Lạc Vân Thiên lớn tiếng hỏi:
- Phương trượng, sáng nay lúc cầm cổ Phật ra, ngài có kiểm tra hay chưa?
Vẻ mặt Viên Không như đưa đám, đáp:
- Cổ Phật đặt ở trong kinh tháp mấy ngày, chưa từng xảy ra sự cố gì. Chung quanh tự viện cũng có bộ khoái trấn giữ, bần tăng đâu có ngờ rằng sẽ bị trộm mất chứ? Sáng nay nhất thời nóng vội nên không có kiểm tra kỹ càng!
Tô Chuyết lại hỏi:
- Lần cuối ngài nhìn thấy cổ Phật là từ lúc nào?
Viên Không không chút suy nghĩ, đáp:
- Tối hôm qua ăn cơm tối xong, bần tăng còn cố ý lên kinh tháp kiểm tra một lần. Lúc ấy cổ Phật còn nguyên vẹn đặt ở trong tháp!
Tô Chuyết gật đầu, lại hỏi Lạc Vân Thiên:
- Tối hôm qua là ai trực? Có nhìn thấy người nào tới gần kinh tháp không?
Có một bộ khoái đáp:
- Tối hôm qua hình như là Quách Bộ đầu trực ban!
Đúng lúc này, Quách Tử Thiện an bài xong nhân thủ phong tỏa giao lộ, trở về phục mệnh Lạc Vân Thiên. Tô Chuyết hỏi:
- Tối hôm qua ông có trông thấy kẻ nào muốn trộm cổ Phật hay không?
Quách Tử Thiện sững sờ, nói:
- Tối hôm qua? Tối hôm qua đừng bảo là một người, ngay cả một con ruồi cũng không có bay vào!
Lạc Vân Thiên gật đầu, trầm giọng nói:
- Không sai! Tối hôm qua ta cũng đã kiểm tra từng địa điểm thủ vệ, không một ai lơ là nhiệm vụ. Ta còn đặc biệt đến kinh tháp để kiểm tra tượng Phật, cũng không có phát hiện tình huống gì dị thường!
- Nói như vậy, không có một ai tới gần kinh tháp cất giấu cổ Phật sao...
Tô Chuyết nhíu mày, cúi đầu trầm tư.
Vô Thiên bỗng cười lạnh một tiếng, nói:
- Người Hán các người có một câu nói, ngày phòng đêm phòng, cướp nhà khó phòng. Đã không có người ngoài tiến vào tự viện, thì nhất định chính là người của các ngươi trộm cổ Phật rồi!
Giọng nói của hắn vừa sắc vừa bén, lời nói càng thêm chanh chua. Cao tăng Trung Nguyên ở đây sắc mặt đều âm trầm xuống. Bọn họ đương nhiên không tin Vô Thiên, nhưng cũng nghĩ không thông tên trộm này làm thế nào lách qua nhiều bộ khoái thủ vệ như vậy mà đánh cắp cổ Phật đây?
Con mắt của Vô Ngã nhìn sang khuôn mặt Tô Chuyết, trong mắt không có ý cười, ngược lại có tia quang mang lạnh lùng. Ngay lúc mọi người ở đây nghĩ mãi không rõ, một bộ khoái bỗng chạy tới, nhỏ giọng nói thầm mấy câu bên tai Lạc Vân Thiên. Sắc mặt Lạc Vân Thiên đột nhiên biến đổi, thân thể chấn động môt cái.
Tô Chuyết nhìn thấy vẻ mặt ông ta khác thường, vội hỏi:
- Lạc bộ đầu, lại có chuyện gì nữa vậy?
Sắc mặt Lạc Vân Thiên tái nhợt, trầm giọng đáp:
- Ở trong khu rừng kia lại phát hiện một xác chết phụ nữ...
Ông ta chỉ nói một câu dường như đã dùng khí lực rất lớn.
Đám người nghe vậy thì lắp bắp kinh hãi, không ngờ rằng ở thời điểm này lại phát hiện xác chết phụ nữ. Đây rốt cuộc là trùng hợp hay là có kẻ trong bóng tối sắp đặt? Tô Chuyết không nhịn được mà nghĩ như vậy.
Lạc Vân Thiên nói với Quách Tử Thiện:
- Thu xếp tất cả mọi người nơi này lại, không có mệnh lệnh của ta, ai cũng không được phép rời khỏi Bạch Mã tự!
