Phượng Kiều Nương sững sờ, cười đáp:
- Tô công tử nói đùa, làm sao chúng ta có thể biết được hành tung của tôn chủ chứ?
Trong lòng Tô Chuyết cảm thấy mất mát, kỳ thật trước khi tới hắn đã đoán được kết quả sẽ như vậy, chỉ là vẫn muốn thử vận may. Nhưng Phượng Kiều Nương nói câu tiếp theo liền để hắn có chút buồn bực.
Phượng Kiều Nương nói:
- Chỉ là hai ngày trước ta từng nghe huynh đệ của Cáp Tử lâu nhắc đến công tử không phải ở cùng tôn chủ tại Trường An à? Làm sao công tử bỗng dưng tới nơi này? Còn muốn hỏi ta tin tức về tôn chủ?
- Trường An?
Tô Chuyết hơi cảm giác kỳ quái, chớp mắt liền giật mình. Nghe thấy Vệ Tú đang ở cùng một Tô Chuyết khác, hắn không khỏi càng thêm lo lắng.
Hắn không kịp giải thích nhiều hơn, lại hỏi:
- Vệ Tú ở Trường An ư?
Phượng Kiều Nương bỗng nhiên tự nói:
- Chẳng qua ta cũng có chút kỳ quái. Trước kia cấp trên ra mệnh lệnh gì đều là huynh đệ thuộc Cáp Tử (*) lâu mang theo tín phù của tôn chủ đến đây. Nhưng hai tháng nay đều là Khúc cô nương tự mình tới truyền lệnh!
(*) Cáp Tử: chim bồ câu
Tô Chuyết nói:
- Có gì kỳ quái sao?
Phượng Kiều Nương đáp:
- Chức vụ của Vọng Nguyệt Lâu hết sức rõ ràng, truyền lại tình báo, ra lệnh làm việc, đều là công việc của Ngô đường chủ thuộc Cáp Tử lâu. Mà Khúc cô nương là cận vệ của tôn chủ, bình thường sẽ không vượt quá chức phận!
Tô Chuyết gật đầu, biết Ngô đường chủ mà nàng nói đến chính là người năm đó ở sa mạc kết giao với chưởng môn Huyết Bức môn Ngô Tiêu. Lấy khinh công của những người dưới bọn họ đi làm việc truyền tình báo thì không gì thích hợp bằng. Tô Chuyết nghe Phượng Kiều Nương giải thích cũng cảm thấy sự tình có chút kỳ quặc. Nhưng đến cùng như thế nào thì nhất thời không nói ra được.
Hắn lẩm bẩm nói:
- Có lẽ Vệ Tú cảm thấy sự tình trọng yếu nên để Khúc Mai tự mình đi xử lý.
Phượng Kiều Nương nói:
- Nếu là chuyện rất trọng yếu ngược lại cũng thôi, thế nhưng sự tình Khúc cô nương đến nói cũng không có gì quan trọng. Thậm chí cũng không tính là mệnh lệnh, bởi vậy ngay cả tín phù mà nàng cũng không cầm theo, chỉ thay mặt vài câu.
- Ồ?
Tô Chuyết không khỏi nhíu mày.
- Nàng bàn giao các ngươi chuyện gì?
Phượng Kiều Nương do dự một khắc, đáp:
- Kỳ thật ta đã nói rất nhiều rồi, nếu tôn chủ biết ta lắm mồm chỉ sợ sẽ bị nghiêm trị.
Tô Chuyết cười cười, nói:
- Phượng lão bản yên tâm, nếu như Vệ Tú biết thì ta nhất định sẽ giúp cô cầu tình!
Phượng Kiều Nương cười khúc khích một tiếng, nói:
- Có câu nói này của Tô công tử, ta an tâm rồi!
Sở dĩ nàng tin tưởng Tô Chuyết có thể cho cầu tình cho nàng cũng vì minh bạch thứ mà Vệ Tú muốn nhất là Tô Chuyết thiếu nàng ân tình. Bởi vậy chỉ cần Tô Chuyết mở miệng cầu tình nhất định Vệ Tú sẽ đáp ứng.
Phượng Kiều Nương lại nói:
- Kỳ thật cũng không có gì, Khúc cô nương bảo chúng ta lưu ý duyên hải Chiết Đông gần nhất có bỗng dưng xuất hiện số lớn nhân sĩ võ lâm hay không. Nếu có liền lập tức hồi báo!
Tô Chuyết không khỏi sững sờ:
- Lưu ý nhân sĩ võ lâm? Đây là muốn làm cái gì?
