Tô Chuyết nhớ tới những lời bình luận của Vương Vĩnh Phúc vào ban ngày, giơ tay ngừng lại phỏng đoán của Tần Lôi, trầm ngâm nói:
- Có lẽ Ngô chưởng quỹ còn chưa xảy ra chuyện! Vị tiểu nhị này nói buổi chiều Ngô chưởng quỹ đi ra ngoài. Mà lúc đó hung thủ còn ở chỗ Vương Vĩnh Phúc, hắn không thể nào phân thân ra được.
- Như vậy Ngô Thanh Lưu rốt cuộc ở đâu đây?
Lý Hoành hỏi.
Tô Chuyết hít sâu một hơi, thản nhiên đáp:
- Nguyên lai Ngô chưởng quỹ tên là Ngô Thanh lưu à? Thế mà ta không biết...
Lý Hoành ngẩn người. Tiểu nhị kia nghe nửa ngày, bỗng nhiên nói:
- Các vị nói là có người muốn hại chưởng quỹ nhà chúng ta sao?
Tần Lôi đáp:
- Không sai. Chúng ta chính là quan sai, ngươi có biết Ngô chưởng quỹ đi nơi nào không?
Tiểu nhị nghĩ nghĩ, nói ra:
- Không bằng tiểu nhân dẫn các vị đến nhà Ngô chưởng quỹ nhìn thử xem! Cách đây không xa.
Tô Chuyết nói:
- Như thế tốt lắm! Tiểu huynh đệ mời đi trước dẫn đường.
Người giúp việc quả thật là không lo được tiền trang nữa, bàn giao với hộ vệ một tiếng, rồi dẫn ba người đến Ngô gia. Hắn sóng vai cùng Tô Chuyết, trong miệng lải nhải liên miên nói ra:
- Bộ khoái đại nhân, các vị cần phải bảo vệ tốt Ngô chưởng quỹ đó! Ngô chưởng quỹ là người tốt, vừa có học vấn, lại rất chiếu cố những hạ nhân như bọn tiểu nhân...
Tô Chuyết hỏi:
- Hóa ra chưởng quỹ nhà ngươi làm người rất tốt! Vậy thường ngày nhất định ông ta giao du rộng rãi chứ?
Tiểu nhị lắc đầu, nói:
- Ngược lại Ngô chưởng quỹ bình thường ít giao du với bên ngoài. Tiền trang chúng ta ở vào thành tây, không có nhiều gia đình giàu sang như thành đông, cũng không giống thành nam nhiều tiểu thương con buôn, bởi vậy buôn bán hơi vắng vẻ. Bất quá chúng ta phải chịu trách nhiệm duyệt lại sổ sách của hai nhà kia và các nơi Thiên Hạ tiền trang toàn quốc, rồi báo cáo cho Ngụy đại chưởng quỹ và Chu lão bản. Chưởng quỹ bình thường đều bận rộn ở hậu đường, ngẫu nhiên đến Ngụy phủ ngồi một chút, có giao tình không tệ với Ngụy chưởng quỹ. Cũng không có kết giao bằng hữu với ai khác.
Tô Chuyết gật đầu, nhớ tới Ngô Thanh Lưu và Ngụy Chu Lễ, thầm nghĩ trong lòng:
- Hai người này cũng có rất nhiều chỗ tương tự. Đều là văn nhân như nhau, lại rất có khả năng dự tính, có vẻ cũng dự liệu được nguy hiểm. Hai người này cùng chung chí hướng, có giao tình cũng không kỳ quái.
Đang nghĩ ngợi, mấy người đã đi vào Ngô trạch. Chỉ thấy cửa chính rộng mở, bên trong nhà chính lại không đốt đèn, trong nhà đen như mực, có chút vắng lạnh. Bên trong cửa phòng bên cạnh cửa lớn hiện lên một ngọn nến. Một lão quản gia nghe thấy tiếng người, ra ngoài liếc mắt nhìn. Tiểu nhị kia vội hỏi:
- Quản gia, Ngô chưởng quỹ đâu rồi?
