Triệu Lăng nghe lời Tô Chuyết dặn dò, trịnh trọng gật đầu. Phong Tòng Quy thấy Tô Chuyết bỗng thân mật với Triệu Lăng như vậy, cảm giác có chút không thích hợp, liền mở miệng thúc giục nói:
- Tô Chuyết, đi mau!
Trên xe ngựa thiếu đi Triệu Lăng quả thực thiếu đi rất nhiều thú vui trên đời. Ba người Tô Chuyết, Vô Ngã và Phong Tòng Quy đều mang tâm tư riêng, một câu cũng không nói thêm.
Đám người thúc ngựa chạy vội, chỉ vì lo lắng Lý Tuyên cướp trước, một khắc cũng không dám dừng lại, đi hơn nửa ngày thời gian rốt cục trông thấy trong hoang mạc có một tòa cổ bảo nguy nga dựng sừng sững giữa núi xa. Lúc này đã qua buổi trưa, hoang mạc gió bắc thổi ngập trời, cát vàng che khuất không trung, quất vào mặt như là đao cắt.
Đội ngũ ban đầu có hơn trăm người, để lại vài chục người trong thôn trang nhỏ kia, còn thừa lại bảy tám chục tên hán tử. Mọi người khó khăn chạy tới chân núi cổ bảo, bởi vì có ngọn núi che chắn, gió thổi bớt đi không ít, lúc này mới có thể thở một hơi. Đám người ngồi xuống mặt đất, hưởng thụ bình tĩnh khó có được.
Vô Ngã hỏi:
- Tô Chuyết, từ đâu lên núi?
Tô Chuyết đi thẳng tới cạch vách núi, đưa thay sờ sờ một cây sợi dây thừng thô to. Y nhíu mày nói ra:
- Lên núi chỉ có thông qua dây thừng. Mấy năm trước ta tới đây cũng thông qua cách này mà leo lên. Nhưng mà các ngươi xem này, đây không phải là dây thừng năm đó!
Phong Tòng Quy gật đầu:
- Dây thừng đặt ở đây mấy năm đã sớm nên mục nát rồi. Mà sợi dây thừng này là mới, hiển nhiên mới được treo lên cách đây không lâu!
Tô Chuyết cầm chắc sợi dây thừng trong tay, dùng sức giật giật, thấy dây thừng vô cùng rắn chắc, đủ để chịu lực lượng của bốn năm người.
- Xem ra sớm có người sớm lên núi rồi!
Tô Chuyết không cần nói rõ, Vô Ngã và Phong Tòng Quy đã có thể đoán được người lên núi tất nhiên là Lý Tuyên không thể nghi ngờ.
Vô Ngã lạnh lùng nói:
- Vậy chúng ta còn chờ gì nữa?
Tô Chuyết có chút lo lắng nói:
- Bây giờ bọn hắn từ trên cao nhìn xuống, nếu như bố trí mai phục trên đỉnh núi thì...
Vô Ngã ngang nhiên nói:
- Cho dù bọn chúng có thiên quân vạn mã, ta có gì phải sợ?
Nói xong bám vào đầu dây thừng, vươn người nhảy lên, nhảy vọt lên trên núi.
Vô Ngã là kẻ tài cao gan lớn, đơn thương độc mã thẳng đến đỉnh núi. Mọi người ở dưới núi ngẩng đầu quan sát, chỉ thấy thân hình Vô Ngã càng lúc càng nhỏ, mãi đến cuối cùng biến thành một chấm đen nhỏ. Sau giây lát, tiếng nói của Vô Ngã từ đỉnh núi truyền xuống:
- Lên đây đi, phía trên không có ai!
Bấy giờ đám người mới thở phào nhẹ nhõm. Bọn thủ hạ lắp đặt giỏ trúc lên dây thừng, Tô Chuyết và Phong Tòng Quy đồng thời đứng trong giỏ trúc, để người khác kéo lên. Bỏ ra một nén hương thời gian, Tô Chuyết rốt cục bước lên đỉnh núi.
