- Hắn đi rồi?
Tô Chuyết hơi kinh hãi.
Tịnh Trần gật đầu, nói:
- Không chỉ hắn đi, mà những cao tăng ngoại bang kia cũng đều rời đi. Bộ khoái đã điều tra loại bỏ, bọn họ có thể chứng minh bản thân hoàn toàn không có khả năng ăn trộm cổ Phật. Quan phủ cũng không có khả năng giam tất cả bọn họ ở đây, đành phải tiễn đưa đi.
Tô Chuyết thở dài, lẩm bẩm nói:
- Xem ra vụ án này phải trở thành vụ án chưa giải quyết được...
Tịnh Trần nói:
- Lúc Vô Ngã ra đi đã để bần tăng mang cho tiên sinh một câu.
Tô Chuyết khẽ giật mình, Vô Ngã có lời gì muốn nói với mình?
Tịnh Trần nói tiếp:
- Hắn nói, hắn đã chiếm được thứ hắn mong muốn, hành trình Lạc Dương cũng không có nuối tiếc. Hắn chỉ là không yên lòng về Tô tiên sinh, hi vọng tiên sinh không cần bởi vậy mà sa sút tinh thần...
Tô Chuyết sững sờ, không ngờ rằng Vô Ngã bỗng nhiên lại khuyên giải an ủi chính mình. Có lẽ đối với người như Vô Ngã mà nói, một đối thủ so với bằng hữu còn khó kiếm hơn. Có lẽ giữa hai người đã có chút cùng chí hướng.
Tịnh Trần nói:
- Cuối cùng hắn còn nói, Phật Tổ có 32 tướng, 32 tướng xét đến cùng có tướng tức vô tướng. Hắn nói tiên sinh nhất định sẽ minh bạch đạo lý này.
Tô Chuyết rất kỳ quái, Vô Ngã nói câu này là có ý gì? Mặc dù y còn chưa nghĩ ra, nhưng biết Vô Ngã nếu đã để lại câu nói này cho mình thì nhất định không phải tới từ cử động nhàm chán. Trong câu này tất nhiên có thâm ý, chẳng qua hàm nghĩa rốt cuộc có ý gì đây?
Tô Chuyết lâm vào trầm tư, nhưng mà đám người Hoa Bình và Lăng Sương đã không muốn ở lại bên trong khu rừng nữa. Bọn họ hỏi Tô Chuyết có muốn đồng thời trở về hay không. Tô Chuyết tự nhiên không thể vừa lâm vào trầm tư vừa trả lời bọn họ được. Cho nên bọn họ cũng chỉ đành về cùng nhau, che chở hai cô nương Vệ Tú và Đoàn Lệ Hoa đã nhận hết kinh hãi và ủy khuất, đồng thời chậm rãi đi về thiền viện.
Đợi đến khi Tô Chuyết lấy lại tinh thần, bọn họ đã đi xa rồi. Tịnh Trần đứng ở một bên ngẩng đầu ngắm trăng. Tối nay ánh trăng rất sáng, dường như có thể soi sáng tình cảm ở chỗ sâu nhất dưới đáy lòng con người.
Tô Chuyết đột nhiên đi về hướng Bạch Mã tự, Tịnh Trần mở miệng hỏi:
- Tiên sinh đi nơi nào?
Tô Chuyết không quay đầu lại, nói:
- Không cần lo lắng, ta chỉ muốn đi một chút...
Tịnh Trần nhìn qua bóng lưng cô độc của Tô Chuyết, rốt cục thở dài, thuận theo chắp tay trước ngực:
- A Di Đà Phật...
Tô Chuyết lại từ ô cửa nhỏ kia mà trở về Bạch Mã tự. Vào từ nơi này, trong chùa có vẻ rất quạnh quẽ. Mà trên thực tế lúc này đích xác cũng rất quạnh quẽ. Khác biệt một trời một vực so với lúc tổ chức Phật hội ngày hôm qua, hiện tại Bạch Mã tự mới chính thức hiện ra vẻ thanh tĩnh trang nghiêm của vùng đất Phật môn.
Tô Chuyết đi ngang qua Đại Hùng bảo điện, nghe thấy bên trong còn có một tiểu sa di thấp giọng niệm tụng:
- Quan tự tại Bồ Tát, hành thâm bàn nhược Ba La Mật đa thì, chiếu kiến ngũ uẩn giai không, độ nhất thiết khổ ách (*)...
(*) Bồ-tát Quán Tự Tại (tên gọi khác của Bồ- tát Quán Thế Âm) trong lúc hành sâu về trí tuệ ba-la-mật, quán thấy năm uẩn là trống không, vượt qua mọi gánh nặng khổ đau.
