Tô Chuyết thì đã được đáp án mình cần, buông xuống chén trà, cười khẽ rời đi. Tiêu Bằng nhất thời mặt xám như tro, phảng phất khí lực toàn thân đều đã dùng hết, ngồi tại chỗ đó rất lâu cũng không động một chút nào.
Trong lòng Tô Chuyết đã hoàn toàn minh bạch hết thảy, giờ phút này liên tục tính toán: "Chỉ còn lại người kia..." Đang nghĩ ngợi thì thấy đối diện Vạn Thương cất bước tiến vào cửa chính khách sạn, trái nhìn phải xem, giống như đang tìm người nào.
Tô Chuyết nhìn thấy gã, không nhịn được cười lạnh. Vạn Thương bị y nhìn có chút hốt hoảng, nghiêm nghị nói: "Tiểu tử ngốc kia, ngươi cười cái gì?"
Tô Chuyết tiến đến gần, nói khẽ: "Vạn bang chủ đến thật sớm a! Chỉ là Vân phu nhân lại không dậy sớm như thế, cho dù thức dậy, cũng sẽ không đến đại sảnh rồi. Vạn bang chủ không cần tìm nữa."
Vạn Thương ho khan hai tiếng, che giấu xấu hổ, nói ra: "Ngươi nói bậy bạ gì đó! Ta tới nhìn xem có cái gì cần ta hỗ trợ..."
Tô Chuyết " a" một tiếng thật dài, nói ra: " Kỳ thật Vạn bang chủ đã giúp đại ân rồi! Nếu như không phải ông đem tin tức Vân gia ở đây tiết lộ cho Vương Bá Thành, việc này làm sao lại bị ta đụng vào? Chỉ là không biết, nếu như Vân phu nhân biết được chuyện này, sẽ phản ứng ra sao?"