Ba người Hạ Thanh Phong tràn đầy lòng chờ mong, yên lặng nghe Tô Chuyết trù tính.
Tô Chuyết mở miệng nói:
- Quân canh giữ cảnh nội Liêu quốc đã từng đánh nhiều trận với chúng ta, cũng bị thiệt thòi không ít dưới tay chúng ta. Ta dám nói, lần này bọn hắn đuổi bắt nhất định sẽ không dốc hết toàn lực. Nguyên nhân có mấy cái, thứ nhất, quân canh giữ tụ họp lại cũng không phải là bền chắc như thép, mà là thuộc về từng bộ lạc, bởi vậy chẳng có ai nguyên ý đụng phải chúng ta trước nhất. Tùy tiện tiếp xúc giao chiến với chúng ta, chẳng những sẽ làm nhà mình đại thương nguyên khí, còn có thể để bộ lạc khác cướp công lao!
Y dừng một chút, lại nói:
- Thứ hai, trong hai tháng nay, nhóm quân canh giữ này đã chịu nhiều đau khổ dưới tay chúng ta. Chúng ta muốn bọn hắn hướng đông, bọn hắn sẽ phải hướng đông, muốn bọn hắn hướng tây, bọn hắn liền phải hướng tây. Bởi vậy, trong lòng bọn hắn nhất định sẽ cảm thấy đám quân từ biên cảnh trở về, tháng ngày sinh hoạt ngược lại dễ chịu hơn so với bọn hắn.
Quách Uy bỗng cười ha ha:
- Thì ra đây là bệnh đỏ mắt, chẳng những người Hán chúng ta có, mà người Khiết Đan cũng có!
Tô Chuyết mỉm cười, nói:
- Đây cũng không phải là bệnh đỏ mắt, người nào cũng luôn cảm giác mình vất vả còn người khác thì an nhàn, tật xấu này mỗi người trong thiên hạ đều có hoặc nhiều hoặc ít.
Y nói tiếp:
- Quân canh giữ cảnh nội Liêu quốc sẽ cảm thấy nên để mười vạn tinh binh rút về chuyên môn đi đối phó chúng ta mới đúng. Bởi vậy quân canh giữ nhất định sẽ không toàn lực vây quét. Trái lại quân đội rút về cũng sẽ cho rằng như vậy. Bọn hắn nhất định sẽ cảm thấy mình ra ngoài chinh chiến thời gian dài, nhưng bởi vì những kẻ vô năng trong nước mà bị ép phải rút lui, ném đi các thứ đã cướp đến tay. Bởi vậy bọn hắn vây quét chúng ta sẽ không quá kịch liệt
Hạ Thanh Phong cười nói:
- Nếu nói như vậy, lần này chúng ta ngược lại kiếm được chỗ trống để chui rồi!
Tô Chuyết cười nói:
- Tuy nói như thế, nhưng chúng ta vẫn phải cẩn thận thì hơn. Bằng không nếu như chúng ta đụng vào trong lòng người khác, đại lễ bực này bọn hắn làm sao có đạo lý không thu. Bởi vậy chúng ta vẫn phải thương lượng ra một sách lược vẹn toàn!
Ba người nghiêm sắc mặt, trăm miệng một lời:
- Cẩn tuân lệnh Tô tiên sinh!
Tô Chuyết gật đầu, nói:
- Chúng ta đánh đến bây giờ, cờ xí cũng mất, khôi giáp vũ khí đều hư hỏng không khác mấy. Đến nay rất nhiều huynh đệ đều cầm vũ khí của người Khiết Đan, đây vừa vặn là điều kiện có lợi cho chúng ta phá vòng vây. Chúng ta có thể chia làm hai nhóm, và từ trong hai nhóm có thể phân ra mấy tiểu đội. Ngụy trang thành người Khiết Đan, lợi dụng thời điểm quân Liêu rút lui gây nên hỗn loạn, trà trộn vào đi đến biên canh! Chẳng qua...
