Tô Chuyết nghe thấy Tần Lôi cảm thán, tâm tình nặng nề, thở dài:
- Ta vốn định dụ rắn dời hang, lấy ra ngân phiếu để kẻ phía sau màn biết được trên tay của ta có chứng cứ phạm tội của hắn, từ đó để hắn chủ động tới tìm ta, lộ ra chân ngựa. Ai biết kẻ đó không tìm ta mà lại hạ độc giết Tiền Thông...
Tần Lôi cùng thở dài một hơi, đột nhiên trong lòng hơi động, ngẩng đầu lên nói:
- Không đúng! Không hợp lý!
- Không hợp lý cái gì?
Tô Chuyết mờ mịt nói.
Tần Lôi nói:
- Cậu nghe ta phân tích nè. Ở thôn Bách Lý Chu Quý bị người ta dùng ám khí giết chết, theo như lời cậu nói, rất có khả năng chính là kẻ phía sau màn xuất thủ. Mà mục đích của hắn chính là không muốn để cho Chu Quý nói ra thân phận của mình. Về sau hắn giết Ngụy Chu Lễ cũng dễ giải thích thôi. Bởi vì Ngụy Chu Lễ là thân tín của Chu Quý, Thiên Hạ tiền trang đều đang được Ngụy Chu Lễ xử lý. Nếu như đúng là tiền trang in lậu ngân phiếu, trung gian kiếm lời riêng, nhất định không lách qua được Ngụy Chu Lễ. Bởi vậy kẻ đó bức tử Ngụy Chu Lễ chính là vì không cho bí mật này lộ ra ngoài. Rồi đến Tiền Thông, nếu như một đám chưởng quỹ chi nhánh như Tiền Thông mà cũng biết bí mật của ngân phiếu, người này nhất định đã sớm xuống tay giết hết bọn họ để diệt khẩu. Vì sao nhất định phải chờ đến khi cậu đưa ra ngân phiếu rồi mới nhớ đến giết người diệt khẩu, ép Tiền Thông uống rượu độc chứ?
Trong đầu Tô Chuyết lóe lên linh cảm, ngàn vạn con chữ đồng thời xông lên đầu. Đột nhiên y vỗ tay nói:
- Không sai! Ta biết rồi, Tiền Thông vốn dĩ không biết chuyện ngân phiếu in lậu, mà là thấy được ngân phiếu trên tay của ta mới nhìn ra mánh khóe. Trách không được hôm qua hắn chậm chạp không chịu đổi bạc cho ta, mà là phái một người giúp việc đi ra ngoài. Hắn nhất định cho rằng ngân phiếu kia là giả nhưng lại không nhìn ra dấu vết làm giả, nên mới phái người đi xin phép kẻ giật dây!
Tần Lôi bừng tỉnh đại ngộ, hô:
- Người tới!
Đám người ngoài phòng nghe được đều vội vã tiến vào. Tần Lôi chụp lấy một người giúp việc, hỏi:
- Hôm qua lúc mà vị tiên sinh này đến đổi bạc, tên giúp việc ra ngoài lấy bạc là ai?
Người kia giật nảy người, run giọng đáp:
- Dạ, là Tiểu Trần, hắn còn... còn chưa đến...
Tần Lôi nói:
- Nhà hắn ở đâu? Nhanh gọi hắn tới đây, ta có lời muốn hỏi!
Người giúp việc kia sợ đến tái mặt, vội vàng đáp ứng chạy ra ngoài.
Lý Hoành nói:
-Tần Bộ đầu, để thuộc hạ đi cùng hắn dẫn người tới!
Tần Lôi gật đầu nói:
- Đi đi! Đừng để tên giúp việc gọi là Tiểu Trần kia chạy mất!
Lý Hoành ôm quyền, tự tin đáp:
- Tần Bộ đầu cứ yên tâm! Hắn tuyệt đối không chạy thoát!
Nói xong bước nhanh ra cửa.
