Tô Chuyết khẽ cười một tiếng, nói ra: "Nên đến đều đã đến đông đủ!"
Viên Tín không hiểu, hỏi: "Tô thí chủ nói cái gì? Gì mà đến đông đủ?"
Tô Chuyết lại không giải thích, sụt sịt cái mũi, quay người hỏi mấy người Tần Lôi: "Các người ngửi được mùi gì sao?"
Tần Lôi không biết lời hắn nói là có ý gì, mờ mịt lắc đầu. Tô Chuyết nói với Viên Tín: "Lúc này thời tiết mới tháng mấy, liền có ruồi rồi. Các người nhìn coi, chỗ ấy thì có một con!" Đám người theo ngón tay hắn nhìn lại, làm gì có con ruồi nào. Tô Chuyết vẫn cứ nhìn chằm chằm vào Viên Tín, nói: "Nghe nói con ruồi thích nhất mùi máu tanh thối rữa, đúng, nhất định là hôm nay tìm tới cái đầu kia mà ra. Phương trượng đại sư, ta nói đúng không?"
Viên Tín cúi đầu chắp tay trước ngực đáp: "Thí chủ thật thông minh, lời nói khẳng định không sai!"
Tần Lôi nhịn không được nói ra: "Tô huynh đệ, không phải cậu nói tìm được đầu mối sao? Tại sao lại nói đến mùi gì, ruồi gì?"
Tô Chuyết nói: "Tần Bộ đầu, hung thủ thực sự sát hại Tính Giác và Tuệ Khả đang ở trước mắt, ông cần gì phải gấp gáp đây?"
Tần Lôi giật mình, vội hỏi: "Đang ở trước mắt? Là ai?"
Ngón tay Tô Chuyết chỉ vào Viên Tín, nghiêm mặt nói: "Hung phạm chính là lão ta, Viên Tín phương trượng!"
Viên Tín sững sờ, nghẹn họng nhìn trân trối, quên luôn cả phản bác. Tần Lôi và Lăng Sương hai mặt nhìn nhau, nói: "Tô huynh đệ, cậu chớ có nói đùa..."
Ngoài cửa, quan sai và chúng tăng tụ tập cũng nghị luận ầm ĩ, giống như Tô Chuyết đang nói hươu nói vượn. Lữ Khang đầu tiên là sững sờ, tiếp theo cười to nói: "Tần Bộ đầu, người mà ngươi tìm này có phải điên rồi hay không? Còn không mau mang về?"
Tô Chuyết khẽ cười nói: "Lữ công tử, ta có phải điên hay không, ngươi hẳn là biết rõ nhất mới đúng chứ."
Lữ Khang khẽ giật mình, cả giận nói: "Ngươi nói bậy bạ gì đó?"
Viên Tín tựa hồ rốt cục lấy lại tinh thần, chắp tay trước ngực nói: "A Di Đà Phật, hôm nay Tô thí chủ không phải đã tra ra Tuệ Khả mới là thủ phạm giết người trộm bảo sao? Tại sao lại vô duyên vô cớ vu cáo lão nạp?"
Tô Chuyết thở dài nói: "Chính là ta hôm nay tự cho đã kiểm chứng rõ ràng, chỉ ra Tuệ Khả, mới làm hại hắn mất mạng. Nếu tất cả mọi người cảm thấy lời ta vừa mới nói không thể tưởng tượng nổi, vậy ta liền nói lên từ đầu."
Đám người đều an tĩnh lại, Tô Chuyết mở miệng nói: "Tối hôm qua, Tần Bộ đầu tìm tới ta, bởi vì ở bờ sông phát hiện một cỗ thi thể không đầu, dẫn tới dân chúng khủng hoảng, mà nhất thời hắn lại không có đầu mối. Lúc ấy ta kiểm tra thi thể, cũng không có nghĩ rõ ra vì sao hung thủ sau khi giết người xong còn muốn chặt xuống đầu của người chết. Bởi vì nếu muốn che giấu thân phận của người chết, đại khái có thể hủy hoại gương mặt của hắn. Nhưng hung thủ lại chọn biện pháp chặt đầu, phí sức tốn thời gian như vậy, nói rõ đầu của người chết mới là trọng điểm."
