Hoài Thiện thở dài, nói:
- Quả nhiên là không gạt được ngươi...
Nói xong mời Tô Chuyết vào trong phòng, đóng kín cửa phòng. Tô Chuyết thấy sắc mặt lão ảm đạm, thở dài hồi tưởng chuyện cũ, nên không đành lòng quấy rầy, lẳng lặng ngồi ở một bên, chờ lão mở miệng.
Hồi lâu sau, Hoài Thiện mới nói:
- Thoạt đầu ta đích xác đã nói dối ngươi, đúng là ta biết đến Thiên Kiếm sơn trang. Chuyện này nói từ hai mươi năm trước, khi ta phạm vào một cọc sát giới!
Tô Chuyết giật mình, không nghĩ tới người giống như Hoài Thiện cũng sẽ phạm phải đại giới:
- Ngài còn phạm phải sát giới ư? Không thể nào?
Hoài Thiện đáp:
- Năm đó ta không quá ba mươi tuổi, cũng coi là trẻ tuổi nóng tính. Hơn nữa lúc ấy pháp hiệu của ta còn không phải là Hoài Thiện, mà là Hoài Không! Chuyện này ít người biết được, ngươi không biết cũng là bình thường. Năm đó trên võ học ta đã có tiểu thành, hơn nữa ở các phương diện như thư hoạ, cầm nghệ, cờ đạo cũng có tao nghệ không tầm thường...
Việc này Hoài Thiện cũng không nói ngoa, Tô Chuyết từng chứng kiến Hoài Thiện đánh đàn đánh cờ, tài nghệ đích thật là cao thủ.
Hoài Thiện nói tiếp:
- Lúc đó ở Thiếu Lâm ta cũng được tính là dị tăng, làm việc độc hành khắp nơi, không ai bì nổi. Mà trang chủ của Thiên Kiếm sơn trang là Tiêu Thiên Kiếm, kỳ thật là một người bạn tốt của ta!
- Ồ? Thế nhưng mà Thiên Kiếm sơn trang đó tựa hồ cũng không có mấy người biết được?
Tô Chuyết khó hiểu nói.
- Không sai, bởi vì Thiên Kiếm sơn trang căn bản không phải là hào môn gianh hồ gì cả, chỉ một tòa nhà mà Tiêu Thiên Kiếm sống trong đó mà thôi.
Tô Chuyết càng lúc càng hồ đồ rồi. Hoài Thiện lại nói:
- Tiêu gia nguyên quán ở Bộc Dương, kiếm pháp độc môn cũng là nhất tuyệt. Bất quá Tiêu Thiên Kiếm không thích học võ, lại cảm thấy rất hứng thú đối với cầm kỳ thư họa. Năm đó hắn và ta vừa quen đã thân, rồi bàn chuyện ba ngày ba đêm, chỉ nói mấy chuyện học đòi văn vẻ mà thôi, đối với võ học không nhắc tới một lời. Đến ngày thứ ba trước khi từ biệt, hắn có đề cập với ta rằng muốn xây một tòa Thiên Kiếm sơn trang, mời đông đảo đồng đạo. Lúc ấy chúng ta chỉ là hạng người vô danh, cũng không dám tưởng tượng ngày sau. Bởi vậy ta chỉ cười cười, không đáp lời.
- Sau này thì sao?
- Mấy năm sau, mặc dù chúng ta chưa từng gặp lại, thế nhưng vẫn thường xuyên qua lại bằng thư từ. Hắn nói cho ta, hắn đã mua một tòa trạch viện ở trong núi, quả thật lấy tên là Thiên Kiếm sơn trang. Hắn cũng nói cho ta, trong sơn trang có không ít bạn bè tốt, thường xuyên đàm luận thi họa, vui vẻ vô cùng. Bất quá khi hắn nói cho ta biết tên của mấy người đó, ta mới phát hiện, những người này không một ai là người của chính đạo!
Tô Chuyết có chút kinh hãi, sinh ra cảm giác chẳng lành.
Hoài Thiện nói:
- Năm đó có một Ma giáo, ngươi biết rồi chứ?
