Ngoài phòng Tiểu Liêm tự cho là ẩn nấp kín đáo, nhưng không ngờ Tô Chuyết đã sớm biết rồi. Vẻ lo ngại trên mặt Tịnh Trần càng nặng hơn. Tô Chuyết giống như đã đoán được suy nghĩ trong lòng hắn, nói:
- Tịnh Trần, ngươi không cần kỳ quái, kỳ thật bước chân người này rất nhẹ, động tác cũng rất chậm. Ta có thể phát giác được cô ta còn nhờ vào vị lão cư sĩ tụng kinh ở tiền điện!
- Ồ?
Tô Chuyết nói:
- Toà Phật đường này niên đại xa xưa, nóc nhà và tường viện đã rất suy sụp rồi. Bất luận là ai, bất luận cước bộ của người đó có nhẹ bao nhiêu, muốn vượt qua tường hoặc trèo lên nóc nhà sẽ chỉ làm ra động tĩnh càng lớn hơn. Hơn nữa chỉ có cửa chính Phật đường là lối vào duy nhất. Tiền điện có một vị lão cư sĩ đang tụng kinh, cho dù người ngoài bước vào cũng sẽ không ngẩng đầu liếc mắt chút nào. Duy chỉ có phụ nữ từ ngoài cửa bước vào thì lão mới liếc nhìn. Đây chính là nguyên nhân làm cho tiếng gõ mõ của lão có một chút ngập ngừng. Ngươi đã quen nghe tiếng gõ mõ, không chú ý được cũng khó trách.
Tịnh Trần cười nói:
- Tô tiên sinh có lẽ nhĩ lực không phải cao nhất, nhưng phần tâm trí này lại không ai sánh bằng!
Tô Chuyết cười đáp:
- Ngươi quá đề cao ta rồi! Cô gái đó tới đây cũng không có ác ý, chúng ta cũng không cần gặp nàng miễn cho khó xử.
Nói xong xích lại gần, nhỏ giọng nói mấy câu bên tai Tịnh Trần.
Tịnh Trần gật đầu, suy tư một hồi, đứng lên nói:
- Đã như vậy, để bần tăng tiễn tiên sinh ra ngoài trước.
Tiếng nói rất nhỏ, Tiểu Liêm nấp ở ngoài cửa căn bản không thể nghe được. Lá gan của nàng thoáng lớn lên, muốn đến gần nghe thử. Vì thế nàng nhảy lên trên không, treo người trên cột hành lang dưới hiên. Nơi này đúng là chỗ tốt, chẳng những có thể nghe thấy tiếng trò chuyện rất nhỏ của người trong phòng, thậm chí có thể trông thấy bóng dáng của người trong phòng thông qua lỗ rách trên cửa sổ.
Nàng vừa vặn trông thấy Tô Chuyết xích lại gần Tịnh Trần, dường như đang kề tai nói nhỏ. Trông thấy hai đại nam nhân dáng vẻ thân mật như thế, nàng muốn cười phá lên. Nhưng mà nàng không cười được, bởi vì sợi tóc bên thái dương bỗng bị gió thổi lay động. Nàng đang muốn quay đầu nhưng đã không kịp, chỉ cảm thấy sau lưng tê rần, lúc này đã mất đi tri giác.
Hai người Tô Chuyết, Tịnh Trần đứng dậy bước ra ngoài, vừa mở cửa phòng đã nhìn thấy một người đang nằm trên hành lang trước cửa, chính là cô gái gọi là Tiểu Liêm. Hai người biến sắc, mới đầu còn tưởng là trò đùa quái đản nào đó, lại vạn vạn không nghĩ ra nàng sẽ ngã gục ở chỗ này. Càng làm cho người ta kinh hãi là nàng bị kẻ nào đó xuống tay đánh gục, thế mà hai người hoàn toàn không phát hiện.
Tô Chuyết đến gần thăm dò hơi thở Tiểu Liêm, biết nàng chỉ bị phong bế kinh mạch, nhất thời hôn mê bất tỉnh. Sắc mặt của y biến đổi không thôi, trầm tư hồi lâu, mới chậm rãi nói:
- Tịnh Trần, ngươi mang cô nương này tới khách sạn gần phố, giao đến tay Vệ Tú, đi làm việc ta giao cho ngươi đi!