Trở lại chốn cũ tự có một phen cảm khái. Phong Tòng Quy đã chờ không nổi, thúc giục Tô Chuyết tranh thủ thời gian. Tô Chuyết dẫn mọi người đi tới cửa đá ngàn cân đằng trước, chỉ thấy hai cánh cửa lớn đã bất ngờ mở ra một khe hở. Bên trong khe hở là một màu đen kịt, giống như là vực sâu không đáy thôn phệ vạn vật.
Tô Chuyết thở dài:
- Cửa đá đã mở. Trừ Lý Tuyên ra, hầu như không có ai biết được biện pháp mà ta phá giải cơ quan cửa đá năm đó!
Đám người không còn hoài nghi, cũng không dám chậm trễ thời gian. Trong thời gian mọi người cột bó đuốc, Phong Tòng Quy cẩn thận tỉ mỉ xem xét toà cổ bảo này, nhẹ giọng than thở:
- Lâu đài đá này ba mặt đều là vách núi cheo leo, dễ thủ khó công, mà lại ngầm hợp với một loại trận pháp bố trí nào đó, quả đúng là nhất đại cao nhân thiết kế!
Vô Ngã tâm niệm vừa động, nói:
- Pháo đài cổ này ba mặt đều là vách núi cheo leo, không có đường đi, chỉ có thể tới cửa trước tiên. Nếu như Lý Tuyên muốn trốn, cũng chỉ có thể đi từ nơi này. Nếu như để lại nhân thủ, hẳn là có thể có thu hoạch!
Phong Tòng Quy gật đầu, phân phó mấy người trấn giữ. Mọi người nhóm lửa bó đuốc, lúc này mới để Tô Chuyết dẫn vào cửa.
Thông qua đường hành lang tối đen, mọi người đi vào đại sảnh hình tròn. Nhưng mà cùng nhau đi vào thì vẫn không nhìn thấy một người nào. Tô Chuyết chỉ vào từng cánh cửa tối đen như mực xung quanh đại sảnh, nói ra:
- Toà cổ bào này bài trí dựa theo phương vị Thiên Cương Bát Quái. Mấy cánh cửa này chính là sáu cửa: Phong, Lôi, Thủy, Hỏa, Sơn, Trạch; bên trong có đủ loại cơ quan!
Phong Tòng Quy nhíu mày hỏi:
- Nếu là Bát Quái, như vậy Thiên môn và Địa môn đâu?
Tô Chuyết mỉm cười, năm đó mình tốn không ít thời gian mới nghĩ đến tầng này. Không ngờ Phong Tòng Quy liếc mắt là nhìn ra mấu chốt trong đó, đúng là gừng càng già càng cay! Tô Chuyết đưa tay chỉ đỉnh đầu, nói ra:
- Thiên môn ngay trên đỉnh đầu!
Mọi người ngẩng đầu nhìn lên, quả nhiên có thể trông thấy trên vách đá nhẵn bóng có một cánh cửa đá nhỏ. Tiếp theo Tô Chuyết nói ra:
- Nơi ấy thông hướng một hang đá. Năm xưa chúng ta đã nhìn qua, bên trong không có cái gì. Chẳng qua nơi đó lại có cửa áp khống chế toàn bộ cơ quan trong pháo đài cổ!
Nói đến đây, Tô Chuyết cười cười, nói:
- Nếu ta là Lý Tuyên, nhất định sẽ mở ra cơ quan trước. Chỉ cần các ngươi không rõ nội tình, tùy tiện tiến vào sáu cửa này, e là sẽ tổn thất nặng nề!
Trong lúc Tô Chuyết nói chuyện, bên trong Phong môn mơ hồ truyền đến thanh âm cuồng phong gào thét, một luồng gió lạnh thổi tới làm sống lưng người ta phát lạnh. Bên trong Lôi môn lại ngầm truyền đến tiếng sấm đùng đùng khiến người ta rùng mình. Bọn hắn còn chưa vào cửa mà đã cảm giác được sự lợi hại trong đó, sắc mặt không khỏi trở nên nghiêm nghị.