Tô Chuyết vẫn đang cúi đầu trầm tư, lúc này trông thấy hai người giúp việc khác đang đứng ở góc tường, đều bị Tần Lôi dọa cho sợ rồi, không dám tới gần. Y tiến lên hỏi:
- Bình thường các người làm thế nào giám định được một tấm ngân phiếu là thật hay giả?
Một người giúp việc run giọng đáp:
- Điều đó, điều đó rất đơn giản. Hiện tại chỉ có hai nhà tiền trang có thể in chế ngân phiếu, theo thứ tự là Thiên Hạ tiền trang và Mẫu Đơn tiền trang ở Lạc Dương. Trên ngân phiếu được in chế đều sẽ ghi rõ danh hiệu của tiền trang in chế. Nếu như trên đó viết danh hiệu khác dĩ nhiên chính là giả.
Hắn nhắc đến nghề nghiệp thì càng nói càng trơn tru, chậm rãi nói lên:
- Đương nhiên đó là một loại phương pháp phân biệt dễ hiểu nhất. Tiếp theo, phương pháp in chế của hai nhà tiền trang đều rất tinh xảo. Từ việc tuyển chọn trang giấy đến khắc chế ẩn bản, mỗi một trình tự làm việc đều được thợ rèn danh tiếng hạng nhất toàn quốc tự mình cầm đao. Bởi vậy mỗi một tấm ngân phiếu đều được chế tác hoàn mỹ, dù cho thấm vào nước cũng sẽ không xảy ra tình huống mực in bị lem. Mà một số ngân phiếu làm giả không có loại chế tác đó, liếc mắt cũng có thể thấy được. Nếu thực sự không rành thì bỏ vào trong nước cũng sẽ hiện rõ thật giả!
Tô Chuyết gật đầu, lại nói:
- Thế nhưng nếu như có người cũng chế tác tinh xảo, ngụy tạo một tấm ngân phiếu đủ để nhiễu loạn thật giả thì nên giám định thế nào đây?
Người giúp việc kia nhất thời á khẩu không trả lời được, không có chủ ý, ấp úng nói:
- Nếu là như thế, bọn tiểu nhân cũng không còn cách nào, bình thường đều giao cho chưởng quỹ định đoạt!
Người giúp việc bên cạnh bỗng nhiên nói:
- Tiểu nhân biết! Tiền chưởng quỹ bình thường rất thích uống rượu, một lần uống say, ông ta có kể cho tiểu nhân nghe một phương pháp có thể giám định được loại ngân phiếu giả mạo đó. Theo ông ta nói, mỗi một chưởng quỹ tiền Trang đều có trong tay một quyển sách, phía trên ghi chép số hiệu của mỗi tấm ngân phiếu in chế. Các vị xem, chính là hàng chữ nhỏ dưới góc cuối ngân phiếu. Đây chính là số hiệu ngân phiếu, mỗi tấm đều khác nhau. Thậm chí chưởng quỹ có thể nhớ kỹ những số hiệu này, cũng thông qua số hiệu này mà giám định ngân phiếu là thật hay giả!
Tô Chuyết bừng tỉnh đại ngộ, nói:
- Thì ra là thế! Người làm giả cũng không biết quy luật của số hiệu, hiển nhiên không cách nào làm giả số của ngân phiếu trên sách. Cho dù trùng hợp trúng vào số hiệu, nếu như nó đã được đổi rồi thì ngân phiếu làm giả tự nhiên cũng không cách nào đem đổi nữa. Thế nhưng nếu như ngân phiếu được tạo ra trùng hợp đúng số hiệu, hơn nữa tấm ngân phiếu thật còn chưa được đổi, vậy thì nên làm thế nào đây?
Tần Lôi bị kiểu phân tích như đọc vè của y làm cho chóng mặt, nói:
- Hừ! tìm ra quyển sổ trong tay Tiền Thông xem thử, chẳng phải sẽ biết rồi sao!
Người giúp việc đáp:
- Thế nhưng quyển sách đó vẫn luôn được Tiền chưởng quỹ cất giữ, bọn tiểu nhân không biết ở nơi nào.