"Thế nhưng lúc ấy ta cũng không nghĩ tới người chết là người xuất gia, thẳng đến sáng sớm ngày thứ hai, ta và Tần Bộ đầu chạy tới bờ sông đã phát hiện thi thể. Ta phát hiện nơi đó cũng không phải là hiện trường gây án, hơn nữa thôn trấn chung quanh cũng không có người thất lạc. Liên tưởng đến vết thương va chạm trên thân thi thể, ta suy đoán người chết là bị vứt xác, thuận dòng nước trôi đến bờ sông."
"Đương nhiên khi đó ta tuyệt sẽ không nghĩ đến Nhân Tế tự, đúng lúc này, tin tức Phật bảo mất trộm lại truyền đến. Trùng hợp chính là, đường lên núi vừa vặn có một dòng suối núi chảy nhập vào trong sông, hoàn toàn phù hợp với phỏng đoán vứt xác trôi sông. Về sau quả nhiên đào ra đầu lâu ở bờ nước ngoài chùa, mà lại là đầu lâu của một hòa thượng. Thế nhưng trong chùa ngoại trừ hòa thượng Tuệ Khả đã không thấy, cũng không có người mất tích. Mà ta cũng đã nói người chết không phải là Tuệ Khả."
Cho đến lúc này, ta mới từ trong miệng người ngoài biết được, Phật cốt Xá lợi bị mất cũng không phải là sở hữu của bản tự, mà là của sư khổ hạnh từ ngoài tới, Tính Giác hòa thượng. Kể từ đó, tình tiết vụ án giết người cướp bảo không nói cũng hiểu. Mà tất cả hiềm nghi đều chỉ hướng người vô cớ mất tích, Tuệ Khả, bởi vì chỉ có hắn có chìa khóa của đại điện, lại đơn độc cư trú, có thời cơ gây án. Hơn nữa tiểu sư phụ Tuệ Trí cũng nói Tuệ Khả có chút tham món lợi nhỏ, trong đêm phát sinh vụ án càng là thấy được Tuệ Khả lén lén lút lút đi ra ngoài. Đúng không, Tuệ Trí?"
Tuệ Trí đứng ở ngoài cửa đáp: "Không sai, đúng là như vậy!"
Tô Chuyết tiếp tục nói: "Mà cuối cùng khiến cho ta tin chắc hung thủ là Tuệ Khả, là chén mì kia trong phòng của hắn. Lúc ấy ta cảm thấy kỳ quái, thẳng đến lúc ăn mì ở Trai đường, mới nhớ tới nguyên lai trong phòng kia, tô mì là đặt đũa ở bên trái. Như vậy ta phán đoán Tuệ Khả là người thuận tay trái, cũng chính là hắn sát hại Tính Giác, mang theo bảo vật lẩn trốn."
Đám người nghe đến mê mẩn, cảm thấy suy đoán của Tô Chuyết không sai chút nào. Lăng Sương nói: "Không sai, những điều này cũng không sai a!"
Tô Chuyết lắc đầu, nói: "Thẳng đến xế chiều, chúng ta phát hiện Tuệ Khả chết ở trên đường núi ngoại ô Đông Nam, ta liền bắt đầu hoài nghi suy luận của mình. Bởi vì cái chết của Tuệ Khả lưu lại quá nhiều điểm đáng ngờ. Lúc ấy thi thể của Tuệ Khả vừa mới bắt đầu cứng ngắc, nói rõ thời gian tử vong cũng không dài, ước chừng ngay tại giữa trưa đi. Mà địa điểm tử vong cũng không phải trên núi, mà là bị vứt xác. Càng khả nghi chính là, trên cổ họng của Tuệ Khả có một đường đao mà người thuận tay trái lưu xuống. Vì vậy ta biết hung phạm là một người khác, chính là người mà ta không để ý đến kia."
Tần Lôi thử thăm dò phán đoán: "Là Viên Tín hòa thượng?"