Tô Chuyết nói:
- Cơ quan ở đây, mỗi một cái đều có thể giết người trong vô hình. Chúng ta muốn đi vào, trước hết phải đóng tổng áp lại!
Phong Tòng Quy nghi ngờ nói:
- Tại sao chúng ta phải đi vào mấy cửa này?
Tô Chuyết nói:
- Bởi vì ta đoán, bảo tàng ngay ở bên trong Địa môn và trong tám cửa này! Năm đó chỉ có Địa môn là chúng ta không đi vào. Hơn nữa Địa môn đi sâu xuống đất, lại có thể dùng làm hố bẫy hầm giam, đây chính là nơi tốt nhất để giấu đồ vật!
Vô Ngã và Phong Tòng Quy cả kinh, trăm miệng một lời:
- Ngươi có thể khẳng định chứ?
Tô Chuyết lắc đầu cười nói:
- Ta đương nhiên không thể khẳng định. Nhưng mà ta cũng chỉ có thể đoán được một chỗ như vậy mà thôi!
Trong mắt Phong Tòng Quy mơ hồ lộ ra vẻ hưng phấn, nói:
- Vậy chúng ta phải nắm chặt thời gian, tận lực tìm ra bảo tàng trước khi trời tối!
Cách trời tối còn có hơn một canh giờ. Lão lập tức phân công nhân thủ nghĩ cách trèo lên vách đá, mò vào Thiên môn. Những kẻ dưới tay bọn hắn cũng nhiều tên thủ đoạn cao siêu, cho dù không có khinh công như Ngô Tiêu của Huyết Bức môn năm xưa, nhưng cũng có các loại môn đạo kỳ quái.
Tầm mười người đem một khúc gỗ mang theo bên mình cột lại với nhau, nối thành một gậy gỗ dài chừng bảy tám trượng. Đám người dựng gậy gỗ lên, một người thân thủ khéo léo như khỉ leo lên gậy gỗ, dễ dàng với tới cửa hang Thiên môn.
Tô Chuyết nói cho bọn hắn vị trí thạch thất khống chế cơ quan, rồi giảng giải cách thức đóng lại cơ quan như thế nào. Mười mấy người leo lên rất nhanh, từ trong cửa hang tiến vào Thiên môn, chỉ một lúc sau liền có người từ trong cửa hang nhô đầu ra, hô lớn:
- Cơ quan đã đóng lại! Phía trên cũng không có phát hiện người nào khác!
Vô Ngã và Phong Tòng Quy lại hồ nghi, đi vào pháo đài cổ lâu như vậy, nếu như Lý Tuyên đã dẫn người vào đây, tại sao cho đến bây giờ cũng không gặp được một người chứ?
Tô Chuyết nói:
- Nếu cơ quan đã đóng lại, vậy thì đi theo ta!
Y dẫn đầu đi vào Phong môn. Năm đó Tô Chuyết chỉ có đi vào Phong môn mới biết bên trong có một hố bẫy, rất có khả năng thông hướng Địa môn, bởi vậy mới lựa chọn con đường quen thuộc.
Phong Tòng Quy trời sinh tính đa nghi, ngăn Tô Chuyết lại, nói:
- Sao ngươi lại chọn cửa này? Vì sao không chọn cửa khác?
Tô Chuyết thở dài, đáp:
- Trực giác.
Phong Tòng Quy hừ lạnh một tiếng:
- Tô Chuyết, từ khi ngươi đi vào chân núi thì biểu hiện hết sức nhiệt tình, rốt cục ngươi có quỷ kế gì?
Tô Chuyết cười nhạt một tiếng:
- Tâm tư của ta còn có thể giấu diếm được ông à?
Y nói xong quay người bước vào Phong môn, vừa đi vừa nói:
- Các ngươi có thích vào hay không, nếu có bãn lãnh thì tự tìm đường đi!