Lần này vượt quá đám người dự kiến, Tô Chuyết lại càng cả kinh trợn mắt há mồm. Y vội vàng vịn cánh tay Hình Vinh, đỡ ông ta lên, nói:
- Hình bang chủ có lời cứ nói, cần gì làm ra cử động bực này?
Hình Vinh dùng tay áo lau nước mắt, nói:
- Tô tiên sinh, thực không dám giấu giếm, hôm nay tại hạ nghe nói Tô tiên sinh đi tới ngoài thành Lô Châu, quả thực là mừng rỡ. Chỉ vì tại hạ rốt cuộc biết mạng của tại hạ được cứu rồi!
Tô Chuyết còn chưa lấy lại tinh thần từ kinh ngạc lúc nãy, hỏi:
- Tại hạ sao có thể cứu mạng Hình bang chủ chứ?
Hình Vinh đáp:
- Chuyện này e là chỉ có tiên sinh có thể làm được! Thực không dám giấu giếm, tại hạ sớm đã bị bệnh bất trị, mà bệnh này chỉ có Thiên Trúc Cổ Phật mới có thể trị!
- Thiên Trúc Cổ Phật?!
Mấy người trong đình lắp bắp kinh hãi.
Trầm mặc một hồi lâu, Tô Chuyết mới chậm rãi bình phục gợn sóng trong lòng. Con mắt y xoay chuyển, cười nói:
- Hình bang chủ, chỉ sợ ngài hiểu lầm rồi. Thiên Trúc Cổ Phật đó cũng không trên người tại hạ!
Hình Vinh nói:
- Cổ Phật mặc dù không ở trên thân tiên sinh, nhưng trên đời nếu có người có thể tìm ra cổ Phật thì đó tất nhiên là Tô tiên sinh!
- Ồ?
Tô Chuyết thấy hứng thú nói
- Hóa ra Hình bang chủ mời chúng ta đến là muốn giúp ngài tìm ra cổ Phật!
Ngọc nương bỗng nói:
- Ngươi bớt nằm mơ đi! Tô Chuyết và đại hòa thượng đã đáp ứng giúp ta đi lấy cổ Phật rồi!
Tô Chuyết lắc đầu cười nói:
- Ngọc cô nương, chúng ta đáp ứng cô khi nào?
Ngọc nương cả giận:
- Tô Chuyết, ngươi có còn tính là đàn ông không, nói mà không giữ lời!
Hình Vinh thì vẫn như cũ chùi nước mắt, cầu khẩn:
- Còn xin Tô tiên sinh nhất định phải cứu tại hạ!
Tô Chuyết bất đắc dĩ, nhìn về phía Vô Ngã. Vô Ngã chắp tay trước ngực cười nói:
- Tô tiên sinh, thì ra rượu của Hình bang chủ cũng không dễ uống! Tục ngữ nói, cắn người miệng mềm (*). Rượu này đã vào trong bụng, chắc chắn không thể phun ra được!
(*)Cật nhân chủy nhuyễn, nã nhân thủ đoản = (hay) Cật nhân đích chủy nhuyễn, nã nhân đích thủ đoản = Cắn người miệng mềm, bắt người ngắn tay. Nghĩa: ăn của người ta, thì nói năng với người ta cũng mềm mỏng hơn.
Tô Chuyết minh bạch ngụ ý của Vô Ngã, Hình Vinh hạ lễ với người, tất có sở cầu. Ông ta đã coi trọng như thế, Tô Chuyết và Vô Ngã tự cho là thanh cao, nơi nào còn có mặt mũi cự tuyệt chứ? Ngọc nương biến sắc, vừa muốn phát tác. Vô Ngã nhận ra tâm tư của nàng, lại nói:
- Bất quá, theo bần tăng được biết, cổ Phật đã tồn thế ngàn năm, ảo diệu bên trong chỉ sợ cũng không đơn giản. Cùng tranh đoạt với những người khác, không bằng đồng thời tham tường. Ngọc cô nương muốn thanh xuân thường trú mà Hình bang chủ muốn trị bệnh hiểm nghèo. Mọi người theo như nhu cầu, không phải tất cả đều vui vẻ sao?
Tô Chuyết liên tục gật đầu, nói:
- Vô Ngã đại sư nói rất đúng! Cùng giằng co không bằng theo như nhu cầu! Chỉ là có một chuyện không rõ, Hình bang chủ làm sao có thể xác định cổ Phật ngay trong thành Lô Châu đây?
Hình Vinh có vẻ hơi do dự. Nét mặt của ông ta không trốn thoát hai mắt Tô Chuyết, Tô Chuyết hỏi:
- Chắc là Hình bang chủ có nỗi niềm khó nói sao?
Hình Vinh đáp:
- A, cũng không phải! Bang chúng của bổn bang trải rộng các nơi, nếu nói đến tin tức linh thông, Cái Bang chúng ta nhận thứ hai chỉ sợ không ai dám nhận thứ nhất!
Tô Chuyết cười nói:
- Điểm này ai cũng không phủ nhận!
Hình Vinh gật đầu, tiếp tục nói:
- Sớm vào nửa tháng trước, tin tức Thiên Trúc Cổ Phật hiện thế vừa truyền tới, tại hạ đã nhận được tin báo. Vì thế tại hạ liền mang theo người chạy tới Lô Châu, bởi vì lần này Lô Châu là khu vực mà đội ngũ đưa bảo của Đại Lý cần phải đi qua. Ai biết tại hạ vẫn chậm một bước!
Tô Chuyết nhướng mày, nói:
- Trước khi Hình bang chủ tới Lô Châu, cổ Phật đã không thấy sao?
