Tô Chuyết biến sắc, thầm nghĩ:
- Thiếu nữ này sao ác độc như vậy!
Nghĩ vậy, bỗng nhấc chân đạp bay lão cái độc nhãn ra ngoài, tay kia thì bắt lấy cổ tay thiếu nữ.
Lão cái độc nhãn ngẫm lại hiểm nguy vừa nãy, biết một đạp của Tô Chuyết kì thực là cứu mình. Lão chật vật từ dưới đất bò dậy, cúi đầu lùi qua một bên, không còn nói nữa.
Vẻ mặt lão cái râu dài biến đổi không thôi, trầm giọng nói:
- Thân thủ các hạ quả nhiên khá lắm, tại sao không để lại danh hào, hoặc sớm hoặc muộn, bản bang nhất định sẽ đến nhà bái phỏng!
Tô Chuyết cười nhạt một tiếng, đáp:
- Tô Chuyết!
Lão cái râu dài hơi kinh hãi, bật thốt lên:
- Các hạ chính là Tô Chuyết?! Được, được, được...
Nói xong xoay người rời đi.
Mọi người cũng không hiểu lão nói được là vì sao, nhưng người cầm đầu đã rời đi, ba tên khất cái khác cho dù không phục cũng đành phải vội vàng đuổi theo. Tô Chuyết xem mấy người đi xa, đẩy cổ tay thiếu nữ ra, nhanh chân bước đi.
Thiếu nữ kia ngẩn người, vội vàng bước nhanh bắt kịp, nói:
- Thì ra ngươi gọi là Tô Chuyết, còn dám gạt ta! Đừng đi nhanh vậy... Chờ ta một chút...
Tô Chuyết cũng không quay đầu lại, lạnh nhạt nói:
- Cô theo tại hạ làm gì?
Thiếu nữ cười đáp:
- Bản sự ngươi cao như thế, đương nhiên là ta muốn theo ngươi rồi!
Tô Chuyết cười lạnh:
- Có cao hơn nữa cũng không bằng cao đồ Nam Thanh Nang Môn như cô!
Sắc mặt thiếu nữ chợt biến, lập tức lại cười nói:
- Không ngờ ngươi cũng nghe qua danh tiếng của Nam Thanh Nang Môn!
Tô Chuyết hừ một tiếng, nói:
- Có thể tùy ý điều động độc trùng vào trời đông giá rét, bản lãnh đó chỉ sợ ngoại trừ Nam Thanh Nang Môn ra cũng không có người của môn phái khác biết! Ta thấy các ngươi đừng gọi là Thanh Nang môn nữa, đổi thành Ngũ Độc giáo là tốt nhất!
Không nghĩ tới thiếu nữ cũng không tức giận, ngược lại vỗ tay cười nói:
- Tô Chuyết, không ngờ ngươi chẳng những có bản sự không nhỏ, kiến thức cũng không đơn giản! Ta đã sớm khuyên sư tỷ để nàng sửa lại danh tự. Nhưng mà nàng không nghe! Hừ, môn phái để nàng lãnh đạo nơi nào sẽ có triển vọng? Cùng theo sau mông những lang trung Trung Nguyên ăn cái rắm, không bằng tự lập môn hộ! Cái tên Ngũ Độc giáo quả thực không sai!
Tô Chuyết vốn đang tức giận nên mới mỉa mai, ai biết cô gái này rõ ràng lại nghiêm túc. Y chỉ cảm thấy khó mà hiểu nổi, dừng bước lại quay đầu liếc nhìn thiếu nữ. Thiếu nữ thấy y quay đầu, cười hì hì một tiếng, đuổi theo hai bước, nói:
- Ngươi làm gì dùng loại ánh mắt này nhìn ta? Chẳng lẽ ta nói sai à? Thanh Nang môn vốn là một lũ lang trung suốt ngày nghiên cứu kinh mạch dược thảo. Thế nhưng Nam Thanh Nang Môn chúng ta đã không còn quan hệ đến bọn chúng! Điền Lĩnh nhiều độc vật, chúng ta tự nhiên mỗi ngày làm bạn với độc trùng rồi. Chúng ta đã sớm không nên được gọi là Nam Thanh Nang Môn!
