Lúc này thời tiết mặc dù sáng sủa, mặt biển cũng rất bình tĩnh, không có sóng gió. Nhưng mà đập vào mắt chỉ là một dải sóng biển lặp đi lặp lại kéo dài đến tận chân trời. Tô Chuyết trông về phía nước biển màu xanh đậm, trong lòng khó mà bình tĩnh trở lại.
Tiểu Thanh lại giống như rất hưởng thụ cảnh sắc này, nói khẽ:
- Rất đẹp chứ?
Nàng còn không có buông tay Tô Chuyết ra, ngược lại cầm thật chặt.
Nhưng mà Tô Chuyết không có tâm tư đi thưởng thức mỹ cảnh trong miệng nàng. Hắn ngoài mặt cũng bình tĩnh giống như nước biển, nhưng trong lòng đã là sóng to gió lớn. Chỉ là Tô Chuyết còn không có suy nghĩ rõ ràng tất cả những sự việc lạ kỳ này thì đã không kịp nghĩ nữa, bởi vì hắn trông thấy có thứ gì đó trôi trên biển.
Tô Chuyết chỉ ngón tay về phía điểm đen kia, hỏi:
- Đó là cái gì?
Tiểu Thanh nhướng mày, nhìn hồi lâu, nhỏ giọng nói:
- Đó... Hình như là... Người...
Điểm đen kia càng lúc càng trôi gần, quả nhiên dần dần hiện ra một hình người. Tô Chuyết giật nảy cả mình, Tiểu Thanh cũng bị dọa cho phát sợ. Nàng từ bên hông lấy ra một cái còi trúc, đặt ở bên miệng thổi lên. Thanh âm của còi to rõ bén nhọn, theo gió biển truyền xa ra ngoài.
Tô Chuyết đang tự hỏi nàng làm vậy là có ý gì, thì đã nhìn thấy trong rừng cây toát ra mấy người thanh niên. Những người này đều mặc một kiểu quần áo vải thô, áo đuôi ngắn quần đùi, hai cánh tay để trần, tuổi tác cũng không lớn. Bọn họ chạy đến gần, cất giọng hỏi:
- Tiểu thư, có chuyện gì?
Tiểu Thanh chỉ ngón tay về phía ngoài biển, nói:
- Sao có người trôi ở đó? Nhanh vớt lên đây!
Lúc này thân người trong biển cũng đã trôi đến vách đá, chập trùng theo gợn sóng, thỉnh thoảng đụng vào đá ngầm cạnh biển. Cuối cùng Tô Chuyết cũng nhìn ra, thứ đang trôi ngoài đó kỳ thật là một xác chết.
Mấy người trẻ tuổi kia không do dự, cởi áo ngoài, lộ ra thân trên ngăm đen rắn chắc. Bọn họ để lại một người đứng ở chỗ cao nhìn chằm chằm vào phương vị của xác chết trôi, mấy người khác thì tìm đường leo xuống vách núi.
Tô Chuyết nhịn không được lại liếc mắt đánh giá cô gái trước mặt, kỳ quái nói:
- Cô nương rốt cuộc là ai? Những người đó làm thế nào cam tâm tình nguyện nghe cô nương sai bảo?
Tiểu Thanh đang chuyên tâm nhìn xem bọn họ làm việc, thuận miệng đáp:
- Hòn đảo này đều là nhà của ta, bọn họ là hạ nhân nhà ta, đương nhiên là nghe ta rồi!
Tô Chuyết đang kỳ quái, bỗng nhiên lại trông thấy trong rừng cây có mấy người đi ra. Đám người này khác với những người trẻ tuổi tới trước, dẫn đầu là một lão giả. Lão nhân này mặc dù đã có năm sáu mươi tuổi, râu tóc đều đã hoa râm, nhưng hổ bộ sinh phong. Vóc dáng của lão mặc dù không cao, nhưng chung quy lại có một loại uy thế nghiêm nghị, để cho người ta không tự giác phải ngước mắt nhìn.
Tô Chuyết nhịn không được liếc nhìn lão giả nhiều hơn, biết là người có khí chất như vậy nhất định không phải là người bình thường. Nếu không có địa vị siêu nhiên thì tuyệt đối sẽ không có uy thế như vậy. Nếu cho một người nghèo khó một vạn lượng hoàng kim, thì người đó cũng sẽ không biến đổi thành một phú ông chân chính; mà cho một bình dân ngồi trên kiệu lớn tám người khiêng, cũng sẽ không có uy phong như tể tướng.
Sau lưng lão giả còn có bốn năm người đi theo, niên kỷ cũng không lớn, nhiều tuổi nhất cũng chỉ hơn ba mươi tuổi. Nhưng những người này ngẩng đầu ưỡn ngực, trong cử chỉ bước đi tràn trề một luồng khí khái hào hùng, hai mắt sáng ngời có thần, hiển nhiên võ công đều không kém. Bọn họ có đeo đao, có mang kiếm, lại không phải cùng một môn phái.
Tô Chuyết cảm thấy càng thêm kỳ quái, đám người này là ai? Đang nghĩ ngợi, liền nghe lão giả kia nói:
- Thanh nhi, chuyện gì xảy ra?
Tiểu Thanh quay đầu nhìn, bước lên phía trước khoác cánh tay lão giả, nói:
- Gia gia, trên biển đột nhiên trôi đến một người chết!
Lão giả kia đúng là tổ phụ của Tiểu Thanh, cũng chính là chủ nhân của hòn đảo nhỏ này. Hèn chi lão ta có khí khái như vậy, Tô Chuyết thầm nghĩ.
