Bấy giờ Tô Chuyết cũng lấy ra tấm mặt nạ da người từ trong túi, nói:
- Đây chính là tấm mặt nạ dùng để giả trang ta!
Hoa Bình tiếp nhận cẩn thận xem xét, bỗng nhiên lớn tiếng nói:
- Thì ra chính là như vậy! Hóa ra... ta trách lầm đệ rồi!
Nói xong tức giận ném mặt nạ xuống đất.
Tô Chuyết cười nói:
- Thời điểm ta rời khỏi Vô Song đảo thì vẫn còn một nỗi nghi hoặc. Nếu như Long đảo chủ không có kéo ta lên đảo, vậy ông ta chấp hành kế hoạch sẽ chỉ càng thêm thuận lợi. Vậy tại sao ông ta phải bốc lên nguy cơ thất bại mà đi trêu chọc ta đây? Bây giờ ta mới biết được, là ông ta muốn gặp mặt ta một lần để tiện chế tác ra một tấm mặt nạ!
Yến Linh Lung nghi ngờ nói:
- Nhưng mà Long đảo chủ đã chết, vậy ai là kẻ phía sau màn trù tính hết thảy đây?
Tô Chuyết cười nói:
- Mọi người từ từ nghe ta nói. Chúng ta ở trên Vô Song đảo, bỏ ra hơn một tháng tạo thuyền, rồi lại trôi giạt trên biển hơn nửa tháng, cuối cùng mới đổ bộ ở Chiết Đông. Lúc này đã là cuối tháng sáu đầu tháng bảy. Ta vừa lên bờ liền nghe nói các loại tin tức Tô Chuyết làm ác, mấy đại môn phái kịch biến, Hoa Bình tìm Tô Chuyết quyết đấu. Lập tức ta biết sự tình chẳng phải đơn giản, thế là ta tìm tới một chỗ phân đà của Vọng Nguyệt Lâu!
Tiểu Hoàn theo tiếng bước ra, đi lên phía trước. Người khác đều không nhận ra nàng, Tô Chuyết giới thiệu nói:
- Nàng gọi là Tiểu Hoàn, là tỳ nữ thiếp thân của chủ nhân chỗ phân đà đó. Ta muốn thông qua các nàng tìm đến chủ nhân Vọng Nguyệt Lâu để hỏi rõ chân tướng sự tình. Ai ngờ các nàng nói cho ta là đã rất lâu không có nhìn thấy lâu chủ rồi, thậm chí truyền lệnh cũng không dựa theo quy củ, từ tín vật của lâu chủ làm chứng trở thành cận vệ của lâu chủ tự mình đến truyền lệnh. Ta ý thức được bên trong việc này có điều kỳ quặc, nhất là biết được các nàng nhận được mệnh lệnh chính là giám thị duyên hải Chiết đông có một số lớn nhân vật võ lâm cập bờ hay không.
Tất cả mọi người có chút mờ mịt, Tô Chuyết nói tiếp:
- Dòng mệnh lệnh này làm tất cả mọi người cảm thấy hồ đồ, mà ta lập tức liền hiểu ra. Nhân vật võ lâm được nhắc đến nhất định chính là chỉ tất cả những người trở về từ Vô Song đảo như chúng ta. Nhưng mà việc này chỉ có nhóm người Vệ Thắng sớm lên bờ là biết, vậy tại sao Vọng Nguyệt Lâu lại muốn nhìn chúng ta chằm chằm đây? Vì thế ta mơ hồ cảm thấy, chủ nhân Vọng Nguyệt Lâu có lẽ đã gặp chuyện r009f!
Yến Linh Lung cả kinh nói:
- Cái gì? Vệ... Lâu chủ gặp chuyện rồi ư?
Nàng trông thấy Tô Chuyết liên tiếp nháy mắt, lúc này mới kịp thời đổi giọng, không có đem danh tự của Vệ Tú nói ra trước mặt mọi người. Chẳng qua Vọng Nguyệt lâu chủ chính là Vệ Tú dường như đã không còn là bí mật, gần như tất cả mọi người đều biết người mà bọn họ nói chính là Vệ Tú.