Tiếng tụng kinh cùng với thanh âm gõ mõ du dương trầm bổng truyền ra rất xa. Tô Chuyết khẽ thở dài một hơi, thật lâu không nói gì. Y ngừng chân nghe một đoạn kinh, bỗng dưng ngây dại. Y lại nhớ tới bài kinh kệ mà Tịnh Trần vừa đọc, nghĩ thầm:
- Mình sở dĩ bởi vì xâm phạm Vệ Tú nên mới thương tâm khổ sở như vậy, không phải cũng là vì đang chấp nhất phần yêu này sao? Nếu mình hoàn toàn không có yêu thương Vệ Tú, hoặc là sớm biết Vệ Tú chắc chắn sẽ không động tâm với mình, thì mình sẽ còn thống khổ như vậy hay sao?
Đúng là trong lòng có yêu nên mới sinh ra đủ loại lo lắng, áy náy. Thế nhưng chẳng lẽ phải thoát khỏi những gánh nặng khổ đau đó, quả thật phải Ngũ Uẩn Giai Không, hoặc là rời bỏ tình yêu sao? Tô Chuyết có thể dứt bỏ được hay không?
Tô Chuyết lắc đầu, y đã không thể quay đầu là bờ rồi, y chỉ có thể tiếp tục bước về phía trước. Đi một hồi lâu, đã nhìn thấy trước mặt có một tòa tháp cao.
Tô Chuyết biết đây chính là kinh tháp cất đặt cổ Phật hai ngày trước. Y không biết vì sao mình lại tới chỗ này, chỉ là ngẫu nhiên nổi hứng. Trước tháp có hai bộ khoái đứng gác, hai người ngăn cản Tô Chuyết đang muốn vào tháp.
Đột nhiên sau lưng có người hô:
- Để Tô tiên sinh vào đi!
Tô Chuyết quay đầu nhìn, thì ra là Quách Tử Thiện. Y ngạc nhiên nói:
- Quách Bộ đầu? Tưởng là ngài đã về rồi chứ?
Quách Tử Thiện cười cười, nói:
- Ta trở về sắp xếp nhân thủ lùng bắt Mộ Dung Bình toàn thành, giờ ta chân tay lẩm cẩm, cũng không chạy nổi rồi, nên muốn tới đây xem xét. Không ngờ vừa vặn gặp được Tô tiên sinh.
Hai người trò truyện rồi cùng nhau đi vào kinh tháp. Bên trong tòa tháp bày biện toàn là kinh thư, càng bước lên cao thì kinh thư càng cổ xưa. Quách Tử Thiện thở dài:
- Thiên Trúc Cổ Phật quả thật là mệnh đồ nhiều thăng trầm, nghe nói lúc ở Lô Châu đã bị kẻ cắp trộm qua một lần, không ngờ rằng cuối cùng vẫn không tránh khỏi vận mệnh bị trộm mất.
Tô Chuyết không có tiếp lời, nhìn xem kinh thư bày biện trên giá sách hai bên. Quách Tử Thiện lại nói:
- Đây là địa phương cất giấu cổ Phât, chỉ có ba người là ta, Lạc bộ đầu cùng Viên Không đại sư được biết. Thật không hiểu sao tên đạo tặc này làm thế nào biết được, ai...
Bước chân của Tô Chuyết đột nhiên ngừng lại, nhíu mày hỏi:
- Cổ Phật giấu ở trong kinh tháp, chỉ có ba người các vị biết thôi à?
Quách Tử Thiện gật đầu, đáp:
- Cổ Phật cất ở chỗ này là ba người chúng ta cùng nhau thương nghị. Đừng bảo là những hòa thượng hoặc bộ khoái bên ngoài, ngay cả phủ doãn đại nhân, Lễ Bộ triều đình cũng bị chúng ta che giấu. Kinh tháp phòng ngự không nghiêm, người khác đều cho là chúng ta sẽ đem cổ Phật giấu ở bên trong Phật điện thủ vệ sâm nghiêm. Ai ngờ cuối cùng vẫn có kẻ đoán trúng...
Tô Chuyết chậm rãi lắc đầu, thầm nghĩ:
- Vô Pháp đại náo trên Phật hội một trận, chính là muốn ép cho cổ Phật hiện thân. Ngay cả người như Vô Ngã cũng không đoán ra cổ Phật được giấu ở chỗ nào thì còn ai có thể đoán được cơ chứ?
Y bỗng nhiên nhớ tới câu nói của Vô Ngã lúc đi đã lưu lại cho mình, đến cùng là có ý gì đây?