Hình Vinh nói:
- Không sai! Đội ngũ tiến cống đến thành Lô Châu liền mất tích một cách ly kỳ. Ai cũng không biết bọn họ đi nơi nào, càng sẽ không biết cổ Phật rơi vào trong tay ai. Chẳng qua bang chúng chúng ta dù sao nhân số đông đảo. Bọn họ từ Lô Châu xuất phát, trong vòng phương viên trăm dặm cũng đều đã tìm, nhưng không phát hiện tung tích của đội ngũ tiến cống. Bởi vậy tại hạ kết luận cổ Phật nhất định còn ở trong thành!
Tô Chuyết cười cười, nói:
- Nói không chừng bảo bối đã sớm bị người khác cướp mất, trốn xa tha hương rồi. Các vị còn ở trong thành Lô Châu chẳng phải là mò kim đáy bể à?
Hình Vinh còn chưa nói gì, Vô Ngã lại quả quyết lắc đầu, nói:
- Không có khả năng! Cổ Phật nhất định còn ở trong thành Lô Châu!
Đôi lông mày Tô Chuyết nhíu lại, nói:
- Ồ? Vì sao đại sư chắc chắn vậy?
Ánh mắt Vô Ngã lóe lên, cười đáp:
- Theo tại hạ được biết, chuyến này hộ tống Phật bảo, ngoại trừ có một đội ngũ bảo vệ tinh nhuệ của Đại Lý quốc ra, còn có một vị cao tăng! Người này võ công rất cao, tuyệt đối không thể xem thường. Theo bần tăng thấy, vẫn chưa có người nào có thể cướp đi cổ Phật từ trong tay cao tăng đó đâu!
Tô Chuyết hỏi:
- Đã như vậy, tại sao vị cao tăng đó cộng thêm cổ Phật lại cùng mất tích? Lấy bản lãnh của vị cao tăng kia, trực tiếp mang theo Phật bảo tiến về kinh thành cũng không phải việc khó chứ?
Ngọc nương bỗng chen lời nói:
- Ôi chao, Tô Chuyết, ngươi đúng là thông minh quá sẽ bị thông minh hại mà! Lão hòa thượng kia cho dù lợi hại, cũng chỉ có một người. Đạo lý hai quyền khó địch bốn tay chẳng lẽ ngươi chưa từng nghe qua? Huống hồ minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng. Nhất định lão ta cũng biết có rất nhiều người đang lăm le cổ Phật. Cùng gắng gượng lên đường, không bằng tạm thời trốn đi, chờ đầu gió qua lại nói!
Hình Vinh vỗ tay khen:
- Ngọc cô nương quả nhiên thông minh cực kỳ, vừa đoán tất trúng! Chúng ta cũng suy đoán như thế nên mới ở lại trong thành. Bất quá tại hạ đã rải nhân thủ bốn phía năm mươi dặm ngoài thành Lô Châu, chỉ cần vừa có tin tức cổ Phật xuất hiện, lập tức có thể truyền vào lỗ tai tại hạ!
Tô Chuyết cười cười, nhìn xem Ngọc nương, lại nhìn xem Hình Vinh, như có điều suy nghĩ. Cuối cùng ánh mắt của y rơi vào trên mặt Vô Ngã, nói:
- Hình bang chủ muốn để tại hạ điều tra cổ Phật đến cùng bị hòa thượng nọ giấu đi đâu sao?
Hình Vinh gật đầu nói:
- Nếu như Tô tiên sinh có thể điều tra ra, nhất định tại hạ sẽ vạn phần cảm tạ!
Tô Chuyết cười nói:
- Trái lại tại hạ cũng sinh ra hứng thú với Thiên Trúc Cổ Phật. Chỉ là đã đáp ứng Hình bang chủ thỉnh cầu, không biết Hình bang chủ có thể giúp tại hạ làm một việc được không?
Hình Vinh vui vẻ, nói:
- Tô tiên sinh cứ nói, đừng nói là một việc, một trăm việc tại hạ cũng đáp ứng!
Tô Chuyết khoát khoát tay, nói:
- Không cần nhiều, chỉ cần một việc là đủ rồi! Đệ tử Cái Bang trải rộng toàn thành, ta muốn xin Hình bang chủ giúp tại hạ nghe ngóng tin tức một quyển sách. Tên quyển sách là Tu La Đạo!
- Tu La Đạo?
-Hình Vinh khẽ giật mình.
- Đây không phải là quyển sách Thiếu Lâm tự đánh mất mấy năm trước sao?
Ánh mắt Tô Chuyết dò xét vẻ mặt Hình Vinh một hồi, nói ra:
- Không sai, là quyển sách đó! Tại hạ cũng trùng hợp nhận được tin tức nói là quyển sách xuất hiện ở Lô Châu!
Hình Vinh nói:
- À, tại hạ cũng có nghe thấy. Bất quá quyển sách này căn bản chính là một bản tà thư, ai mà muốn luyện công phu bên trong sẽ chỉ tẩu hỏa nhập ma mà thôi. Chuyện của phương trượng Thiếu Lâm năm đó chẳng phải đã chứng minh điểm này sao? Lẽ nào còn có người muốn quyển sách đó ư?
Tô Chuyết cười nói:
- Có người muốn hay không tại hạ cũng không biết. Bất quá đối với tại hạ mà nói, quyển sách đó có ý nghĩa phi phàm. Tại hạ đã đáp ứng phương trượng Thiếu Lâm Hoài Thiện là phải tìm quyển sách trả về Thiếu Lâm!
Hình Vinh giơ ngón tay cái lên, tán thán nói:
- Tô tiên sinh quả nhiên là người thủ tín, chính vì điều đó ta muốn kính tiên sinh một chén!
Nói xong trước tiên bưng chén rượu lên uống cạn.
(chưa xong còn tiếp.)