Tô Chuyết kỳ quái nói:
- Tiểu Y, cô sao thế? Hay là thân thể không thoải mái?
Đoạn Lệ Hoa không trả lời, lại hỏi:
- Rốt cục đuổi đi một tên, hiện tại còn muốn làm gì nữa?
Tô Chuyết đổ rượu trong bầu ra, sợ lãng phí, uống một hớp lớn, nói:
- Hiện tại chúng ta cần đi tìm một người!
- Ai?
- Sử Càn Khôn!
Đoạn Lệ Hoa không nghe được đáp án mà mình muốn nghe, sắc mặt có chút khó coi. Nhưng Tô Chuyết lại không phát giác, cẩn thận từng chút uống hết chén rượu cuối cùng. Đoạn Lệ Hoa lại hỏi:
- Tìm hắn làm gì?
Tô Chuyết đáp:
- Cô còn nhớ không, khi ở Mã gia, Mã phu nhân đã nói, trước khi Mã sư phụ gặp chuyện, ông ta từng được Sử Càn Khôn mời ra ngoài! Ta đoán, Sử Càn Khôn nhất định có quan hệ đến cái chết của Mã sư phụ! Lúc vừa rời khỏi Đường phủ, ta nhìn thấy Sử Càn Khôn cũng không ngồi xe ngựa. Điều này nói rõ nhà hắn cách Đường phủ không xa. Mã phu nhân cũng đã nói, Sử Càn Khôn mở cửa hàng sách tranh lớn nhất toàn thành. Ta nghĩ nhà hắn nhất định không khó tìm đâu!
Đoạn Lệ Hoa đương nhiên nhớ rõ gã Sử Càn Khôn đó, thế nhưng lúc này nàng không muốn quan tâm cái gì Sử Càn Khôn, cái rắm càn khôn thì có. Nàng nổi giận đùng đùng nói:
- Tô tiên sinh, chẳng lẽ tiên sinh thật sự mặc kệ Tú tỷ tỷ sao?
Tô Chuyết ngẩn người, quay đầu nhìn xem vẻ mặt nghiêm túc của Đoạn Lệ Hoa, nghi ngờ nói:
- Vì sao nói vậy?
Đoạn Lệ Hoa nói:
- Cả đêm hôm nay, đầu tiên tiên sinh muốn giúp Lạc Khiêm bắt khâm phạm triều đình, bây giờ lại muốn đi điều tra nguyên nhân cái chết của Mã sư phụ. Thế nhưng tiên sinh chưa từng nghĩ tới phải đi cứu Tú tỷ tỷ! Rõ ràng tiên sinh nghe hiểu ám hiệu của nàng, nhưng lại thờ ơ. Chẳng lẽ tiên sinh thật sự trơ mắt nhìn xem tú tỷ tỷ làm thê tử của người khác à? Tô tiên sinh, ta biết tiên sinh muốn làm việc lớn. Nếu tiên sinh đã mặc kệ Tú tỷ tỷ, vậy tiểu nữ không thể làm gì khác hơn là đi giúp tiên sinh! Cũng coi như báo đáp ân cứu mạng của tiên sinh!
Nói xong đứng dậy vọt ra cửa hàng, chạy về phương hướng Đường phủ.
Tô Chuyết bị nàng giáo huấn một trận như bắn liên thanh, không khỏi ngây ngẩn cả người. Chờ khi nhìn thấy Đoạn Lệ Hoa quả thật đi xa, mới hiểu được nàng tuyệt đối không nói đùa. Tô Chuyết hô:
- Tiểu Y, trở về!
Rồi đuổi theo ra ngoài. Khi đi tới cửa, thì lão đầu ngủ gà ngủ gật kia kêu lên:
- Tiền rượu, tiền rượu! Còn chưa trả tiền rượu đâu!
Tô Chuyết vội vàng móc ra mấy lượng bạc vụn ném xuống, trong miệng nói ra:
- Khỏi thối!
Tô Chuyết ra khỏi cửa tiệm. Y liếc mắt nhìn hai phía, bóng đêm dày đặc, nơi nào còn có bóng dáng Đoạn Lệ Hoa. Tô Chuyết không khỏi có chút hối hận. Y vẫn cảm thấy tiểu cô nương này giống như cái đuôi theo sát mình như hình với bóng, ngược lại thật không ngờ rằng nàng kiên cường như thế, nói đi là đi.
Tô Chuyết không khỏi bắt đầu bận tâm:
- Đã trễ như vậy, một mình nàng ở bên ngoài, không biết có gặp nguy hiểm hay không.