Tô Chuyết bật thốt lên:
- Phái Thiên Sơn?
- Không sai! Phái Thiên Sơn tuy bị cho là Ma giáo, bất quá nhân vật trong phái đều anh tuấn kiệt xuất, quả thực không tầm thường. Bất quá ý nghĩ của những người này chung quy khác biệt với người thường, ở cùng Tiêu Thiên Kiếm càng lâu, tất nhiên ảnh hưởng với hắn càng sâu. Bất quá khi đó ta cũng không có sầu lo đến thế. Nhưng về sau võ lâm chính đạo trắng trợn vây quét Ma giáo, bởi vì Tiêu Thiên Kiếm kết bạn rất thân cùng yêu nhân Ma giáo, cũng thành cái đinh trong mắt chính đạo.
Nói đến đây, Hoài Thiện thở dài một hơi, nói:
- Rốt cục có một ngày, võ lâm chính đạo tập kết bên ngoài Thiên Kiếm sơn trang, nhất định phải ép Tiêu Thiên Kiếm giao ra yêu nhân Ma giáo. Tiêu Thiên Kiếm rất trọng nghĩa khí, làm sao có thể làm ra việc ruồng bỏ bằng hữu được? Cho nên bọn họ đại chiến một trận trong trang. Nguyên bản ai cũng không thèm đặt Tiêu Thiên Kiếm vào mắt, thế nhưng hắn chỉ dựa vào một thanh thiết kiếm mà thắng liền 16 cao thủ. Lúc đó đám người mới nhìn hắn bằng con mắt khác. Hóa ra Tiêu Thiên Kiếm là kỳ tài ngút trời, mặc dù mấy chục năm trước không có dốc lòng võ học, nhưng nội tình vẫn còn ở đó. Càng kỳ quái chính là, không ngờ hắn từ bên trong tranh vẽ mà ngộ ra được tinh túy của kiếm pháp Tiêu gia, kiếm pháp đại thành.
- Người này quả thật là nhất đại kỳ tài!
Tô Chuyết thở dài.
- Không sai, nhưng đáng tiếc thay...
Sắc mặt Hoài Thiện ủ dột:
- Mặc dù Tiêu Thiên Kiếm có kiếm pháp lợi hại, bất quá cuối cùng thế đơn lực bạc. Mấy tên giáo đồ của phái Thiên Sơn trước sau bị giết chết, chỉ còn lại một mình Tiêu Thiên Kiếm chèo chống. Về sau nhân sĩ chính đạo thấy đánh mãi không xong, thế là có người nghĩ ra ám chiêu, bắt cóc vợ con của Tiêu Thiên Kiếm!
Tô Chuyết hừ lạnh một tiếng:
- Đây chính là cái gọi là võ lâm chính đạo ư?
- Năm đó tràng hạo kiếp kia dính dáng cực lớn, người tham dự vàng thau lẫn lộn, đây là chuyện không có cách nào. Về sau nhóm người đó tự cho là đã nắm chắc thắng lợi trong tay, chế trụ Tiêu Thiên Kiếm. Ai biết kẻ bắt đi mẹ con họ Tiêu nửa đường xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
- Mẹ con Tiêu gia cũng không biết tung tích. Lần này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của mọi người, Tiêu Thiên Kiếm thì càng phát điên, liều mạng cá chết rách lưới, giết hết tất cả mọi người ngay tại chỗ! Về sau Tiêu Thiên Kiếm và bao quát rất nhiều người trên giang hồ tìm kiếm tung tích của mẹ con Tiêu gia khắp nơi, đáng tiếc vẫn bặt vô âm tín. Thê tử của Tiêu Thiên Kiếm chỉ là một phụ nữ yếu đuối, đứa con còn mặc tã lót. Bởi vậy rất nhiều người đều cho rằng, mẹ con Tiêu gia sớm đã chết oan chết uổng rồi. Tiêu Thiên Kiếm càng tức đến như điên dại, giận lây sang toàn bộ võ lâm, tàn sát người vô tội mọi nơi.
Tô Chuyết thở dài một tiếng:
- Ai, thiên ý trêu người, không gì hơn cái này!
