Tô Chuyết giật nảy cả mình, mạnh mẽ đứng dậy. Trong nháy mắt y đoán được những kẻ bắt thôn dân nhất định chính là cùng một đám với những kẻ bắt cóc Hoa Niệm Tô! Y vội hỏi:
- Những người kia nói cái gì?
Ngô Thanh Sơn run giọng nói:
- Bọn họ để ta chuyển lời cho Tô tiên sinh, nếu như muốn cứu người thì lấy danh sách gì đó đến thục quán trao đổi!
Tô Chuyết đã sáng tỏ, y nói nói Ngô Thanh Sơn:
- Trước tiên Ngô huynh đệ tìm chỗ trốn đi. Ta sẽ tự đi cứu mọi người!
Ngô Thanh Sơn nói:
- Nếu không chúng ta đi báo quan!
Tô Chuyết nói:
- Không cần báo quan. Nơi đây cách huyện thành quá xa, không nói đến quan huyện có quản hay không. Nếu như bị bọn chúng phát giác thì huynh đệ sẽ gặp nguy hiểm!
Nói xong nghĩ một chút, nói với vợ chồng Hoa Bình:
- Hai người các ngươi bị thương, vậy thì cùng hắn lên núi thu xếp ổn thỏa đi. Ta sẽ đi gặp bọn người này!
Hoa Bình không muốn để y đi trước một mình, đứng lên nói:
- Không được! Ta đi chung với cậu!
Lời còn chưa nói hết, cuối cùng bởi vì tổn thương mà khí huyết suy yếu, hai chân mềm nhũn lại ngồi xuống. Vẻ mặt Yến Linh Lung tràn đầy lo lắng, hỏi thăm gã ra sao rồi.
Tô Chuyết cười nói:
- Các người không cần lo lắng. Ta đã từng chết một lần nên sẽ yêu quý sinh mệnh hơn bất kỳ người nào! Ta đi một chút sẽ trở lại!
Nói xong cũng không quay đầu lại, đi về phía thục quán.
Ba năm qua, Tô Chuyết dạy học tại thục quán, con đường này không biết đã đi bao nhiêu lần rồi. Duy chỉ có lần này, tâm tình của y lại rất nặng nề. Nếu như đơn đả độc đấu thì cũng không sao. Nhưng đối phương lại sử dụng thủ đoạn hèn hạ lấy dân chúng vô tội làm con tin. Tô Chuyết chỉ có một thân một mình, cũng không dám hứa chắc có thể cứu ra tất cả mọi người bình yên được.
Đang suy tư nghĩ ngợi, bỗng nhiên ven đường có một người đi qua, chợt đụng vào bả vai Tô Chuyết. Người kia cố làm ra vẻ mà kêu một tiếng" Ui da". Tô Chuyết giật mình, vừa rồi cũng không chú ý nên vội nói xin lỗi:
- Xin lỗi!
Y ngẩng đầu nhìn người kia, chỉ thấy người này tuổi tác chừng bốn mươi, dáng người hơi mập, mặc một thân áo dài gấm Lăng La ( một loại vải). Kỳ quái nhất chính là tướng mạo của hắn, trên cái đầu lớn mập không có một cọng tóc, mặc dù đang kêu đau, nhưng trên mặt dường như vẫn đang tươi cười.
Tướng mạo kì lạ của người này, Tô Chuyết hình như hơi có ấn tượng. Y đang nhíu mày suy tư, người kia chợt nói:
- Ngươi người này thật vô lễ! Cú va chạm này chỉ sợ làm ta bị thương rồi, không bồi thường một trăm lượng bạc thì đừng hòng đi!
Tô Chuyết đang có chuyện phiền lòng, nghe nói lời ấy, không nhịn được cười lên, nói:
- Đường này rộng như vậy, ta chỉ chiếm một chút. Rõ ràng là ngươi cố ý đụng lên người ta...
Còn chưa dứt lời, y bỗng nhiên xem thấy vẻ mặt cười như không phải cười của người này, trong đầu đột nhiên nhớ tới một người. Y bật thốt lên:
- Ông là Tiếu Diện Phật Chu lão bản!