Tô Chuyết thở dài một tiếng, lắc lắc đầu. Y cũng không bởi vì cô gái này dùng độc vật mà chán ghét nàng, mà là thấy nàng xuất thủ độc ác, vừa ra tay là muốn chọc mù con mắt của người khác. Ác độc như vậy tuyệt đối không phải là người lương thiện. Thiếu nữ dường như xem thấu tâm tư của Tô Chuyết, dịu dàng nói:
- Hóa ra ngươi chê là ta muốn chọc mù mắt lão ăn mày kia! Nếu ngươi đã không thích, vậy ta không chọc mù mắt lão nữa. Con mắt kia có bao nhiêu bảo bối chứ? Hì hì...
Nàng nói xong cố ý đi đến trước mặt Tô Chuyết, duỗi ra một đoạn cánh tay trắng nõn, nói:
- Ngươi ngửi xem trên người ta có thơm không nào?
Tô Chuyết chỉ cảm thấy một tia hương hoa nhàn nhạt như có như không bay vào trong mũi, tiếp theo con mắt hoa lên, chóng mặt. Nhưng cảm giác này chỉ trong giây lát, lập tức liền tỉnh lại. Y trừng mắt, duỗi tay nắm chặt cánh tay thiếu nữ, trầm giọng nói:
- Cô còn muốn dùng độc?!
Thiếu nữ sợ đến hoa dung thất sắc, run giọng nói:
- Ngươi, ngươi, tại sao ngươi không trúng độc? Đây là Bách Hoa Tán mà ta điều chế gần nhất, không thể có giải dược!
Tô Chuyết cũng âm thầm kinh ngạc, tại sao con mắt mình chỉ hoa lên một khắc, liền không cảm giác bị sao cả rồi. Y chỉ nhớ một sát na kia, trong đan điền sinh ra một dòng chảy nhỏ cuốn trôi thuốc độc, cuối cùng trở lại trong đan điền. Tô Chuyết nhớ tới trước đây không lâu mình bị trúng ngũ độc của Đường Mặc, từ sinh nhập tử, lại từ chết phục sinh. Phen này kinh lịch chẳng biết tại sao lại hình thành một vòng khí tức kỳ quái như thực chất trong đan điền.
Tô Chuyết hừ lạnh một tiếng, nói:
- Cô vừa nói là đã đề nghị sư tỷ sửa đổi danh hiệu môn phái. Nói như vậy, sư tỷ của cô là môn chủ Nam Thanh Nang Môn đúng không? Ta một đường tới đây, cũng không nghe nói Nam Thanh Nang Môn có người nào hoạt động ở chỗ này, vậy tại sao cô lại đến nơi này? Ta nghe nói Nam Thanh Nang Môn hành sự cũng không xằng bậy. Trái lại ta muốn xem thử nếu như đưa cô trở về, sư tỷ của cô sẽ làm như thế nào!
Lần này quả nhiên là thiếu nữ bị dọa, dùng sức giãy dụa, nhưng thế nào có thể tránh thoát bàn tay như sắt của Tô Chuyết? Tô Chuyết kéo nàng đi xuống chân núi. Thiếu nữ không cam tâm tình nguyện, bị y dắt đi. Lúc đầu còn cầm ra một con độc trùng từ trong túi đặt trên bàn tay của Tô Chuyết. Ai ngờ Tô Chuyết chỉ dùng nội lực chấn động, độc trùng liền rớt xuống đất.
