Phong đạo nhân sững sờ, nghi ngờ nói:
- Long đảo chủ? Sao lại là Long đảo chủ? Tại sao ông ấy phải cấu kết với Hắc Thủy tướng quân để hại chúng ta chứ?
Tô Chuyết lắc đầu đáp:
- Long đảo chủ không có cấu kết với Hắc Thủy tướng quân, mà ông ta chính là Hắc Thủy tướng quân!
- Cái gì?
Đám người giật nảy cả mình, ánh mắt cùng nhìn về phía Long Nhập Hải. Nhưng vẻ mặt của Long Nhập Hải vẫn không đổi sắc, giống như căn bản không có nghe thấy lời của Tô Chuyết.
Ánh mắt của Tô Chuyết sáng rực nhìn chằm chằm vào Long Nhập Hải, nói:
- Trên đời căn bản chẳng có Hắc Thủy tướng quân nào cả, hết thảy đều là một vở kịch do Long đảo chủ tự biên tự diễn mà thôi!
Gương mặt của Phong đạo nhân tràn đầy vẻ khó tin, nói:
- Sao có thể? Khi chúng ta xuất phát thì Long đảo chủ vẫn còn ở trên đảo. Làm thế nào ông ta có thể xuất hiện ở ổ hải tặc?
Tô Chuyết nhíu mày, nói:
- Đây chính vấn đề thứ ba mà ta muốn biết. Vì sao Hắc Thủy tướng quân lại biết rõ như lòng bàn tay về kế hoạch tấn công sào huyệt hải tặc của chúng ta, chẳng những thiêu hủy hết đồ vật quan trọng trước một ngày mà còn sớm thiết kế mai phục? Chỉ có một khả năng, đó chính là trên Vô Song đảo có phản đồ của ổ hải tặc!
Hắn dừng một chút, nói:
- Vệ Thắng từng muốn dùng thủ đoạn này để chĩa đầu mâu vào ta, mượn đao của mọi người để trừ bỏ ta. Nhưng ta biết mình trong sạch, mà khi chúng ta xuất phát thì vừa vặn có một chiếc thuyền đã ra khơi trước rồi.
Phong đạo nhân bỗng nhiên nói:
- Lúc nào có thuyền ra biển, làm sao chúng ta không biết?
Tô Chuyết mỉm cười đáp:
- Chắc mọi người quên rồi, thời điểm chúng ta phát hiện xác chết trôi vô danh kia, Long đảo chủ đã từng lấy lý do tìm kiếm người rơi xuống biển để phái một chiếc thuyền ra khơi. Lúc ấy không có ai chú ý, nhưng Long đảo chủ chân chính kỳ thật đã theo chiếc thuyền kia đến ổ hải tặc và biến thành Hắc Thủy tướng quân!
Long Nhập Hải hừ lạnh một tiếng, Phong đạo nhân khó hiểu nói:
- Chẳng lẽ xế chiều hôm nay Long đảo chủ mà chúng ta nhìn thấy cũng là một người khác ngụy trang ư?
Tô Chuyết gật đầu:
- Không sai!
Ai ngờ Long Tiểu Thanh bỗng nhiên run giọng nói:
- Tô đại ca, huynh nói lời này có chứng cứ không? Chuyện này làm sao lại dính líu quan hệ đến gia gia? Nếu, nếu huynh không có chứng cứ, ta sẽ...
Cảm xúc của nàng chập chùng, nhất thời không biết nên nói gì.
Tô Chuyết thở dài, tuy biết là mấy câu nói của mình nhất định sẽ sinh ra đả kich cực lớn đối với Long Tiểu Thanh nhưng lại không thể không nói tiếp. Hắn nói tiếp:
- Cặp bi sắt kia của Long đảo chủ không rời tay một khắc nào.