Quách Tử Thiện ngẩn người, giống như nghe không hiểu, lại hỏi một lần:
- Tất cả mọi người? Cả người dân cũng lưu lại ư?
Lạc Vân Thiên trầm giọng nói:
- Trước tiên bắt đầu từ bách tính, từng bước từng bước hỏi rõ ràng. Không có hiềm nghi thì thả về!
Quách Tử Thiện gật đầu rời đi. Nhưng mà bách tính ở hiện trường có gần ngàn người, bằng vào số bộ khoái kia chỗ nào giải quyết được? Lạc Khiêm nói:
- Để hài nhi hỗ trợ!
Mấy người Hoa Bình và Lăng Sương cũng nói:
- Chúng ta cũng hỗ trợ!
Lạc Vân Thiên gật gật đầu, hướng đám người chắp tay một cái, xem như biểu đạt cám ơn. Ông ta lập tức quay người đi theo bộ khoái báo cáo, vội vã đi qua. May mắn mấy cao tăng kia đều là người có thân phận, không có bực tức. Mà chúng bách tính thì bắt đầu oán thán dậy đất, không ngờ là tham dự một buổi Phật hội lại có thể chọc phải loại sự tình này.
Tô Chuyết một đường đi theo Lạc Vân Thiên về phía khu rừng, Đoàn Lệ Hoa dĩ nhiên cũng một tấc không rời. Một đoàn người lại đi đến địa phương phát hiện thi thể hai ngày trước, rừng cây không có gì thay đổi, ngay cả thi thể dường như cũng không có biến hóa. Chỗ mà thi thể nằm cách địa điểm hai ngày trước không xa. Hơn nữa hình dạng xác chết gần như không có gì khác nhau, tương tự chính là nằm ngửa trên mặt đất, toàn thân chồng chất thương tích.
Mấy bộ khoái canh giữ ở chung quanh thi thể, ngỗ tác nghiệm thi ngày đó lại tới. Hắn gần như không cần kiểm nghiệm, lại đem những lời hôm đó kể ra một lần. Kỳ thật không cần hắn nói, mấy người ở đây cũng đã nhìn ra, ngoại trừ trên tay thi thể không có vòng cài đai lưng kia, những chỗ đặc thù khác cũng không có bất kỳ khác biệt nào với xác chết người nữ hôm trước.
Đoàn Lệ Hoa nói:
- Nhất định là cùng một hung thủ gây nên!
Tô Chuyết gật đầu, con mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm thi thể trên đất, qua hồi lâu mới tự nhủ:
- Thật kỳ quái...
Đoàn Lệ Hoa hỏi:
- Có gì kỳ quái?
Lạc Vân Thiên cũng không nhịn được nhìn về phía Tô Chuyết, muốn nghe xem y có kiến giải gì. Tô Chuyết nói:
- Thi thể này quả thực giống như đúc với lần trước!
Đoàn Lệ Hoa nói:
- Đồ nhi cũng nhìn ra mà...
Tô Chuyết lắc đầu, nói:
- Không! Không riêng gì toàn thân thi thể chồng chất vết thương, quần áo đều bị lấy mất! Hơn nữa tư thế nằm và phương hướng đầu chân của thi thể cũng giống nhau như đúc!
Đoàn Lệ Hoa hít vào một hơi, nói:
- Quả đúng là như vậy! Hung thủ đến cùng đang suy nghĩ cái gì?
Lạc Vân Thiên trầm giọng nói:
- Điều này nói rõ hung thủ cũng không phải là nhất thời nổi hứng, cũng không phải chỉ vì gian ô những cô gái này. Hung thủ cố tình sắp xếp hai bộ thi thể giống hệt như nhau là đang muốn khiêu khích chúng ta!
Đoàn Lệ Hoa cả kinh nói:
- Khiêu khích? Chẳng lẽ hung thủ phát điên rồi?
Tô Chuyết lắc đầu nói:
- Hắn chẳng những không có điên, ngược lại còn thông minh hơn người bình thường một chút!
Tiếp theo y lại hỏi Lạc Vân Thiên:
- Lạc bộ đầu, tại hạ xin hỏi ngài một vấn đề. Tình trạng của hai xác chết này, bao quát tư thế nằm ngửa, phương hướng đầu chân, đều giống như vụ án hái hoa tặc hai mươi năm trước sao?
Vẻ mặt Lạc Vân Thiên âm trầm, chậm rãi nhẹ gật đầu, đáp:
- Không sai, đích xác giống như vụ án hai mươi năm trước!