Lão quản gia kia nói giọng khàn khàn:
- Ngô chưởng quỹ còn chưa có trở lại!
Tô Chuyết vội hỏi:
- Ông ta đi nơi nào? Gia quyến của Ngô chưởng quỹ đâu?
Lão quản gia liếc y một cái, nói:
- Ngươi là ai? Hỏi lão gia nhà ta làm gì?
Người giúp việc vội vàng giải thích nói:
- Quản gia, bọn họ là quan sai triều đình. Có người muốn hại chưởng quỹ, bọn họ đến để bảo vệ chưởng quỹ!
Lão quản gia trợn hai mắt, lập tức có tinh thần, eo cũng thẳng hơn, lớn tiếng nói:
- Ồ! Hóa ra là vậy. Nhớ tới xế chiều hôm nay lúc lão gia ra ngoài rất là hốt hoảng. Chỉ thu thập chút đồ châu báu, rồi dẫn theo phu nhân công tử vội vàng rời cửa...
Tần Lôi giật mình, nói:
- Ngô chưởng quỹ trốn ư?! Ông ta đi đâu chứ?
Lão quản gia gật đầu rồi lại lắc đầu, đáp:
- Lão gia không nói với ta, ta cũng không biết lão gia đi đâu...
Tô Chuyết hít sâu một hơi, chau mày. Tần Lôi vội la lên:
- Vậy phải làm sao bây giờ? Không ngờ Ngô Thanh Lưu lại tự chạy rồi, nhưng mà bên ngoài còn có một cao thủ võ công muốn giết hắn! Hiện tại hắn là đầu mối cuối cùng của vụ án này, nếu như không đuổi kịp trước khi hung thủ tìm được hắn, chỉ sợ...
Trong lòng Tô Chuyết tự nhiên cũng hết sức nôn nóng, ngoài miệng lại nói:
- Đừng nóng vội đừng nóng vội, nhất định có thể tìm ra hắn... Ngô Thanh Lưu đi rất gấp gáp, nhưng không mang theo hạ nhân, khẳng định phải thuê xe ngựa. Mà lúc đó đã là gần tối giờ Thân, phu xe bình thường cũng không ra khỏi thành vào ban đêm. Nếu như ta không đoán sai, Ngô Thanh Lưu nhất định còn ở trong thành, chờ đến sáng sớm ngày mai mới có thể rời khỏi thành!
- Nhưng vào đêm hôm nay bọn họ sẽ đặt chân ở đâu đây?
Lý Hoành cũng lo lắng hỏi.
Tô Chuyết nói với lão quản gia:
- Có thể dẫn chúng ta vào phòng nhìn xem được không?
Quản gia liên tục gật đầu, quay người tiến vào phòng nhỏ của mình, xách ra một ngọn đèn lồng. Tần Lôi nói:
- Lửa cháy đến nơi rồi thế nào đệ còn có tâm tư tham quan nơi ở của hắn?
Tô Chuyết lắc đầu, đi theo quản gia vào nhà. Tần Lôi và Lý Hoành bó tay hết cách đành phải đi theo y, nhắm mắt theo đuôi. Quản gia xách theo đèn lồng, thắp sáng từng ngọn nến trong nhà. Toàn bộ tòa nhà lập tức có thêm mấy phần sức sống. Tô Chuyết đi vào nhà chính, bên trong nhà chính sắp xếp ngay ngắn. Lại đi vào phòng sách liền dừng bước. Trong thư phòng có chút lộn xộn, hiển nhiên là Ngô Thanh Lưu sốt ruột trốn đi, thu dọn đồ đạc, không kịp chỉnh lý.