Lão giả kia nghe lời nói của Tiểu Thanh, sắc mặt hơi đổi, lập tức liền khôi phục như thường. Hai viên bi sắt xoay trong bàn tay của lão, lúc này vậy" cạch" một tiếng rồi ngừng lại. Lão giả cũng không có hỏi lại, mà là liếc mắt nhìn Tô Chuyết, cười nói:
- Thì ra công tử tỉnh rồi!
Long Tiểu Thanh bỗng nhiên hưng phấn nói:
- Gia gia, hóa ra vị công tử này chính là Tô Chuyết!
Lão giả nhấc lên lông mày trắng, nói:
- Ồ? Thật chứ?
Tô Chuyết khom người thi lễ một cái, nói:
- Vãn bối Tô Chuyết, không biết tôn tính đại danh tiền bối?
Lão giả vuốt râu cười ha ha, những người phía sau lão cũng cười theo. Tô Chuyết chỉ cảm thấy buồn bực, thì Tiểu Thanh cười nói:
- Vị này chính là a gia của ta, người xưng là Song Đảo Long Vương!
Lão giả lắc đầu, cười nói:
- Tô tiên sinh, hóa ra tiên sinh ngồi thuyền tới đây mà lại không biết lão phu là ai à? Lão phu họ Long, tên là Nhập Hải. Ẩn cư hoang đảo, tiêu dao khoái hoạt, hai chữ Long Vương cũng chỉ là giang hồ bằng hữu nói đùa mà thôi!
Tô Chuyết cũng cười bồi theo, nhưng trong lòng âm thầm tự hỏi, chính mình hành tẩu giang hồ nhiều năm, xưa nay chưa từng nghe qua danh hào nào gọi là Song Đảo Long Vương, lẽ nào quả thực là thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân? Còn mình đã là cô lậu quả văn rồi?
Tô Chuyết nhìn những người sau lưng lão giả, họ đều cười nói:
- Long Vương khiêm tốn, lấy ý chí và khí độ của Long Vương, khẳng khái hiếu khách, xác thực xứng đáng hai chữ Long Vương!
Long Nhập Hải khoát khoát tay, cười nói:
- Các vị cứ nói như vậy, lão phu thật sự xấu hổ vô cùng! Ha ha ha...
Tô Chuyết sững sờ, hóa ra những người này cũng không phải là thủ hạ của lão Long Vương, mà giống như là bằng hữu thâm giao. Hắn hỏi:
- Long đảo chủ vừa nói vãn bối ngồi thuyền tới đây là thế nào? Vãn bối làm sao có chút hồ đồ rồi?
Sau lưng Long Nhập Hải, một thanh niên cười nói:
- Ta nghe người trên giang hồ nói là Tô tiên sinh thông minh tuyệt đỉnh, thế nào hôm nay gặp mặt sao lại giống như một tên đần thế?
Những người khác cũng cười theo, Long Nhập Hải đưa tay ngăn lại, nói:
- Tô tiên sinh đã tới đây thì là khách nhân của lão phu, các vị bằng hữu sao không khách khí một chút?
Những người kia lập tức nghiêm nghị, thu hồi trêu chọc, nhưng ánh mắt nhìn Tô Chuyết lại hơi khác thường. Trái tim của Tô Chuyết trầm xuống, nhưng không đoán ra đến cùng chuyện là thế nào.
Chỉ nghe Long Nhập Hải cười nói:
- Tô tiên sinh, vấn đề tiên sinh vừa nói quả thật làm cho lão phu cũng hồ đồ rồi. Tiên sinh trôi trên biển, lẽ nào không phải là ngồi thuyền ra biển à? Nếu thuyền của tiên sinh gặp nạn ở vùng này, có lẽ nào tiên sinh lại không trôi đến đảo của lão phu hay sao?
Tô Chuyết lại càng kỳ quái, chính mình căn bản không biết trên đời có tồn tại một hòn đảo gọi là Vô Song đảo, như thế nào mà ngồi thuyền riêng tới đây? Đúng vào lúc này, mấy người thanh niên kia đã khiêng lên xác chết trôi, đặt ở trên đất trống.
Tô Chuyết liếc mắt nhìn, thì phát hiện người này thân mặc áo dài, bên ngoài khoác thêm áo may ô (áo ba lỗ mặc bên ngoài), đầu đội khăn vuông, cách ăn mặc giống như là một thư sinh. Lúc này chợt nghe sau lưng Long Nhập Hải có một người cười nói:
- A, Phương huynh, tại sao huynh mặc quần áo giống của người chết vậy?
Thì ra người họ Phương mặc trên thân áo may ô kiểu dáng quả thật có chút giống với thi thể. Tô Chuyết suýt nữa cười ra tiếng, nghe giọng điệu của người này cũng không phải là vô tình nói ra, mà là cố ý trào phúng. Hóa ra là những người này cũng không phải rất quen thuộc nhau! Chỉ thấy tên Phương huynh kia quả nhiên trầm mặt xuống, lạnh lùng nói:
- Cảnh Phương, mồm miệng sạch sẽ một chút!
Long Nhập Hải nói:
- Phương thế chất chớ buồn bực, tính tình của Cảnh Phương là thế đấy, bộc tuệch, không gì kiêng kị!
Người họ Phương hừ một tiếng, Long Tiểu Thanh nói:
- Nhưng mà người này mặc đồ quả thật rất giống quần áo của Phương đại ca đó!
Người họ Phương tự nhiên không tiện nổi giận với nàng, bất đắc dĩ nói:
- Bộ quần áo này của tại hạ chất vải không có quý báu, cũng không phải là tiệm may lớn ở Tô Hàng chuyên môn đặt may trước, giống với người khác thì có gì khó hiểu đâu?
Long Nhập Hải cười nói:
- Đúng vậy đúng vậy, Phương thế chất nói không sai, mọi người cũng đừng đấu võ mồm ở trên đây nữa!
(chưa xong còn tiếp)