Tiểu Hoàn cũng cả kinh nói:
- Tô công tử, công tử nói lâu chủ gặp chuyện rồi sao?
Tô Chuyết nghiêm mặt nói:
- Chỉ sợ là đúng. Ngươi cùng Phượng lão bản tới đây mà từ đầu đến cuối không gặp được lâu chủ, lẽ nào lại không cảm thấy kỳ quái hay sao? Chẳng qua khi đó ta cũng không khẳng định điểm này, vì vậy ta đành phải chạy tới thành Triêu Dương, tận mắt nhìn sự tình đến cùng xảy ra thế nào. Lúc ta gần đi còn nhờ các người giúp ta đưa một lá thư, lá thư đấy chính là gửi cho huynh đệ Vương Trọng Bình!
Tiểu Hoàn giật mình nói:
- Thì ra lúc ấy công tử đã tính đến chuyện ngày hôm nay!
Tô Chuyết bật cười nói:
- Ta nào có thần như thế? Lúc đấy ta chỉ nghe nói có rất nhiều môn phái bị lật đổ, liền biết là nhóm người trên Vô Song đảo giở trò quỷ. Nhưng mà Hà Nam Vương gia và Vân gia còn bình yên vô sự, ta liền đoán tên Liên Uy giả còn chưa có đắc thủ. Kỳ thật điều này cũng rất dễ giải thích, Vương gia và Vân gia mặc dù bây giờ hợp lại thành một, nhưng vốn dĩ là hai môn phái. Liên Uy làm con cháu Vân gia rất khó mà mưu đồ ở Vương gia được.
Vương Trọng Bình tiếp lời nói:
- Ta nhận được thư của Tô huynh, biết được Liên Uy chính là phản đồ, liền lập tức thương nghị cùng Tiểu Cẩm. Hai người chúng ta mặc dù không biết chân tướng nhưng tuyệt đối tin tưởng vào Tô huynh. Thế là chúng ta tính toán bắt sống Liên Uy, cũng dựa theo chỉ thị của Tô huynh mà đưa đến Triều Dương phong!
Tô Chuyết nói:
- Lúc ấy ta chỉ suy nghĩ giữ lại tên Liên Uy giả đó nhất định sẽ có chỗ dùng, liền để bọn họ vào kỳ hạn ngày mười bốn tháng bảy chạy tới nơi này. Làm xong mọi chuyện, ta liền rời khỏi Tiền Đường chạy về bên này. Ai ngờ vừa ra khỏi thành liền gặp phải ám sát!
- Ám sát?
Hoa Bình cả kinh nói.
Tô Chuyết nói:
- Lúc ấy ta bị một nhóm người áo đen ám sát, may mà có Phương bộ đầu viện thủ mới giữ được mạng sống!
Phương Bạch Thạch hừ lạnh một tiếng, trong lồng ngực lửa giận khó bình.
Tô Chuyết cười nói:
- Lúc ấy tuy rằng ta không biết nhóm người áo đen kia là ai, nhưng chợt nghĩ đến một nhóm người khác, đó chính là nhóm sát thủ xăm hình xương sọ nhỏ máu trên cánh tay ở Tụ Nghĩa sơn trang năm xưa!
Hoa Bình sợ hãi cả kinh, năm đó gã suýt nữa là chết ở Tụ Nghĩa sơn trang, nên càng khắc sâu ấn tượng với đám sát thủ kia.
Tô Chuyết nói:
- Mà càng khó hiểu hơn chính là trên đường đi ta che giấu hành tung rất khá, nhưng vẫn bị bọn chúng phát hiện. Mà duy nhất biết hành tung của ta chỉ có mấy người Phượng lão bản!
Tiểu Hoàn giật mình, vội nói:
- Tô công tử, Phượng tỷ tỷ tuyệt đối không bán đứng công tử!