Thiếu nữ hết cách, bất ngờ lên tiếng khóc lớn. Nhưng mà Tô Chuyết vẫn như cũ không hề bị lay động, đến chân núi, thiếu nữ cũng cảm thấy không thú vị, ngừng tiếng khóc, nhưng trên mặt còn giữ nước mắt chưa khô. Kỳ thật Tô Chuyết căn bản không biết Nam Thanh Nang Môn ở nơi nào, hơn nữa không rảnh đi đến Điền Lĩnh. Y làm như thế, chẳng qua là thấy thiếu nữ tâm tính bất định, cần phải giáo huấn một trận mới có thể làm cho nàng quay về chính đạo. Nhưng mà vừa nãy nhất thời tức giận, đến chân núi thoáng hết giận, cũng không biết nên giải quyết thế nào.
Trong lòng Tô Chuyết do dự, bàn tay dùng sức nhẹ hơn. Thiếu nữ thừa cơ rút cánh tay về, xoa cổ tay bị bóp đỏ, quệt mồm căm hận mà nhìn Tô Chuyết. Nhưng nàng cũng không quay người chạy trốn, mà là theo sát đằng sau Tô Chuyết. Đi không bao xa, chỉ thấy phía trước có một cái đình và một người ngồi bên trong.
Tô Chuyết bỗng dừng bước lại, kinh ngạc nhìn qua người trong đình. Thiếu nữ sững sờ, nhìn theo ánh mắt của y, chỉ thấy người trong đình hóa ra là một hòa thượng. Hòa thượng tuổi không lớn lắm, ước chừng hai mươi tuổi, thân mặc tăng bào xanh nhạt không nhuốm bụi trần. Vạt áo theo gió nhè nhẹ lay động, tiêu sái không nói nên lời. Hắn hơi khép hai mắt, bưng một chén sứ trắng, đặt ở chóp mũi ngửi ngửi, hít sâu một hơi. Thần thái kia phảng phất như ngửi được mùi thơm nhất thế gian.
Tiếp theo, hòa thượng khẽ nhấp một miếng, lại giống như đang thưởng thức rượu ngon nhất trong nhân thế. Nhưng hắn chỉ uống một hớp nhỏ, rồi buông chén sứ xuống, dường như không muốn đụng vào nó nữa vậy. Thiếu nữ nhìn mà kỳ quái, hừ một tiếng, nói:
- Uống chén nước sôi để nguội mà cũng giả vờ giả vịt, thật sự là quái đản!
Tô Chuyết lắc đầu nói:
- Uống không phải là nước, mà là rượu!
Thiếu nữ giật mình, con mắt trợn thật lớn, nói:
- Ngươi đang khi dễ ta là người ngoại tộc sao? Chẳng lẽ hòa thượng còn có thể uống rượu?
Tô Chuyết nói:
- Có kẻ phàm tục không thích uống rượu, lẽ nào không có hòa thượng thích uống rượu?
Thiếu nữ lườm y một cái, nói:
- Đây quả thực là ngụy biện! Ngươi dựa vào gì nói hắn đang uống rượu? Chẳng lẽ cách xa như vậy mà ngươi có thể ngửi được mùi rượu sao?
Tô Chuyết còn chưa mở miệng, hòa thượng trong đình bỗng cười "Ha ha" nói:
- Rượu ngon Lô Châu nồng đậm cam thuần, nếu Tô tiên sinh không ngửi thấy, thì phí nhiều năm lăn lộn trong rượu rồi!
Nói xong hắn đứng dậy, giống như đang hoan nghênh hai người.
Tô Chuyết sững sờ, hòa thượng này nhận biết mình ư? Mà hòa thượng này đối với Tô Chuyết mà nói hình như có chút quen mặt. Vừa rồi y dừng bước lại chính là bởi vậy. Nhưng mà rốt cục gặp ở nơi nào Tô Chuyết nhất thời không nhớ ra. Hai người bước vào trong đình, Tô Chuyết nhịn không được chắp tay trước ngực hỏi:
- Xin hỏi tôn hiệu đại sư? Trước kia chúng ta từng gặp mặt sao?