Y thở dài, nhún mũi chân, nhảy lên ba trượng, như con chim lớn phóng về phía Đường phủ. Lão bản trong điếm thấy chỉ thời gian một cái nháy mắt mà Tô Chuyết đã biến mất. Hắn phảng phất như gặp ma, giật cả mình, đang ngủ gật cũng bị dọa tỉnh.
Tô Chuyết đuổi theo vài chục bước, trên đường phố không có một người, nhưng vẫn không trông thấy bóng dáng Đoạn Lệ Hoa đâu. Trong lòng của y mơ hồ cảm thấy bất an, nóng nảy dò xét bốn phía. Chợt khóe mắt thoáng thấy cách đó không xa có một tấm bảng hiệu khoa trương, trên đó viết hai chữ "Văn Mặc". Dưới bảng hiệu, bên trong cửa hàng, khe cửa mơ hồ chiếu ra ánh nến. Tiếng nói của Sử Càn Khôn đứt quãng truyền đến:
- Trần lão đệ, đừng uống nữa!
Trong lòng Tô Chuyết hơi động, tung người nhảy lên nóc nhà, nhẹ nhàng đi lên trên căn phòng sáng đèn kia, mở ngói xanh, theo khe hở nhìn xuống dưới.
Ngồi trong phòng chính là Sử Càn Khôn. Mà ngồi đối diện thì là văn sĩ mắt lé họ Trần. Tô Chuyết rõ ràng trông thấy ở cửa Đường phủ hai người đã tách ra, ai biết lại tụ hội trong nhà Sử Càn Khôn. Tô Chuyết không khỏi nổi lên hứng thú với hai người này. Lúc ở Đường phủ, văn sĩ họ Trần làm cho Đường Mặc khó xử, không biết hắn và Sử Càn Khôn có quan hệ như thế nào. Y thầm vận huyền công, nghiêng tai lắng nghe.
Sử Càn Khôn mới mở miệng đã mang theo đôi chút trách cứ:
- Trần Đình, hôm nay đệ nói chuyện cũng xung động hơi quá. Đường công tử thành thân, đệ tội gì để hắn khó xử chứ?
Trần Đình bưng chén rượu lên, nói ra:
- Sử huynh, trong lòng ta tức giận, không phun ra thì không thoải mái!
Nói xong một ngụm uống cạn chén rượu.
Sử Càn Khôn giống như hiểu được câu chuyện đến cùng ra sao, cũng thở dài một hơi, nói:
- Nhưng mà đệ cũng không nên nói ra những lời đó ngay trong buổi lễ!
Trần Đình lại cạn một chén, ánh mắt xa xăm, dường như đang hồi tưởng lại chuyện cũ, nói:
- Nhớ ta và biểu muội là thanh mai trúc mã, hiểu nhau nhiều năm. Thế nhưng Đường Mặc vừa đến Thành Đô, liền câu cả hồn biểu muội đi! Nhưng mà... Ai...
Sử Càn Khôn am hiểu kinh nghiệm trong đó, cũng chỉ khuyên nhủ:
- Được rồi được rồi, chớ uống nữa!
Trần Đình căn bản không có vẻ gì là muốn dừng, tiếp tục nói:
- Đường Mặc là nhân tài nhất lưu, họ Trần ta mặc cảm. Biểu muội chung tình với hắn, ta cũng không thể nói gì hơn, chỉ có thể chúc phúc bọn họ bên nhau hạnh phúc đến già. Thế nhưng ai có thể nghĩ tới, tên Đường Mặc đó lại là tiểu nhân bội tình bạc nghĩa, hại biểu muội ta hương vẫn trong Giám Tâm Am!
Sử Càn Khôn đã ý thức được Trần Đình bắt đầu say mèm, cau mày nói:
- Trần Đình, đệ say rồi! Lệnh muội chết xác thực khiến cho người ta thổn thức, thế nhưng hình như cũng không có quan hệ gì với Đường công tử!
Trần Đình cười lạnh nói:
- Quả thật không có quan hệ à? Nếu như không phải do Đường Mặc di tình biệt luyến (*), nàng sẽ treo cổ sao? Hừ, biểu muội đã đã nói với ta như vậy, đáng tiếc lúc ấy ta không để ý. Nếu ta có cảnh giác, nói không chừng... Ai...
(*) Di tình biệt luyến: yêu một người rồi, sau đó lại ko yêu người đó nữa mà có tình yêu mới.