Ba người nghe Tô Chuyết nói chẳng qua, biết còn có đoạn sau. Tô Chuyết lại nói:
- Để bảo đảm không có sơ hở nào, chúng ta còn cần một nhánh kỵ binh có thể dẫn dắt sự chú ý của quân Liêu!
Vừa dứt lời, Quách Uy liền lớn tiếng nói:
- Loại sự tình này nhất định phải tính thêm lão Quách ta!
Tô Chuyết cười nói:
- Quách tướng quân mặc dù dũng mãnh, nhưng dù sao đang bị trọng thương, nên đi theo đại quân trở về...
Tô Chuyết còn chưa nói hết, Quách Uy liền nhảy dựng lên, lớn tiếng nói:
- Tô tiên sinh, tiên sinh đừng thấy lão Quách chỉ còn một cánh tay, nhưng khi đánh trận tuyệt đối sẽ không cẩu thả!
Quách Uy la hét ầm ĩ một phen hấp dẫn sự chú ý của các tướng sĩ khác. Hạ Thanh Phong vội vàng đứng dậy giữ chặt Quách Uy, để phòng hắn lại nói nhảm.
Tô Chuyết thấy vô luận như thế nào cũng không thuyết phục được Quách Uy, đành phải miễn cưỡng đáp ứng. Hai người khác, Hạ Thanh Phong và Chung Vũ tất nhiên cũng không chịu đi trước, nhất định muốn lưu lại yểm bộ mọi người rút lui. Tô Chuyết đành phải để bọn họ trước tiên lựa chọn hơn mười chiến sĩ.
Kết quả càng thêm ngoài ý định, ba người trở về vừa nói ra nguyên do, vậy mà không có ai nguyện ý trở về trước, đều xin được lưu lại, cùng chung hoạn nạn với mọi người. Ngay cả Ngọc Nương tính tình cổ quái, nhìn thấy một màn này, cũng không nhịn được cảm động rơi lệ.
Nhưng như vậy cuối cùng cũng không xong. Sắc mặt Tô Chuyết nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn, cưỡng ép ra lệnh hai người Hạ Thanh Phong và Chung Vũ suất đội trở về. Hai người không có cách nào, đành phải tuân mệnh. Lại từ trong quân lựa ra hai mươi người có thân thủ tốt nhất, phản ứng nhanh nhẹn nhất lưu lại. Đem những con ngựa cường tráng nhất nhanh nhất trong toàn quân đổi cho bọn họ.
Tất cả mọi người đều mang đao kiếm và dụng cụ bảo hộ tốt nhất cùng thịt khô tích trữ trên thân, đưa cho những người này. Mọi người tạm biệt xong xuôi, Tô Chuyết vỗ vỗ bả vai Hạ Thanh Phong, nghiêm mặt nói:
- Nhất định phải đưa bọn họ trở về an toàn!
Hạ Thanh Phong trịnh trọng gật đầu, nói:
- Tô tiên sinh nhất định cũng phải trở về bình an!
Tô Chuyết cười nói:
- Yên tâm, các người đi trước một bước, sau đó chúng ta đến ngay!
Ngọc Nương và Chu Thanh Liên cũng đi lên trước, giao một bình dược hoàn cho Tô Chuyết. Chu Thanh Liên nói:
- Tô Chuyết, hai người chúng ta đi theo ngươi ngược lại là vướng víu, vậy không cho ngươi thêm phiền toái nữa. Chúng ta gặp ở Chân Định phủ!
Tô Chuyết gật đầu, Ngọc Nương dặn dò:
- Mỗi ngày ngươi phục dụng hai viên trong bình thuốc này, đối với thương thế của ngươi có chỗ tốt!
Tô Chuyết gật đầu, đưa mắt ngóng nhìn đại quân đi xa. Bọn họ dựa theo kế hoạch, phân tán rút lui, hết thảy ngay ngắn rõ ràng, không chút hoảng loạn.
Tô Chuyết quay đầu trông thấy Quách Uy, lớn tiếng nói:
- Quách tướng quân, đã chuẩn bị rong ruổi một trận rồi chứ?