Tô Chuyết nhìn lướt qua bàn đọc sách, trông thấy trên mấy tờ giấy có một chút vệt nước, bên cạnh có một chén rượu và bầu rượu ngã đổ. Y duỗi tay cầm trang giấy lên, để gần chóp mũi ngửi ngửi, khóe miệng mỉm cười. Tần Lôi vội hỏi:
- Thế nào? Phát hiện gì không?
Tô Chuyết nói:
- Xem ra vị Ngô chưởng quỹ này có sở thích giống ta!
- Nói vậy là sao?
Tần Lôi không hiểu hỏi.
Tô Chuyết đáp:
- Nước vẩy trên mấy tờ giấy này chính là rượu, mà lại là rượu ngon. Nếu như cái mũi của ta không có vấn đề thì đây là Ngọc Dao xuân chỉ có ở Túy Tiên lâu!
Lý Hoành nói:
- Ngọc Dao xuân là rượu ngon có tiếng, không riêng gì Ngô Thanh Lưu, rất nhiều người đều thích uống. Thế nhưng điều đó có thể giải thích vấn đề gì?
Hắn đột nhiên nghĩ đến điều gì, hai mắt trừng một cái, cả kinh nói:
- Chẳng lẽ là...
Tô Chuyết cười nói:
- Không sai, ta nghĩ Ngô chưởng quỹ nhất định trốn trong Túy Tiên lâu! Túy Tiên lâu tuy là lầu xanh, thế nhưng chỉ cần có bạc thì sẽ thỏa mãn hết thảy nhu cầu của khách nhân. Lúc trước ta chỉ vì phẩm tửu cũng lưu luyến ở Túy Tiên lâu mấy ngày. Trong nhà Ngô chưởng quỹ đã có Ngọc Dao xuân, chắc hẳn cũng là khách quen của Túy Tiên lâu!
Lý Hoành vỗ tay, nói:
- Đúng đó! Mang theo một nhà già trẻ trốn trong thanh lâu, điều này thực sự khiến cho người ta nghĩ không ra. Cho dù hung thủ tìm hắn khắp nơi, cũng nhất định không đoán được hắn lại có thể nấp trong Túy Tiên lâu!
Tần Lôi nói:
- Vậy còn chờ gì nữa? Chúng ta đi nhanh đi!
Nói xong xoay người rời đi. Lý Hoành theo sát phía sau. Tô Chuyết nhịn không được lại quay đầu nhìn, bỗng nhiên thoáng thấy trên bàn sách tạp nhạp có một chiếc quạt mặt tranh chữ.
Trên mặt quạt vẽ cảnh đẹp Giang Nam, mười phần tinh mỹ, quả là bút từ danh gia. Nhưng mà không được hoàn mỹ chính là trên mặt quạt lại bị người khác tùy ý viết nguệch ngoặc mấy dòng chữ, hơn nữa cong vẹo, dường như là say rượu rồi viết. Tiếp tục nhìn kỹ, mấy dòng chữ cuối cùng rơi vào hai chữ Chu Lễ và ngày mùng bảy tháng chín, lại giống là một lá thư. Trong lòng Tô Chuyết hơi động, tiện tay gấp lại mặt quạt nhét vào trong tay áo, lúc này mới đi ra ngoài đuổi theo Tần Lôi.
Ba người lại giục ngựa chạy đến Túy Tiên lâu ở sông Tần Hoài. Thủ hạ và đám bộ khoái của Tần Lôi đã an bài xong thi thể Vương Vĩnh Phúc và sự tình tiền trang, cũng ở nửa đường tụ hợp cùng ba người. Một đoàn người trùng trùng điệp điệp chạy tới Túy Tiên lâu.
Tần Lôi lười nói nhảm, mở miệng liền hỏi:
- Ngô Thanh Lưu ở đâu?
Tú bà vẫn là mấy năm trước, sớm đã không nhận ra người Tô Chuyết, lại nhận được Tần Lôi. Bà ta cười bồi nói:
- Đây không phải Tần Đại bộ đầu sao? Ngọn gió nào đem ngài thổi tới, thật sự là khách quý hiếm gặp đó!