Quyển 19: Tô Chuyết thật giả
Mười lăm tháng bảy, ngày mà Đạo gia xưng là tiết Trung Nguyên, phật gia thì giảng tiết Vu Lan Bồn, ở dân gian thì gọi là ma tiết.
Tháng bảy thuộc quẻ khôn, là quẻ chí âm. Tương truyền mùng một tháng bảy quỷ môn mở rộng, hồn ma rời minh giới du lịch nhân gian hưởng thụ thờ cúng. Đến buổi trưa mười lăm tháng bảy, quỷ môn quan bế, tất cả hồn ma nhất định phải trở về âm phủ đúng hạn.
Năm nay mười lăm tháng bảy, ngày giờ xung khắc, mọi chuyện không suôn sẻ.
Tia nắng ban mai đầu tiên xông phá đám mây đen dày đặc nơi chân trời, chiếu lên đài Triêu Dương trên đỉnh Triêu Dương phong.
Triều Dương phong quả nhiên là địa phương thứ nhất nghênh đón bình minh chốn Hoa Sơn. Ánh nắng xua tan sương mù ban đêm, mang đi cái lạnh trên đỉnh núi, cũng rọi lên khuôn mặt của đám người ở trên đài Triêu Dương.
Trên Triêu Dương phong hiện giờ đã tụ họp mấy trăm người. Bọn họ đều từ năm sông bốn bể chạy tới nơi đây chính là để chứng kiến một ngày này. Bọn họ đều đã chờ cả buổi tối, chịu gió lạnh thổi một đêm rồi.
Tia nắng sáng sớm đầu tiên hiện ra, rốt cục bọn họ đợi đến thời khắc này. Có rất nhiều người hưng phấn, cũng không ít người mang theo vẻ lo lắng. Nhưng không ai là có thần sắc oán trách sốt ruột trên mặt.
Mấy chục người đứng xung quanh mép đài Triêu Dương nhường ra một vùng đất trống ở trung ương. Còn nhiều người hơn đều chỉ có thể đứng ở giữa núi đá trên rìa bình đài. Thậm chí có kẻ còn trèo lên ngọn cây để xem cho rõ.
Đây là một trận quyết đấu luận võ được vạn chúng chú mục. Tất cả mọi người đã chờ thời khắc này rất lâu rồi.
Trên đất trống giữa bình đài chỉ có hai người trẻ tuổi đang đứng. Người vây xem có nam có nữ có trẻ có già, có ti tiện có cao quý. Nhưng lúc này con mắt của bọn họ đều chăm chú vào trên thân hai người trẻ tuổi ấy.
Hai người trẻ tuổi đứng đối mặt cách nhau năm sáu trượng. Người đứng phía đông chắp tay đưa lưng về phía ánh nắng, trên mặt cũng mang theo bóng râm. Hắn trầm giọng nói:
- Cuối cùng ngươi vẫn phải tới!
Thanh niên hứng ánh nắng đưa tay phủi phủi bụi bặm trên quần áo bằng vải đay, bất đắc dĩ cười khổ hai tiếng, đáp:
- Ta mới không muốn tới!
Người phía đông nói:
- Ngươi nên đến từ hôm qua rồi!
Trên mặt thanh niên áo đay vẫn không có vẻ gì là khẩn trương, còn phải bình tĩnh hơn so với đoàn người đang vây xem. Hắn nói ra:
- Hoa Bình, hôm qua ta đã đến rồi, cũng cùng huynh hứng gió cả đêm!
Người phía đông bất ngờ chính là Hoa Bình. Sắc mặt của gã ngưng trọng, bình tĩnh nghiêm túc không gì sánh được. Gã đã bế quan nửa tháng, trong nửa tháng nay tắm rửa trai giới không gặp người ngoài chính là vì ngày hôm nay. Mỗi một điểm gân cốt toàn thân gã đều đã đạt đến trạng thái tốt nhất, mọi lúc có thể bộc phát ra tiềm lực lớn nhất.
Nhưng gã cũng không gấp bởi vì hắn muốn sự tình được làm rõ. Hoa Bình nói:
- Tô Chuyết, vì sao hôm qua ngươi lỡ hẹn?
