Bỗng nhiên Tô Chuyết cười khẽ, y giãy dụa ngồi dậy, nhìn xem Quỷ Ẩn, khàn khàn cuống họng, nói:
- Con vẫn đang nghĩ rằng ai sẽ tới gặp con trước. Không ngờ là ngài, nói như vậy con lại có thể sống thêm được một khoảng thời gian nữa rồi chứ?
Quỷ Ẩn tìm một chồng cỏ khô, ngồi đối diện với Tô Chuyết, khẽ cười nói:
- Ồ? Cớ sao nói ra lời ấy?
Tô Chuyết đáp:
- Điều này tuyệt không khó đoán. Cừu Tấn áp giải con vào đại lao, đầu tiên chắc chắn sẽ cùng với mấy người có liên quan tiến cung diện thánh, trần thuật cho Hoàng đế tội lỗi của con. Nếu như lúc này Hoàng đế hạ lệnh xử tử con. Như vậy con hẳn phải chết không nghi ngờ, ngài cũng không cần thiết đến gặp con nữa. Nếu người đã tới trước, nói rõ Hoàng đế nhất thời còn chưa có quyết định. Bởi vậy, ngài muốn đến đưa tiễn con đoạn đường cuối cùng!
Quỷ Ẩn lắc đầu cười cười, nói:
- Dù sao con cũng là đệ tử duy nhất của vi sư, cần gì nói những lời ấy? Nhìn thấy dáng vẻ này của con, vi sư cũng rất khó chịu. Thế nhưng ai bảo con không nghe lời vi sư chứ? Bây giờ rớt xuống nông nỗi này, chỉ có thể trách chính con mà thôi!
Tô Chuyết ha hả cười lạnh, ánh mắt trống rỗng. Quỷ Ẩn lại nói:
- Tô Chuyết, người trẻ tuổi nếm chút khổ sở chịu chút tôi luyện, cũng không có chỗ xấu. Vi sư hỏi con một lần nữa, ngươi đã biết mình sai lầm, nguyện ý hối cải chưa?
Tô Chuyết cảm thấy hết sức buồn cười, nói:
- Chẳng lẽ bây giờ con sám hối tội lỗi với ngài, thì ngài có thể cứu thoát con ra khỏi tử lao (*) đây sao?
(*)Tử lao: Nhà lao giam giữ tử tù.
Trên mặt Quỷ Ẩn trước sau mang theo nụ cười cao thâm khó lường, đáp:
- Trên đời không có việc khó, chỉ sợ người không có ý chí. Cho dù đây là tử lao, vi sư cũng có năng lực thử một lần!
Tô Chuyết gật đầu, nói:
- Đúng vậy, con suýt nữa quên mất, ngài là Quỷ Ẩn lão nhân cơ trí vô song vang danh thiên hạ! Sư phụ, ngài còn nhớ rõ câu hỏi mà con thường xuyên hỏi người năm đó không? Năm đó ngài làm thế nào giết được Thái tổ hoàng đế vậy? Hiện giờ đến nước này rồi, ngài cuối cùng có thể nói cho con biết được chứ?
Quỷ Ẩn mỉm cười, nói:
- Tô Chuyết à Tô Chuyết, dù sao con vẫn còn trẻ tuổi, còn không hiểu rất nhiều chuyện. Phàm là người trải qua loạn lạc Ngũ Đại, đều hẳn phải biết, trong thiên hạ kẻ muốn làm Hoàng đế nhiều vô số kể. Mà người may mắn được làm hoàng đế, cũng mãi mãi nơm nớp lo sợ, luôn luôn đề phòng ngàn ngàn vạn vạn kẻ muốn làm Hoàng đế. Người khác chỉ trông thấy hoàng thành cấm cung, thủ vệ sâm nghiêm, cho rằng Hoàng đế là người an toàn nhất trên đời, nếu muốn giết hoàng đế thì đó là cực kỳ khó khăn. Thế nhưng vi sư lại cho rằng, kẻ muốn làm Hoàng đế, là người nghe lời nhất trên đời. Mà Hoàng đế thì là người dễ giết nhất trên thế giới!
