Tô Chuyết vừa mới dứt lời, tất cả mọi người đều trầm mặc. Tô Chuyết có thể thấy được, thần tình trên mặt Phương Bạch Thạch càng không ngừng biến hóa. Nhưng không trông thấy sự chấn kinh trên mặt hắn. Điều này khiến cho Tô Chuyết cảm thấy có chút kỳ quái, vì sao Phương Bạch Thạch không có kinh ngạc? Phương Bạch Thạch hẳn là cảm thấy kinh ngạc mới đúng chứ?
Phương Bạch Thạch làm quan sai Đại Tống, nghe thấy hậu nhân Lý Đường làm sao lại không khiếp sợ? Nhưng mà thần sắc trên mặt Phương Bạch Thạch hết sức phức tạp, mà cuối cùng đều không có vẻ chấn kinh.
Tô Chuyết đành phải tiếp tục nói ra:
- Bát Bộ Thiên Long đã có hạng người tiện nghi dính chữ Lý như là Lý Tuyên, cũng có nhân vật kiêu hùng như Vệ Tiềm, còn có từ đầu đến cuối ủng hộ Thục quốc, nhiều lần kích động tạo phản như Đường Môn Đường Mặc. Đương nhiên còn có sư phụ của ta, Quỷ Ẩn Phong Tòng Quy!
Y chỉ vào Quỷ Ẩn. Kỳ quái là, trên mặt Quỷ Ẩn cũng không thấy phẫn nộ cùng kinh ngạc, ngược lại giống như cười mà không phải cười. Phảng phất như đang xem kịch, mà Tô Chuyết chính là thằng hề diễn kịch. Trong lòng Tô Chuyết không khỏi có chút run rẩy.
Mọi chuyện dường như tiến hành quá mức thuận lợi. Tình cảnh càng thuận lợi thì thường ẩn giấu đi nguy hiểm không thể dự báo.
Tô Chuyết có chút không làm rõ được, đành phải nói tiếp:
- Nam Đường quốc diệt vong, Thiên bộ bị đả kích lớn. Tông tộc Lý thị càng là bấp bênh như chuột chạy qua đường, hoảng sợ không chịu nổi dù chỉ một ngày. Bát Bộ Thiên Long liền quyết định, nhất định phải diệt trừ Thái tổ hoàng đế, báo thù rửa hận. Lúc ấy Quỷ Ẩn liện hệ với Tấn Vương dã tâm cực lớn, cũng chính là đương kim Thánh thượng! Đồng thời, còn mời tới môn chủ Nho môn Tăng Mạnh Thường! Bởi vì Tăng Mạnh Thường và Tấn Vương thường xuyên ra vào cấm cung, trao đổi quốc sự với Thái tổ, Thái tổ hoàng đế chưa bao giờ đề phòng hai người này. Thế là vào đêm một ngày trong hoàng cung, bọn hắn đạo diễn ra một màn kịch ánh nến tiếng búa, hại chết Thái tổ hoàng đế bên trong cấm cung!
Lời nói của Tô Chuyết đã càng lúc càng vượt ra ngoài dự đoán của mọi người. Phương Bạch Thạch cũng không ngờ là Tô Chuyết sẽ dây dưa đến bí ẩn của đương kim Hoàng đế. Nhưng hắn muốn ngăn cản đã không còn kịp rồi. Phương Bạch Thạch thấp giọng quát nói:
- Tô Chuyết, ngươi nói thêm một chữ nữa, sẽ gặp họa lăng trì đấy!
Tô Chuyết cười nhạt một tiếng:
- Nếu đã biết được chân tướng nhưng không phơi trần nó khắp thiên hạ, ta càng sẽ khó chịu chết mất!
