Tô Chuyết lên xe ngựa, thần sắc tẻ nhạt. Xe ngựa lắc lắc rung rung, rất nhanh Tô Chuyết ngủ thiếp đi, phảng phất như không hề lo lắng vận mệnh của mình ở con đường phía trước vậy.
Ba người khác trong xe không hẹn mà đều có chút kỳ quái. Bất kể như thế nào, chí ít phong thái khoát đạt của Tô Chuyết đích thật là rất ít người có thể sánh bằng.
Một đường bình ổn, qua bảy tám ngày, xe ngựa một đường lao nhanh về hướng tây bắc. Một ngày này từ Tấn Ninh vượt qua Hoàng Hà, luôn chạy về phía tây bắc. Càng đi về phía trước thì càng có vẻ hoang vu. Bởi vì bộ tộc Đảng Hạng xâm chiếm, ngàn dặm không có người ở, rất nhiều thôn trang đều trống rỗng, bách tính mang theo gia đình mà rối rít chạy về phía nam.
Mấy người xuống xe nghỉ ngơi, lần nào cũng có thể nhìn thấy tình cảnh như vậy, trong lúc nhất thời đều có chút trầm mặc. Nhóm người Vô Ngã tuy có hùng tâm tráng chí, nhưng chân chính trông thấy sự tàn khốc của chiến tranh thì vẫn cảm thấy cả kinh. Vô Ngã chắp tay trước ngực, cúi đầu niệm kinh.
Triệu Lăng vịn Phong Tòng Quy, quay đầu trông thấy Tô Chuyết đứng trên sườn đất cách đó không xa, thì thào ngâm thơ. Cẩn thân nghe vào, phong cách cổ xưa, ý vị khoan thai mà tang thương, Triệu Lăng cũng chưa từng nghe qua.
- Viên tường giai đốn bịch, kinh cức thượng tham thiên. Bất kiến cựu kỳ lão, đãn đổ tân thiếu niên. Trắc túc vô hành kính, hoang trù bất phục điền. Du tử cửu bất quy, bất thức mạch dữ thiên. Trung dã hà tiêu điều, thiên lý vô nhân yên (*)...
Tô Chuyết ngâm đi ngâm lại câu này, rồi không nói một lời chui về trong xe. Lần đầu Triệu Lăng nhìn thấy Tô Chuyết cô đơn như vậy, vừa kỳ quái vừa kinh ngạc. Nhưng không biết sao, lần này nàng dường như có thể đọc hiểu trong lòng Tô Chuyết đến cùng thẫn thờ là vì gì.
Một đoàn người vừa đi vừa nghỉ, cẩn thận tránh thoát phòng tuyến biên cảnh. Ngày hôm nay đã đến rìa sa mạc, vừa vặn đi vào một thôn trang nhỏ. Trong thôn trang cũng chỉ tầm mười gia đình, nhưng bây giờ lại lộ vẻ có chút tiêu điều, hiển nhiên bởi vì chiến loạn nên tất cả mọi người đã trốn khỏi đây rồi.
Chẳng qua cổng thôn lại treo một lá cờ, trên đó viết một chữ “Rượu” thật lớn. Dưới lá cờ là một căn nhà lớn đắp đất, vẫn mở rộng cửa lớn như xưa, mơ hồ có thể trông thấy trong nhà có người.
Xe ngựa dừng trước cửa quán rượu, nhưng mấy người trên xe cũng không xuống xe. Triệu Lăng lên tiếng trước nhất:
- Không ngờ nơi này lại có một quán rượu!
Vô Ngã cười lạnh một tiếng:
- Người của cả thôn đều chạy nạn hết, mà lão bản của quán còn ở lại mở tiệm.
Tô Chuyết không hăng hái lắm, nói ra:
- Chỗ này chỉ sợ không yên ổn, chúng ta trực tiếp đi thôi!
Lúc này bên trong quán rượu có người ra đón, lớn tiếng hô:
- Khách quan mau vào nghỉ chân một chút đi! Tiểu điếm có rượu ngon ấm, có thịt dê nướng, chỉ chờ khách quan thôi đấy!