Tần Lôi trừng mắt một cái, nói:
- Vậy sao còn chưa tìm?
Tô Chuyết thở dài, nói:
- Không cần tìm đâu, ta nghĩ quyển sổ đó nhất định đã bị kẻ phía sau màn lấy mất rồi!
Tần Lôi không cách nào suy đoán, thở dài nói:
- Vậy nên làm thế nào đây?
Tô Chuyết nói:
- Hiện tại chỉ có chờ Lý Bộ đầu dẫn người giúp việc kia đến hỏi thử xem, hôm qua đến cùng hắn đi đâu, xin chỉ thị ai.
Tần Lôi ừ một tiếng, ngẩng đầu nhìn trời, nói:
- Sắp một canh giờ rồi mà còn chưa trở về? Sẽ không gặp chuyện chứ?
Tô Chuyết bắt đầu lo lắng, bỗng nhiên trông thấy người giúp việc dẫn Lý Hoành đi vẻ mặt trắng bệch, run lẩy bẩy xông tới, run giọng nói:
- Không, không xong, chết, chết rồi...
Hắn còn chưa dứt lời, Tô Chuyết và Tần Lôi đã xông ra ngoài. Hai người hỏi rõ địa phương, giục ngựa chạy như bay. Chạy đến thời gian đốt hết một nén hương, đã nhìn thấy Lý Hoành lo lắng đứng chờ ở một đầu ngõ vắng vẻ cách đó không xa. Nhìn thấy hai người cưỡi ngựa chạy đến, Lý Hoành bước lên phía trước, dắt dây cương, nói:
- Tần Bộ đầu, không xong! Người giúp việc họ Trần đã bị giết chết rồi!
Tần Lôi xuống ngựa liền hỏi:
- Thi thể ở đâu?
Lý Hoành chỉ ngõ nhỏ, đáp:
- Thi thể ở trong ngõ hẻm!
Nói xong dẫn hai người đi vào ngõ nhỏ.
Nơi đây vắng vẻ, trong ngõ nhỏ đầy rơm rác tán loạn. Một xác chết nam giới nằm trên mặt đất, trên cổ có một vết đao. Tô Chuyết ở cạnh thi thể nhìn lướt qua, người này chính là người giúp việc ngày hôm qua. Trên đất cũng không có bao nhiêu vết máu, thi thể chỉ mặc áo trong, có vẻ như đang ngủ mơ thì bò dậy. Tô Chuyết không khỏi nhíu mày, trong lòng nổi lên nghi ngờ. Y ngồi xổm xuống, sờ lên thi thể, cảm giác xúc tua hơi cứng ngắc, hiển nhưng đã chết một vài canh giờ rồi. Mà tay sờ đến quần áo lại cảm giác có chút ẩm ướt.
Y để tay gần chóp mũi ngửi ngửi, nghi ngờ trong lòng càng sâu. Tần Lôi cũng sờ lên thi thể, nói:
- Thi thể đã bắt đầu cứng ngắc, nói rõ chính là kẻ giật dây vào trong đêm sát hại người giúp việc này.
Tô Chuyết mờ mịt lắc đầu, nói:
- Có chút kỳ quái...
- Có gì kỳ quái?
Tần Lôi không hiểu hỏi.
Tô Chuyết đáp:
- Chỗ kỳ lạ thứ nhất là vết thương này. Ông xem lỗ rách vết thương cũng rất sâu, rõ ràng là bị kiếm đâm thẳng vào. Mà miệng vết thương lại tựa như vết đao. Chỗ kỳ lạ thứ hai là chỗ trúng đao phía sau cổ thi thể, nói rõ hung thủ ở sau lưng xuất đao. Thế nhưng thi thể lại nằm ngửa mặt. Lại nhìn trên đất, căn bản không có bao nhiêu vết máu. Điều này nói rõ người giúp việc này cũng không chết ở chỗ này, mà là bị chuyển xác đến đây!