Y nói tiếp:
- Sau khi mọi sự thành công, Tấn Vương thuận lợi leo lên hoàng vị. Nhưng mà người biết chuyện này nhất định là phải chết! Tăng Mạnh Thường là tâm phúc của Tấn Vương, lại là người cùng động thủ. Tấn Vương tin tưởng Tăng Mạnh Thường nhất định sẽ không nói ra chuyện này. Bởi vì nếu tiết lộ bí mật, trước tiên Tăng Mạnh Thường sẽ bị chém đầu cả nhà, liên luỵ cửu tộc. Mà một người khác bày mưu tính kế là Quỷ Ẩn, thì tuyệt đối không thể lưu tại trên đời. Thế là Quỷ Ẩn đành phải ẩn cư núi Ngọc Tứ để tránh né truy sát.
Khóe mắt Quỷ Ẩn giật giật, cười lạnh nói:
- Lúc trước ta không muốn nói bí mật cho ngươi, ngươi rốt cục tự tìm ra đáp án rồi! Làm cho vi sư không thể không lau mắt mà nhìn!
Tô Chuyết không để ý tới lời trào phúng của lão, nghĩa chính ngôn từ nói:
- Những kẻ này chỉ sợ thiên hạ bất loạn, càng không ngừng sắp đặt âm mưu quỷ kế, chính là muốn thiên hạ đại loạn, để bọn hắn từ đó kiếm lợi! Thậm chí, bọn hắn còn muốn khởi binh tạo phản, trùng kiến vương triều Lý Đường!
Vô Ngã không khỏi thở dài, muốn nói lại thôi. Tô Chuyết chỉ vào hắn, nói ra:
- Hắn! Thiền tăng Vô Ngã, chính là Bát Bộ chi chủ, có quyền lực chỉ huy và hiệu lệnh Bát Bộ. Đương nhiên, hắn cũng chính là hậu nhân của Chiêu Tông hoàng đế năm đó, hậu nhân Lý Đường!
Phương Bạch Thạch lấy làm kinh hãi, đưa tay đè lên chuôi đao bên hông. Sắc mặt Vô Ngã cực kỳ khó coi, bỗng nói:
- Tô Chuyết, ngươi không phải là người của triều đình, cũng không phải là người của đám võ lâm chính đạo như Thiếu Lâm hay Nga Mi. Ta thật không biết, ngươi cần gì phải làm ra những chuyện không có kết cục tốt như vậy, lấy sức một người đi ngăn cản Bát Bộ Thiên Long đây?
Tô Chuyết khẽ giật mình, ánh mắt bất chợt trở nên có chút mê ly. Y lẩm bẩm nói:
- Đương nhiên các ngươi sẽ không hiểu... Ta từ nhỏ đã lưu lạc ở ổ ăn xin... Lúc ấy Đại Tống vừa mới kiến quốc không lâu, khắp nơi đều rối loạn. Ta ngay ở Biện Kinh, nơi đó là thành thị lớn nhất thiên hạ, ổ ăn xin cũng lớn nhất thiên hạ! Các ngươi chưa từng làm ăn mày, đương nhiên sẽ không biết khoảng thời gian đó là những tháng này thế nào! Các ngươi chưa từng thử tranh ăn cùng một con chó hoang, cũng chưa từng ăn thử vỏ cây sợi cỏ. Ta có thể ở bên ngoài quán cơm một ngày, chỉ là vì chờ tiệm cơm đổ ra cơm canh thừa lúc chập tối. Nhưng mấy thứ cơm thừa canh nát đấy còn phải bị mấy tên ăn mày có nhiều sức cướp trước một lần...
Vô Ngã thở dài:
- Nhưng mà lấy bãn lãnh của ngươi hiện giờ, coi như là thiện hạ lần nữa đại loạn, ngươi cũng sẽ không lại làm một tên ăn mày!
Tô Chuyết lắc đầu, lớn tiếng nói:
- Không! Quãng thời gian như vậy, ta chẳng những không muốn tiếp tục, mà ngay cả thấy cũng không muốn thấy!
Thần sắc của y có chút kích động, nói:
- Cho nên, các ngươi muỗn nhiễu loạn thế đạo an bình khó có được này, ta liền muốn đối nghịch với các ngươi đến cùng!