Hắn nói đến đây, bi sắt trong tay Long Nhập Hải đột nhiên dừng lại. Đám người đang cảm thấy kỳ quái, liền nghe Tô Chuyết nói:
- Ngày đó ta cùng Long đảo chủ giả hàn huyên đến trưa, lúc ấy ta liền chú ý ông ta chỉ đặt bi sắt ở trên bàn trà, không có đụng vào chút nào. Sau đó lúc gần đi thì lại suýt nữa quên mất. Đối với một người đã hình thành thói quen mà nói, đây là đồ vật không thể bỏ quên giây phút nào. Khi ấy ta tiện tay đưa bi sắt cho Long đảo chủ thì phát hiện đôi bi sắt này rất nặng. Về sau ta mới nghĩ ra, Long đảo chủ khi đó căn bản không có cách nào cầm nổi đôi bi sắt kia!
Long Nhập Hải cúi đầu nhìn bi sắt trong tay mình, bỗng nhiên bật cười. Tất cả mọi người không biết ông ta vì sao bật cười vào lúc này. Tô Chuyết nói:
- Long đảo chủ đã có thói quen cầm nắm bi sắt, bởi vậy ở ổ hải tặc cầm hòn đá ném ra đánh lén Phong đạo trưởng cũng thuận tay. Dùng công phu đùa bỡn bi sắt của ngài, ném hòn đá kia đi dĩ nhiên cũng chẳng đáng kể!
Tất cả mọi người nhìn về phía Long Nhập Hải, nhất thời trong nội viện có chút yên tĩnh. Chỉ nghe Long Nhập Hải nhẹ giọng cười nói:
- Khà khà, đôi bi sắt này ta dùng để luyện công, không ngờ cuối cùng cũng tại nói mà để lộ ra sơ hở!
Ông ta nói câu này cũng tương đương ấn chứng lời nói của Tô Chuyết. Long Tiểu Thanh không khỏi khẽ giật mình:
- Gia gia, lẽ nào thật là người ư?
Long Nhập Hải như cũ nở nụ cười hiền lành với Long Tiểu Thanh, quay đầu nhìn sang Tô Chuyết, mặt mày nghiêm nghị bất khả xâm phạm, lạnh nhạt nói:
- Ta thật muốn biết các người làm thế nào sống sót được!
Tô Chuyết đáp:
- Kỳ thật còn là ngài dạy chúng ta biện pháp chạy thoát thân!
- Ồ?
Long Nhập Hải cũng không nhịn được có chút kinh dị.
Tô Chuyết hỏi ngược lại:
- Hay là đảo chủ quên ngài làm thế nào đưa ta lên trên đảo à? Chuyện phát sinh trên con thuyền kia chẳng lẽ thủ hạ của ngài không có bẩm báo cho ngài hay sao?
Sắc mặt của Long Nhập Hải hơi đổi, Long Tiểu Thanh nói:
- Tô đại ca, chẳng phải là huynh gặp nạn trên biển nên mới lưu lạc lên đảo ư? Ta đích xác ở trên bãi biển cứu huynh lên mà!
Tô Chuyết nói:
- Kỳ thật hết thảy mọi chuyện đều đã được Long đảo chủ sắp đặt tỉ mỉ! Chuyện này còn phải nói đến từ nửa tháng trước. Lúc ấy ta đang tham dự Phật hội ở Lạc Dương rồi vào tửu quán uống rượu đến say. Ai ngờ một cơn say này lại say đến nửa tháng, đây vốn là sự tình căn bản không có khả năng phát sinh, mà thật sự rõ ràng phát sinh ở trên người ta.
Phong đạo nhân nói:
- Đây quả thực là sự tình không có khả năng xảy ra!
Tô Chuyết nói:
- Kỳ thật ta bị hôn mê đều do thủ đoạn của Long đảo chủ. Ta từng gặp được kỳ ngộ ở Thục Trung, từ đó về sau dường như liền có năng lực miễn dịch đối với độc dược. Cho dù loại rượu thuốc mê của đảo chủ hoàn toàn đích xác rất mạnh, cũng không cách nào làm cho ta hôn mê đến nửa tháng được. Nên ông ta đã dùng một cách là không ngừng trút rượu cho ta, khiến ta lâm vào trạng thái hôn mê từ đầu đến cuối. Thế nhưng vào đêm một ngày, trên biển nổi lên gió bão, người trên thuyền vội vàng chống cự phong bạo, vì vậy quên trút rượu cho ta. Thế là ta tự nhiên tỉnh lại.
