Tô Chuyết sững sờ, hỏi:
- Đại sư muốn đi rồi? Chẳng lẽ không muốn xem thử cổ Phật trong truyền thuyết sao?
Vô Ngã cười lắc đầu, đáp:
- Cổ Phật có hiếm thấy cũng chỉ là một thứ bài trí mà thôi!
Nói xong tay áo bồng bềnh, nghênh ngang rời đi.
Hình Vinh cũng không giữ lại, cười nói với Tô Chuyết:
- Tô tiên sinh mời ngồi.
Nhưng Tô Chuyết không có lòng dạ nào ngồi, chỉ vì thủ hạ của Phương Bạch Thạch lần lượt trở về bẩm báo không phát hiện dị thường trong phủ. Sắc mặt Phương Bạch Thạch ngưng trọng, trong lòng Tô Chuyết cũng nói thầm: Hay là mình nghĩ sai rồi?
Hình Vinh cười nói:
- Thế nào, bộ đầu đại nhân, có tìm được thứ cần tìm không?
Phương Bạch Thạch cười lạnh nói:
- Hình bang chủ, xem ra ông đã tính trước kỹ càng rồi! Địa phương khác đã tìm hết, chỉ còn lại khu rừng mai này!
Hình Vinh cười nói:
- Cánh rừng này liếc mắt có thể nhìn đến cuối, lẽ nào ngài cho là nơi này có thể giấu thứ gì à?
Trong lòng Tô Chuyết linh quang lóe lên, bỗng thoáng nhìn mấy cây mai ở phía bắc thạch đình, nói:
- Mấy cây này bị đình che khuất ánh nắng, trái lại hoa mai còn nở nhiều hơn những cây khác!
Phương Bạch Thạch giật mình:
- Hiển nhiên là bởi vì có người cho mấy cây đó loại phân bón đặc biệt!
Hắn quát thủ hạ:
- Người tới, đào!
Sắc mặt Hình Vinh hơi đổi, con mắt liếc nhìn giữa hai người Phương Bạch Thạch và Tô Chuyết, giống như từ cử chỉ vừa nãy đã đoán ra được gì. Mấy tên bộ khoái cầm xẻng sắt đào ra bùn đất dưới cây. Hình Vinh đột nhiên cười nói:
- Tô tiên sinh, tại hạ đang muốn nói cho tiên sinh, chuyện đêm qua tiên sinh nhờ tại hạ làm đã có manh mối rồi!
Tô Chuyết sững sờ, bỗng quay đầu, ánh mắt sáng quắc nhìn xem Hình Vinh. Hình Vinh không để bụng, tiếp tục nói:
- Tại hạ phái người nghe ngóng quyển Tu La Đạo kia. Tiên sinh biết đấy, đệ tử Cái Bang chúng ta làm chuyện khác thì không biết thế nào, nhưng muốn nghe ngóng một ít tin tức thì càng có biện pháp hơn những hạng người khác. Cho nên sáng nay bọn họ đã bẩm báo cho tại hạ đã phát hiện manh mối!
Hắn nói đến đây thì không nói nữa, dường như đang chờ Tô Chuyết mở miệng hỏi thăm. Nhưng mà Tô Chuyết còn chưa mở miệng, chỉ nghe thấy xẻng sắt trong tay bộ khoái"coong" một tiếng rồi dừng lại, có người hô:
- Tìm được rồi!
Mấy người tăng nhanh động tác, không bao lâu liền đào ra một hố to. Trong hố nằm chồng chất mấy chục người, da thịt đã bắt đầu hư thối.
Tất cả mọi người lắp bắp kinh hãi. Sắc mặt Hình Vinh bình tĩnh như trước, con mắt chỉ nhìn thẳng Tô Chuyết. Tô Chuyết nhất thời lại quên chuyện thi thể, trong lòng gợn sóng trào dâng, chỉ nghĩ đến ba chữ Tu La Đạo: Chẳng lẽ Hình Vinh quả thật là thủ lĩnh Bát Bộ Thiên Long? Bằng không làm sao hắn biết dùng Tu La Đạo để ám chỉ ta ngay ở thởi điểm này?