Ai có thể nghĩ tới người đứng đối diện Hoa Bình lại sẽ là Tô Chuyết đây? Tô Chuyết đối mặt với lời chất vấn của Hoa Bình cũng không hề tức giận. Hắn cư xử với bằng hữu luôn rất rộng lượng.
Tô Chuyết cười đáp:
- Hoa Bình, ta đâu có ước chiến với huynh, tại sao ta phải gánh chịu nỗi oan đấy chứ?
Hoa Bình căn bản không ngờ rằng Tô Chuyết sẽ nói như vậy. Tô Chuyết nói chuyện quả thực giống như là đang chơi xỏ. Mà Hoa Bình cũng biết, về công phu chơi xỏ thì mình tuyệt đối kém hơn Tô Chuyết.
Thời điểm hôm qua Hoa Bình xuất quan liền đã nghe Yến Linh Lung nói qua những chuyện Tô Chuyết từng làm mấy ngày nay. Gã lại càng cảm thấy chí hữu trước đây càng lúc càng bừa bãi. Yến Linh Lung có chút lo âu nói:
- Tô Chuyết hành sự trước giờ không thể ước đoán theo lẽ thường. Hắn nhất định đang có ý tưởng quái quỷ gì đó...
Hoa Bình biết chỗ khó xử của Yến Linh Lung. Một bên là hảo hữu cùng nhau lớn lên từ nhỏ, một bên là trượng phu hiện tại. Nhưng Yến Linh Lung đã làm rất tốt rồi. Nàng biết mình tuyệt đối không cách nào ngăn cản Hoa Bình cùng Tô Chuyết quyết đấu, bởi vậy cũng không nói gì.
Trước khi xuất phát, nàng chỉ nhẹ giọng nói một câu:
- Cẩn thận.
Hoa Bình hít sâu một hơi, như cũ rất có kiên nhẫn nói:
- Tô Chuyết, ngươi nói như vậy là có ý gì? Hay là ngươi muốn nói, trên đời trừ ngươi ra còn có một Tô Chuyết khác à?
Tô Chuyết cười khổ nói:
- Nói ra chắc huynh không tin, nhưng mà trên đời lại cứ có một Tô Chuyết khác cơ!
Hoa Bình sững sờ, nói:
-Vậy là ngươi Tô Chuyết nào?
Tô Chuyết cũng ngơ ngẩn, đáp:
- Ta chính là Tô Chuyết kia đi!
Tất cả mọi người vây xem đều hai mặt nhìn nhau, một trận luận võ chính quy vốn đang rất nghiêm túc làm sao tựa như biến thành một buổi hài kịch rồi?
Đã có người bắt đầu ồn ào huýt sáo. Nhưng hai người đứng trên đài đều không có lòng cười đùa. Lăng Sương đứng sau lưng Hoa Bình bỗng nhiên thấp giọng nói với Yến Linh Lung:
- Cô xem có phải hôm nay Tô Chuyết có hơi cổ quái hay không?
Chân mày Yến Linh Lung cau lại, lắc đầu đáp:
- Không phải cổ quái, mà là bình thường...
Lăng Sương cẩn thận nhấm nuốt câu nói của Yến Linh Lung, có chút hiểu được. Hắn bỗng nở nụ cười, nói:
- Chẳng lẽ Tô Chuyết nói là thật ư? Ai... Có lẽ chúng ta nên tin tưởng hắn mới đúng!
Trên mặt Yến Linh Lung không có vui cười, lẩm bẩm nói:
- Chỉ hi vọng như thế... Nhưng bây giờ đã chậm...
Hoa Bình biết không nên tán dóc cùng Tô Chuyết thêm nữa. Hắn nhìn qua một hàng người sau lưng Tô Chuyết, bọn hắn ai cũng vênh váo đắc ý, mặt mũi tràn đầy trào phúng, vẻ mặt đáng ghét. Vốn dĩ bọn hắn đều là một phe ủng hộ Tô Chuyết, bây giờ lại giống như là không thèm đếm xỉa mà chỉ muốn xem cảnh tượng này mà thôi.