Quách Uy lớn tiếng đáp:
- Lão Quách ta đã sớm không kịp chờ đợi rồi!
Tô Chuyết hô to:
- Tốt! Xuất phát!
Hai mươi mấy người cưỡi khoái mã lướt nhanh như gió, chạy như bay về một phương hướng khác với đại quân.
Đằng trước có lẽ người Khiết Đan đã bố trí xong thiên la địa võng, nhưng bọn họ có gì phải sợ? Có lẽ thiên quân vạn mã đang ở phía trước, nhưng dù đối phương có vạn người ta cũng thản nhiên bước tới!
Trên thảo nguyên bao la vang lên tiếng hò thỏa thích của bọn họ.
Hết thảy đều không khác chút nào so với tính toán của Tô Chuyết. Bọn họ thành công hấp dẫn sự chú ý của đại quân Khiết Đan, nhưng không có một đội quân nào thực sự dốc toàn lực đuổi theo bọn họ. Đổi lại đều chỉ là làm bộ một chút, quan sát lẫn nhau mà thôi.
Tô Chuyết dẫn theo hai mươi người, quả thực như là mang theo mấy vạn đại quân Liêu quốc đi dạo trên thảo nguyên lúc đông lúc tây.
Mà người Khiết Đan từ tiền tuyến rút lui về sớm đã mệt mỏi không chịu nổi, căn bản không có lòng dạ tác chiến. Đây gọi là một tiếng trống tăng khí thế, hai tiếng thì suy, ba tiếng thì kiệt. Khí thế quân Liêu đã yếu mất, chỉ muốn sớm ngày về nhà, sống qua ngày đông gía rét lạnh lẽo dị thường này.
Tiếp tục dây dưa bảy tám ngày, Tô Chuyết luôn luôn chú ý tin tức các nơi, từ đầu đến cuối không nghe nói tin tức có quân Tống bị vây bắt. Tô Chuyết suy tính thời gian, đoán chừng đại quân đã bình an trở về Tống cảnh, cuối cùng cũng yên lòng..
Hiện tại đến phiên bọn họ trở về. Tô Chuyết không chút suy nghĩ, trực tiếp hạ mệnh lệnh, trực tiếp tiến về phía biên cảnh Tống Liêu.
Tất cả mọi người đều phấn khởi, chỉ còn một đoạn đường cuối cùng. Hi vọng đang ở trước mắt. Ven đường mặc dù thỉnh thoảng gặp phải tập kích nhỏ, nhưng khó mà ngăn bước chân bọn họ về nhà.
Tuy nói là người kiệt sức, ngựa hết hơi, nhưng nhóm dũng sĩ này rốt cục vẫn bước lên thổ địa tổ quốc. Tất cả mọi người không kìm được sảng khoái lên tiếng hoan hô, tiếng hô xuyên thẳng mây xanh.
Xa xa, tường thành cao ngất của Chân Định phủ ngay ở phía trước. Tô Chuyết nhất thời vừa hưng phấn vừa có chút bất an. Y muốn lặng lẽ rời đi để tránh phiền phức, nhưng cũng muốn vào thành một chuyến, nói một tiếng tạm biết với các huynh đệ đồng sinh cộng tử. Có lẽ trước khi rời đi cũng nên nói cho bọn họ biết chân tướng.
Cũng chẳng biết mọi người biết được mình là khâm sai triều đỉnh giả, sẽ có cảm tưởng như thế nào. Khóe miệng Tô Chuyết lộ ra nụ cười. Đang suy nghĩ miên man, đã nhìn thấy cửa thành Chân Định phủ mở ra, từ trong cửa thành đột nhiên vọt ra hai đội võ sĩ mang giáp.
Hai đội võ sĩ từ hai bên xúm lại, bao vây đám người Tô Chuyết vào một chỗ. Đám người Tô Chuyết đưa mắt nhìn nhau, không rõ ràng cho lắm. Nhóm lính Tống kia từng người cầm trường thương trong tay, bỗng nhiên chĩa ra mũi thương, nhắm thẳng vào đám người Tô Chuyết!