Mặc dù Quỷ Ẩn không nói ra thủ pháp giết người, nhưng phen ngôn luận này cũng để Tô Chuyết đăm chiêu suy tư. Y cười nói:
- Nói như vậy, Vệ Tiềm cũng là kẻ muốn làm hoàng đế, đối với ngài hắn nhất định là nói gì nghe đấy chứ!
Quỷ Ẩn cười cười, từ chối cho ý kiến. Tô Chuyết lại nói:
- Bất quá Vệ Tiềm không giống với người khác. Hắn là một đầu ác lang nuốt người, ngài cũng nên cẩn thận!
Quỷ Ẩn lạnh nhạt nói:
- Con không cần lo lắng điều đó, vẫn là ngẫm lại bản thân con đi!
Tô Chuyết thở dài, nói:
- Việc đã đến nước này, lo lắng thì được ích lợi chi? Nhắc tới cũng kỳ, người đến đường cùng, suy nghĩ trong đầu lại không phải là bản thân, mà là người khác. Sư phụ, ngài nói xem có phải kỳ quái hay không?
Quỷ Ẩn nhíu mày, vốn là muốn đến khuyên nhủ Tô Chuyết một phen, thế nhưng không biết vì sao, y lại nói năng lảm nhảm suốt. Nhưng Quỷ Ẩn lại nhịn không được hỏi:
- Suy nghĩ gì?
Tô Chuyết nói:
- Hiện giờ con suy nghĩ nhiều nhất trong đầu, chính là bố cục tinh xảo của sư phụ lần này, quả nhiên là một cục đá trúng nhiều chim, thủ bút kinh thiên! Phục Bộ Thiên Chiến là người của ngài, những gì hắn làm, tự nhiên đều do ngài an bài. Mỗi một vụ án mạng, không chỉ dẫn con hướng đến Triệu Yến, hơn nữa còn có thể đem hiềm nghi kéo lên trên thân con. Chẳng những thành công chế tạo xung đột giữa Vương Định Biên và Triệu Yến, còn thuận tay trừ bỏ được con!
Quỷ Ẩn cũng không phản bác, nói:
- Ngược lại là con chẳng biết gì cả. Bất quá so với những kẻ ngu xuẩn đến tận giờ vẫn chưa hay biết gì, con đã coi như là thông minh!
Tô Chuyết mỉm cười nói:
- Không chỉ như thế, ngài còn có thể tìm tới nhiều người như vậy đồng thời chỉ điểm con, cũng coi như là vắt óc tìm kế. Bất quá trên công đường, ngài cũng không để cho Vạn Chương nói ra động cơ con giết Vương Hoàn. Vương Định Biên không phải là người ngu, con và Vương Hoàn không oán không cừu, vì sao phải giết hắn? Con nghĩ, bước tiếp theo của các người nhất định còn phải làm văn chương (ý là lợi dụng) trên người Triệu Yến. Để Vương Định Biên cho rằng Triệu Yến phái con giết Vương Hoàn, lý do đồng dạng là bởi vì ghen ghét!
Quỷ Ẩn đột nhiên nổi hứng lên, nói:
- Ồ? Nói thử xem!
Tô Chuyết lại nói:
- Vương Định Biên cầm mười vạn cấm quân trong tay, đều đang bố trí canh phòng bên ngoài Biện Lương. Nếu như ông ta và Triệu Yến quả thật nảy sinh xung đột, một khi xử trí không kịp thì sẽ gây nên náo loạn. Nhưng mà Xu Mật Sứ Giả Ngạn Tri là người của các ngài! Giả Toàn Trung thống lĩnh Thành Phòng doanh đương nhiên cũng chịu các ngài sai phái. Ngày hôm trước bởi vì Vương Định Biên vây công vương phủ, Giả Toàn Trung thuận thế đạt được phê chuẩn, mở rộng lực lượng phòng vệ đến hoàng thành. Đây là một nước cờ hay. Cứ như vậy, toàn bộ hoàng cung cũng ở bên trong phạm vi thế lực của các ngài. Chỉ cần có thêm một đầu dây dẫn nổ, thì ngài và Vệ Tiềm có thể lấy cớ phòng về hoàng thành mà tiến vào hoàng cung. Đến lúc đó thừa dịp rối loạn để hành thích, Vệ Tiềm ôm cả đại cục. Mọi thứ giống như bụi bậm lắng xuống, kế hoạch kinh thiên của các ngài tính là thành công!