Phượng Kiều Nương đáp:
- Ta cũng không biết. Chúng ta chỉ tuân mệnh làm việc, chưa từng hỏi nhiều. Chẳng qua việc phải làm thì ta đã hoàn thành, cũng truyền tin tức đến Trường An rồi. Bây giờ còn đang chờ đợi chỉ thị tiếp theo của tôn chủ.
Tô Chuyết trầm ngâm một lát, bỗng nhiên thần sắc nghiêm nghị. Phượng Kiều Nương thấy đầu lông mày của hắn ngưng tụ, trên mặt dường như bao phủ một tầng mây đen. Nàng nhịn không được hỏi:
- Tô công tử thế nào? Ta có làm chỗ nào không đúng sao?
Hiển nhiên Phượng Kiều Nương cũng là người thông minh, biết lấy địa vị của mình thì khó mà đến biểu hiện trước mặt Vệ Tú được, ngược lại không bằng vỗ mông ngựa Tô Chuyết. Chỉ cần Tô Chuyết có thể thổi ít gió bên gối, vậy thì so với người khác khen trăm câu còn mạnh hơn nhiều. Phượng Kiều Nương không khỏi thầm khen mình thông minh trong lòng.
Tô Chuyết dĩ nhiên liếc thấu tâm tư của nàng. Hắn cũng không ý kiến, nói:
- Không có gì... Ta có thể xin Phượng lão bản giúp ta xử lý vài chuyện được không?
Phượng Kiều Nương vội đáp:
- Tô công tử khách khí rồi, đã vào Tây Tử lâu ta thì cứ xem nơi này như ở nhà là được...
Nàng bỗng ngừng nói, biết mình lỡ lời không khỏi cười ngượng. Đàn ông mà xem thanh lâu làm nhà thì ra thể thống gì?
Cũng may Tô Chuyết không để ý, lạnh nhạt nói:
- Phượng lão bản, xin cô trước tiên giúp ta chuẩn bị một thớt ngựa tốt. Ta phải nhanh chóng chạy tới Hoa Sơn!
Phượng Kiều Nương lập tức hiểu được, nói:
- Tô công tử muốn chạy đến quyết đấu với Hoa Bình, chuyện này ta biết! Tô công tử cứ yên tâm, chuyện này ta sẽ nhanh chóng hoàn thành!
Tô Chuyết gật đầu, nghĩ nghĩ, nói:
- Vậy thì đa tạ Phượng lão bản, đến đây cáo từ!
Phượng Kiều Nương vội vàng chắn trước cửa, nói
- Ai, Tô công tử làm gì khách khí? Tìm ngựa thì sáng mai mới có thể làm xong, không bằng đêm nay Tô công tử ở lại chỗ này của ta đi!
Tô Chuyết cười ngượng nói:
- Phượng lão bản, thân ta không có đồng nào, không có cách nào chiếu cố việc làm ăn của cô đâu!
Phượng Kiều Nương cười bồi nói:
- Tô công tử nói đùa, nếu tôn chủ biết ta tiếp đón công tử không được chu đáo thì sẽ bắt ta hỏi tội đấy!
Trong lòng nàng thầm nghĩ, coi như ngươi muốn chiếu cố việc làm ăn của ta, ta cũng sẽ không làm ăn với ngươi đâu! Phượng Kiều Nương cũng không ngốc, coi như cho nàng mượn thêm một lá gan cũng không dám dụ dỗ người yêu của Vệ Tú uống hoa tửu trong Tây Tử lâu.
Tô Chuyết cười cười, nghĩ thầm dù sao mình cũng không có nơi nào để đi, so với ngủ đầu đường không bằng nhận ý tốt của Phượng Kiều Nương đi. Hắn gật gật đầu, nói:
- Đã như vậy, Tô mỗ cung kính không bằng tuân mệnh!
Nói cung cung kính kính thi lễ một cái.
Phượng Kiều Nương cười khúc khích một tiếng, nhìn xem nam tử này có khi thông minh, có khi âm lãnh, lại có chút cổ hủ, trong lòng thầm nghĩ: Thật là một gã đàn ông quái đản.
Nàng mở cửa, lại gọi quy công Lục Nhi lên đến, phân phó nói:
- Mau dẫn vị công tử này đến Thanh Trúc Các rửa mặt thay quần áo!
Lục Nhi lĩnh mệnh dẫn theo Tô Chuyết đến một căn phòng lầu ba. Trong phòng sớm đã chuẩn bị xong nước ấm, nóng lạnh hết mực hợp ý. Lục Nhi nơm nớp lo sợ không dám nói lởi nào, vì đã nhận ra tên ăn mày vẻ ngoài xấu xí này là khách quý của lão bản.