Hai người bước lên từng bước, lại leo lên trên tầng hai. Đứng bên cửa sổ ngóng nhìn ra phía ngoài có thể quan sát toàn bộ Bạch Mã tự. Lúc này đêm đã khuya, trong chùa một màu đen kịt, chỉ có đèn chong bên trong Phật điện lóe ra ánh sáng lờ mờ. Loáng thoáng còn có thể trông thấy bộ khoái thủ vệ ở các nơi giao lộ, bọn hắn đã không có tinh thần như hai ngày trước. Bởi vì cổ Phật không hiểu tại sao bị trộm mất, bọn hắn cũng trở nên chán nản ỉu xìu.
Đột nhiên Tô Chuyết dẫm chân xuống, khóe mắt thoáng nhìn một cây cột trên giá sách giống như đã gãy mất một đoạn. Nguyên bản sơn đỏ mới sơn lên, chỗ gãy lộ ra chất gỗ màu xám trắng trông có vẻ vô cùng chướng mắt. Tô Chuyết duỗi tay vuốt ve phần đứt gãy, lẩm bẩm nói:
- Ở Phật hội ngày đó, cây gỗ thay thế cổ Phật hóa ra là bẻ gãy từ chỗ này...
Quách Tử Thiện chọc chọc thử, nói:
- Hôm qua ta đã sai người so sánh, đoạn gỗ kia đúng là bẻ gãy từ nơi này!
Tô Chuyết gật đầu lẩm bẩm:
- Tên trộm dĩ nhiên không có khả năng mang theo một đoạn gỗ thông qua bộ khoái kiểm tra... Nhưng mà chẳng lẽ hắn có thể mang theo cổ Phật rời đi an toàn hay sao? Lẽ nào...
Y đột nhiên nghĩ đến cái gì, gấp gáp đi về phía địa phương đặt cổ Phật. Hai người lại chạy vội lên hai tầng, tầng này đã rất nhỏ hẹp, cũng rất thấp. Quách Tử Thiện còng lưng lại, hỏi:
- Tô tiên sinh, tiên sinh rốt cuộc muốn tìm cái gì?
Tô Chuyết không đáp, đẩy kinh thư trên giá sách sang một bên. Những kinh thư này đều có niên đại hơn trăm năm, rách rưới cũ nát, sao mà chịu được Tô Chuyết tìm kiếm thô bạo như thế chứ? Quách Tử Thiện vội nói:
- Tô tiên sinh, tiên sinh nhẹ tay cho, nếu như làm hỏng những điển tịch này thì chúng ta có miệng cũng khó trả lời lắm!
Bàn tay Tô Chuyết đột nhiên ngừng lại, dĩ nhiên không phải bởi vì nghe Quách Tử Thiện khuyến cáo nên mới ngừng. Y dừng lại chỉ là bởi vì trông thấy một quyển sách. Quyển sách này trang giấy mới tinh, trông không phù hợp với một đống sách cổ ở chỗ này. Tô Chuyết cầm sách lên, chỉ thấy trên bìa ngoài cũng không viết chữ gì. Lật ra trang bìa trong, chỉ thấy phía trên viết một hàng chữ: Bần tăng đi không giã từ, tạm thời lấy trọn quyển Tu La Đạo gửi tặng Tô tiên sinh, vạn lần chớ chối từ.
Không có kí tên, nhưng Tô Chuyết cũng biết đây nhất định là chữ viết của Vô Ngã. Hắn nói mình đã đạt được đồ vật mình cần, tự nhiên là đã tìm được cổ Phật, cũng tìm được kinh văn bên trên cổ Phật. Nhưng mà vì sao hắn muốn để lại Tu La Đạo cho mình đây?
Nếu như Tô Chuyết không biết cách làm người của Vô Ngã thì gần như đã bị cảm động rồi. Quách Tử Thiện hỏi:
- Sách gì đây?
Tô Chuyết không đáp, khép quyển sách lại nhét vào trong tay áo, rồi sau đó tiếp tục tìm kiếm. Đợi đến khi toàn bộ đẩy ra một chồng kinh Phật thật dày, chỉ thấy một pho tượng Phật bằng đá ngồi ngay ngắn ở sâu trong tận cùng giá sách. Bất ngờ chính là Thiên Trúc Cổ Phật đã mất!
Hóa ra từ đầu đến cuối cổ Phật vẫn an ổn ngồi ngay ngắn ở bên trong kinh tháp, giấu ở đằng sau một chồng kinh thư. Tô Chuyết rốt cuộc biết rằng Vô Ngã nói có tướng tức vô tướng là có nghĩa gì. Cổ Phật căn bản cũng không có mất, chỉ là vẫn luôn ở bên trong tháp!
(chưa xong còn tiếp.)