Phương Bạch Thạch cũng không nhìn ra quan hệ kỳ quái giữa Tô Chuyết và Hình Vinh lúc này. Hắn chỉ hừ lạnh một tiếng, nói:
- Hình bang chủ, lẽ nào ông không muốn giải thích sao?
Hình Vinh cười đáp:
- Tại hạ phải giải thích gì chứ? Chẳng lẽ là những cái xác này à?
Phương Bạch Thạch nói:
- Ông cần gì giả vờ giả vịt nữa? Dù thế nào những xác chết đó cũng không phải là ta chôn ở đây chứ?
Hình Vinh nói:
- Nếu ngài đã đến nơi ở của tại hạ điều tra, nhất định đã biết tòa trạch viện này tại hạ mới vừa mua không lâu. Tại hạ cũng cũng không biết nơi này có chôn xác. Ngài nên tìm chủ nhân lúc đầu mới đúng!
Phương Bạch Thạch cười lạnh nói:
- Hình bang chủ, chẳng lẽ ông không nhìn thấy trang phục trên thân thi thể à? Bọn họ đều mặc quần áo hộ vệ Đại Lý quốc! Ngoại trừ huyết án phát sinh ở trạm dịch mấy ngày trước, cuối cùng không còn có nhiều võ sĩ Đại Lý như này chết ở Lô Châu chứ? Hình Vinh, xem ra ông phải theo ta một chuyến rồi!
Hình Vinh không nói gì, chỉ nhìn Tô Chuyết. Tô Chuyết thở dài, nói:
- Phương Bộ đầu, xem ra Hình bang chủ tuyệt đối không rời khỏi gian viện tử này đâu. Đã như vậy cứ để ông ta ở lại đây đi!
Phương Bạch Thạch sững sờ, không biết vì sao Tô Chuyết bỗng nói ra những lời này. Nhưng hắn còn muốn diễn trò tiếp. Hắn chỉ vào Tô Chuyết, cố ý nói ra:
- Ngươi là người phương nào?
Tô Chuyết thở dài, nói:
- Phương Bộ đầu, không cần đóng kịch nữa. Hình bang chủ đã sớm nhìn ra quan hệ giữa chúng ta!
Phương Bạch Thạch không cách nào che giấu được vẻ kinh ngạc của mình, ánh mắt nhìn lên mặt Hình Vinh, quả nhiên trông thấy nụ cười sâu xa khó hiểu của hắn. Hình Vinh nâng chén trà lên, cười nói:
- Tô tiên sinh cũng đã nói rồi, Phương Bộ đầu còn muốn bắt tại hạ về sao?
Phương Bạch Thạch lại không cam tâm, nói:
- Tô Chuyết, rốt cục ngươi làm cái quỷ gì?
Câu nói này chính là câu tối hôm qua Tô Chuyết hỏi hắn, không ngờ bây giờ hắn lại hoàn trả nguyên thoại. Tô Chuyết có thể đoán được sự tức giận trong lòng hắn, lắc đầu, ngược lại ngồi xuống đối diện Hình Vinh, nói:
- Ta cũng thật không ngờ rằng thì ra Hình Bang Chủ thâm tàng bất lộ như vậy!
Hình Vinh cũng khen:
- Tại hạ cũng không ngờ tới hóa ra Tô tiên sinh sớm đã thành ưng trảo triều đình!
Tô Chuyết nói:
- Tại hạ có mấy nghi vấn, không biết Hình bang chủ có thể giải đáp cho tại hạ được không.
- Ồ?
Hình Vinh cười nói.
- Nghĩ không ra Tô Chuyết Tô tiên sinh đại danh đỉnh đỉnh mà cũng có vấn đề thỉnh giáo đầu đảng ăn xin như tại hạ!
Tô Chuyết không để ý tới lời châm chọc khiêu khích của hắn, trầm giọng nói:
- Vấn đề thứ nhất, chỉ có một quyển Tu La Đạo thì căn bản là vô dụng, vậy ông cướp quyển sách làm gì?