Trái lại Tô Chuyết không hề bận tâm, cởi ra quần áo đã mặc nửa tháng, thong thả ngâm nước tắm rửa, chẳng những rửa sạch dơ bẩn đầy người, cũng rửa sạch vất vả bôn ba nửa tháng nay. Sau khi hắn lau sạch thân thể chỉ cảm thấy toàn thân sảng khoái.
Gã Lục Nhi kia đã sớm cầm bộ quần áo bẩn ném đi, giờ phút này đứng ở một bên, trong tay nâng một bộ cẩm phục hoa lệ. Tô Chuyết nhìn thoáng qua bộ y phục kia, nhíu mày, thầm nghĩ, bây giờ tốt nhất là mình không nên bại lộ hành tung. Mà bộ quần áo này thực sự quá chói mắt.
Tô Chuyết biết Phượng Kiều Nương có ý tốt, cũng không tiện nói gì. Hắn mặc vào quần áo lót, bỗng nhiên thoáng thấy gã Lục Nhi kia thân hình kỳ thực cũng gần bằng mình. Chỉ là Lục nhi từ đầu đến cuối cứ cong lưng hầu hạ nên mới có vẻ thấp bé.
Lục Nhi mặc trên thân một bộ áo đay vải bố, ở thời tiết này cũng là mát mẻ. Mà bộ quần áo này quả thực cực kỳ phổ thông đầy đường. Tô Chuyết nhìn chằm chằm Lục nhi nửa ngày, khóe miệng không khỏi lộ ra nụ cười.
Trái tim Lục Nhi có chút run rẩy, nói:
- Công tử, xin mặc quần áo vào đi!
Tô Chuyết cười nói:
- Ngươi, cởi quần áo ra!
Lục nhi sững sờ, bỗng lộ vẻ khó xử, đáp:
- Công... Công tử... Nếu ngài yêu thích phương diện kia, ở chỗ chúng ta cũng có thiếu niên tuấn tú. Ta da thô thịt thối, không... Không làm việc này được đâu...
Tô Chuyết khẽ giật mình, bất đắc dĩ cười cười. Hắn nói:
- Bớt nói nhảm, bảo ngươi cởi thì cởi đi!
Nói xong đưa tay kéo áo ngoài của Lục Nhi.
Bên ngoài Thanh Trúc Các, Phượng Kiều Nương đang giao phó cho mấy cô nương, bỗng nhiên nghe thấy trong phòng truyền đến tiếng thét chói tai của Lục Nhi. Đám người không rõ ràng cho lắm, hai mặt nhìn nhau. Qua hồi lâu, Phượng Kiều Nương mới thở dài, nói khẽ:
- Ai, khó khăn cho ngươi rồi, Lục Nhi, trở về tăng lương cho ngươi...
Sáng sớm ngày thứ hai, Tô Chuyết mặc quần áo vải thô của Lục Nhi, cưỡi khoái mã được Phượng Kiều Nương chuẩn bị, rồi cáo từ Phượng Kiều Nương.
Phượng Kiều Nương nói:
- Tô công tử lên đường cẩn thận, ta đã thông báo cho huynh đệ Cáp Tử lâu, trên đường đi sẽ có người chiếu ứng!
Tô Chuyết gật đầu xem như cám ơn, bỗng lại lấy ra một lá thư từ trong ngực, nói:
- Phượng lão bản, làm phiền lão bản đem lá thư này theo địa chỉ đặt vào trong tay một vị bằng hữu của ta ở Hà Nam! Đa tạ!
Nói xong quất roi ngựa, nhanh chóng chạy về hướng tây.
Phượng Kiều Nương đưa mắt nhìn hắn rời đi, bên cạnh một thị tỳ nói:
- Phượng tỷ, mau trở về nghỉ ngơi đi. Vì người này làm hại ngài cả đêm không ngủ rồi!
Sắc mặt Phượng Kiều Nương bỗng nhiên ngưng trọng, nói:
- Mí mắt của ta luôn nhảy, cứ cảm thấy hình như đã xảy ra chuyện gì...
Thị tỳ cười nói:
- Do ngài không có nghỉ ngơi tốt thôi!
Phượng Kiều Nương nở nụ cười xinh đẹp, giống như đồng ý cách nói của đối phương. Hồi lâu nàng mới chậm rãi nói:
- Trái lại ta cũng có chút muốn đi xem náo nhiệt một phen...
(chưa xong còn tiếp.)