Quỷ Ẩn bất ngờ vỗ tay, khen:
- Không hổ là đồ đệ do Phong Tòng Quy ta dạy dỗ. Nếu như không phải bởi vì con không nghe lời, ta thật không nỡ để con phải chịu đau khổ đâu. Tô Chuyết, ta hỏi con một lần nữa, con có biết sai không?
Tô Chuyết cười nhạt một tiếng, giãy dụa quỳ xuống, chậm rãi dập đầu lạy Quỷ Ẩn ba cái. Quỷ Ẩn cho là y cuối cùng cũng chịu cúi đầu trước mình, trên mặt tươi cười, nói ra:
- Tốt tốt tốt!
Nói xong đứng lên muốn đỡ Tô Chuyết dậy.
Ai ngờ Tô Chuyết lại nhẹ nhàng tránh khỏi cánh tay của Quỷ Ẩn, trầm giọng nói:
- Sư phụ, từ nhỏ con được ngài thu lưu, Tô Chuyết không thể báo đáp ơn dưỡng dục dạy bảo. Đây có lẽ là lần cuối cùng con gặp mặt ngài, sau này đồ nhi không có cách nào tận hiếu rồi!
Quỷ Ẩn khẽ giật mình, không ngờ rằng y lại nói ra lời ly biệt, trong lòng lo lắng, vừa hận vừa thương xót. Lão dậm chân nói:
- Đến cùng là vì cái gì? Con phá nhiều bản án cho người trong thiên hạ như vậy, làm nhiều chuyện như vậy. Thế nhưng cuối cùng nhận được thứ gì? Hôm qua trên công đường, chẳng lẽ con không nhìn thấy sắc mặt của lũ người kia sao?
Tô Chuyết buồn bã cười một tiếng, nói:
- Người có chí riêng. Tô Chuyết không ôm chí lớn, vận mệnh chỉ như thế thôi. Bất quá sư phụ chẳng phải là bởi vì hai chữ Diệp Thiều mà phiêu bạt cả đời hay sao?
Quỷ Ẩn sững sờ, nặng nề hừ một tiếng, quay người đi ra ngoài, không ngừng khắc nào, vội vàng rời đi. Trong phòng giam một lần nữa lâm vào tĩnh lặng. Tô Chuyết đưa tay che vết thương, chậm rãi dựa vào tường ngồi xuống, nhắm hai mắt lại, bất tri bất giác lại tiến vào mộng đẹp. Trong mộng, khi thì y nhếch miệng mỉm cười, cười không chút kiêng dè gì, phảng phất như gặp phải thiên đại hỉ sự. Khi thì lại buồn bã nức nở, khóc lóc thương tâm vô cùng, giống như đứa bé chịu phải thiên đại ủy khuất, nhưng không tìm được người thân an ủi.
Y cứ vừa khóc vừa cười như vậy, một giấc mộng rồi lại một giấc, hoặc ngọt ngào hoặc thống khổ. Trong phòng giảm, chỉ có một mình y, giống như điên dại ngây ngốc. Cũng không biết trải qua bao lâu, một tiếng hừ lạnh xông vào lỗ tai. Tô Chuyết bỗng nhiên mở mắt, đã thấy Vệ Tiềm đứng ở trước mắt, trên mặt mang theo nụ cười đắc ý khinh miệt, quan sát Tô Chuyết như đang quan sát một con chuột sắp chết vậy.