Phong Tòng Quy khẽ hừ một tiếng, nói:
- Xem như là hắc điếm, dựa vào thủ đoạn của chúng ta lẽ nào còn lo lắng cái gì? Đi, vào xem!
Đám người ăn lương khô mấy ngày, đầu lưỡi đều sắp cứng rồi. Vả lại đến nơi này, gió bắc dần mạnh hơn, sớm đã vừa đói vừa lạnh. Nghe được lão bản cất tiếng chào hỏi, dù cho biết có kỳ quặc, cũng khó có thể nhịn được dục vọng ăn uống.
Bởi vậy Phong Tòng Quy quyết định vào quán, những người khác cũng không kiên trì nữa. Đám người vào nhà, ngồi đầy cả quán rượu. Lão bản kia dường như không ngờ là có nhiều người như vậy, lập tức vừa mừng vừa sợ, gọi mấy hạ nhân từ hậu viện ra chào hỏi khách khứa.
Tô Chuyết ngồi trên ghế dài, nhìn lão bản kia bưng trà rót nước, từ đầu đến cuối đều khom lưng, trên đầu đội mũ vải bông che khuất nửa gương mặt.
Y hơi cảm thấy kỳ quái, thừa dịp người kia bưng rượu lên, thản nhiên nói:
- Vị lão bản này, trông dáng vẻ của ông hình như có chút quen mắt. Trước kia chúng ta có quen nhau hay không?
Thân thể người kia chấn động, khàn cuống họng cười đáp:
- Khách quan nói đùa, tại hạ ở vùng hoang dã này đã lâu, làm sao có thể nhận ra các vị tuấn kiệt tới từ Trung Nguyên đây chứ?
Hắn nói xong, đổ rượu cho mỗi người rồi ân cần khuyên đám người uống rượu. Nhưng mà lại không có người bưng chén rượu lên. Những người khác nhìn thấy Vô Ngã và Quỷ Ẩn không nâng chén, đương nhiên cũng sẽ không nâng chén.
Lão bản kia ngẩn người, cười nói:
- Các vị khách quan chê quán nhỏ không có rượu ngon à? Làm sao không uống?
Vô Ngã lạnh lùng nói:
- Bởi vì chúng ta hoài nghi trong rượu của ngươi có thêm thứ gì đó!
Lão bản cười xấu hổ:
- Đại sư nói đùa. Tiểu điếm luôn luôn buôn bán yên phận, đâu có thêm thứ gì vào?
Tô Chuyết bỗng nhiên nói ra:
- Lão bản, hình như chúng ta cũng chưa nói rõ thân phận, làm sao ông biết chúng ta đến từ Trung Nguyên?
Hóa ra bọn họ vì để tiện tiến vào địa vực của bộ tộc Đảng Hạng, tất cả sớm đã đổi quần áo thành áo da cừu mà dân du mục thường mặc, đã nhìn không ra dáng vẻ của nhân sĩ Trung Nguyên rồi.
Lão bản nghe vậy thì biến sắc, đột nhiên nặng nề hừ một tiếng, nhảy về phía sau hai bước, lớn tiếng nói:
- Thì ra các ngươi đã sớm nhìn ra!
Hắn nói xong, hất cái mũ đang đội trên đầu lên. Mấy tên hạ nhân cũng quẳng cái mũ trên đầu đi, móc ra binh khí từ bên hông. Đám người Vô Ngã chỉ cười lạnh, xem thử bọn hắn rốt cục muốn làm gì.
Lão bản hừ một tiếng, nói ra:
- Thì ra các ngươi sớm đã nhìn ra có vấn đề! Hừ, thế mà còn dám đi vào, lá gan cũng thực không nhỏ. Chẳng qua các ngươi là thiên đường không đi, địa ngục lại xin vào, không trách được chúng ta!
Vô Ngã cười lạnh:
- Làm sao ngươi biết chúng ta chui đầu vào địa ngục? Nói không chừng là các ngươi đụng phải khắc tinh đấy?
Vô Ngã nói xong rồi nhìn chung quanh một vòng, ý là nhân số hai bên ai nhiều ai ít, quả thực liếc qua là thấy ngay. Hiển nhiên là phe nhiều người chiếm ưu thế tuyệt đối.