Tô Chuyết lại hỏi:
- Năm đó ngài làm thế nào bắt được hái hoa tặc kia?
Lạc Vân Thiên nói:
- Tô Chuyết, vụ án năm đó náo loạn rất lớn, qua nhiều năm như vậy, Hình bộ mãi vẫn không chịu tiết lộ tình tiết cụ thể của vụ án cho ngoại giới. Thứ cho ta không thể nhiều lời!
Tô Chuyết bất đắc dĩ thở dài, Đoàn Lệ Hoa lại "Hừ" một tiếng, nói:
- Rõ ràng là ông sợ sư phụ ta phá giải vụ án này trước ông, cướp mất uy phong của ông nên mới không chịu nói!
Lạc Vân Thiên cũng không tranh luận cùng nàng, nói với một bộ khoái sau lưng:
- Cô gái này cũng là tối hôm qua ngộ hại. Hôm qua có người đến báo án không?
Bộ khoái kia lắc đầu, đáp:
- Hôm qua cũng không có người báo án!
Lạc Vân Thiên nhíu mày lẩm bẩm:
- Không ai báo án? Vậy cô ta rốt cuộc là ai, nhà ở chỗ nào đây?
Tô Chuyết nói:
- Ta biết!
Y nói xong nâng bàn tay cô gái kia lên, chỉ vào ngón tay nói:
- Các người nhìn bàn tay của nàng xem, làn da hiện lên màu lam nhạt. Đây là trường kỳ dính thuốc nhuộm, làm da dẻ nhiễm thành như vậy!
Đoàn Lệ Hoa lớn tiếng nói:
- À! Cô nương này làm ở xưởng nhuộm!
Tô Chuyết gật đầu nói:
- Không sai, hơn nữa loại thuốc nhuộm màu lam này cũng không đắt tiền. Điều này nói rõ xưởng nhuộm không phải là địa phương chuyên nhuộm vải vóc quý báu!
Lạc Vân Thiên trầm giọng nói:
- Thành tây có một nhà xưởng nhuộm chuyên môn nhuộm và sản xuất loại vải xanh này!
Một bộ khoái phía sau ông ta vội nói:
- Vậy thuộc hạ đi điều tra!
Lạc Vân Thiên gật đầu, liếc mắt nhìn Tô Chuyết, trong mắt giống như có thâm ý. Ông ta lại nói với hai bộ khoái bên cạnh:
- Nhấc thi thể về, chờ người đến nhận xác!
Tô Chuyết lại nói:
- Lạc bộ đầu, tại hạ cảm thấy vụ án xác nữ này chỉ sợ có liên quan đến vụ án cướp cổ Phật...
Ai ngờ Lạc Vân Thiên đột nhiên phất tay ngắt lời Tô Chuyết, nói:
- Tiên sinh không cần nhiều lời, ta tự có chủ trương!
Nói xong nhanh chân rời đi, phương hướng chính là Bạch Mã tự.
Đoàn Lệ Hoa thở phì phò nói:
- Hừ, thật sự là không phân biệt tốt xấu, không biết lòng người tốt mà. Vừa nãy nếu không phải nhờ chúng ta, lão có thể biết cô nương đó làm ở xưởng nhuộm sao? Sư phụ, lão ta coi lòng tốt của chúng ta thành lòng lang dạ thú đó!
Tô Chuyết cười nói:
- Đây là Lạc bộ đầu nổi lòng hiếu thắng...
Y suy nghĩ rồi nói với Đoàn Lệ Hoa:
- Tiểu Y, ta muốn nhờ ngươi giúp một chuyện!
Ánh mắt Đoàn Lệ Hoa sáng lên, hưng phấn đáp:
- Người cứ nói đi!
Tô Chuyết nói:
- Ta muốn nhờ ngươi đi đến trong kho hồ sơ của phủ nha Lạc Dương tìm kiếm hồ sơ vụ án hái hoa tặc năm đó!
Đoàn Lệ Hoa vỗ tay nói:
- Đồ nhi hiểu rồi! Nếu Lạc lão đầu đã không nói cho chúng ta biết, chúng ta đương nhiên tự đi tìm! Bất quá... Ta phải làm thế nào tiến vào phủ nha đây?
Tô Chuyết cười cười, nói:
- Ta nghĩ Lạc Khiêm nhất định sẽ có biện pháp!
(chưa xong còn tiếp.)