Người kia quả nhiên cười ha ha, nói:
- Các hạ là Tô tiên sinh thông minh tuyệt đỉnh!
Trên giang hồ xác thực có danh xưng Tiếu Diện Phật, mà bốn chữ thông minh tuyệt đỉnh lại là người này thuận miệng bịa ra. Trong lòng Tô Chuyết kỳ quái, lúc này làm sao ông ta đến đây? Tiếu Diện Phật họ Chu tên Quý, Tô Chuyết cũng không xưng hô sai, ông ta thật sự là một lão bản, mà lại là nhà buôn lớn ở khu vực Kim Lăng. Tiền trang lớn nhất cả nước, Thiên Hạ tiền trang chính là sản nghiệp của ông ta, có chi nhánh khắp các nơi. Làm ăn kiểu gì Chu Quý cũng làm, kỳ quái hơn chính là, ông ta không chỉ lai vãng với thương nhân, còn rất thích lui tới cùng người giang hồ. Bởi vì ông ta có gia tài bạc triệu, lại có chút hào khí, cũng làm quen được không ít người trong võ lâm.
Tô Chuyết chỉ biết từ trước đến nay Chu Quý không có lợi thì không dậy sớm, nhưng không biết ông ta xuất hiện ở đây là có thâm ý gì, nên âm thầm đề phòng, nói:
- Chu lão bản bỏ mặc món làm ăn lớn không làm, mà lại muốn đến lừa gạt kẻ nghèo hèn này làm gì?
Chu Quý cười ha ha, nói:
- Ai nói Tô tiên sinh là kẻ nghèo hèn?
Tô Chuyết cười đáp:
- Trên giang hồ người nào không biết Tô Chuyết tại hạ có tiếng là kẻ nghèo hèn?
Chu Quý lắc đầu, vẫn như cũ nở nụ cười, nói:
- Không phải vậy, ta thấy Tô tiên sinh eo quấn bạc triệu, chạm tay có thể bỏng a!
Tô Chuyết nghe mà không hiểu ra sao, mờ mịt nói:
- Tại hạ chỗ nào eo quấn bạc triệu rồi hả?
Chu Quý cười cười, lấy ngón tay chỉ Tô Chuyết, nói:
- Người đọc sách các người đầu óc tuy là thông minh, nhưng có một điểm không thông suốt như thế đấy. Tô tiên sinh có biết đạo lý trong hai chữ làm ăn không?
Ông ta không đợi Tô Chuyết đáp lời, tự hỏi rồi tự trả lời nói:
- Người kinh doanh, lấy thừa bù thiếu, đầu cơ tích trữ, bù thiếu bớt thừa. Về phần các thứ như xa thân gần đánh, miệng nam mô bụng bồ dao găm cũng không phải là ít. Muốn kiếm được tiền thì phải học được đạo lý bên trong đó. Tô tiên sinh cầm hàng hóa hiếm thấy trong tay, nhưng lại không biết tiến hành lợi dụng, chẳng phải là uổng phí cơ hội buôn bán rất tốt hay sao?
Tô Chuyết như có điều suy nghĩ, Chu Quý biết y đã có chút hiểu được, lại nói:
- Chu mỗ cũng không gạt Tô tiên sinh, Chu mỗ ta không thấy lợi thì không tới. Chuyến này chạy đường xa như vậy, chính là vì hàng hóa hiếm thấy trong tay Tô tiên sinh!
Tô Chuyết mỉm cười, nói:
- Nguyên lai Chu lão bản cũng nhìn trúng bản danh sách giang hồ kia sao?
Chu Quý cười không đáp.
Tô Chuyết thở dài:
- Cái mũi của Chu lão bản thật thính đó!