Hình Vinh dường như hoàn toàn không nghĩ đến Tô Chuyết hỏi vấn đề này, trên mặt hiện ra vẻ mờ mịt, bật thốt lên:
- Khi nào tại hạ lấy quyển sách đó chứ?
Hắn vừa buột miệng nói ra, Tô Chuyết cũng ngây ngẩn cả người, thầm nghĩ: Nét mặt của Hình Vinh không phải giả mạo, hơn nữa chuyện cho tới bây giờ hắn cũng không cần thiết nói láo mình làm gì. Lẽ nào mình nghĩ sai rồi? Hình Vinh và Tu La Đạo từ đầu đến cuối không có quan hệ ư? Như vậy hắn ta cũng sẽ không có quan hệ với Bát Bộ Thiên Long chăng?
Tô Chuyết nghĩ tới đây, chợt mơ hồ cảm giác mình đang lạc lối, nghi ngờ Hình Vinh có thể chỉ bị lợi dụng. Y trầm ngâm hồi lâu, rốt cục mới hỏi ra nghi hoặc thứ hai:
- Hình bang chủ có nghe qua Bát Bộ Thiên Long không?
Hình Vinh càng thêm buồn bực, đáp:
- Bát Bộ Thiên Long nào? Xưa nay chưa từng nghe qua.
Tô Chuyết nhìn chằm chằm Hình Vinh nửa ngày, giống như muốn xem thấu nội tâm Hình Vinh. Nhưng mà hai vấn đề này đối với Hình Vinh mà nói hoàn toàn không có nửa điểm ý nghĩa, hắn cũng chẳng cần che giấu làm gì. Tô Chuyết lần nữa ấn chứng phán đoán trong lòng, Hình Vinh vốn dĩ không biết tổ chức Bát Bộ Thiên Long. Nói như vậy, hắn chẳng qua là một con cờ bị người lợi dụng mà thôi!
Tô Chuyết lại hỏi vấn đề thứ ba:
- Hình bang chủ, người phía sau sai sử ông đến cùng là ai?
Lần này sắc mặt Hình Vinh hơi đổi, lại giả bộ ung dung, quay người liếc nhìn phía sau, cười đáp:
- Sau lưng tại hạ có ai đâu chứ? Hay là Tô tiên sinh hoa mắt?
Sắc mặt Phương Bạch Thạch trầm xuống, cả giận nói:
- Hình Vinh, ngươi đừng có giả ngu! Coi như ngươi là bang chủ Cái bang cũng khó thoát khỏi vương pháp! Tốt nhất là ngươi nên ngoan ngoãn nói thật cho ta đi!
Trên trán Hình Vinh toát ra một tầng mồ hôi lạnh, mồ hôi hột lớn chừng hạt đậu trượt xuống theo gương mặt. Nhưng hắn vẫn cười nói:
- Tại hạ vẫn luôn nói thật mà! Chỉ là không biết bộ đầu đại nhân thích nghe kiểu nói thật nào?
Phương Bạch Thạch lập tức mất tính nhẫn nại, thoáng chốc nắm chặt cổ áo Hình Vinh, cả giận nói:
- Hình Vinh, nếu ngươi còn giở trò thì đừng trách ta vô tình! Làm thế nào ngươi giết hết bọn họ được? Kể rõ rành rành cho ta!
Hình Vinh khàn khàn cuống họng, dường như phí rất nhiều sức lực, bên trong kẽ răng nặn ra mấy chữ:
- Không... Không phải ta giết... Ta chỉ... Chôn xác thôi...
Thanh âm hắn càng lúc càng nhỏ, cuối cùng quả thực như muỗi vo ve.
Phương Bạch Thạch lớn tiếng nói:
- Ngươi nói cái gì? Nói to lên!
Nhưng mà Hình Vinh không thể trả lời hắn nữa, hai mắt trừng lên, khóe miệng chảy ra một dòng máu đen, bất ngờ khí tuyệt bỏ mình!