Tô Chuyết mỉm cười, nói:
- Đương nhiên là ta tin tưởng các cô không bán đứng ta. Chỉ là ta sớm đã nói, Vọng Nguyệt Lâu rất có khả năng đã xảy ra đại sự. Phượng lão bản nhìn thấy ta tất nhiên là sẽ bẩm báo lên phía trên. Bởi vậy kẻ muốn lấy mạng ta dĩ nhiên là biết phục kích ta ở nơi đó. Mà nhóm người áo đen tất nhiên chính là người của Huyết Thứ lâu trong tam môn dưới Vọng Nguyệt Lâu!
Tất cả mọi người lắp bắp kinh hãi. Bọn họ đều nghe qua Huyết Thứ lâu, đó chính là quân tinh nhuệ chuyên đi chấp hành các loại nhiệm vụ trong Vọng Nguyệt Lâu.
Tô Chuyết cười nói:
- Những năm gần đây, ta cũng đã đoán được một ít thiết lập của Vọng Nguyệt Lâu, phong cách hành sự của Huyết Thứ lâu không khác bao nhiêu với đám hình xăm xương sọ năm xưa. Bởi vậy rất có thể Huyết Thứ lâu được tạo thành chủ yếu từ nhóm người kia!
Y dừng một chút, lại nói:
- Chẳng qua ta cũng không có dây dưa chuyện này, bởi vì ta lại phát hiện một âm mưu khác!
Hoa Bình vội hỏi:
- Âm mưu gì?
Tô Chuyết bỗng nhiên nhìn Phương Bạch Thạch, lạnh lùng nói:
- Trong đó Phương bộ đầu tất nhiên cũng sắm vai nhân vật không tốt đẹp lắm!
Phương Bạch Thạch trừng mắt nhìn Tô Chuyết, cả giận nói:
- Đánh rắm! Ta một lòng cứu ngươi giúp ngươi, không ngờ ngươi chẳng những lợi dụng ta mà còn muốn kể xấu ta!
Tô Chuyết cười lạnh nói:
- Thật sao? Ở vùng ngoại ô Tiền Đường ngươi đích xác là đã cứu ta, nhưng mà sau này trong khi trò chuyện ta liền phát hiện, mục đích của ngươi cũng không có đơn thuần như vậy! Ngươi nói là ngươi phụng chỉ đến thành Triêu Dương để duy trì sự ổn định cho cuộc tỷ võ, nhưng mà mục đích thực sự của ngươi lại không chỉ như thế! Trên giang hồ đồn đại khắp nơi là Vọng Nguyệt lâu chủ chính là khâm phạm Vệ Tú, ngay cả ta cũng nghe nói tin tức này, ngươi làm tổng bộ Hoàng Thành Ti thì làm sao có thể không biết chứ? Nhưng mà ở trước mặt ta thì ngươi lại không nhắc lời nào đến Vệ Tú, bởi vì ngươi biết trong trận luận võ này Vọng Nguyệt Lâu sẽ ủng hộ ta. Thế là ngươi chẳng những không đề cập tới Vọng Nguyệt Lâu mà còn đem nhóm người áo đen đó nói thành là người của Tứ Hải Minh. Mục đích của ngươi chính là tạo sự hiểu lầm sâu sắc giữa ta và Tứ Hải Minh. Ngươi vốn chẳng phải đến duy trì ổn định, mà là đến châm ngòi cho Vọng Nguyệt Lâu cùng Tứ Hải Minh đại chiến một trận!
Sắc mặt Phương Bạch Thạch đột nhiên thay đổi, ánh mắt lấp lóe nhìn chằm chằm vào Tô Chuyết, một câu cũng nói không nên lời.
Tô Chuyết lại nói:
- Về sau ta và ngươi cùng đường đến thành Triêu Dương, sau đó ngươi cũng nhiều lần ám chỉ Tứ Hải Minh muốn đẩy ta vào chỗ chết. Coi như ta có ngu đi chẳng lẽ còn không nhìn ra dụng tâm của ngươi à? Đương nhiên, chắc là ngươi cảm thấy chỉ dựa vào miêng nói còn chưa đủ, vì vậy ta vào thành Triêu Dương liền tao ngộ lần ám sát thứ hai!
(chưa xong còn tiếp.)