Chu Quý cười nói:
- Tô tiên sinh quá khen, Chu mỗ không có bản sự khác, nhưng mánh khóe quan sát thời thế phán đoán lợi hại vẫn có một ít! Vợ chồng minh chủ tiền nhậm của Tứ Hải Minh và số lớn nhân mã của Vọng Nguyệt lâu đều tụ họp đến sơn thôn nhỏ này, chẳng lẽ vẫn còn chưa nói rõ nơi đây có một bí ẩn lớn nào đó sao?
Tô Chuyết hừ nhẹ một tiếng, nói:
- Chu lão bản quả nhiên tinh mắt!
Chu Quý phớt lờ Tô Chuyết đang trào phúng, nói tiếp:
- Không chỉ là bọn họ, Chu mỗ còn nghe nói có rất nhiều nhân sĩ giang hồ và người trong quan phủ cũng đã bí mật đi tới thôn Bách Lý. Nếu ta đoán không lầm, những người đó chắc chắn cũng đang nhằm vào danh sách trong tay Tô tiên sinh! Tô tiên sinh, bây giờ nên đầu cơ kiếm lợi đi! Nếu như Tô tiên sinh tin tưởng Chu mỗ, Chu mỗ nguyện ý làm mối cho Tô tiên sinh, đem bảo bối trong tay bán ra một cái giá tốt!
Tô Chuyết cười ha ha một tiếng, nói:
- Chu lão bản phí tâm rồi! Bất quá trong tay Tô mỗ cũng không có danh sách nào. Hơn nữa Tô Chuyết ta tuy rằng không có tiền, nhưng cũng không muốn bán buôn gì. Bởi vậy ý tốt của Chu lão bản, ta chỉ có thể dụng tâm lĩnh nhận mà thôi! Cáo từ!
Y nói xong muốn rời đi, con mắt Chu Quý xoay lòng vòng, cười nói:
- Tô tiên sinh đã không nghĩ kỹ, ta cũng không tiện miễn cưỡng. Bây giờ ta đang ở quan trạch, nếu như Tô tiên sinh đổi ý thì cứ tới tìm ta! Ha ha ha...
Nói xong cười rồi đi.
Tô Chuyết cười lạnh một tiếng, thầm nghĩ, kẻ này quả nhiên là tiểu nhân đầu cơ, mọi thứ nhất định phải mưu cầu được lợi. Y lắc đầu, tiếp tục đi về phía thục quán. Vừa tới cửa thôn, tâm thần chợt run lên, đã phát giác được có người. Tô Chuyết hô một tiếng:
- Đi ra cả đi!
Vừa dứt lời, bên đường phía trước có hai bóng người lóe lên, che mặt mũi. Tô Chuyết vừa muốn mở miệng, sau lưng bỗng nhiên có hai người hạ xuống từ trên cây. Hai thanh cương đao đã gác ở trên cổ Tô Chuyết. Một giọng nói lạnh lùng vang lên:
- Tô Chuyết, không ngờ rằng ngươi lại còn sống!
Tô Chuyết cười cười, nói:
- Ta tưởng là ai, nguyên lai là cao túc (trò giỏi) của Đỗ chưởng môn quá cố phái Không Động! Đến nay đã lên chức chưởng môn rồi chứ?
Nguyên lai lúc trước Tô Chuyết ở Thiếu Lâm, vào thời điểm Đỗ Thanh Phong chết, y đã từng nói vài câu với đại đệ tử của Đỗ Thanh Phong, nhớ kỹ gã tên là Đường Việt Tùng, đương nhiên cũng nhớ kỹ giọng nói của gã.
Đường Việt Tùng hơi sửng sốt, không nghĩ Tô Chuyết thế mà một hơi gọi ra thân phận của mình. Cứ như thế, người ngoài cũng không dám mở miệng.
Đang giằng co, chợt nghe một tiếng cười to:
- Ha ha ha...
Tô Chuyết sững sờ, quay đầu nhìn, quả nhiên thấy Chu Quý bước đi thong thả, chậm rãi đi tới, vừa đi vừa nói:
- Hòa khí sinh tài (*), hòa khí sinh tài, mọi người cần gì động thủ chứ!
(*)Hòa khí sinh tài: Hòa thuận thì phát tài