Sử Càn Khôn nói:
- Lạc bộ đầu cũng nói, lệnh muội có thể là bị giết hại. Nhưng trước khi quan phủ còn chưa điều tra rõ ràng, chúng ta không nên tùy tiện nghị luận thì tốt hơn!
Trần Đình vỗ bàn một cái, cả giận nói:
- Thế nhưng mà, biểu muội vừa chết được một tháng, hắn cũng không nên cưới ngay ả đàn bà kia!
Sử Càn Khôn cũng không nói rõ được ai đúng ai sai, lắc đầu thở dài. Trần Đình lại uống một chén, mở miệng muốn mắng. Sử Càn Khôn thở dài, đã làm hảo hữu, đành phải nhẫn nại lắng nghe. Ai ngờ lần này Trần Đình lại không mắng. Sử Càn Khôn sững sờ, ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy Trần Đình há to miệng, không nhúc nhích, thế nhưng trong cổ họng lại không phát ra tiếng.
Sử Càn Khôn có chút kỳ quái, kêu hai tiếng:
- Trần Đình, Trần Đình...
Nhưng mà Trần Đình vẫn không nhúc nhích, cũng không đáp lời hắn. Tô Chuyết trốn ở nóc nhà trông thấy rõ ràng, trong lòng thầm kêu không tốt. Y thả người trở xuống nóc nhà, xô cửa mà vào.
Sử Càn Khôn lắp bắp kinh hãi, sững sờ nhìn chằm chằm Tô Chuyết. Tô Chuyết đưa tay đẩy bả vai Trần Đình, Trần Đình ngã thẳng về phía trước, "Phanh" một tiếng nằm gục trên bàn.
Sử Càn Khôn trừng mắt, cả kinh nói không ra lời. Tô Chuyết đoán được Trần Đình đã không thể cứu, vẫn đưa tay thăm dò hơi thở của hắn. Sử Càn Khôn run giọng nói:
- Chết... Chết rồi ư?
Sắc mặt Tô Chuyết nặng nề, nhìn chăm chú thi thể Trần Đình hồi lâu, nhưng vẫn không đoán ra rốt cục là hắn chết như thế nào. Lúc này Sử Càn Khôn mới hồi phục tinh thần, run giọng nói:
- Ngươi, ngươi là ai? Người chết, phải, phải báo quan...
Tô Chuyết không để ý hắn, đột nhiên duỗi tay cầm lên chén rượu của Trần Đình, để gần chóp mũi ngửi ngửi. Rượu là Trúc Diệp Thanh thượng hạng, sau khi hâm nóng, mùi rượu mát rượi tùy ý phiêu tán. Nhưng mà cũng bởi vì mùi rượu tràn ra ngoài, Tô Chuyết ngửi được một mùi gay mũi như có như không. Nếu không phân biệt cẩn thận, vạn vạn khó mà cảm giác được. Tô Chuyết biến sắc, trầm giọng nói:
- Sử Càn Khôn, là ngươi hạ độc chết hắn!
Sử Càn Khôn sững sờ, cả kinh nói:
- Cái gì? Ta hạ độc chết Trần Đình ư? Nói bậy bạ gì đó? Tại sao ta phải hạ độc hại hắn chứ?
Tô Chuyết lạnh lùng nói:
- Trong rượu có độc! Trần Đình uống rượu bị độc chết, Sử Càn Khôn, ngươi có thể nói cho ta vì sao ngươi không uống một ngụm rượu nào không?
Sử Càn Khôn càng kinh sợ, nói:
- Cái gì? Trong rượu có độc? Không có khả năng!
Tô Chuyết chộp lấy chén rượu vẫn không được động đến ở trước mặt Sử Càn Khôn, cũng ngửi ngửi. Thế nhưng sau khi ngửi rồi, sắc mặt y lại biến đổi, trong ánh mắt lộ vẻ mê mang. Tô Chuyết tự lẩm bẩm:
- Chén rượu này không có độc ư?
Y lại cầm bầu rượu lên, đổ ra hết một ít rượu còn thừa trong bầu. Thế nhưng rượu cũng rất bình thường, cũng không có mùi độc dược. Tô Chuyết cau mày, suy nghĩ trong lòng nhanh chóng xoay chuyển:
- Chỉ trong chén rượu của Trần Đình có độc, vậy thì hạ độc thế nào? Vừa nãy mình nhìn chằm chằm vào hai người, Sử Càn Khôn căn bản không có cơ hội hạ độc! Hơn nữa, tai sao hắn muốn hạ độc hại chết Trần Đình đây?
(chưa xong còn tiếp.)