Lão bản đương nhiên minh bạch ý của Vô Ngã, bỗng nhiên cười hai tiếng quái dị, hai tay vỗ vỗ. Một đám người bỗng lao ra từ hậu viện, kẻ nào cũng cầm binh khí trong tay, đứng bao vây mọi người lại. Phe của bọn chúng thế mà cũng có hơn trăm người, nhìn thanh thế như vậy còn đông hơn so với phe của Vô Ngã.
Tô Chuyết liếc nhìn những người này, thấy quần áo của bọn hắn muôn hình muôn vẻ, binh khí trong tay cũng không giống nhau, không ít binh khí lạ lẫm, không khỏi mỉm cười, nói ra:
- Ban đầu còn tưởng rằng nơi đây chỉ là một nhà hắc điếm, làm chút việc cướp bóc mà thôi. Ai mà ngờ người của võ lâm Trung Nguyên cũng chạy tới nơi này kiếm ăn rồi! Độc Hành Kim Cương, chừng nào thì ngươi làm đầu lĩnh bọn cướp rồi hả?
Lão bản kia giật mình, cái lưng còng xuống bỗng dựng thẳng lên. Ai cũng không ngờ là một nhân vật thấp bé hèn mọn như vậy mà lại có tên hiệu là Độc Hành Kim Cương.
Tô Chuyết lại nói:
- Vị này mặc áo cà sa sặc sỡ, nhất định là hòa thượng Phú Quý. Mà đạo bào của vị này dơ bẩn cũ nát, tự nhiên là đạo nhân Lạc Phách (nghèo túng). Hai người các ngươi như hình với bóng, muốn để ta không nhận ra cũng không dễ đâu!
Hai người bị Tô Chuyết chỉ ra danh hiệu thì đều lắp bắp kinh hãi, lấy xuống khăn trùm đầu, một người lộ ra cái đầu trọc tròn trịa, một người khác thì búi tóc trên đầu, mà tuổi tác đều không ít rồi.
Đạo nhân kia sầu mi khổ kiểm, thở dài nói:
- Ai, sao ngươi lại báo ra danh hiệu của ta ngay từ đầu? Thực sự là... Thực sự là... Ai...
Hòa thượng kia gương mặt bóng loáng, cười nói:
- Xem ra tên tuổi của hai huynh đệ chúng ta trên giang hồ cũng không nhỏ mà! Thế mà được Tô tiên sinh đại danh đỉnh đỉnh coi trọng như thế!
Tô Chuyết cười lạnh nói:
- Danh tiếng của hai vị đích xác không nhỏ, chẳng qua tại hạ nghe được đều là chút tiếng tăm không quá sáng rọi!
Y lại quay sang hai người khác, nói:
- Vợ chồng Ngọc Kiếm luôn thích tận tình sơn thủy, thế mà cũng đến chốn rừng thiêng nước độc này à?
Tô Chuyết nhìn xem hai người chính là một đôi vợ chồng trẻ tuổi. Nam anh tuấn, nữ xinh đẹp. Chỉ là giữa lông mày của hai người này ẩn hàm sát khí khiến cho người ta thấy không thoái mái. Hai người không nói lời nào, cúi đầu nhìn kiếm trong tay mình.
Tô Chuyết liên tục chỉ ra danh hiệu của hơn mười người. Kẻ bị chỉ ra hoặc là xấu hổ, hoặc là kinh ngạc, không có trường hợp cá biệt. Mà nhóm người phe Vô Ngã và Phong Tòng Quy đều có chút giật mình. Không ngờ bọn cướp này đều là nhân vật thành danh trên giang hồ. Cũng có không ít kỳ nhân dị sĩ xưa nay khó gặp, ai dè hôm nay lại đều tề tựu!
(chưa xong còn tiếp.)
(*) Tường thành đều ngừng vỗ
Bụi gai trên cao vút
Không gặp cựu bô lão
Lại thấy tân thiếu niên
Đôi chân đứng xiêu vẹo
Đồng hoang hết cày bừa
Khách quê lâu không về
Chẳng thấy được ruộng bờ
Trong đồng cảnh tiêu điều
Ngàn dặm không bóng người