Hoa Bình hít sâu một hơi, nói:
- Tô Chuyết, ngươi ra tay đi!
Tô Chuyết lắc đầu, nói:
- Ta không muốn đánh với huynh!
Hoa Bình cau mày nói:
- Vì cái gì?
Tô Chuyết đáp:
- Ở đây có nhiều người ủng hộ huynh như vậy mà ta lại không có một người ủng hộ. Ta đâu phải là người ngu, tại sao cứ phải khăng khăng đánh với huynh làm gì?
Hoa Bình có chút tức giận, nói:
- Vậy ngươi với ta định ra ước chiến ở Hoàng Hạc Lâu một tháng trước nói như thế nào đây?
Tô Chuyết nhún nhún vai, đáp:
- Ta đã nói rồi, người ước chiến với huynh không phải là ta!
Hoa Bình lớn tiếng nói:
- Chẳng lẽ trên đời có hai Tô Chuyết!
Tô Chuyết vô lại gật đầu. Trận tỷ đấu này dường như lâm vào một vòng lặp vô hạn, lại quay về vấn đề không cách nào giải thích.
Người vây xem dưới đài bắt đầu có chút rối loạn. Thỉnh thoảng có người hô to:
- Hoa đại hiệp, mau ra tay giáo huấn hắn đi!
- Đúng vậy! Đánh bại tên tiểu nhân lừa đời lấy tiếng đấy đi! Hoa đại hiệp, chúng ta ủng hộ ngài!
Tiếng la dần dần lớn lên. Tô Chuyết lại bị bao vây trong các lời thóa mạ nhổ bọt. Nhưng hắn dường như đã quen thuộc loại tình huống này, dần dần tu luyện đến một loại cảnh giới biết chịu nhục. Hắn không khỏi âm thầm khen ngợi về lòng dạ bao la và khí độ vạn sự không vướng bận trong lòng của mình một phen.
Nhưng con mắt của hắn vẫn không nhịn được nhìn về phía đám người. Hắn đang chờ người. Nhưng mà người hắn chờ lại còn chưa tới.
Hoa Bình dường như xem thấu tiểu tâm tư của Tô Chuyết, chỉ từ trong ánh mắt vô thức của Tô Chuyết liền đã tỉnh ngộ. Gã nói:
- Ngươi đang trì hoãn thời gian!
Hoa Bình vừa nói xong sáu chữ này, thân thể đã bay ra ngoài ba trượng. Một chưởng chụp về phía mặt Tô Chuyết.
Gã cũng không có nương tay, chiêu này là chiêu đầu tiên sau khi xuất quan, thừa thế xông lên.
Tô Chuyết vừa thu hồi nhãn thần, liền đã trông thấy bàn tay của Hoa Bình ập tới trước mắt. Hai mắt của hắn trợn lên, nhấc chưởng đón tiếp, thân thể cũng đã cấp tốc lùi về phía sau.
Hắn cũng không có liều mạng với Hoa Bình mà ỷ vào khinh công Lăng Tiêu Phi Độ tránh thoát một kích này.
Người trong quần hùng trông thấy Tô Chuyết ngay chiêu đầu đã bắt đầu né tránh, lập tức rộ lên tiếng xùy. Tô Chuyết mặc kệ, vẫn cứ vừa đánh vừa lui vòng quanh bình đài.
Khinh công Lăng Tiêu Phi Độ là Yến Linh Lung dạy cho Tô Chuyết. Hoa Bình làm trượng phu của Yến Linh Lung nên đã sớm xin thê tử chỉ bảo. Gã trầm giọng nói:
- Tô Chuyết, đừng có chạy trốn nữa, ra tay đi!
Gã nói xong, bàn tay đánh ra từ mặt xéo, không phải hướng về Tô Chuyết mà là hướng về không trung. Người khác không rõ ràng cho lắm, Tô Chuyết lại âm thầm giật mình, nơi đó đúng là chỗ mà hắn muốn lui bước. Mà thân thể đang giữa không trung, chiêu thức hết lực, giống như là mình cố tình đụng vào bàn tay của Hoa Bình vậy...