Tịnh Trần không hỏi thêm lời thừa thãi nào, gật đầu đáp:
- Được!
Cõng Tiểu Liêm lên rồi đi ra cửa.
Tô Chuyết đưa mắt nhìn hắn rời đi, tự lẩm bẩm:
- Xem ra mình còn phải đi hỏi thăm Ngọc nương!
Y cũng không biết Ngọc nương bị nhốt ở đâu, nhưng y đoán Phương Bạch Thạch rất có thể còn ở Hình phủ. Bởi vậy phương hướng Tô Chuyết đi chính là Hình phủ
Trong lòng Tô Chuyết kìm nén một ngọn lửa, bởi vậy bước đi cực nhanh, chạy như bay, rất nhanh đã đến nơi. Cửa Hình phủ đích xác có mấy bộ khoái Hoàng Thành Ti đứng canh, cấm chỉ người khác ra vào. Tô Chuyết sớm nghĩ đến Phương Bạch Thạch sẽ làm như vậy, bởi vì ngoại trừ người trong Hình phủ, trong thành còn có mấy trăm tên đệ tử Cái Bang tản mát khắp các nơi. Bọn họ hiện giờ còn chưa biết tin tức Hình Vinh tử vong, nếu để cho bọn họ biết, chỉ sợ lại phải nổi lên một cơn sóng lớn.
Tô Chuyết tiến lên hỏi thăm Phương Bạch Thạch, bộ khoái kia lại chỉ về phía con đường đối diện. Tô Chuyết thế nào cũng không ngờ rằng Phương Bạch Thạch sẽ đem nơi dịch quán đã phát sinh vụ án làm chỗ đặt chân phá án, cũng giam giữ Ngọc nương bên trong.
Phương Bạch Thạch có vẻ sớm biết Tô Chuyết sẽ đến tìm hắn, đã đứng ở cửa chính, hắn nói thẳng:
- Vào đi!
Sắc mặt Tô Chuyết âm trầm, đi vào cửa chính dịch quán, mở miệng liền hỏi:
- Vì sao ngươi còn phái Cơ Như Phong bám theo ta? Lẽ nào ngươi vẫn nghi ngờ ta?
Phương Bạch Thạch ngẩn người, mờ mịt đáp:
- Ta phái Cơ Như Phong đi tìm tung tích của Vô Ngã hòa thượng, khi nào để hắn bám theo ngươi chứ?
Tô Chuyết quan sát vẻ mặt hắn nửa ngày, giống như muốn tìm xem có dấu hiệu nói láo hay không. Nhưng mà cuối cùng không tìm được, y nhíu mày, trầm ngâm nói:
- Cơ Như Phong không theo dõi ta? Như vậy Tiểu Liêm bị ai điểm huyệt làm ngất xỉu?
- Đã xảy ra chuyện gì? Tiểu Liêm là ai?
Phương Bạch Thạch hỏi.
Tô Chuyết lắc đầu, sự tình liên quan tới Vệ Tú, y không muốn nói một chữ cho Phương Bạch Thạch. Bởi vì mặc dù Vệ Tiềm đã đền tội, nhưng một đôi con trai con gái của ông ta vẫn là khâm phạm triều đình. Nếu để cho Phương Bạch Thạch biết Vọng Nguyệt lâu chủ chính là Vệ Tú, mà mình và Vệ Tú giao du rất thân, chỉ sợ không dễ nói chuyện.
Tô Chuyết nói:
- Không có gì. Ngọc nương ở nơi nào, ta có mấy lời muốn hỏi nàng.
Đôi lông mày Phương Bạch Thạch nhíu lại, nghi ngờ nói:
- Ngươi còn gặp nàng làm gì?
Tô Chuyết đáp:
- Có lẽ còn một số vấn đề phải dựa vào nàng giải quyết!
Phương Bạch Thạch cau mày nói:
- Chẳng lẽ ngươi còn chưa rõ tính nết của Ngọc nương? Lời cô ta nói, ngươi có thể phân biệt được lời nào là thật lời nào là giả ư?