- Đúng vậy a, bởi vì cái gọi là nhất phu bính mệnh, vạn phu mạc địch (một người liều mạng, vạn người không địch nổi). Kiếm pháp của Tiêu Thiên Kiếm vốn đã cao, tăng thêm đấu pháp không cần mạng, thế nên trên giang hồ không ai dám tranh phong. Mà nhân vật giang hồ chết ở trong tay hắn càng ngày càng nhiều. Lúc ấy ta nghe nói việc này, nghĩ thầm Tiêu Thiên Kiếm chung quy đã từng kết bạn với ta, rớt xuống nông nỗi này, ta cũng thấy không đành lòng. Bất quá dù sao ta vừa trẻ tuổi nóng tính, tu vi Phật pháp lại vừa nông cạn, cảm thấy oan có đầu nợ có chủ, Tiêu Thiên Kiếm vạn vạn không nên lạm sát. Mà ta làm đệ tử Phật môn, đương nhiên muốn đến khuyên nhủ, thực sự không được, cũng phải trảm yêu trừ ma, giữ gìn công nghĩa cho võ lâm. Vì thế ta cũng không xin chỉ thị của sư phụ, tự mình xuống núi, đi tìm kiếm Tiêu Thiên Kiếm!
Tô Chuyết hỏi:
- Vậy ngài tìm được hắn không?
Hoài Thiện đáp:
- Ta tìm hai tháng, rốt cuộc tìm được Tiêu Thiên Kiếm. Tiêu Thiên Kiếm khi đó đã khác biệt rất lớn với hình tượng vị công tử tiêu sái trong ấn tượng của ta. Tóc dài rối tung đầu vai, quần áo trên người loang lổ vết bẩn. Toàn thân cao thấp chỉ có một đôi mắt lóe lên tinh quang như dã thú. Năm đó Thiên Kiếm sơn trang chưa kịp thành danh đã bị hủy diệt. Tiêu Thiên Kiếm cũng giống như sơn trang đó, thời điểm tài năng kinh thế vốn nên tỏa sáng, nhưng lại gặp phải điều xấu như thế.
Lão cảm khái một hồi, lại nói:
- Thời điểm ta tìm tới Tiêu Thiên Kiếm, hắn đang bị ba cao thủ giang hồ liên hợp đuổi bắt. Ta thấy trong mắt mấy người đó đều mang tơ máu, thần hình mỏi mệt, nên biết được lần truy đuổi này đã kéo dài mấy ngày mấy đêm rồi. Tiêu Thiên Kiếm một đường chạy vào trong hoang dã, bỗng nhiên quay người ra chiêu. Nguyên lai hắn đang cố ý yếu thế, dụ dỗ đối phương đến tận đây. Bất quá mặc dù hắn đánh đòn phủ đầu, nhưng đối phương lại cũng khó đối phó. Nhất là ba người hợp lực, bổ sung dài ngắn, đảo mắt đã đem Tiêu Thiên Kiếm đặt ở thế yếu. Bất quá Tiêu Thiên Kiếm đều dùng chiêu thức liều mạng, còn mấy người kia yêu quý tính mệnh, tự nhiên không chịu liều mạng cùng hắn, tràng diện nhất thời hình thành cục diện bế tắc.
- Lúc ấy ta ở một bên quan sát, chỉ thấy ba người kia đánh mãi không xong, thế mà bắt đầu dùng một chút thủ đoạn hạ tiện. Đầu tiên là bọn họ không ngừng nói những lời làm tán loạn tâm thần Tiêu Thiên Kiếm. Những lời đó liên quan đến mẹ con Tiêu gia đã chết, rất là khó nghe, ta cũng không nói nhiều. Về sau còn nói, trên giang hồ đã treo thưởng một trăm lạng bạc ròng lấy thủ cấp của Tiêu Thiên Kiếm. Bọn họ vì số bạc đó mà đến, bất luận dùng phương pháp gì, hôm nay nhất định là ngày chết của Tiêu Thiên Kiếm!
(chưa xong còn tiếp.)