Tô Chuyết gật đầu nói: "Không sai! Tuệ Khả mặc dù bảo quản chìa khoá, nhưng đó là thay Viên Tín bảo quản, cho nên người có thể cầm tới chìa khoá, hẳn là còn có Viên Tín mới đúng!"
Viên Tín cả giận nói: "Nói bậy nói bạ, lão nạp căn bản không có cầm qua chìa khoá gì cả!"
Tô Chuyết nói: "Vậy lão vội vã phản bác làm gì? Ta cũng đâu nói người có thể cầm tới chìa khoá là hung thủ, bởi vì cũng có khả năng chìa khoá bị hung phạm trộm đi. Điều thật sự khiến ta nghi ngờ lão, chính là chén mì kia! Vừa rồi ta thấy trong phòng Tuệ Khả đã được thu dọn không còn một mảnh, chắc hẳn lão cũng sợ hãi chén mì kia bị ta nhìn thấy lần nữa chứ?"
Viên Tín cả giận nói: "Cậu nói bậy bạ gì đó? Lão nạp để cho người ta quét dọn gian phòng, là bởi vì Tuệ Khả đã bị định thành hung phạm giết người, đương nhiên không thể giữ lại cho hắn rồi. Hơn nữa cậu không phải từ chén mì kia phỏng đoán ra Tuệ Khả là hung thủ sao, tại sao lại nói đến lão nạp rồi?"
Tô Chuyết nói: "Không sai! Lúc đầu ta xác thực coi chén mì kia là của Tuệ Khả, mới nhận định hắn là người thuận tay trái. Thế nhưng các người có chú ý không, cái chén kia là chén mỹ Thanh Hoa, đũa là đũa trúc ngọc thượng đẳng, đây cũng không phải người bình thường có thể dùng đến, toàn bộ chùa cũng không có người ngoài dùng. Cũng chỉ có Viên Tín phương trượng cầu kỳ như thế mới chọn lựa bộ đồ ăn như vậy. Cho nên chén mì kia căn bản chính là Tuệ Khả bưng tới cho lão! Hắn phục thị lão nhiều năm, biết lão là người thuận tay trái, liền rất cẩn thận đặt đũa ở bên trái cái bát."
"Theo ta phỏng đoán, đêm trước lão gọi Tính Giác vào trong căn phòng này, khẩn cầu ông ta đừng mang Xá Lợi đi, bởi vì nó gia tăng thật lớn khách hành hương và tiền hương hỏa trong chùa. Thế nhưng Tính Giác không đồng ý, thế là lão thừa dịp ông ta không phòng bị mà giết chết y! Ai ngờ một màn này vừa lúc bị Tuệ Khả đến đưa mì chay cho lão nhìn thấy, hắn không dám vào phòng, vội vàng trở về. Trong lúc bối rối, rớt thìa xuống đất làm gãy, trong lúc vội vàng hắn không có thể thu dọn sạch sẽ, thế là ở trên hành lang, lưu lại một mảnh sứ vỡ như này." Nói xong, từ trong tay áo lấy ra mảnh sứ vỡ nhặt được ban ngày.
Hắn nói tiếp: "Động tĩnh ngoài cửa khiến lão phát giác, lão mở cửa vừa vặn trông thấy bóng lưng Tuệ Khả vào phòng. Lão biết việc này bị hắn bắt gặp rồi, trong lòng rất hoảng. May mắn Tuệ Khả mười phần nghe lời, lão gọi hắn vào trong phòng, lừa gạt một phen, ra lệnh hắn chặt xuống cái đầu của Tính Giác, dìm xác đến trong suối núi. Vậy liền có một màn mà Tuệ Trí thấy được. Lão vốn cho rằng việc này tuyệt sẽ không bị người khác biết, bởi vì Tính Giác nói qua muốn rời khỏi, cũng sẽ không có người nào tìm hắn, mà Xá Lợi Tử lại có thể tiếp tục cung phụng trong chùa. Sơ hở duy nhất chính là Tuệ Khả!"