Quỷ Ẩn bỗng phủi tay, thế mà vỗ tay. Tiếng vỗ tay thưa thớt, nghe ở trong sân có chút quỷ dị. Tô Chuyết cau mày nhìn xem Quỷ Ẩn, thấy trên mặt lão tràn ngập nụ cười châm biếm. Trái tim Tô Chuyết trầm xuống, chợt cảm giác được sự tình có chút không thích hợp.
Quỷ Ẩn cười nói:
- Tốt! Quả nhiên là ta dạy ra một đồ đệ tốt!
Tô Chuyết nói:
- Ông có ý gì?
Quỷ Ẩn nói:
- Khi ngươi sáu tuổi, bởi vì thân thể gầy yếu, không tranh cướp nổi mấy tên ăn mày cao lớn. Thế là ngươi khích bác một đám ăn mày cùng liền mạng với một đám ăn mày khác, kết quả là lưỡng bại câu thương. Những tên ăn mày kia đều bể đầu chảy máu, gãy tay gãy chân, cũng để cho ngươi trở thành đầu lĩnh của lũ ăn mày! Ngươi cho rằng, ta thật sự nhìn trúng điểm ấy của ngươi nên mới thu dưỡng ngươi hay sao?
Tô Chuyết sững sờ, không biết vì sao Quỷ Ẩn bỗng nhiên nói ra những lời này. Đây đã là chuyện cũ chừng hai mươi năm trước, làm sao bỗng dưng lại nhắc đến.
Quỷ Ẩn lại nói:
- Lúc trước lão phu đang ở niên kỷ muốn thành lập một phen công lao, vì sao phải mang theo một gánh nặng bên cạnh? Ngươi cho rằng chút mánh khóe của ngươi thực sự có thể lọt vào pháp nhãn của lão phu à? Nói thật cho ngươi biết, ngay từ lúc ngươi sinh ra, lão phu đã chú ý ngươi rồi!
Lần này Tô Chuyết quả nhiên là có chút chấn kinh, Quỷ Ẩn nói như vậy, không thể nghi ngờ là nhận biết thân thế của Tô Chuyết. Mà y căn bản không phải là đứa cô nhi lưu lạc ở ổ ăn mày, vậy cũng không thể nào là Quỷ Ẩn tình cờ thu dưỡng. Chẳng lẽ, tất cả mọi chuyện, ngay từ ban đầu chính là một âm mưu hay sao?
Quỷ Ẩn nói tiếp:
- Tô Chuyết, ngươi nói là ngươi đem sự tình Bát Bộ Thiên Long điều tra rõ ràng. Nhưng mà có rất nhiều sự tình, ngươi vĩnh viễn không tra được! Ngươi mồ côi từ trong bụng mẹ, năm đó mẫu thân của ngươi có mang ngươi lưu lạc đến nông thôn vùng ngoại ô Biện Kinh. Bởi vì không có tiền mời bà mụ, kết quả thời điểm mẫu thân của ngươi sinh con đã chảy máu quá nhiều mà chết. Ai ngờ ngươi vậy mà sống sót như kỳ tích, còn bị hàng xóm ném vào ổ ăn mày.
Tô Chuyết kinh ngạc nhìn xem Quỷ Ẩn, phảng phất từ trong miệng lão nói ra là một câu chuyện cũ không hề có liên quan đến y vậy.
Quỷ Ẩn nói tiếp:
- Chẳng qua, ngươi có biết tại sao tình huống lại trở nên như vậy không? Mẫu thân ngươi vốn là một tiểu như nhà giàu được nuông chiều từ bé, mà tại sao lại rơi xuống tình trạng như thế?
Tô Chuyết mờ mịt lắc đầu. Y đương nhiên không có khả năng biết những chuyện này, hồ sơ trong Quy Tàng sơn trang cũng không có khả năng ghi chép mấy việc vặt vãnh này.
Quỷ Ẩn lại nói:
- Chỉ sợ ngươi còn chưa biết, Thiên bộ chi chủ trước kia cũng không phải họ Lý!
(chưa xong còn tiếp.)