Long Nhập Hải bỗng nhiên cảm thán nói:
- Nghìn tính vạn tính, cuối cùng không tính được ý trời.
Tô Chuyết nói:
- Ngày đó mặc dù ta tỉnh lại, nhưng lại luôn cho rằng mình đang nằm mơ. Bởi vì ta không hề tin tưởng mình đang ở trên thuyền. Mà trên chiếc thuyền đó không có một người nào, cũng tuyệt đối không phải bởi vì nó thật là một con thuyền ma. Thẳng đến sau này ta nghe các người nhắc đến phương pháp đánh bắt cá mập của Vô Song đảo, ta mới chợt nghĩ đến. Kỳ thật ngày đó người trên thuyền phát hiện ta tỉnh lại, lập tức dùng phương pháp mà ông nói, lấy dây thừng đu ở ngoài mạn thuyền tránh khỏi tầm mắt của ta. Sau đó ta đánh bậy đánh bạ, lại uống sạch bình rượu thuốc mê mà các người chuẩn bị cho ta, bấy giờ mới lâm vào hôn mê một lần nữa.
Long Nhập Hải nói:
- Khúc chiết trong đó thực sự là một lời khó nói hết!
Tô Chuyết cười nhạt nói:
- Phải nói là lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt mới đúng! Nếu không có trận gió bão kia thì ta làm sao tỉnh lại đây? Mà nếu không tỉnh lại cũng sẽ không nhìn thấy đồ án hình rồng trên đèn lồng treo trên thuyền! Đồ án này giống như đúc với hình xăm trên cổ tay của đám người Phương Lưu Bình giả và Cảnh Phương giả, cũng giống y chang cờ xí trên chiếc thuyền lúc xuất chinh! Ta nghĩ đây chính là ký hiệu của ông đúng không! Long đảo chủ danh xưng là Song Đảo Long Vương, chữ "Song Đảo" ở đây cũng không phải là Vô Song đảo, mà nghĩa là hai hòn đảo: Vô Song đảo và đảo hải tặc!
Long Nhập Hải chẳng những không giận mà còn cười:
- Ha ha ha, ta tự cho là thiết kế xảo diệu, không ngờ trong mắt Tô tiên sinh đúng là trăm ngàn chỗ hở!
Tô Chuyết lắc đầu nói:
- Long đảo chủ là thế ngoại cao nhân, dù sao cũng nên biết trên đời không có chuyện gì là vô khuyết hoàn mỹ. Chỉ cần là con người sắp đặt thì sẽ luôn có dấu vết lần theo. Kỳ thật vào hôm mà ông phái người đi mai táng xác chết trôi kia, ta liền có chút hoài nghi rồi. Địa phương phát hiện xác chết trôi là ở phía đông hòn đảo, thế nhưng ông lại cứ sai người đem đi mai táng dưới chân núi phía tây. Đây chẳng phải là bỏ gần tìm xa hay sao?
Long Nhập Hải thở dài, nói:
- Lúc ngươi không muốn người khác phát hiện một bí mật, cuối cùng sẽ làm mười chuyện càng hoang đường để che giấu!
Tô Chuyết gật đầu nói:
- Đảo chủ nói đúng lắm. Sau khi ta phát hiện xác chết kia đã bị đào ra, không biết tung tích. Ta liền suy nghĩ là ai sẽ cảm thấy hứng thú với một xác chết vô danh đây? Nhất định là trên thân xác chết còn có bí mật mà chúng ta chưa phát hiện. Ta bỗng nhiên nghĩ đến địa điểm mà Long đảo chủ chỉ định chôn xác, nếu là thả xuống vùng biển phía tây, vừa vặn lợi dụng hải lưu đẩy thi thể vĩnh viễn biến mất, cũng rõ là thuận tiện cho người đào xác mà!