Mặc dù hắn nói như vậy, nhưng bước chân đã mở rộng hướng về căn phòng giam giữ Ngọc nương.
Tô Chuyết cười đáp:
- Nàng tuy là hỉ nộ vô thường, tính tình cổ quái, nói láo hết lần này đến lần khác. Nhưng ngươi chớ có quên dù sao nàng chỉ là một thiếu nữ mười mấy tuổi. Lời nàng nói mặc dù có khả năng là giả, nhưng chỉ cần bản tính không xấu, cuối cùng vẫn có biện pháp để nàng nói thật!
Phương Bạch Thạch bỗng dừng bước lại, cười khẽ một tiếng, nói:
- Ta suýt nữa quên mất, đối phó phụ nữ, ngươi chưa bao giờ thiếu hụt biện pháp!
Nói xong chỉ về phía trước, nói:
- Ngay ở nơi này, tự ngươi vào đi!
Nói xong xoay người rời đi, dường như không hề quan tâm Tô Chuyết muốn đi vào nói gì làm gì.
Nhưng Tô Chuyết biết lấy nhĩ lực của Phương Bạch Thạch, cho dù có đi xa hơn cũng có thể nghe thấy hai người đối thoại. Y bất đắc dĩ cười cười, đẩy cửa phòng ra. Ngọc nương an vị trong phòng, không có xiềng xích, cũng không bị trói chặt. Nàng vừa trông thấy Tô Chuyết, bỗng kinh hãi đứng dậy. Nhưng nàng lập tức không nể mặt quay lưng lại, căn bản không muốn gặp Tô Chuyết.
Tô Chuyết quay người đóng cửa phòng lại, cười ngượng nói:
- Ngọc cô nương, xem ra bọn họ cũng không làm khó cô!
Ngọc nương hừ lạnh một tiếng, tiếp tục trầm mặc. Tô Chuyết nói:
- Ngọc cô nương, tại hạ làm như vậy cũng là vì tốt cho cô!
Ngọc nương bỗng xoay người lại, tức giận thở phì phò, bộ ngực chập trùng, mắng:
- Tô Chuyết, ngươi thật không biết xấu hổ! Hóa ra ngươi đối tốt với người khác chính là bắt người giam lại à?
Đối mặt một người phụ nữ nổi giận không nói lý, đây là vấn đề làm cho hết thảy đàn ông nhức đầu nhất. Nhưng lúc này Tô Chuyết vẫn còn có thể cười được, Tô Chuyết đáp:
- Người Hán có một câu nói, gọi là không phân biệt tốt xấu, không biết lòng người tốt. Ta đã cứu cô mà cô còn muốn cắn ngược một cái!
Ngọc nương cho dù có ngốc cũng nghe hiểu câu này. Nàng nhào tới, hai tay múa loạn, quyền đấm cước đá Tô Chuyết, vừa đánh vừa chửi:
- Ngươi dám mắng ta là chó!
Nhưng nàng như thế nào là đối thủ Tô Chuyết, nắm đấm đánh lên thân Tô Chuyết chỉ như gãi ngứa. Tô Chuyết mặc cho nàng đánh mấy lần, đưa tay bắt được hai cổ tay Ngọc nương, nói:
- Ta có chính sự muốn hỏi cô, đừng nên quậy nữa!
Ngọc nương thở phì phò nghiêng đầu đi, nhưng cuối cùng ngừng tay lại.
Tô Chuyết buông tay nàng ra, nhẹ giọng hỏi:
- Có phải là cô bị kẻ nào hiếp bách hay không?
Ngọc nương sững sờ, sắc mặt do dự bất định, nhưng vẫn không chịu trả lời. Tô Chuyết lại nói:
- Lấy sức lực một mình cô làm sao có khả năng độc chết Hình Vinh, cướp đoạt cổ Phật được. Bởi vậy ta đoán, nếu cô không có chỗ dựa thì chính là bị bức hiếp. Ta đồng ý Phương Bạch Thạch bắt cô giam lại, còn có một nguyên nhân. Nơi này canh phòng sâm nghiêm, gần như không thể công phá. Ở đây rất an toàn, nếu cô có lời muốn nói thì có thể nói cho ta!
(chưa xong còn tiếp.)